Chín giờ mười phút tối.
Trong Biệt thự Hồ Đảo nằm trong khu vực của khu nhà giàu xa hoa nhất của Thành phố Lịch, khuôn viên, môi trường đều là hàng đầu, rất nhiều nhân vật tiếng tăm có thân phận không giàu thì sang đều xem là "đồ cất giữ" mà mua với giá cao.
Từ phòng chính vào cánh cửa, Tạ Âm Lâu thoáng đảo mắt nhìn phòng khách một chút, phát hiện bốn phía rộng rãi xa hoa nhưng lại trống rỗng và không có hơi người, không giống là đã được sinh sống lâu dài.
"Đang nghĩ gì thế?"
Bên người, Phó Dung Dữ tiện tay ném chìa khóa xe trên tủ giày, rồi hạ tầm mắt khóa chặt biểu cảm của cô.
"Đang nghĩ có phải Tổng giám đốc Phó thường xuyên làm loại việc thiện này để giúp người ta cho vui hay không?"
Cứ như vậy mà dẫn người phụ nữ từng có duyên ba lần về nhà, việc này khiến Tạ Âm Lâu ý đồ muốn nhìn thấy cái gì đó từ trong con ngươi màu hổ phách của anh, đáng tiếc Phó Dung Dữ chưa bao giờ dễ dàng để lộ cảm xúc chân thật đối với người ngoài, ánh sáng khẽ nhúc nhích, môi mỏng nhếch lên cùng nụ cười nhạt: "Bị cô nhìn ra rồi à?"
Tạ Âm Lâu âm thầm nghĩ thật sự đúng là không nhìn ra được bao nhiêu cả.
Hơi nghiêng gương mặt, đúng lúc tầm mắt rũ xuống trên bàn tay anh đang ung dung thong thả cởi khuy măng sét, khớp xương rõ ràng mà có lực, được tôn lên một cách vô cùng sạch sẽ và tinh xảo khi đụng phải bề mặt vật liệu trắng như tuyết.
Nghĩ đến trước đó không lâu, bàn tay này còn nhẹ nhàng đặt ở trên mí mắt của cô, phần trong của ngón tay thấm lạnh, nhiệt độ xuyên qua hàng mi của cô mang theo hơi thở quen thuộc một cách khó hiểu, khiến cho Tạ Âm Lâu có chút mất hồn trong lúc nhất thời, chờ đến lúc hoàn toàn phản ứng thì đã cùng anh đi tới đây.
Yên tĩnh một lúc lâu, cô hơi mất tự nhiên nói sang chuyện khác, hỏi thành tiếng: "Đây là chỗ ở của anh ư? Nhìn có vẻ như lâu rồi không có ai ở..."
Phó Dung Dữ không hề giải thích quá nhiều, lời ít ý nhiều cất tiếng: "Nhà riêng, phòng ở trên lầu đều là bỏ trống, cô muốn ở phòng nào?"
Giữa môi của Tạ Âm Lâu nhẹ nhàng à một tiếng, lại hỏi: "Anh ở phòng nào?"
"Chuyện này thì phải xem cô."
Tạ Âm Lâu có một khoảnh khắc tạm dừng, nhưng nhìn thấy trên gương mặt của Phó Dung Dữ nở nụ cười không thể tự nhiên hơn với mình, chẳng qua đây là cuộc đối thoại bình thường êm đẹp, bây giờ có vẻ hơi hơi mập mờ.
Cô không tiếp chuyện chuyện này, bình tĩnh nói: "Khách làm theo chủ."
Ngay sau đó, đuôi mắt của Tạ Âm Lâu hơi rũ xuống: "Anh có đồ ăn không?"
Phó Dung Dữ: "Cô muốn ăn gì, tôi biết nấu cơm."
Tạ Âm Lâu thoáng kinh ngạc, còn chưa nói chuyện thì trước hết đã nhìn thấy người đàn ông chậm rãi đi về phía phòng ăn.
Ông chủ không thường về biệt thự để qua đêm, nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh cũng chỉ có rau cải và trái cây đơn giản.
Lúc Phó Dung Dữ rửa rau ở trong phòng bếp kiểu mở, thì Tạ Âm Lâu đang ngồi ở đảo bếp để chờ đợi, nhìn người đàn ông đưa lưng về phía cô, ánh đèn màu quýt ấm áp nhàn nhạt vòng quanh vóc người cao ngất và đường cong của anh, cách hoá trang sạch sẽ và lạnh lùng một cách quá đáng, rất dễ dàng lưu lại khí chất cấm dục - giữ luật nào đó cho người khác.
Nhưng một ánh mắt lại không cạy ra được lai lịch chân thật của anh.
Tạ Âm Lâu quan sát một lát rồi một lần nữa rũ thấp mi mắt cong vút, đầu ngón tay trượt mở điện thoại di động rồi tìm thấy người liên lạc ở phía dưới cùng của ghi chép về thông tin liên lạc: "Chú Tần, điều tra một người giúp con..."
*
Thức ăn rất nhanh sau đó đã được nấu xong, toàn bộ phòng ăn tràn ngập mùi thơm mê người.
Hai bàn tay của Tạ Âm Lâu đan chéo nắm lấy nhau, ngồi ở trước bàn ăn tựa như hòn đá ngọc bích trắng mỡ cừu, nhìn bàn tay thon dài tinh xảo của Phó Dung Dữ chậm rãi để một bộ đồ ăn bằng sứ ở trước mặt cô.
"Mời từ từ ăn."
Người quen của cô đều biết dạ dày của Tạ Âm Lâu bị nuôi dưỡng đến mức rất mỏng manh, có rất nhiều yêu cầu bắt bẻ đối với thức ăn vào miệng, chỉ ăn nhà ăn thường đi đến, phải nấu cho vừa thơm vừa mềm, độ lửa kém một chút xíu thì cũng không được.
Mà mấy món ăn này có màu sắc và mùi thơm đầy đủ này đã từng chút một kích thích tính thèm ăn của cô.
Thật sự là kỳ lạ, giống như anh rất hiểu cô vậy.
Rõ ràng là hai người cũng không thân quen.
Tạ Âm Lâu rất nể mặt cầm đôi đũa nhỏ màu bạc lên, nói với người đàn ông với giọng nói lễ phép: "Cảm ơn."
Khóe miệng của Phó Dung Dữ hiện lên dấu vết cười nhàn nhạt, lúc này tiếng chuông bên ngoài cánh cửa vang lên, anh xoay người đi mở cửa trước. Tạ Âm Lâu một bên chậm rãi ăn, đồng thời nâng tầm mắt lên, xuyên qua phòng khách đèn đuốc sáng choang là bóng dáng vị thư ký mặc vest mang giày da đang đứng ở cạnh cửa.
Thư ký đưa túi đựng đồ phụ nữ dùng để thay và giặt sạch sang, rồi thấp giọng báo cáo với Phó Dung Dữ: "Tổng giám đốc Phó, đã bắt mấy người hâm mộ bày vòng hoa dưới lầu của cô Tạ rồi, tối nay bị tạm giam ở trong trong cục Cảnh sát."
"Ừ." Phó Dung Dữ nhận lấy túi mua đồ, không nhiều lời thêm nữa.
Thư ký cũng không dám nhiều lời, âm thầm lặng lẽ nhìn phòng ăn bên kia một cái, loáng thoáng nhìn thấy một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp yên tĩnh ngồi ở dưới ánh đèn, thoáng chốc thu lại ánh mắt theo dõi, không dám nhìn lần thứ hai nữa.
Cánh cửa một lần nữa bị đóng lại, ban đêm bên trong căn phòng yên tĩnh.
Tạ Âm Lâu nhai kỹ nuốt chậm rau và lá cải, nhìn thấy Phó Dung Dữ một lần nữa đi ngược về, hiển nhiên là cô đã nghe thấy lời nói của thư ký: "Bố tôi đã từng dạy tôi, trên thế giới này ân huệ là thứ không dễ trả nhất. Chuyện có thể dùng tiền tài để giải quyết thì cũng đừng chịu ân tình của người khác, nếu không thì sẽ rất phiền phức..."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô dừng lời nói, rồi nhẹ nhàng cười một tiếng với Phó Dung Dữ, nốt ruồi ở đuôi mắt hơi cong lên xinh đẹp dưới ánh sáng nhu hoà: "Ồ, hiện tại tôi cũng không có tiền, nếu không thì viết một tờ giấy nợ giấy trắng mực đen cho anh nhé?"
Bóng người Phó Dung Dữ đứng bên cạnh bàn trong phòng ăn, đốt ngón tay thờ ơ nhẹ nhàng gõ một cái, nói với giọng ôn tồn: "Cô Tạ xa lạ như thế này là ý gì?"
Giây kế tiếp, Tạ Âm Lâu ngược lại đã bị ống tay áo chỉnh tề để lộ xương cổ tay thon dài của người đàn ông hấp dẫn sự chú ý, do duyên cớ tự mình xuống bếp, anh đã xắn ống tay áo lên, nên hình xăm tiếng Phạn quấn quanh leo lên kia, trên màu da trắng mà lạnh lẽo cũng đã bị bại lộ một cách rõ ràng ở dưới ánh sáng.
Tạ Âm Lâu rất ít khi nhìn thấy có người xăm loại chữ cổ xưa thần bí này trên cánh tay, một vệt cảm xúc tò mò lướt qua đôi mắt đen nhánh, bị Phó Dung Dữ hạ tầm mắt bắt được, chỉ nghe thấy âm sắc mát lạnh của anh bắt đầu chậm rãi hỏi: "Muốn xem cái này?"
Theo sau đó, anh phóng khoáng cởi cúc áo tinh xảo trên áo sơ mi.
Bắt đầu từ chỗ cổ áo, từng cúc mà đi xuống, từ từ để lộ vòm ngực cường tráng đẹp đẽ, ngón tay dài của anh dừng lại ở vị trí thứ ba, nhìn thấy đôi mắt đen nhánh của Tạ Âm Lâu không né tránh, qua mấy giây, lại tiếp tục đi xuống cởi ra.
Cho đến khi chiếc áo sơ mi bằng vải mỏng manh đó bị ném ở trên lưng ghế.
Tạ Âm Lâu nhìn kỹ ở khoảng cách gần như vậy, đường nét của hình xăm tiếng Phạn trên cánh tay của người đàn ông vô cùng rõ ràng, cô hơi cuộn tròn bàn tay, nhẫn nhịn được kích động muốn chụp một tấm để trở về nghiêm túc lật sách cổ để đọc giải tiếng Phạn ở phía trên.
Vừa nghĩ tới điện thoại di động, tựa như hợp với tình thế, thế mà kịp thời vang lên.
Tạ Âm Lâu nhìn thấy là chú Tần gọi điện tới, cô hơi nghiêng gương mặt rồi bắt máy.
—— "Âm Lâu, con bảo chú điều tra người này, là nhà giàu mới nổi chạm tay là có thể bỏng trong giới kinh doanh của Thành phố Tứ bên này, làm kinh doanh lập nghiệp đầu tư thu mua, theo đánh giá của người trong giới, bề ngoài Phó Dung Dữ trông có vẻ giống quân tử đọc sách thánh hiền, thực ra thì vừa nghe tới có cơ hội làm ăn có lợi và có thể mưu cầu thì sẽ liều mạng cướp đoạt, thủ đoạn vô cùng cường thế, không phải một nhân vật đơn giản."
Chú Tần là trợ lý đặc biệt của chú nhỏ nhà Tạ Âm Lâu, bình thường cô muốn bí mật điều tra cái gì thì cũng sẽ dùng hết sức lực để điều tra tài liệu rõ ràng.
Trò chuyện về bối cảnh xong, lại nhắc đến cuộc sống riêng: "Trong kinh doanh, Phó Dung Dữ không thích làm việc theo quy tắc, nhưng ở trong tình cảm cá nhân thì là người có quy tắc hiếm thấy, chú không điều tra được tình cảm dây dưa giữa cậu ta và phụ nữ khác..."
Nhắc tới cái này, Tạ Âm Lâu tựa như đã lấy lại tinh thần mà nhìn sang người đàn ông tuấn mỹ ở bên cạnh.
Ánh sáng trong con mắt thâm thúy của Phó Dung Dữ thẳng tắp mà nhìn lại, cơ hồ là có thể thiêu đốt đến da thịt của người ta vậy, khiến cho con ngươi cô khẽ run một cái, không chờ chú Tần nói xong thì đã cúp cuộc gọi đến.
Bầu không khí trong phòng ăn bỗng dưng yên tĩnh, sự mập mờ do giấu đầu lòi đuôi không tiếng động mà nảy sinh trong không khí, Tạ Âm Lâu cảm thấy bên tai hơi nóng ran.
Mà Phó Dung Dữ rõ ràng đã nghe thấy nội dung trong điện thoại mà không sót một chữ nào, giọng nói tràn ra từ môi mỏng phá vỡ sự yên tĩnh: "Có cần cho em xem đơn kiểm tra sức khỏe không, tôi rất khỏe mạnh."
Tạ Âm Lâu hơi rũ mắt, che giấu bằng cách đặt ánh mắt ở trên hình xăm trên cánh tay anh.
Giả ngốc.
Tối nay Phó Dung Dữ đã bị cô sử dụng đôi mắt sóng sánh nước này nhìn chằm chằm không chỉ một lần, vào đêm khuya vắng người, rất dễ dàng để cho người ta tháo dỡ nguỵ trang của ban ngày, anh đưa ngón tay dài ra quấn lấy mái tóc giống vải gấm màu đen ở bả vai mảnh khảnh của cô một cách tự nhiên, lúc sợi tóc trượt trên xương ngón tay của anh lại càng lộ vẻ mập mờ.
"Cô Tạ, xin phép hỏi cô một vấn đề..."
"Vâng?"
"Cô đã gặp gỡ được tình nhân vừa cường tráng mạnh mẽ vừa dịu dàng đó chưa?"
Tạ Âm Lâu ngẩng đầu nhìn vào chỗ sâu trong con ngươi màu hổ phách của anh, không biết đã qua bao lâu, có lẽ chỉ ngắn ngủi một giây, cô nghe thấy giọng nói của chính mình:
"Đã gặp được rồi."
.
Sự dạy dỗ nghiêm khắc của gia tộc dành cho cô thuở nhỏ là truyền thống bảo thủ.
Mà bản thân trong xương cốt của Tạ Âm Lâu đã để lộ sự không yên phận, rất đúng dịp, cô cũng là một người làm việc không theo quy tắc.
Lúc bị cánh tay của người đàn ông ôm đặt ở trong ghế sô pha, thì cổ áo của cô đã trượt đến chỗ xương quai xanh, cần cổ mảnh khảnh trắng nõn cứ như vậy mà lộ ra, đầu ngước lên rồi im lặng mà nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú của Phó Dung Dữ, thủ pháp cởi áo của anh rất thuần thục, dịu dàng và chậm chạp mà di chuyển dọc theo làn váy rồi lên phía trên từng chút một.
Tạ Âm Lâu không tránh né, dưới sự ám chỉ giữa nam nữ, thì từ trước đến nay loại chuyện này luôn là anh tình tôi nguyện.
Lúc hơi thở thiêu đốt người ta của anh lướt qua vành tai ngoài, đuôi mắt cong dài của cô thấm đỏ theo, rồi nhớ đến việc hỏi: "Anh có đặc biệt yêu thích điều gì không?"
Phó Dung Dữ dán môi mỏng ở trên mặt bên của cổ cô rồi di chuyển lên trên, da thịt thật sự là trắng, tựa như nhẹ nhàng cắn một cái là sẽ rách, thoáng dừng lại nửa giây, rất lâu sau, giọng nói khàn khàn một cách nặng nề mà dị thường mới tràn ra khỏi cổ họng khô khốc, rồi dùng ánh mắt áp chế cô:
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"Làm như kiểu bình thường là được."
"Được..."
Lỗ tai của Tạ Âm Lâu nhạy cảm, lúc bị nhiệt độ nghiền rồi cọ hơi thở chợt ngừng lại, nước mắt sáng long lanh nhuộm ướt nốt ruồi ở dưới mi mắt. Cô không nhịn được nên xoay mặt đi, chóp mũi quét qua xương cổ của người đàn ông, dọc theo mạch đập của anh, đột nhiên ngửi thấy hơi thở tuyết tùng thần bí mà quen thuộc.
Rất quen thuộc, đôi môi đỏ mọng của cô khẽ há ra, không thở nổi.
Ý thức mơ hồ và không rõ ràng đã hoàn toàn bị thấm ướt ở trong mùi hương thầm kín nhưng nồng nàn kia.
Không biết đã qua bao lâu, Tạ Âm Lâu cảm thấy đã rời khỏi ghế sô pha, đầu ngón tay mịn màng bị người ta nắm lấy rồi đùa nghịch hết lần này tới lần khác.
Theo đêm đen lặng lẽ chảy như dòng nước, Phó Dung Dữ lần mò được một chiếc cà vạt từ dưới gối dựa, im lặng giữ cổ tay của cô, rồi quấn quanh thật chặt.
...
Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua cửa sổ kiếng rồi rơi trên sàn nhà màu nâu, tạo thành một mảnh sáng phù phiếm, nhiệt độ trong phòng tương đối ấm áp, Tạ Âm Lâu tỉnh dậy từ trên giường lớn, cổ tay bị cà vạt quấn mấy vòng đặt ở trên chiếc gối, phần đuôi rũ xuống cạnh giường rồi im lặng lắc lư.
Cô mở đôi mắt mông lung buồn ngủ ra, nhìn thấy phòng ngủ chính của người đàn ông xa lạ thì xuất thần rất lâu.
Che chăn rồi từ từ ngồi dậy, mái tóc dài tới eo giống vải gấm màu đen lộn xộn và bù xù rơi xuống, cũng không che nổi vết hôn màu đỏ nhàn nhạt ở đầu vai, dưới nhịp hô hấp vô cùng nhẹ nhàng, loáng thoáng nghe thấy hướng phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy tí tách, cô quay đầu nhìn một giây.
Tối hôm qua trước khi Tạ Âm Lâu ngủ, trong lúc lờ mờ thì cảm giác được Phó Dung Dữ ôm cô đi vào đó, tắm cho cô trong bồn, ngón tay thon dài có lực cẩn thận rửa một lần từ sợi tóc cho đến ngón chân trắng nõn của cô.
Hôm nay tỉnh dậy, trừ thoáng có một chút cảm giác khó chịu, thì cơ thể là sạch sẽ.
Chỉ có điều...
Tạ Âm Lâu rũ tầm mắt mù mờ, rồi lại rơi trên cổ tay thon gọn và nhỏ nhắn.
Chiếc cà vạt màu đen của người đàn ông đã quấn một vòng trên da thịt mềm mại của cô, cả đêm trôi qua đã in ra vết đỏ.
Còn nói không đặc biệt yêu thích thứ gì!
Cô hít thở sâu trong thoáng chốc, không hồi tưởng nữa mà tháo chiếc cà vạt kia ra.
Xuống đất với tiếng chân cực kỳ khẽ khàng, cầm lấy quần áo chỉnh tề để ở trên ghế sô pha, mặc vào từng món một.
Không chờ Phó Dung Dữ đi ra từ phòng tắm, thì cô đã rời khỏi trước.
Một đoạn tình yêu mong manh ngắn ngủi, sau khi tỉnh táo thì không cần thiết phải tiếp tục dây dưa và không rõ ràng nữa.
Tạ Âm Lâu đi xuống lầu dưới, phòng khách còn duy trì hình dạng ban đầu của tối hôm qua, chiếc gối dựa trắng như tuyết và chiếc áo sơ mi của người đàn ông cũng bị tùy ý ném ở trên tấm thảm, cô khom người rồi chỉ lấy đi đồ vật của bản thân, theo sau đó đi về phía cửa lớn.
Tạ Âm Lâu đưa bàn tay ra rồi nhẹ nhàng nắm lấy chốt cửa, đèn bị điều khiển bởi âm thanh phút chốc sáng lên, rồi bị mở ra từ bên ngoài trước một bước.
Là bấm mật mã mà tiến vào.
Một người phụ nữ xinh đẹp mặc một bộ váy màu xanh đậm đang đứng ở ngoài cửa, tay cầm bìa kẹp hồ sơ, ánh mắt yêu mị tựa như biết dụ dỗ người ta, khoảnh khắc nhìn thấy Tạ Âm Lâu thì để lộ biểu cảm rất khiếp sợ.
Rất nhanh sau đó, đôi mắt bình tĩnh của Tạ Âm Lâu lướt ngang qua vai cô, rồi từ từ đi ra khỏi biệt thự.
Chính vào lúc bóng dáng đỏ tươi ở trước mắt này sắp biến mất.
Hình Lệ đã thần tốc lấy điện thoại di động ra, đối diện với bóng lưng của Tạ Âm Lâu rồi tách tách mà chụp lại một lát, quay đầu thì đã phất cờ hò reo ở trong nhóm WeChat.
"@all, mua dưa mua dưa, đảm bảo cực kỳ hot... Giá bắt đầu 100000!"
Nhóm vốn yên tĩnh như nước đọng bắt đầu náo nhiệt chỉ trong nháy mắt.
Có người tag Hình Lệ: Hình Hồ Ly, cô giựt tiền à, cô đếm xem có bao nhiêu con số không!
Khóe môi diễm lệ của Hình Lệ cong lên, rồi đùng đùng đánh chữ đáp lại: "Giá trị con người của Tổng giám đốc Phó không đáng cái giá này ư?"
Không đợi có kẻ ngốc nào nhảy ra nghi ngờ, thì cô đã ném tuyệt chiêu ra: "Chính vào lúc vừa rồi... Tôi bắt gặp một mỹ nhân cổ điển ở trong biệt thự Hồ Đảo."
—— "Đậu xanh, tối hôm qua tôi đã nghe thấy Trần Nguyện nói riêng rồi, Tổng giám đốc Phó tức giận vì mỹ nhân, nên bảo anh ta suốt đêm lật tìm cả trong lẫn ngoài thì cũng phải bắt được mấy người hâm mộ theo đuổi thần tượng."
—— "? Còn có chuyện này à."
—— "Nghe nói là bởi vì mấy kẻ theo đuổi thần tượng kia tặng vòng hoa người chết cho mỹ nhân, còn chi tiết cụ thể thì phải hỏi Trần Nguyện."
Hình Lệ nhìn thấy như vậy thì nhân cơ hội tăng giá ngay tại chỗ: "Ai muốn nhìn thấy bóng lưng của mỹ nhân nào, tăng giá rồi, hai trăm ngàn một tấm!!!"
Một đám người ở trong nhóm tag cô: "Làm người đi Hồ Ly!"
Dĩ nhiên là cũng có người không nén được lòng hiếu kỳ mà chuyển tiền tới.
Hình Lệ cầm bìa kẹp hồ sơ, ngại đánh chữ phiền phức, nên dứt khoát nói với đoạn ghi âm thoại: "Xem ra lần này Tổng giám đốc Phó của chúng ta tiêu rồi, mỹ nhân kia đi mà không mang theo một chút lưu tình nào cả, giống như ngủ với đàn ông xong thì tiện tay vứt đi vậy, ha ha ha ha ha."
Vừa cười xong.
Hình Lệ vừa ngẩng đầu thì bất ngờ và không kịp đề phòng mà thoáng nhìn thấy Phó Dung Dữ khoác áo choàng tắm đứng ở chỗ cầu thang, gương mặt tuấn tú bị bao phủ bởi phía dưới bóng râm nên không rõ ràng lắm, đôi mắt có màu sắc lạnh nhạt nhìn cô: "Buồn cười hả?"