Trong camera, là đoạn ghi hình biệt thự Hồ Đảo ở trong khu nhà giàu vào đêm đó.
...
Phó Dung Dữ dừng xe trước sảnh, tắt máy xong thì lại đi vòng qua để mở cửa xe của ghế phụ, lúc thoáng cúi đầu, gọng kính viền vàng mang theo dây xích đặt trên sống mũi kia mạ một tầng ánh sáng lạnh lẽo trên gương mặt nghiêng của anh, hiện ra cảm giác cấm dục một cách quá đáng.
Mà chuyện anh làm vào đêm nay căn bản không dính dáng đến cấm dục.
Rất nhanh sau đó, trong hình ảnh, cả người Tạ Âm Lâu và chiếc váy trắng dài đến mắt cá đã xuất hiện, ở khoảng cách gần, cùng với bóng dáng của người đàn ông ở dưới đèn đường vàng ấm, một chút không khí mập mờ như gần như xa tràn ngập, ngay sau đó sóng vai đi vào bên trong biệt thự.
Đoạn ghi hình camera này.
Trực tiếp bị Tạ Âm Lâu xóa mất, cô muốn làm sáng tỏ vụ tai tiếng giả dối hư ảo của Ôn Chước, nhưng không ngờ đã công khai đối tượng gặp gỡ với mọi người.
Đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng bấm mở một đoạn video khác, là hình ảnh lúc sáng sớm cô tỉnh lại rồi một mình rời khỏi biệt thự.
Có đoạn này để chứng minh cô đã ngủ lại ở trong khu nhà giàu bên này thì đã đủ rồi.
Tạ Âm Lâu tạm ngừng đoạn ghi hình đang tua, quay đầu nhìn sang Phó Dung Dữ, đúng lúc ngã vào trong đôi mắt màu hổ phách kia của anh, khiến cho trong đầu óc của cô không khỏi hiện ra một vài chi tiết kiều diễm nào đó trong cuộc tình.
Ngây ngẩn một lát.
Cả người Tạ Âm Lâu giống như cứng đờ, theo bản năng dán lên trên ghế, bàn tay thon dài rõ ràng của Phó Dung Dữ còn đặt ở trên tay vịn của chiếc ghế cô cô, duy trì dáng vẻ kiêu ngạo thờ ơ đứng đắn, tầm mắt ngắn ngủi dừng lại ở trên mặt cô: "Xem cũng đã xem đoạn ghi hình rồi... sao mà mắt vẫn còn đỏ?"
Nếu không phải người đàn ông thả chữ rõ ràng, thì Tạ Âm Lâu suýt nữa đã nghe đỏ mắt thành đỏ mặt.
Mà Phó Dung Dữ chỉ vào chỗ đuôi mắt cong vút tựa như đánh phấn của cô.
Tối hôm qua Tạ Âm Lâu không châm mùi hương thôi miên nên ngủ không yên ổn, vệt đỏ này luôn không tan, nhẫn nhịn xúc động muốn sờ đôi mắt, nhưng lại thấy lúc Phó Dung Dữ vươn bàn tay tiếp cận, từ ống tay áo của áo sơ mi để lộ mùi hương tuyết tùng thần bí.
Chỉ trong nháy mắt đã khiến cho cô tỉnh táo, không nhịn được lên tiếng hỏi: "Anh xịt loại nước hoa nào?"
"Nước hoa gì?"
Giọng nói của Tạ Âm Lâu tạm ngừng, cũng không thể nói là trên người anh mang theo mùi hương tuyết tùng vô cùng nhạt, ngửi vào có chút quen thuộc, giống mùi hương của gỗ thơm sau khi đốt cháy thì tràn ngập trong không khí.
Khá mập mờ.
May mà Phó Dung Dữ không truy tìm nguồn gốc nữa, anh cầm chiếc ly thủy tinh đựng nước ở một bên lên rồi đưa cho cô.
Tạ Âm Lâu cũng khát nước, nhấp nhẹ môi rồi nói tiếp: "Làm phiền Tổng giám đốc Phó rồi."
Phó Dung Dữ nhìn thấy cô khách sáo, khớp xương trắng trẻo không quy luật mà gõ nhẹ ghế ngồi mấy cái: "Cô Tạ, trò chuyện ba phút nhé? Mười giây thiếu nợ kia coi như là tặng miễn phí cho em."
Miễn phí?
Hóa ra cô còn phải mang ơn một phen thì mới ổn thỏa, đường đường là sự hào phóng của tổng tài Tập đoàn Phó Thị mà.
Tạ Âm Lâu bưng ly thủy tinh trong lòng bàn tay, thầm nghĩ nhưng ngoài miệng dịu dàng nói: "Không hổ là Tổng giám đốc Phó, thật biết cách kinh doanh."
Môi mỏng của Phó Dung Dữ nhẹ nhàng kéo ra thành độ cong, ngón tay dài sạch sẽ mà có lực xoay ghế ngồi về phía anh, làn váy sườn xám mềm mại của người phụ nữ lướt qua mặt vải quần tây lạnh như băng của anh, giống như thêm một vệt thuần trắng vào trong mực đen đậm.
Cúi người gần nhau, dĩ nhiên là đè thấp âm lượng chút ít: "Tôi là một người kinh doanh thông thường. Bình thường đầu tư một chút hạng mục tuân thủ luật pháp để kiếm tiền, không có đam mê xấu... cái xác này đã lọt vào mắt của cô Tạ ư?"
"Người kinh doanh thông thường thì không có cách nào dừng chân ở lầu đắt tiền nhất trên đường Kim Dung."
Tạ Âm Lâu nhẹ giọng nói anh quả thật quá khiêm tốn, lúc mi mắt cong vút rũ xuống, lại rơi ở trên thân hình mặc đồ vest mang giày da của Phó Dung Dữ. Cô học thêu thùa mở cửa hàng, cũng tuỳ cơ ứng biến không ít người...
Tỷ lệ vóc người đẹp mà thon dài của Phó Dung Dữ hoàn mỹ giống như vật phẩm quý giá mà không chút tỳ vết được cất giấu, là vật phẩm hoàn mỹ nhất mà cô từng gặp.
Phối với gương mặt kia của anh, có thể nói là nếu chỉ cần Phó Dung Dữ nguyện ý.
Thì anh sẽ không thiếu bạn giường.
Tạ Âm Lâu không bị nam sắc mê hoặc cho hoa mắt, âm điệu trong trẻo, bình tĩnh hỏi ngược lại: "Ở chỗ này, ai không dám để Tổng giám đốc Phó vào mắt chứ?"
Trong không gian yên tĩnh nửa giây.
Thần sắc của Phó Dung Dữ không có quá nhiều thay đổi, nhưng ánh mắt thì nhìn chằm chằm đôi mắt có ý cười của cô, mà trước khi Tạ Âm Lâu rõ ràng chưa lấy được đoạn ghi hình, thì không muốn ý đắc tội anh quá mức.
Ngay sau đó, mỉm cười nhắc nhở: "Đã đủ ba phút."
Phó Dung Dữ đột nhiên cười, bàn tay thon dài có lực chậm rãi thả lỏng chiếc ghế cô đang ngồi, mùi hương tuyết tùng thần bí kia vô cùng nhạt cũng nhanh chóng tan đi.
...
Bắt được đoạn ghi hình này trong camera, không khó khăn như trong tưởng tượng của cô.
Phó Dung Dữ cho cô rất dễ dàng, mà trước tiên Tạ Âm Lâu mở Weibo ra rồi chia sẻ đề tài vụ tai tiếng cực kỳ hot kia là # mỹ nhân cổ điển hàng đầu và đỉnh lưu Ôn Chước thần bí quay về căn hộ, cùng triền miên một ngày một đêm #.
Đồng thời kèm dòng chữ: "Đêm đó bởi vì dưới lầu bị mấy người hâm mộ tặng vòng hoa truy điệu, nên đành ngủ lại nhà bạn... Còn về ai và ai ban đêm gặp nhau, ai biết được chứ."
Tiếp theo, Tạ Âm Lâu ở trên Weibo công khai chứng cứ bị người hâm mộ tặng vòng hoa quấy rối, cùng với đoạn ghi hình trong camera ngủ lại ở trong khu nhà giàu...
Cô làm sáng tỏ xong thì thoát khỏi Weibo, không có hứng thú xem cuộc cãi cọ ở bên dưới.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ngẩng đầu một cái thì nhìn thấy màu sắc con ngươi của Phó Dung Dữ thoáng sâu đang nhìn chằm chằm đuôi mắt ửng đỏ của cô, hơi chột dạ một cách khó hiểu.
Tạ Âm Lâu vẫn không giơ tay dụi mà từ từ đứng dậy từ ghế ngồi, đang muốn nói một vài lời nói khách sáo gì đó với người đàn ông ngồi trên ghế sô pha ở đối diện, lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Là Hình Lệ thò đầu vào: "Tổng giám đốc Phó, cuộc hẹn trước của Mạnh Thi Nhuỵ với anh đã đến giờ rồi."
Đúng lúc này để cho Tạ Âm Lâu mượn cớ cáo từ, cô vừa nghe thấy, lúc nhìn sang Phó Dung Dữ bên kia, tầm mắt thuận theo tường thủy tinh mà nhìn thấy khu vực làm việc ở tầng dưới, ekip Mạnh Thi Nhuỵ dẫn theo đang chờ đợi.
Thần sắc trên gương mặt tuấn tú của Phó Dung Dữ lạnh nhạt, không giống như có ý tứ vội vàng gặp nữ minh tinh, Hình Lệ lặng lẽ rúc đầu trở về.
Trái lại Tạ Âm Lâu biết tiến lùi, bên môi mỉm cười nói:
"Vậy tôi không quấy rầy Tổng giám đốc Phó và người ta bàn bạc hạng mục tuân thủ luật pháp để kiếm tiền nữa..."
Yên tĩnh hai giây.
Cửa của phòng chiêu đãi khách quý mở ra rồi lại đóng lại, không ai ngăn cản.
Tạ Âm Lâu chậm chạp bước từng bước một đến hướng của thang máy, mới đi ra thì đã bị ekip được thư ký dẫn tới phòng họp đi lướt qua vai, ánh mắt dưới lông mi cong vút của cô không né tránh mà đối mặt với Mạnh Thi Nhuỵ.
Ở trong nội bộ của Tập đoàn Phó Thị, dưới mắt của mọi người.
Mạnh Thi Nhuỵ thu bớt tính tình công chúa, không tiếp tục ầm ĩ khiến khó bề thu dọn tàn cuộc, chẳng qua là lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng người Tạ Âm Lâu rời đi, ánh mắt mang theo một tia nhìn kỹ.
*
Tạ Âm Lâu bên này vừa rời khỏi, nhóm chat làm việc của bộ phận thư ký đã nổ tung rồi.
Hình Lệ: "Bấm mở đoạn ghi âm cần trả 2 vạn."
Rất nhanh sau đó có người nhảy ra: "Hai giây, 2 vạn? Một chữ trị giá ngàn vàng ư?"
Hình Lệ: "Vị mỹ nhân cổ điển kia tới công ty tìm Tổng giám đốc Phó, tôi vô cùng vinh hạnh tiếp đãi cô ấy đấy, cô ấy đúng là rất xinh đẹp, thần thái nói chuyện giống như tiên nữ hạ phàm vậy, các anh không muốn nghe thì thôi."
—— "Đậu xanh, hôm nay tại sao tôi phải đi gặp khách hàng chứ!"
—— "Giờ quay về công ty còn kịp không?"
Chờ sau khi mọi người điên cuồng spam.
Hình Lệ mới khiêm tốn tranh công nói: "Mỹ nhân đi rồi, tôi đã ghi lại giọng nói cho các anh..."
Trong lòng của mấy người thường xuyên bị Hình Lệ hố tiền không cân bằng chỉ trong nháy mắt, trong số đó, một người tức giận nói: "Cũng nên kéo Tổng giám đốc Phó vào nhóm chat đi, xem xem ngày thường Hình Hồ Ly làm sao làm mọi người tụ tập mà hốt bạc kìa!"
Hình Lệ thản nhiên trục lợi: "Các vị bình tĩnh, tôi sẽ đứng ở trên phương diện đạo đức mà mạnh mẽ khiển trách bản thân, hiện tại thu hồi dáng vẻ không đáng tiền kia của các anh đi, đàn ông mà, phải có tiền có khí thế một chút chứ."
Sau khi điên cuồng hốt bạc ở trong nhóm chat làm việc của bộ phận thư ký xong.
Chập tối lúc tan làm, Hình Lệ bị điểm danh tham gia một buổi tụ họp của nhân vật tiếng tăm chung với Phó Dung Dữ.
Cô nhét điện thoại di động về lại túi xách có nhãn hiệu nổi tiếng, dặm lại lớp trang điểm rồi đạp giày cao gót màu đỏ, đi làm bình hoa diêm dúa gợi cảm nhất nơi tổ chức.
Thành phố Tứ vào buổi tối, đèn đuốc của khu vực sầm uất sáng chói.
Hội sở (*) Đàn Cung của tối nay rất náo nhiệt, nhân vật tiếng tăm có địa vị hiển hách trong giới kinh doanh cơ hồ ngồi đầy bên trong căn phòng yến hội tư nhân trên tầng chín, nữ phục vụ mặc sườn xám màu hồng yên tĩnh bưng rượu giữa những chỗ ngồi, thi thoảng đặt tầm mắt lên vị trí chủ tọa bên kia.
(*) Hội sở là chỗ vui chơi giải trí.
Bình thường có thể ngồi ở chủ tọa, thì thân phận tuyệt đối đều cao quý hơn những người đang ngồi.
Mà gương mặt của người đàn ông có thân phận cao quý này rất trẻ trung, mặc âu phục màu xám tro nhạt, cảm giác sáng bóng trên bề mặt vật liệu tinh xảo và màu da trắng mà lạnh lẽo của cần cổ thon dài của anh làm nền cho nhau, lộ ra mỹ cảm cấm dục mà duy trì phòng bị.
Trên tiệc rượu, các nhân vật tiếng tăm đang bàn bạc hạng mục trên một tỷ.
Vài câu nói trông có vẻ hời hợt, nhưng cũng không biết ẩn sâu bao nhiêu sự thay đổi liên tục ở sau lưng.
Nữ phục vụ mặc sườn xám màu hồng nghe không hiểu những lời này, trong lúc thường xuyên nhìn sang nhân vật lớn ở ghế chủ tọa, thì bỗng nhiên nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng mà không gợn sóng kia của anh quét đến.
Bàn tay run run rồi không cẩn thận đụng ngã ly rượu.
"Xin, xin lỗi..."
Phòng yến hội tư nhân trở nên yên tĩnh chỉ trong nháy mắt, gương mặt của cô cũng bị dọa sợ cho trắng bệch mà không ngừng nói xin lỗi.
Hình Lệ ở bên cạnh đi ra giải vây: "Đừng sợ, tên cô là gì."
Nữ phục vụ mặc sườn xám màu hồng nhanh chóng nhìn cô một cái: "Diệp Đào."
Hình Lệ đưa khăn ăn cho cô lau tay, đôi môi đỏ tươi cong lên: "Là cái tên mát mẻ làm cho người ta thấy đáng yêu, lần sau làm việc cẩn thận một chút, bảo quản lý đổi một người vào đi."
Vài ba lời của cô đã giải quyết xong người phụ nữ cả đêm nhìn chằm chằm Phó Dung Dữ.
Cử chỉ này dẫn đến mấy vị nhân vật tiếng tăm nhạo báng ngay tại chỗ: "Thư ký Hình không hổ là vũ khí sắc bén nổi danh ngăn cản hoa đào."
Nhưng là Phó Dung Dữ ngồi ở vị trí chủ tọa ngầm cho phép.
Hình Lệ vô tội chớp mắt hồ ly, nâng cằm: "Các ông đấy, đây là đang hâm mộ Tổng giám đốc Phó có một vị thư ký xứng với chức vụ như tôi phải không? Nếu không thì ai đồng ý ra giá cao để đào tôi đi đi, đúng lúc tôi cũng muốn đổi một ông chủ không mấy chiêu ong dụ bướm."
Nhắc tới các cô gái đều thích gương mặt này của Phó Dung Dữ, giữa buổi tiệc có vị Tổng giám đốc Mạnh nhớ đến cháu gái nhà mình, nâng ly mời rượu "Tổng giám đốc Phó, lần này việc Thi Nhuỵ nhà tôi và đại diện cho nhãn hàng của Phó Thị bàn bạc như thế nào rồi?"
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Gần đây Phó Dung Dữ muốn đầu tư thị trường trang sức quý ra nước ngoài, đúng lúc công ty của Tổng giám đốc Mạnh là làm về mảng này, lúc trước đôi bên cũng đã hời hợt tiếp xúc nhau cũng là bởi vì tầng liên lạc này.
Tổng giám đốc Mạnh biết thời biết thế, muốn để cho cháu gái làm nữ minh tinh bắt được đại diện cho nhãn hàng của Phó Thị.
Phó Dung Dữ nhẹ nhàng nhấp rượu trong ly, ngữ điệu không nhanh không chậm tràn ra khỏi môi mỏng: "Bàn bạc rồi, Mạnh tiểu thư không phù hợp với hình tượng đại diện cho nhãn hàng của công ty."
Ban đầu tình thế của Tổng giám đốc Mạnh còn bắt buộc, không ngờ anh từ chối: "Sao lại không phù hợp?"
"Tổng giám đốc Mạnh... đại diện cho nhãn hàng của công ty chúng tôi có một chút yêu cầu đối với giá trị nhan sắc."
Hình Lệ trả lời thay cho Phó Dung Dữ, giọng nói nũng nịu thấu xương mang theo ý cười, còn thiếu không chỉ ra tướng mạo này của Mạnh Thi Nhuỵ ngay trước mọi người, muốn lấy được đại diện, thì thật là có chút làm khó cho thẩm mỹ của Tổng giám đốc Phó rồi.
"..."
Thừa dịp Tổng giám đốc Mạnh nghe không hiểu, người nghe hiểu ở trên tiệc rượu vội vàng nói sang chuyện khác.
Trong số đó, đạo diễn Trần Nho Đông của Đài Tin tức nói: "Nói đến thì đài của tôi có một buổi phỏng vấn thêu thùa bị cắt mất, người được truyền thụ và kế thừa di sản văn hóa phi vật thể là sườn xám kia ở trong đó mới gọi là người đẹp."
"Còn xinh đẹp hơn nữ minh tinh ư?"
Đã có người tò mò, Trần Nho Đông cũng có tâm tư khoe khoang mà lấy video phỏng vấn lưu ở trong điện thoại di động ra.
Hình Lệ cũng tiến tới xem náo nhiệt, mấy tầm mắt đều đồng loạt nhìn chằm chằm gương mặt nghiêng của mỹ nhân trong video, giọng nói truyền ra vô cùng dịu dàng: "... Tôi họ Tạ, Tạ Âm Lâu, Âm của Quan Âm, Lâu của nguyệt mãn tây lâu (*)."
(*) Nguyệt mãn tây lâu ý chỉ ánh trăng sáng trong nhấn chìm con người, rải đầy đình lầu đơn độc nghiêng sang phía tây.
Hiện trường yên tĩnh lại chỉ trong nháy mắt, ngăn chặn hơi thở một cách khó hiểu.
Giống như trong lúc hít thở cũng sẽ cách màn hình mà kinh động đến mỹ nhân ở bên trong.
Phó Dung Dữ ngồi ngay ngắn ở chủ vị, không đi xem video kia, chậm rãi uống xong rượu trong ly, giọng nói trong trẻo và trầm bổng giống như tùy ý hỏi: "Vì sao không phát?"
Trần Nho Đông ngẩn ra một lúc lâu mới phản ứng lại vị này là đang nói chuyện với anh.
Thừa dịp lúc này, Hình Lệ nhanh tay lẹ mắt cướp điện thoại di động đi, không để cho đàn ông ngay tại chỗ xem thêm một ánh mắt nữa.
Trần Nho Đông cân nhắc từng câu từng chữ mà giải thích tình huống, là lãnh đạo trong đài thông báo không được chiếu, anh cảm thấy rất đáng tiếc, nên mới lưu lại video phỏng vấn về di sản văn hóa phi vật thể thêu thùa này.
Một câu nói rơi xuống với giọng nói vô cùng lạnh nhạt của Phó Dung Dữ: "Chắc hẳn nên tuyên truyền nhiều hơn loại văn hóa phi vật thể này."
"Nho Đông, không phải đài của ông còn phải chuẩn bị một tiết mục ư, hình như chủ đề chính là liên quan đến tuyên truyền di sản văn hóa phi vật thể đúng không?" Những người có nhãn lực ở bên cạnh có đủ hăng hái kéo tay áo của Trần Nho Đông: "Cơ hội kêu gọi tài trợ cho tiết mục đến rồi đấy, chỉ cần vị này đầu tư, thì phía sau còn sẽ lo lắng không có người đầu tư ngưỡng mộ danh tiếng mà đến đưa tiền sao?"
Lúc này, Hình Lệ đúng lúc đưa danh thiếp, lấy nụ cười kiểu nghề nghiệp của thư ký ra: "Tổng giám đốc Phó nhà tôi thích giúp đỡ loại văn hóa truyền thống này nhất, đạo diễn Trần... có rảnh thì tới công ty uống ly trà nhé."
Có lúc Phó Dung Dữ cho một ánh mắt, thì dưới đáy sẽ có vô số người phỏng đoán ý tứ của anh, không cần anh nhiều lời.
Khách khứa tại chỗ nhìn thấy như vậy thì là đủ loại thổi phồng di sản văn hóa phi vật thể là kho báu của quốc gia như thế nào.
Mà việc bất ngờ hạ xuống từ trên trời này khiến cho bàn tay cầm danh thiếp của Trần Nho Đông đều là mồ hôi.
Hình Lệ kéo ông sang một bên rồi nói: "Tiết mục này đừng quên mời người được truyền thụ và kế thừa sườn xám kia nhé, tôi thấy cô ấy cũng rất không tồi đấy."
Trong lúc nói nhỏ, Tổng giám đốc Mạnh cách nửa bàn nhìn sang hai lần, thần sắc như có điều suy nghĩ.
Tiệc rượu tan cuộc.
Tài xế lái xe đưa Phó Dung Dữ về biệt thự ở trung tâm thành phố, vào đêm khuya vắng người, Hình Lệ xách túi xách đi theo ở bên trái, một bên lướt xem video phỏng vấn lấy từ Trần Nho Đông bên kia tới, từng lần một lắng nghe giọng nói mỹ nhân tự giới thiệu bản thân của Tạ Âm Lâu để giải rượu cho Tổng giám đốc Phó.
"Nguyệt mãn tây lâu..."
Đôi môi đỏ tươi của cô khẽ đọc, nhớ ra hình như là cụm từ ở trong một bài thơ.
Quay đầu lại, vừa muốn khen ngợi cha của mỹ nhân cổ điển này lấy tên thật đẹp, nhưng nhìn thấy ngón tay dài của Phó Dung Dữ xoa xoa xương lông mày, thì môi mỏng nhúc nhích rồi nhếch lên: "Xóa hết video đi."
Anh dùng từ "hết", Hình Lệ chọn lựa chữ mà đọc hiểu, mỉm cười hỏi: "Không giữ lại một video ư?"
Phó Dung Dữ không nói chuyện mà bước vào biệt thự.
Phòng khách rộng rãi xa hoa rất yên tĩnh, trong đêm tối, vĩnh viễn đều có một ngọn đèn sáng.
Trên ghế sô pha mềm mại đó có một người đàn ông anh tuấn trắng bệch đang ngồi chờ, đường nét của gương mặt bị ánh đèn bao phủ, dùng tay vân vê sợi chỉ ở trên tấm thảm mỏng ở trên đầu gối, nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, thì anh mang theo nụ cười mỉm mà xoay sang chỗ khác.
Một đôi mắt xinh đẹp màu hổ phách cùng kiểu, nhưng trống rỗng vô thần, không có ánh sáng.
"Anh?"