Lúc Phó Dung Dữ bước tới, tiện thể nhặt sách cho người khiếm thị đang ngã trái ngã phải ở trên tấm thảm xám đậm, lúc đặt ở trên ghế sô pha, tánh mắt nhìn lên trên người Phó Dung Hồi - người vừa cười mà gọi anh trai của anh ta.

"Khuya rồi thì đừng hao tổn tâm sức mà đọc sách, đi ngủ sớm một chút đi."

Phó Dung Hồi không nhìn thấy Phó Dung Dữ nên đành nghe giọng nói, đôi mắt tựa như hạt châu hổ phách chuyển sang anh: "Đối với một người mù mà nói, ban ngày và đêm tối không có gì khác biệt cả, anh... anh uống rượu à?"

Anh ta dứt lời thì vươn bàn tay gầy trơ xương ra phía trước để lục lọi.

Cả người Phó Dung Dữ dính phải mùi rượu và thuốc lá ở trong Hội sở Đàn Cung nên không dựa quá gần, chỉ để cho anh ta tìm thấy cổ áo lạnh như băng của áo sơ mi, sau đó đứng dậy dời sang ghế sô pha bên cạnh.

Phó Dung Hồi nghĩ đến tối nay anh di xã giao, nên nhíu mày không vui.

Phó Dung Dữ không thể uống rượu, vừa uống rượu thì dị ứng.

Thể chất này giống với con ngươi màu hổ phách kia, là di truyền từ gia tộc.

Hiện tại Thành phố Tứ đều biết nhà họ Phó là nhà giàu mới nổi, cũng có rất ít người biết mười mấy năm trước nhà họ Phó cũng coi như là hào môn quý tộc, đứng hàng đầu trong Thành phố Tứ.

Chẳng qua là sau này gia tộc sa sút, ngay cả cái họ Phó Thị này cũng hoàn toàn thoái lui ra khỏi hào môn.

Ngắn ngủi mấy năm, bên trong hào môn ở Thành phố Tứ đã một lần nữa tẩy bài, thay đổi triều đại quá nhanh.

Mà Phó Thị có thể có được địa vị hiển hách của hiện tại là hoàn toàn nhờ vào Phó Dung Dữ tuổi trẻ nhưng rất có thủ đoạn, anh quen đọc sách thánh hiền, khổ tâm nghiên cứu sở thích đồ chơi văn hoá của thế hệ trước, trước tiên lặng lẽ xây dựng nhân mạch và mối quan hệ cho tốt.

Chờ sau này buôn bán, chỉ cần là tài nguyên thì anh sẽ liều mạng thấm hút và cướp đoạt, có kinh doanh thì sẽ làm, tất cả thành bại đều nằm trong phạm vi khống chế.

Điên cuồng nhất chính là Phó Dung Dữ dị ứng rượu cồn, nhưng chưa bao giờ để lộ nửa phần trong lúc xã giao.

Nếu người ngoài có lòng dò hỏi sở thích, thì chỉ biết là anh thích uống rượu gì, mà cũng không biết... Là một giọt rượu cũng không thể dính vào.

...

Một âm thanh bỗng nhiên vang lên trong phòng khách yên tĩnh mờ tối, lúc Hình Lệ xách hộp đựng thức ăn đi vào thì bị kinh sợ.

Cô nhìn thấy tấm lưng gầy gò của Phó Dung Hồi đang ngồi xổm nhặt chiếc ly, giọt nước lan ra ở trên tấm thảm, tầm mắt nhìn sang bên cạnh, đối mặt với đôi mắt lạnh lẽo của Phó Dung Dữ không đúng lúc chút nào.

Hình Lệ hơi chột dạ chớp lông mi, không chờ cô mở miệng, ánh mắt hổ phách trống rỗng của Phó Dung Hồi đã nhìn sang, rồi chính xác không lầm gọi tên của cô: "Hình Lệ."

"Khụ!"

Hình Lệ đạp giày cao gót chạy tới, để hộp đựng thức ăn ở trên bàn uống trà nhỏ, rồi nhanh chóng nói: "Giám đốc Phó, nhân vật nhỏ như tôi đây thật sự không khuyên được anh trai anh không uống rượu, trong này có thuốc giải rượu, vừa rồi quên lấy... À, còn có một vài món nổi tiếng của Đàn Cung nữa."

Trước khi Phó Dung Hồi chưa bị mù, từng đảm nhiệm Giám đốc tài chính ở Phó Thị.

Mà lúc Hình Lệ vừa vào công ty, cũng từng là trợ lý của anh ta.

Bên cạnh, tầm mắt lãnh đạm của Phó Dung Dữ quét về phía mấy món nổi tiếng trong hộp, do dị ứng rượu, tiếng cười tràn ra khỏi môi mỏng vừa khàn vừa nhỏ.

Hình Lệ luôn cảm thấy anh đang cười bản thân là tâm ở Tào doanh nhưng thân thể ở Hán, hiếm khi hồ ly giảo hoạt chột dạ, lại chớp mắt: "Món nổi tiếng, có món ngon thì dĩ nhiên là phải chia sẻ..."

Phó Dung Dữ rất rõ ràng con hồ ly bị một tay Phó Dung Hồi nuôi dưỡng lệch lạc này đang có tâm tư gì, bình thường cũng lười nhúng tay, cũng không cầm thuốc giải rượu, anh xoay người lên lầu để thay đổi bộ quần áo sạch sẽ trước.

Trong phòng khách ở dưới lầu, Phó Dung Hồi còn đang nói với Hình Lệ: "Anh trai của anh, em nhìn nhiều năm như vậy mà anh ấy chỉ biết nổi điên, mà cũng không để ý tới cảm nhận của người bên cạnh, dị ứng sẽ không chết người, nhưng sẽ khó chịu đây... Trước kia là."

Anh ta dừng lại trong chốc lát, đèn ngủ đánh lên trên khuôn mặt đang cúi thấp mà gầy nhom của anh, làm nổi bật một tầng ánh sáng mỏng màu trắng nhạt, giọng cứng đờ lạnh lẽo: "Gông xiềng cơ nghiệp trăm năm của gia tộc khiến cho anh ấy mất cơ hội lựa chọn cuộc sống, thuở thiếu thời đã phải trông coi một phần gia sản của tổ tiên nhưng bị người ta ngấp nghé, nhờ kiên cường mới chống đỡ nổi, giờ đây anh ấy còn phải bị con ma ốm này là tôi liên lụy! Anh trai anh ấy điên như vậy, sau này tôi chết rồi, anh ấy sẽ thật sự thành người cô độc!"

Hình Lệ đột nhiên đứng lên, đầu gối ở dưới chiếc váy cạp cao vô tình đụng vào ghế sô ghế, sàn nhà kéo theo âm thanh ầm ĩ nặng nề, cánh môi diễm lệ của cô mím chặt, nhìn chằm chằm người đàn ông trắng bệch nhưng anh tuấn này.

"Anh sẽ không sao."

Một lúc lâu sau, cô nói từng chữ.

...

Cánh cửa của phòng ngủ ở trên lầu nửa che đậy, đèn chính đã tắt rồi, chỉ có một ngọn đèn đặt dưới đất màu vàng ấm áp đang chiếu sáng.

Phó Dung Dữ thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ mà ngồi ngay ngắn ở trước bàn, tóc ngắn hơi ướt rũ giữa xương lông mày, để lộ sườn mặt thoáng trong trẻo, lạnh lùng của anh.

Vào lúc đêm tối yên tĩnh này, đầu bút sắc bén của bút máy ở trên giấy, tiếng vang của một nét một vạch rất rõ ràng.

Sau khi Phó Dung Hồi lần mò đi lên, sau đó ngừng ở bên cạnh cửa một lúc lâu.

Qua một lúc lâu, anh ta mới chậm rãi di chuyển sang đó, lần mò đến ngăn kéo của chiếc bàn, động tác thuần thục đưa một con dấu sáp hoa hồng trắng sang đó.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Phó Dung Dữ đã uống nhiều rượu, giáo dưỡng không bị dục vọng thúc đẩy ở trong xương cốt vẫn còn, không giống với đàn ông khác sẽ uống rượu rồi nổi điên, trái lại, anh sẽ càng kiềm chế cảm xúc.

Say rồi thì chỉ biết viết thư, quanh năm tính tổng cộng lại... Thì đã tích góp được không ít.

Nhưng Phó Dung Hồi chưa bao giờ nhìn thấy anh gửi thư ra ngoài, chỉ sử dụng nến hoa hồng trắng vĩnh cửu niêm phong.

"Anh."

Anh ta đứng cạnh đèn, rũ mí mắt mỏng: "Em không nên nổi giận."

Phó Dung Dữ đóng dấu phong thư, bàn tay thon dài trắng mà lạnh lẽo mở ngăn kéo của tủ sách ở trên vách tường chính diện rồi bỏ vào, theo sự phai nhạt của rượu, giọng nói của anh đã bớt vài phần trầm khàn: "Bên New York đã sắp xếp đội ngũ bác sĩ mới, đặc biệt chú ý vào chứng bệnh của em... cho nên tuần tới Hình Lệ sẽ đi với em."

Tốn nhiều tiền hơn nữa để chữa trị rồi cũng phải chết.

Phó Dung Hồi không nói lời nói này ra khỏi miệng, màu trắng phủ lên trên móng tay đang vịn góc bàn, im lặng một lúc lâu rồi nói: "Anh."

"Sao?"

Kêu một tiếng anh, Phó Dung Hồi lại không nói tiếp nữa.

Phó Dung Dữ vừa dựa lên trên ghế, thì đồ ngủ màu mực ở lồng ngực lỏng lẻo thêm một chút, hình tượng của anh tỏ ra không ngay ngắn nữa, ngược lại có loại nhịp điệu lười biếng của quý công tử, đột nhiên cười:

"Em là do anh dùng tính mạng mang theo, Dung Hồi, không có em... anh là một thương nhân bạc tình từ đầu đến đuôi, sẽ không có chuyện năm nào cũng đập tiền vào hạng mục nghiên cứu chữa bệnh, không ít người mắc bệnh ung thư ở thế gian này cũng là bởi vì em mới được từ thiện cứu trợ, Diêm vương sẽ ghi lại món nợ này giúp em."

Bờ môi quanh năm suốt tháng trắng bệch của Phó Dung Hồi mím lại, không biết lời nói đã cuộn lên cuộn xuống bao nhiêu lần trong cổ họng, mới nói ra:

"Anh, anh cũng phải chú ý sức khỏe... không có anh, đứa con ghẻ là em đây cũng không sống một mình nổi."

...

Trước rạng sáng, nhà họ Tạ rốt cuộc cũng yên ắng.

Sinh nhật tối nay, Tạ Âm Lâu cũng chỉ làm ngoài mặt rồi quay về căn phòng ở lầu trên, cô đã thay một bộ sườn xám hạt ngọc châu kia, nằm trên trường kỷ mềm mại nghỉ ngơi trong chốc lát thì nhớ lại chuyện làm sáng tỏ trên mạng, rồi mới vươn tay đi lấy điện thoại.

Đoạn ghi hình kia vừa được công bố, thì vụ tai tiếng giữa cô và Ôn Chước đã phân hóa thành hai cực.

Có người hâm mộ cặp đôi kiên trì bướng bỉnh khống chế cục diện đang bị bôi đen, nhưng dưới trang chính thức của cửa hàng của cô thì vẫn có một vài người hâm mộ qua đường ủng hộ cô.

Đầu ngón tay của Tạ Âm Lâu trượt ở trên màn hình rồi tùy ý trượt xuống dưới.

—— "Kiếp này may mắn mắt thấy đỉnh lưu làm việc vô cùng mất mặt... Bản thân chạy đến dưới lầu của mỹ nhân, mà còn không biết ngại mà điên đảo trắng đen rồi nói bị dây dưa? Không ngờ chứ gì, người ta có đoạn ghi hình một đêm không quay về chỗ ở..."

—— "Chị gái tiên nữ thảm ghê, mấy fan CP bị điên hay sao mà đi tặng vòng hoa cho người ta."

—— "Nghệ sĩ trong giới giải trí sập phòng cần ekip truyền thông của Ôn Chước."

...

Trong số bình luận hot này.

Có một lời nhắn lại mới của một cư dân mạng nhảy ra, được bấm cực kỳ nhiều like: "Trong đoạn ghi hình của camera, tôi tua mà xem mười lần rồi, xác định là khu nhà giàu ở trong Thành phố Lịch, biệt thự Hồ Đảo ở chỗ này là bảo vật vô giá... Tạ Âm Lâu có thể ngủ lại nhà "bạn", tôi tin cô ấy coi thường nam minh tinh của showbiz."

So với giễu cợt chuyện vụ tai tiếng không có thật này, rõ ràng trên mạng càng cảm thấy hứng thú về chủ nhân sau lưng của biệt thự hơn.

Đáng tiếc soi mói thế nào đi nữa thì cũng không soi được tin tức cá nhân khác.

Tạ Âm Lâu xem xong những thứ này, điện thoại di động đã hiển thị mười một giờ rưỡi.

Hôm nay cô có thể từ hiểm trở mà thắng cuộc chiến xoay mình, công lao đúng là thuộc về đoạn ghi hình này, suy nghĩ đến đây, đầu ngón tay không khỏi mở WeChat của Phó Dung Dữ.

Trên giao diện trò chuyện rất sạch sẽ, không có bất cứ lời đối thoại nào cả.

Tạ Âm Lâu suy nghĩ một chút, ngón tay bấm nhẹ, chủ động gửi một tin nhắn cảm ơn sang đó.

Cô không thích dông dài thiếu nợ ân huệ, vào lúc cuối, lại suy nghĩ rồi tăng thêm một tin nhắn: "Tổng giám đốc Phó, đoạn ghi hình tôi sẽ không cứ thế lấy đi, tôi tặng anh một phần quà cảm ơn nho nhỏ nhé."

Sau một lát, Phó Dung Dữ mới gửi đoạn ghi âm thoại qua.

Mở ra rồi nghe, giọng nói lộ ra sự gợi cảm trầm thấp, có lẽ là do mỏi mệt của đêm khuya: "Quà cảm ơn gì?"

Tạ Âm Lâu học được cách thông minh rồi, không hỏi anh muốn cái gì.

Mà chỉ gửi đoạn ghi âm thoại sang đó, giọng nói là dịu dàng: "Một chiếc cà vạt thêu, phiên bản không sản xuất."

Lần này qua rất lâu, Phó Dung Dữ mới đáp lại: "Ừ."

Chữ này "Ừ" thật sự là thứ hoàn mỹ để kết thúc đề tài.

Tạ Âm Lâu nhẹ nhàng nhếch môi không đáp lại, nghĩ rằng hai người cũng không thân quen, đêm khuya trò chuyện nhiều thì dễ dàng vượt ranh giới.

Đúng lúc này, bên ngoài phòng ngủ vang lên tiếng gõ cửa, cô nghiêng tầm mắt nhìn theo âm thanh, giơ tay kéo một bộ áo ngủ tơ lụa màu trắng của trăng non để trùm lên, thoải mái lại dịu dàng mà chậm rãi đi tới mở cánh cửa.

Hành lang sáng đèn, là Tạ Thầm Thời cầm một ngọn nến có mùi hương thôi miên cho cô: "Nhìn thấy chị sáng đèn, chưa ngủ sao?"

Tạ Âm Lâu đưa bàn tay trắng nõn ra đểnhận lấy, sử dụng chóp mũi mà nhẹ nhàng ngửi thấy mùi hương của hoa tulip, lên tiếng hỏi: "Lấy từ đâu thế?"

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

"Quản gia nói ban ngày chị ra cửa, trong mắt đều là tia máu." Tạ Thầm Thời giơ tay xoa khóe mắt của Tạ Âm Lâu, phần trong của ngón tay thon dài là ấm áp, không giống Phó Dung Dữ mang theo mùi hương tuyết tùng mát lạnh.

Suy nghĩ vô hình này hiện lên trong đầu của Tạ Âm Lâu, sợ run lên, lại nghe thấy Tạ Thầm Thời nói tiếp: "Em đi phòng của mẹ xem xem có mùi hương thôi miên hay không, vận may khá tốt, còn chưa bóc ra đâu đấy."

Dứt lời, đôi mắt hơi xếch lên của Tạ Thầm Thời chứa đựng sự thờ ơ, mượn ánh sáng quan sát cô.

Tạ Âm Lâu bị nhìn chằm chằm mà rợn cả tóc gáy, gương mặt trắng sứ cố ý xụ mặt rồi nói: "Chị biết... cả nhà chỉ có chị hoàn mỹ sao chép gương mặt của mẹ, từ nhỏ em đã ghen tị, nhưng nhìn thêm mấy lần nữa thì sẽ thu phí bản quyền chân dung nhé."

"Chị ngủ lại khu biệt thự nhà giàu là chuyện thế nào?" Tạ Thầm Thời đột nhiên đứng đắn, hiếm khi không cợt nhả mà đùa với cô, hiển nhiên là theo sát hot trend mà lướt Weibo.

Cánh tay có đường cong xinh đẹp miễn cưỡng đặt bên cạnh cửa, nhướng mày hỏi: "Mảnh đất của nhà chúng ta ở Hồ Đảo kia, không có bất động sản nhỉ?"

Lòng bàn tay của Tạ Âm Lâu bưng nến thơm, lúc lừa gạt người ta cũng không nháy mắt: "Là nhà của Mặc Mặc."

"Trì Lâm Mặc à."

Tạ Thầm Thời đứng thẳng rồi vươn vai, giữa môi mỏng xùy cười một tiếng: "Bây giờ tên nhóc này là con thú nuốt vàng, vé vào cửa của một buổi concert bị xào đến giá trên trời, khó trách cũng đã dọn nhà đến Hồ Đảo đấy."

Tạ Âm Lâu nhìn thấy anh tin rồi thì cũng không tiếp tục nói gì nữa, đứng yên mấy giây, tầm mắt nhàn nhạt lại rơi sang đó: "Trong nhà mở máy lạnh, buổi tối đừng chỉ mặc một chiếc áo thun."

"Thanh niên ai chả có sức khỏe tốt!"

Đuôi mắt của Tạ Thầm Thời cong lên thành độ cong, cho cô một ánh mắt cô không hiểu đàn ông.

Đáp lại cậu ta ——

Là tiếng đóng cửa của Tạ Âm Lâu không tỏ vẻ gì ở trên gương mặt, ờ, đúng là không hiểu ha.

*

Hiếm khi quay về Thành phố Tứ, trong những ngày kế tiếp này, Tạ Âm Lâu ngược lại không vội vàng đi, cô đi một chuyến đến nhà của ân sư lúc nhập môn là Nhan Phùng Khanh để viếng thăm, Trì Lâm Mặc theo họ mẹ, chính là cháu trai nhỏ nhất của sư phụ.

Bởi vì tầng mối quan hệ này, từ trước đến nay Tạ Âm Lâu và nhà họ Nhan vô cùng thân thiết.

Trong tuổi thơ của cô có một nửa thời gian đều là khắc khổ đi học và trải qua ở trong nhà họ Nhan.

Sau nửa đêm, bầu trời ngoài cửa sổ bắt đầu mưa.

Mi mắt cong vút của Tạ Âm Lâu mở ra, lấy điện thoại xem thử, phát hiện mới hơn bốn giờ, ngọn nến có mùi hương thôi miên trên tủ đầu giường đã tắt, trong không khí tràn ngập hơi thở mát rượi xuyên qua mà vào từ ngoài cửa sổ.

Nằm một lúc, nghe thấy cơn mưa bên ngoài mưa được một đợt, mưa tí tách tựa như vô tận.

Tạ Âm Lâu đã không còn buồn ngủ nên vén chăn ngồi dậy, đi chân trần vào trong lầu các cất giữ của cô, dọc theo cầu thang hơi sáng mà đi lên, đi ngang qua bình phong, loáng thoáng có thể nhìn thấy rõ ràng chiếc kệ đồ cổ được sắp xếp gọn gàng thành từng hàng ở trong phòng.

Tạ Âm Lâu tìm được mấy chiếc ly cổ sáng long lanh có điêu khắc rồi bày ở bệ cửa sổ dưới mái hiên. Nước mưa nối thành sợi dây tinh mịn, một đường nhỏ vào ly rồi kích thích tiếng vang trong suốt, giống như một bức tranh vẽ cảnh đẹp được treo trên cửa sổ.

Đây là thói quen nghe tiếng mưa rơi mà Tạ Âm Lâu đã nuôi dưỡng mà thành, cô thích độc hưởng loại hoàn cảnh yên tĩnh này, cầm sách cổ từ từ lật xem.

Lúc Dư Oanh gọi điện thoại tới.

Tạ Âm Lâu làm ổ ở trên ghế sô pha mà lật sách cổ, đầu ngón tay bấm mở loa.

"Tiểu tiên nữ... Đài của tớ chuẩn bị một tiết mục mới để tuyên truyền di sản văn hóa phi vật thể, lãnh đạo nói vì để bồi thường lần trước đã cắt mất buổi phỏng vấn của cậu, nên đã cố ý để dành chỉ tiêu cho cậu."

Đầu ngón tay của Tạ Âm Lâu dừng ở trên một hàng chữ tiếng Phạn của sách cổ, không lật sang trang: "Tớ có thể từ chối không?"

"Không thể!"

Dư Oanh chỉ sợ tính tình của cô lười biếng, vội vàng nói đất: "Đây là cơ hội tốt cỡ nào để tuyên truyền di sản văn hóa phi vật thể chứ, cậu đi tham gia tiết mục rồi lộ mặt là chuyện tốt, lần sau Ôn Chước bên kia còn muốn bịt miệng cậu thì không dễ dàng như vậy nữa, hơn nữa hiện tại trên mạng đúng là có nhiều người hâm mộ qua đường đều đứng ở phía của cậu đấy..."

"Cậu tham gia tiết mục rồi tiếp tục làm sáng tỏ một lần nữa, thoát khỏi keo bôi da chó là Ôn Chước này thì chỉ ở trong tầm tay thôi đấy!"

Tạ Âm Lâu rũ mi mắt một lúc lâu, không lên tiếng trước.

Dư Oanh lại nói: "Tham gia tiết mục có thù lao."

Thù lao à?

Tạ Âm Lâu bỗng dưng ngồi thẳng người, chiếc vòng giữa cổ tay thanh thúy mà vang lên, nói với âm điệu dịu dàng: "Tớ ngược lại không phải là vì thù lao, ừ, là vì để tuyên truyền di sản văn hóa phi vật thể của nước ta."

"Đúng đúng đúng!"

Dư Oanh ở trong điện thoại rất khó mà không tán thành, cười phụ họa: "Quan Âm nương nương bé nhỏ phổ độ chúng sanh của chúng ta, sao có thể vì thù lao mà bị ép buộc kinh doanh chứ, tuyệt đối là vì tuyên truyền di sản văn hóa phi vật thể, vậy thì quyết định rồi nhé."

Cúp điện thoại.

Tầm mắt có mi mắt cong vút của Tạ Âm Lâu xoay chuyển một cái, lại lượn về sách cổ tiếng Phạn đặt ở trên đầu gối.

Cô xem một buổi sáng, rốt cuộc cũng nhìn thấy hình vẽ tiếng Phạn quen mắt.

Là một hình xăm thần bí giống như dây leo màu đen mà cắm rễ ở chỗ xương cổ tay của Phó Dung Dữ.

Trên sách cổ, tiếng Phạn phiên dịch thành:

—— Âm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play