Thêm vài miếng bạc hà vào chiếc nồi gốm đang sôi trào, vậy là hầm xong rồi.
Thang Nguyễn đứng trước mặt bàn ở trong phòng bếp, dùng muỗng gỗ từ từ khuấy thuốc trong nồi, nấu gần nửa tiếng thì mới tắt lửa, múc nửa chén với vẻ thuần thục, để ở trên khay thủy tinh rồi bưng ra.
Ánh nắng của buổi trưa trắng sáng và nóng bỏng, hoa tường vi trên vách tường ở bên ngoài đình viện đang nở tươi đẹp.
Lúc Thang Nguyễn đi ngang thì tiện tay hái vài đóa hoa để ở mép chén để tô điểm, nhịp chân bước đi nhẹ nhàng về phía phòng làm việc sườn xám.
Phòng làm việc sườn xám của Tạ Âm Lâu là không cho người ta tùy tiện đi vào, bên trong hầu như treo đầy sườn xám tơ lụa có đủ loại phong cách, bề mặt vật liệu tinh xảo được sử dụng vô cùng đắt đỏ, mỗi một chiếc không bán ra thì đều là vật phẩm độc nhất.
Đẩy cửa đi vào, Thang Nguyễn nhìn thấy Tạ Âm Lâu yên tĩnh ngồi ở trước bàn, phía trên chất đầy vải lẻ tơ lụa, kim chỉ và thước dây mềm, đến gần rồi nhìn thì phát hiện ngón tay mảnh khảnh của cô đang cầm kim thêu hoa diên vĩ sắp thành hình, nhưng đã rất lâu mà cũng chưa thêu xong.
Thang Nguyễn đặt chiếc khay thủy tinh xuống rồi làm động tác tay của ngôn ngữ ký hiệu: "Mau uống nó đi."
Tạ Âm Lâu nhìn anh một cái, ngửi thấy mùi thuốc trong chén thì mở miệng hỏi: "Đây là gì?"
"Thuốc nước chữa dị ứng."
Thang Nguyễn chỉ vào cổ của cô, hôm nay Tạ Âm Lâu vừa đến cửa hàng thì đã bị anh nhìn thấy rồi, một miếng da thịt nhỏ của chỗ ấy in vết sưng đỏ cái đậm cái nhạt, nhìn trông giống như triệu chứng dị ứng, con muỗi không đốt ra được.
Tạ Âm Lâu vô thức giơ tay lên che đi vị trí sau gáy, chiếc chuông trên vòng ngọc đeo ở trên cổ tay mảnh khảnh dán vào da thịt, xúc cảm lạnh như băng kích thích đầu óc của cô tỉnh táo trong chớp mắt, sau đó quay đầu nhìn sang hoa tường vi ngoài cửa sổ: "Nhìn không hiểu em đang ra thủ ngữ gì..."
Lại là như vậy, bắt đầu không xem hiểu thủ ngữ rồi!
Thang Nguyễn tức giận nhanh chóng làm dấu: "Uống nhanh lên, nếu không thì em phải nói với bố chị là chị bị dị ứng... Còn không uống thuốc cho đàng hoàng nữa."
Dư quang khóe mắt Tạ Âm Lâu nhìn thấy, thế mà cười rồi vươn tay bưng thuốc lên nói: "Chị phát hiện em học được cách thông minh rồi đấy, bắt đầu lấy bố chị ra để cáo mượn oai hùm, đồ quỷ ưa mách."
Thang Nguyễn nhìn thấy cô uống nửa ngụm, đôi mắt nai hơi tròn híp lại cười: "Nói cho chị nghe tin tức tốt nhe."
Chú bé câm còn học được cách vòng vo.
Hai môi Tạ Âm Lâu dính một chút thuốc nước để lấy lệ, cô đặt xuống, sau đó hỏi: "Hửm?"
"Khoản tiền còn lại của bộ trang phục hí kịch của Đắc Nguyệt Đài bên kia đã trả hết rồi, có tiền trả tiền thuê cửa hàng của tháng này rồi."
Thang Nguyễn khoa tay múa chân làm dấu, cho rằng Tạ Âm Lâu nghe xong sẽ rất vui vẻ, ai ngờ cô gật đầu một cái rồi không nói tiếp nữa.
Ngoài cửa sổ có gió thổi vào, nhẹ nhàng thổi bay chiếc váy lụa màu đỏ tươi của cô, Tạ Âm Lâu cúi thấp cổ, đầu ngón tay nhỏ dài lướt qua lớp vải trơn mềm.
Chiếc váy mặc trở về từ biệt thự này là kiểu dáng may đo cao cấp, có thể đền bù giá tiền mà cô may một bộ trang phục hí kịch thủ công cho Đắc Nguyệt Đài.
Nghĩ tới chuyện này, Tạ Âm Lâu ngẩng đầu lên, còn chưa nói gì.
Thang Nguyễn đột nhiên chau mày: "Trên người chị có mùi hương..."
Tạ Âm Lâu: "?"
"... Hình như là mùi hương của tuyết tùng." Thang Nguyễn biết Tạ Âm Lâu có thói quen ngửi hương nến mùi tường vi để đi vào giấc ngủ, nên trên người cũng sẽ dính phải một chút, vì vậy làm dấu hỏi: "Chị thay đổi mùi hương thôi miên rồi ư?"
Biểu cảm của Tạ Âm Lâu hơi cứng đờ, đột nhiên đỡ cạnh đứng lên, dưới ánh nhìn chăm chú hết sức ngây thơ của Thang Nguyễn, cô cau mày nói: "Chị quay về căn hộ để tắm rửa."
Rửa trôi mùi hương tuyết tùng thần bí của người đàn ông trên cả người này.
...
Quay lại chung cư Thiên Phủ, vòng hoa truy điệu ở dưới lầu đã bị bảo vệ dọn đi, trên đất cũng được rửa cọ sạch sẽ.
Tạ Âm Lâu đi thang máy lên lầu, ting một tiếng, rất nhanh sau đó đã đến tầng hai mươi sáu.
Cô đạp giày cao gót nhọn, vừa đi ra ngoài, trong hành lang yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng vang bật lửa.
Tạ Âm Lâu quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông cao gầy đang lười biếng mà đứng dựa vào tường, mặc chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt cao cấp mà xa xỉ và quần dài, để lộ đôi chân thon dài, đại khái là chờ đợi chán rồi, phần trong của ngón tay dùng sức ma sát bánh xe của bật lửa.
Là Ôn Chước.
Ba giây sau, Tạ Âm Lâu rốt cuộc cũng nhớ đến dáng dấp của anh ta ra sao, nhưng cũng không mấy hứng thú mà đi đến cánh cửa nhà.
"Tạ Âm Lâu —— "
Ôn Chước thấy ánh mắt mà cô nhìn mình giống như nhìn thấy người trong suốt không quan trọng, không nhịn được ngăn cô lại, đôi mắt hoa đào ẩn chứa cảm xúc nào đó: "Vì sao không trả lời tin nhắn? Em nghe anh giải thích có được không... Những người trong giới giải trí này ăn thịt mà không nhả xương, anh có quá nhiều chuyện thân bất do kỷ, chuyện tình lần này với Mạnh Thi Nhuỵ đều là việc lăng xê marketing của công ty, tình yêu đích thực của anh chính là em."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tạ Âm Lâu nhìn thấy thân hình của anh ta áp sát tới, không khí trong hành lang bịt kín không lưu thông tốt, mùi thuốc lá kia khiến cho cô hít thở không thông, sau khi thoái lui nửa bước, cô hơi chau mày một lát rồi hỏi: "Chúng ta thân quen lắm sao?"
Chắc là không thân quen đâu.
Giọng điệu mở miệng ra đã là thứ đàn ông tệ hại gài bẫy bạn gái này, chắc không phải anh ta lăn lộn trong giới giải trí đến mức tinh thần rối loạn rồi chứ?
Ôn Chước nhìn thấy gương mặt xinh đẹp như đào mận của cô để lộ biểu cảm trong trẻo nhưng lạnh lùng, lúc hàng mi khẽ ngước lên, ánh mắt của anh ta mê mẩn nhìn chằm chằm nốt ruồi lệ chí kia ở mắt phải của cô, kiên nhẫn dỗ dành một chút cáu kỉnh này của cô: "Âm Lâu, chỉ cần em bằng lòng chịu ấm ức hai năm, anh nhất định sẽ công khai."
Công khai?
Tạ Âm Lâu tốn cả hai phút mới hiểu sự tự mình đa tình của anh.
Ôn Chước chẳng qua là một nghệ sĩ lưu lượng nổi tiếng nhờ vào việc marketing, lấy đâu ra tự tin mà muốn bảo cô làm tình nhân bé nhỏ không nhìn thấy được ánh sáng chứ?
Do thuở nhỏ cô đã bị trong nhà nghiêm khắc dạy dỗ lễ nghi nên rất ít khi tức giận, ngay cả có tranh chấp với người ta thì cũng là mang theo nụ cười dịu dàng: "Anh xứng sao?"
Vẻn vẹn ba chữ.
Giống như đã chọc giận lòng tự ái của Ôn Chước, gương mặt tuấn tú đột nhiên trở nên lạnh giá, muốn đi kéo cổ tay của cô qua đây: "Tạ Âm Lâu em dự định trông coi cửa hàng sườn xám rách nát kia cả đời sao? Đi với anh không tốt sao? Cần gì phải giả vờ thanh cao..."
Tạ Âm Lâu đã sớm dự đoán được động tác của anh, trong lúc tránh né trước, lúc cổ tay nhẹ nhàng dao động, chiếc chuông trên vòng ngọc nhẹ nhàng tạo ra tiếng vang.
Loại lạnh nhạt dành cho anh cũng đã khắc ở trong xương đó đã không lừa gạt được người khác.
Hiện tại, dù gì Ôn Chước cũng là nam thần có nhan sắc cấp bậc thần thánh mà toàn mạng công nhận, gặp phải sự chê bai như vậy, thì đôi mắt hoa đào để lộ một tia tức giận nhưng hết sức nhẫn nại, thấp giọng ép hỏi: "Có phải em mắc bệnh chán ghét nam giới không?"
Ban đầu vì để theo đuổi Tạ Âm Lâu.
Anh ta đã nghĩ đủ cách để chuyển đến căn hộ kế bên sinh sống, giả vờ làm hàng xóm để bắt chuyện với cô, kết quả là cố gắng được nửa năm, Tạ Âm Lâu vẫn giữ dáng vẻ thờ ơ đối với anh ta.
Từ đầu tới đuôi, trừ lúc cô cảm thấy hứng thú đối với sườn xám ra, thì cũng chẳng có bất kỳ sự vật nào lọt vào mắt cả.
Bệnh chán ghét nam giới?
Là lần đầu tiên Tạ Âm Lâu nghe thấy từ mới này, ngón tay chuyển động vòng ngọc ở giữa cổ tay, trong đầu bỗng nhiên hiện ra đoạn tình yêu mong manh ngắn ngủi kia với Phó Dung Dữ vào tối hôm qua...
Mấy giây sau, cô phá án rồi.
Thầm nghĩ cái gọi là bệnh chán ghét nam giới này chẳng qua là trước kia chưa gặp đúng khẩu vị của cô mà thôi.
Lười mất thời gian để xoắn xuýt chuyện này với Ôn Chước đã thẹn quá hóa giận, Tạ Âm Lâu nghiêng tầm mắt nhìn anh ta, âm sắc trong suốt nghe vào hết sức thân thiện: "Mời anh xếp đặt cho tốt vị trí của bản thân... Nếu mắc bệnh hoang tưởng thì đề nghị tìm một bác sĩ tâm lý để chữa bệnh, còn dám đến quấy rầy nữa, tôi sẽ báo cảnh sát."
Sắc mặt của Ôn Chước âm u thâm sâu, vừa muốn nói chuyện, thì điện thoại di động trong túi quần đã chói tai reo vang trước một bước.
Anh nhìn thấy Tạ Âm Lâu mở cửa đi vào căn hộ, vươn tay lấy ra thì nhìn thấy là người quản lý gọi tới, lập tức đi ngay: "Anh Dục."
"Ôn Chước, cậu lại chạy đi trêu chọc Tạ Âm Lâu hả? Cô ta không có bối cảnh không có thân phận, ở trong giới giải trí này có thể trợ giúp gì cho cậu chứ? Đừng vì một người phụ nữ mà hủy diệt tiền đồ!"
Ôn Chước bấm tầng B1 trong thang máy, nhìn chằm chằm chiếc bóng phản chiếu của bản thân trên bức tường thủy tinh bóng loáng như gương ở phía trong, anh ta đã té ngã, lăn lộn gần mười năm trong giới này rồi, vất vả lắm mới xoay mình rồi nổi tiếng, nên rất rõ cái giá phải trả ở phía sau cho sự vẻ vang của hôm nay.
"Anh Dục, em biết."
"Biết rồi mà còn cố hết sức đi tìm cô ta mà còn chẳng được đối xử tốt để làm gì? Tạ Âm Lâu đã đồng ý tham gia một buổi phỏng vấn di sản văn hóa phi vật thể ở trong Đài Tin tức, mục đích là để làm sáng tỏ vụ tai tiếng với cậu... Tốc độ nổi tiếng của cậu nhanh, động đến tài nguyên của quá nhiều đối thủ lưu lượng, chỉ sợ là có người muốn nhân cơ hội mua bài viết để bôi nhọ cậu."
Ôn Chước cụp mắt, ngón trỏ hơi cong lại rồi lặp lại mà ma sát bánh xe của bật lửa, nghĩ đến thái độ tuyệt tình vừa rồi của Tạ Âm Lâu đối với bản thân, anh ta lạnh lùng nhếch khóe miệng đang mím chặt:
"Vậy hãy để cho cô ta im miệng."
*
Tạ Âm Lâu không hề để tâm về khúc nhạc đệm nhỏ này của Ôn Chước, cô đúng hẹn hoàn thành công việc phỏng vấn ghi hình với Dư Oanh, nửa tuần sau đều ở trong cửa hàng sườn xám để nghiên cứu cách thêu mới.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Buổi sáng.
Tạ Âm Lâu ở trong cửa hàng tìm được một chiếc vali, mặc váy liền thân ngồi nửa quỳ ở trên mặt đất, xếp ngay ngắn từng bộ sườn xám đã được là phẳng vào bên trong.
Thang Nguyễn ở bên cạnh khoa tay múa chân: "Đem theo bộ ngọc châu màu trắng đó đi đi, ngày kia sinh nhật, chị mặc vào thì chắc chắc làm cho người ta chấn động vì vẻ đẹp mất thôi."
"Không chết người được... Nếu không thì chị thành hung thủ hại người rồi."
Tạ Âm Lâu đùa một trò đùa giỡn vô hại, nhưng nhận lấy bộ sườn xám mà Thang Nguyễn đưa tới.
Sinh nhật của cô sắp đến rồi.
Hàng năm vào lúc này thì đều phải đặc biệt quay về nơi cư trú của bố mẹ ở Thành phố Tứ một chuyến để làm một chiếc bình hoa xinh đẹp, phối hợp với mọi người chúc mừng xong thì mới có thể quay về.
Vịn đầu gối trắng nõn đứng dậy, Tạ Âm Lâu vỗ bả vai Thang Nguyễn một cái: "Trông coi cửa hàng cho tốt."
Thang Nguyễn giống như một bà quản gia, lại chỉ vào chiếc váy lụa màu đỏ tươi tựa như bị lãng quên ở trong góc xó của bên kia, không phải là một phẩm loại với sườn xám trong cửa hàng, nên làm dấu: "Không cần chiếc váy đắt ơi là đắt này nữa sao?"
Tạ Âm Lâu men theo tầm mắt mà nhìn sang, âm tiết trong cổ họng thoáng bị kẹt lại.
Từ sau đêm đó, lúc cô đi thì không để lại phương thức liên lạc.
Mà Phó Dung Dữ cũng giống như đã biến mất ở trong thế giới của cô vậy, không có một chút tin tức nào cả, cho nên cô cũng không tìm được thời cơ thích hợp để trả lại chiếc váy cao cấp xa xỉ này.
Tạ Âm Lâu như có điều suy nghĩ mà cụp mi mắt, một lúc lâu cũng không lên tiếng...
Giờ phút này, vào cùng một thời gian.
Ở trong căn phòng trên tầng cao nhất của khách sạn ở trung tâm thành phố phồn hoa nhất, một nhóm tinh anh mặc áo mũ chỉnh tề đang ngồi, Phó Dung Dữ vừa bàn xong hạng mục đầu tư chữa bệnh, đang ở trong thư phòng họp hội nghị qua video với lãnh đạo cấp cao, bên cạnh có thư ký đi vào nhắc nhở thời gian:
"Tổng giám đốc Phó, tôi đã gửi tin tức lên máy bay quay về Thành phố Tứ vào WeChat của ngài rồi... Trên máy bay, Phó giám đốc của Tập đoàn Toàn Lâm hẹn trước bốn mươi phút để bàn chuyện huy động vốn với ngài."
Bên ngoài.
Hình Lệ tê liệt mà ngồi trên ghế sô pha da thật, giơ chiếc gương nhỏ lên rồi không ngừng soi gương mặt của bản thân, ngay sau đó hùng hổ nói: "Rốt cuộc thì cũng có thể kết thúc kiếp sống đi công tác để quay về hang ổ cũ ở Thành phố Tứ rồi... Có phải đuôi mắt của tôi có nếp nhăn rồi không? Đậu xanh, tôi có quyền nghi ngờ đây là gương mặt tàn tạ do cả năm đi công tác mà không ngừng nghỉ với Tổng giám đốc Phó đấy!"
"Hồ Ly, đừng có dàn cảnh mà trục lợi."
Thư ký đeo mắt kiếng trêu đùa: "Rõ ràng là có tuổi rồi..."
"Cút!"
Hình Lệ ném chiếc gương nhỏ qua, thừa dịp còn chưa đi sân bay thì nhanh chóng đi đắp một chiếc mặt nạ để dưỡng da bù.
Gần đây cô ấy vô cùng chú trọng vẻ đẹp, khiến đàn ông tinh anh ở cùng chỗ làm lấy ra để tám nhảm: "Hồ Ly uống nhầm thuốc rồi?"
Một người biết chuyện nào đó: "Bị đả kích rồi chăng, lần trước cô ấy bắt gặp vị mỹ nhân cổ điển kia ở trong biệt thự Hồ Đảo, chỉ trong nháy mắt mà đã bị giết một cách gọn lẹ thành một đống mảnh vụn, nên ngày nào cũng sử dụng kính phóng đại để soi mói gương mặt của bản thân."
Nói đến chỗ này, thì có người tiện thể tám nhảm cuộc sống riêng của ông chủ: "Tôi còn cho rằng Tổng giám đốc Phó có tính tình lạnh nhạt đấy, bình thường cũng không nhìn thấy anh ấy để ý người phụ nữ nào cả, chứ càng đừng nhắc đến giữ lại qua đêm."
"Để ý thì có tác dụng gì chứ, còn không phải là cái tên trên đầu bảng cửa hàng bị chơi xong mà không trả tiền vào đêm đó rồi sao, hơn nữa còn là miễn phí đưa tới cửa nữa."
Một câu nói chân tướng lặng lẽ nhảy ra từ trong góc xó.
Rất nhanh sau đó, tất cả mọi người ngay tại chỗ đều tập thể mà im lặng, lại ăn ý mà cười thành tiếng.
...
Tám giờ rưỡi tối, trung tâm sân bay của Thành phố Tứ.
Chuyến bay Tạ Âm Lâu ngồi đã đến đúng giờ, cô lấy hành lý xong thì yên tĩnh đứng xếp hàng để đi ra trạm xe, cả người mặc chiếc sườn xám lụa mỏng bắt mắt mà đứng ở chỗ có lượng người đi lại nhiều, khiến cho người đi ngang đều không khỏi muốn nhìn thêm một ánh mắt.
Nhưng cô đa quen với tình cảnh bị nhìn chằm chằm và quan sát, đôi mắt không hề khó chịu chút nào.
Mi mắt cong vút cụp thấp, vừa mở điện thoại di động thì nhận được cuộc gọi đến của Dư Oanh.
"Có hai tin tức xấu, nghe tin nào trước?"
Tạ Âm Lâu: "Hửm?"
Nếu hai tin tức đều là tin tức xấu, thì đây có khác biệt sao?
Trong điện thoại, Dư Oanh cũng không tiếp tục vòng vo:
"Tin tức xấu thứ nhất là buổi phỏng vấn mà cậu ghi hình xong đã bị đài hủy rồi."
"Tin tức thứ hai, vừa rồi cậu đã vui vẻ mà nhận được hotsearch đứng đầu bảng, nội dung của tựa đề là —— mỹ nhân cổ điển hàng đầu và đỉnh lưu Ôn Chước thần bí quay về căn hộ rồi cùng triền miên một ngày một đêm."