Tạ Âm Lâu ngẩn ra một lát, không phải là bởi vì mặt mũi tuấn tú tinh xảo của người đàn ông, mà là bởi vì anh để trần thân trên, giống như mới đi từ phòng thể dục ra ngoài, đang chậm rãi tháo găng tay màu đen, sợi dây buộc quấn chặt mấy ngón tay, làm nền cho đốt ngón tay trắng mà lạnh lẽo trông vô cùng thon dài.

Đây là dáng vẻ gợi cảm chết người.

Cùng với người được bọc trong âu phục lịch lãm như người sứ, không có nửa điểm tì vết nào trong video phỏng vấn kia, lực tấn công thị giác người khác của cả hai hình ảnh quả thật cực lớn.

Tạ Âm Lâu không phải lần đầu bắt gặp anh cởi trần, cũng coi như là từng nhìn thấy sự đời rồi.

Sau khi kinh ngạc mấy giây, che giấu cảm xúc ở trong đôi mắt xinh đẹp quốc sắc thiên hương của cô một cách rất tốt, không chờ cô nghĩ xong lời mở đầu, người đàn ông trong video trên màn hình đã mở miệng nói chuyện.

Giọng nói kia bị ép tới vô cùng trầm, giống như dán trên vành tai ngoài của cô: "Thì ra là em, Tạ Âm Lâu..."

Tạ Âm Lâu chậm nửa nhịp thì mới phản ứng rằng Phó Dung Dữ sẽ không gửi lời mời gọi video sang đây là vì để chứng minh, rốt cuộc người ở phía đối diện nằm trong bạn tốt WeChat có phải là cô hay không.

Đuôi mắt của cô nhẹ nhàng cụp xuống, độ cong của nụ cười yếu ớt hiện lên theo, tiện thể tiếp lời: "Chào anh, Tổng giám đốc Phó."

Phó Dung Dữ bên này đã nhận lấy găng tay, lại kéo quần áo ở bên cạnh sang để mặc, theo vạt áo rơi xuống, đường cong cơ bụng đẹp đẽ bị che đậy ở phía dưới của mặt vải áo sơ mi: "Cô Tạ tìm tôi có chuyện gì sao?"

Trong lời nói của anh không có ý tứ hư tình giả ý khách sáo, trực tiếp đi vào chủ đề.

Ngược lại khiến cho Tạ Âm Lâu bớt được không ít lời nói, thoáng im lặng hai giây, rồi nói: "Tôi đến tìm Tổng giám đốc Phó để mua một đoạn video bình thường."

Có bao nhiêu bình thường thì mới có thể khiến cho cô gửi lời mời kết bạn vào đêm khuya nhỉ?

Phó Dung Dữ đi tới ghế sô pha màu đen rồi ngồi xuống, không di chuyển nữa, gương mặt tuấn tú bị ánh đèn trắng mà lạnh lẽo chiếu sáng, rõ ràng có thể nhìn thấy đôi môi mỏng của anh phác họa độ cong của nụ cười nhạt: "Hửm?"

Nếu đoán trước được có một ngày phải cầu xin anh, thì Tạ Âm Lâu tuyệt đối không chào hỏi mà đã bỏ đi sau khi có tình yêu mong manh ngắn ngủi với anh.

Hôm nay đành bất chấp khó khăn, sử dụng giọng điệu bình tĩnh nói: "Tổng giám đốc Phó, có thể cho tôi đoạn ghi hình trong camera ở biệt thự Hồ Đảo vào đêm đó không? Giá cả thì nghe theo anh."

Phó Dung Dữ rất rõ ràng thể hiện ra là lấy tĩnh chế động, thế nào cũng phải chờ cô mở miệng trước, rồi mới hết sức chậm chạp mà trầm giọng nói: "Thì ra cô Tạ còn nhớ..."

Vẻn vẹn là vài chữ mà đã thành công bóp cổ họng của Tạ Âm Lâu.

Phó Dung Dữ nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, cũng xem như đã nở nụ cười, nhưng không có ý định tùy tiện bỏ qua cho cô việc không nói gì mà đã bỏ đi mất: "Sau khi ngủ xong thì thẳng thắn bàn chuyện định giá, cô Tạ có hơi tuyệt tình."

Tạ Âm Lâu tự cho rằng là đã cho đủ thành ý rồi, nhưng với dáng điệu muốn tính sổ này của anh, vì vậy, nói với giọng hời hợt: "Loại chuyện gặp gỡ nhau như này ấy, ngủ với nhau thì chỉ là vậy thôi."

Lời nói dừng lại, cô khẽ nâng mi mắt lên rồi nhìn về phía người đàn ông cách màn hình, loáng thoáng lộ ra chút ít vô tội: "Nếu Tổng giám đốc Phó luôn cảm thấy bản thân bị lừa gạt mà lên giường, không thì đi tải một cái app quốc gia phòng chống lừa gạt đi."

Bầu không khí chìm vào yên tĩnh.

Bàn tay thon gầy sạch sẽ của Phó Dung Dữ đặt ở trên đầu gối, nghĩ ngợi một lát, rồi hỏi ngược lại cô với giọng nói ung dung thong thả: "Đây chính là thành ý của cô Tạ?"

Tạ Âm Lâu ngược lại không quên việc tìm anh để lấy đoạn ghi hình trong camera, gương mặt vô cùng xinh đẹp một lần nữa đổi thành một nụ cười rất chân thành, dịu dàng nói: "Tổng giám đốc Phó muốn thành ý gì nhỉ, tôi đều nghe theo anh có được không?"

"Nghe theo tôi?" Khóe miệng của Phó Dung Dữ cong lên thành độ cong rất nhỏ ở trong ánh sáng mờ ảo, giống như cảm thấy mấy chữ này đúng là thú vị, gần như chỉ thoáng qua rồi biến mất, anh lên tiếng: "Cô Tạ muốn đoạn ghi hình trong camera, ngày mai tự tới lấy."

Ngày mai ư?

Tạ Âm Lâu khẽ cau mày, nghĩ đến vụ tai tiếng bị ùn ùn kéo đến mà đồn đãi ở trên mạng sẽ không chờ ai cả.

Chậm trễ thêm một giây, chờ cô công khai làm sáng tỏ, thì phỏng chừng nhiệt độ cũng nguội lạnh cả rồi.

Vì vậy, đồng ý với biểu cảm bình tĩnh mà nhẹ nhàng: "Được."

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

...

Một đêm trôi qua, Tạ Âm Lâu đi vào giấc ngủ ở trong nhà cũ của nhà họ Tạ mà không có nến thơm có thôi miên, khi tỉnh lại thì đầu óc xây xẩm dữ dội, soi gương thấy đôi mắt ửng đỏ, đuôi mắt cong vút dài nhọn không ngừng có ánh sáng của nước mắt sinh lý nhỏ vụn run run theo.

Cô pha một ly trà đậm rồi uống nửa ngụm, sau khi cái đắng ở giữa môi làm cho cả người cũng thoáng tỉnh táo, sau đó mới đi thay quần áo khác.

Lúc Tạ Âm Lâu ra ngoài, từ trước đến nay luôn không thích bị vệ sĩ đi theo ở bên cạnh.

Người ở nhà cũ cũng biết tính tình này của cô, nên chỉ sắp xếp tài xế kiệm lời.

Nửa tiếng sau.

Cô dựa theo thời gian ước định, đi đến trung tâm đắt tiền nhất của con đường Kim Dung ở Thành phố Tứ.

Đi vào đại sảnh xa hoa mỹ lệ, khắp nơi của chỗ này đều là tinh anh mặc quần áo gọn gàng đẹp đẽ trong chốn làm việc, mà cả người Tạ Âm Lâu mặc bộ sườn xám hạt ngọc châu màu trắng này hết sức bắt mắt đi đến quầy tiếp tân, chỉ trong nháy mắt đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt lờ mờ thăm dò.

Cô tiếp tân ở quầy tiếp tân nhìn thấy cô, nở nụ cười mỉm tiêu chuẩn không gì sánh bằng: "Chào cô."

"Tôi tìm Phó Dung Dữ."

"... Cô có hẹn trước không ạ?"

Tạ Âm Lâu mỉm cười gật đầu, cô tiếp tân nhẹ giọng nói câu đợi một chút rồi cầm điện thoại bàn gọi một cuộc gọi cho bộ phận thư ký, qua một lúc lâu, cô tiếp tân cung kính dùng tay ra hiệu mời sang thang máy bên kia: "Phòng làm việc của Tổng giám đốc Phó ở trên tầng năm mươi sáu, sẽ có thư ký chuyên môn tiếp đãi cô."

"Cảm ơn." Tạ Âm Lâu đi tới thang máy mà quầy tiếp tân chỉ, vừa bấm nút thang máy, thì một ekip làm việc của nghệ sĩ đã lại đi vào đại sảnh, thanh thế rất lớn, không nói chuyện với cô tiếp tân mà đã trực tiếp đi đến thang máy.

Người được nhiều người vây quanh chính là một phụ nữ trẻ tuổi, bả vai mảnh khảnh khoác áo khoác áo vest, bên trong là chiếc váy dài có hình trăng lưỡi liềm màu trắng bó rất sát, bên cổ còn phối với đồ trang sức sáng chói giống như ngọc đẹp sinh ra ánh sáng vậy, làm nền cho gương mặt được trang điểm tinh xảo.

Tạ Âm Lâu không quen gương mặt này.

Nhưng tầm mắt rũ xuống thoáng chốc dừng nơi kiểu trang điểm này.

Trong quá trình chờ thang máy, bầu không khí trở nên kỳ lạ một cách khó hiểu.

Đặc biệt là trong ekip nghệ sĩ, lúc tầm mắt của mọi người đi qua đi lại mà không ngớt giữa Tạ Âm Lâu và trên người nữ nghệ sĩ Mạnh Thi Nhuỵ nhà mình...

Trí nhớ của Mạnh Thi Nhuỵ không kém, nên đã nhận cô ——

Là Tạ Âm Lâu.

Người phụ nữ sườn xám đó và Ôn Chước bị đồn đãi, sau đó bị truyền thông chụp hình.

Chỗ dựa của cô ở trong showbiz cứng rắn, không ai dám trêu chọc, tính tình cũng bị tâng bốc mà kiêu căng, bất luận là bề ngoài giả vờ trong trẻo và lạnh lùng giống cỡ nào, nhưng vừa mở miệng đã bại lộ mà không bỏ sót: "Cô chính là Tạ Âm Lâu... cô biết tôi là ai không?"

Tạ Âm Lâu bỗng dưng nghe thấy âm thanh thì quay đầu đối diện với ánh mắt bất thiện của Mạnh Thi Nhuỵ.

Một lúc lâu sau, đôi môi đỏ mọng của cô nhẹ nhàng nhúc nhích: "Làm sao tôi biết cô là ai chứ?"

Mạnh Thi Nhuỵ lạnh lùng nhìn cô, đã đụng phải bạn gái chính quy của Ôn Chước mà không chột dạ, cô ta lên tiếng châm chọc: "Bớt giả vờ đi, cô tới chỗ này làm gì? Chẳng lẽ là rốt cuộc cũng tỉnh ngộ là không quyến rũ được Ôn Chước nữa, nên muốn đến đây để tìm một người đàn ông làm chỗ dựa ư?"

"... Cũng đúng, con đường Kim Dung này tập trung một đám đàn ông cao quý nhất trong giới kinh doanh của Thành phố Tứ, để cô tuỳ tiện lượm lặt một người thì cũng không uổng công chuyến đi này đâu nhỉ?"

Tạ Âm Lâu không tiếp lời nói này, mà đánh giá một lượt dáng vẻ hống hách của cô ta.

"Tôi khuyên cô lần sau đừng mang ăn mặc trưng diện này ra để nói chuyện với tôi."

Hôm nay Mạnh Thi Nhuỵ đến Tập đoàn Phó Thị để bàn bạc việc hợp tác đại diện, hiển nhiên là cố tình trưng diện.

Lạnh lùng bị Tạ Âm Lâu chỉ ra, chưa kịp phản kích thì lại nghe cô chậm rãi nói: "Bên người cô cũng chưa có ai nhắc nhở cô... Cái gì là Đông Thi nhăn mặt sao?"

Trợ lý trong ekip vừa nghe xong lời nói thì hít một hơi lạnh.

Lúc Mạnh Thi Nhuỵ vừa vào nghề thì đã đập đủ loại tài nguyên mà cũng không hot nổi, sau này nhờ vào việc bắt chước ảnh hậu Khương Nại xưa nay đã có phẩm chất tiên nữ và có danh hiệu nữ thần, cộng thêm tốn nhiều tiền để điên cuồng marketing mới lăn lộn trở thành một tiểu hoa đang hot.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cho nên bốn chữ Đông Thi nhăn mặt này là kiêng kỵ bị nhắc tới nhất ở trước mặt của Mạnh Thi Nhuỵ.

Nhưng lúc Tạ Âm Lâu nói ra miệng thì âm điệu rất dịu dàng, giống như có lòng tốt làm việc thiện... Khiến cho người đứng xem không có cách nào nói cô cái gì cả, lại cẩn thận xem khí chất trên cơ thể này của cô, ngay cả lập trường của trợ lý cũng có chút dao động.

So với Mạnh Thi Nhuỵ họa hổ họa bì bắt chước loại mỹ cảm trong trẻo lạnh lùng đầy tiên khí đó của Khương Nại.

Sao mà cứ cảm thấy mỹ nhân sườn xám tựa như được đẽo từ ngọc ở trước mắt, không cần bắt chước mà còn giống hơn Mạnh Thi Nhuỵ...

Sắc mặt của Mạnh Thi Nhuỵ thẹn quá hóa giận, cao giọng nói: "Đuổi người phụ nữ này ra ngoài cho tôi!"

"Ting!"

Hình Lệ đi thang máy từ tầng năm mươi sáu thẳng xuống dưới, vừa đi ra thì trước tiên đã nhìn thấy Mạnh Thi Nhuỵ đứng ở trước mặt nổi điên, ngay sau đó không chút nghĩ ngợi mà đã dời tầm mắt, thả đôi mắt hồ ly lên người Tạ Âm Lâu, lộ nụ cười: "Chào cô Tạ, tôi là Hình Lệ của bộ phận thư ký... Tôi đến đón cô đi lên ạ."

Không chờ Tạ Âm Lâu phản ứng, cô ấy đã nhiệt tình chủ động nắm lấy bàn tay của mỹ nhân, nghiêng tai nhỏ giọng nói: "Tổng giám đốc Phó dặn dò ạ."

Ngược lại cảnh này khiến cho tâm lý quen được tâng bốc của Mạnh Thi Nhuỵ có chênh lệch cực lớn, không kiềm được thể diện mà hét lên:

"Thư ký Hình..."

Hình Lệ mời Tạ Âm Lâu vào thang máy, dường như biểu cảm trên gương mặt diễm lệ mới bừng tỉnh nhớ đến ở bên ngoài có một đám người như vậy tồn tại, nên quay người lại, ánh mắt quyến rũ thoáng có vẻ không kiên nhẫn: "Đến chỗ này cũng không phải là đi tham quan sở thú, dẫn theo nhiều người như vậy để làm gì? Đi chuyến sau đi, thang máy không chen chúc nổi nữa rồi!"

Lời nói thốt ra.

Hình Lệ trực tiếp bấm nút thang máy, căn bản cũng không sợ đắc tội chỗ dựa của Mạnh Thi Nhuỵ.

Chỗ dựa có vững chắc hơn nữa.

—— Thì có vững chắc hơn vị kia ở trên đỉnh kim tự tháp của Tập đoàn Phó Thị không?

...

Tạ Âm Lâu và Hình Lệ từng có duyên gặp một lần vào buổi sáng sớm của ngày kia ở trong biệt thự Hồ Đảo, ấn tượng cô còn lưu giữ: Là nữ thư ký xinh đẹp có thể tự do ra vào chỗ ở của Phó Dung Dữ.

Hình Lệ dẫn cô đi đến phòng tiếp khách quý một cách tự nhiên, giọng điệu nói chuyện hàm chứa sự yêu kiều và quyến rũ, nghe rất êm tai: "Tổng giám đốc Phó đang ở bên trong, mời cô Tạ vào."

Tạ Âm Lâu hơi nghiêng mặt nhìn cô, trước tiên nhẹ giọng nói câu cảm ơn.

Vừa rồi nếu không phải Hình Lệ kịp thời xuất hiện giải vây, thì cô còn phải bị Mạnh Thi Nhuỵ dây dưa một khoảng thời gian trong khi chờ thang máy.

Nói một câu cảm ơn.

Hình Lệ cũng không phải người khách sáo, lấy điện thoại di động ra rồi bấm vào chức năng ghi âm: "Cô Tạ, phiền cô nói lại một lần nữa..."

"?"

Tạ Âm Lâu không biết Hình Lệ muốn ghi âm để làm gì, chẳng qua là một câu cảm ơn, nên nói một lần nữa thì cũng không sao.

Chậm trễ một lúc ở cửa, chờ Hình Lệ đạp giày cao gót màu đỏ, hài lòng ôm điện thoại di động đi mất, Tạ Âm Lâu mới thu lại tầm mắt, giơ tay khẽ gõ cánh cửa của phòng tiếp khách quý một cái rồi mới đẩy cửa đi vào.

Không gian ở bên trong căn phòng sáng ngời không lớn, có cả một mặt vách tường là thủy tinh trong suốt, có thể rõ ràng nhìn thấy khu vực làm việc của tầng dưới, bên cạnh còn bày ghế sô pha, trên đất trải một tấm thảm nhung bông đắt tiền không nhiễm một hạt bụi.

Rất nhanh sau đó Tạ Âm Lâu đã đưa ra kết luận, căn phòng chiêu đãi này không thường được sử dụng.

Theo sau đó, cô khẽ nâng mi mắt, lúc này mới dừng lại ở trên bóng dáng nghiêng của người đàn ông đang đứng trước bức tường thủy tinh.

Bàn tay thon dài của Phó Dung Dữ bưng ly cà phê, dù bận vẫn thong dong nhìn cô đi từ thang máy ra xong, đi một đường ngang qua khu vực làm việc, lúc xoay gương mặt nghiêng qua, ánh mắt trong suốt như được tẩy rửa nhìn về phía Tạ Âm Lâu: "Cô Tạ, cô tới trễ ba phút lẻ mười giây..."

Tạ Âm Lâu ngẩn người một cái chớp mắt, không ngờ anh là ở đây canh chuẩn điểm thời gian, rất nhanh sau đó mỉm cười biện bạch cho bản thân: "Ba phút là do ở dưới lầu chờ thang máy nên đã trễ nãi... Còn về lẻ mười giây, là tiêu hao cho thư ký của anh."

Phó Dung Dữ cũng mỉm cười: "Nói tóm lại cũng không phải sử dụng trên người tôi."

"..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play