Tạ Âm Lâu có trụ sở bí mật.
Là một mảnh sân cũ bị bỏ hoang ẩn nấp trong đường phố quanh co, là chỗ nhảy múa thuở thiếu thời của cô, không người nào có thể tìm thấy, mảnh sân có gạch đỏ và vách tường đã đổ nát, mượn ánh trăng đi vào, Tạ Âm Lâu đi tìm đèn lồng thắp sáng, bốn phía u ám yên tĩnh, trừ một chút ánh sáng dưới chân thì không có động tĩnh khác.
Cô lên tiếng bảo lúc Vân Thanh Lê đi bộ thì đừng bị té, đặt đèn lồng trên bàn đá, quay đầu lại nói: "Cô đừng khóc, nếu không sáng mai bà cụ hàng xóm sẽ đi đồn ma quỷ quấy phá đấy."
Trên đường đi tôii, Vân Thanh Lê đã bình tĩnh lại, khóe mắt có chút đỏ mà thôi: "Đây là nhà tổ của gia đình cô?"
Vừa lúc đi vào, cô nhìn thấy hai chữ "Tạ Phủ" mạ vàng trên bức hoành màu đen được treo trên cửa.
Tạ Âm Lâu tìm bậc thang sạch sẽ để ngồi, chậm rãi nói: "Coi như là nhà cũ được truyền từ hết đời này sang đời khác của nhà tôi, trước kia có một bà cụ cả đời chưa gả sinh sống ở chỗ này, lúc nhỏ bố tôi thường dẫn tôi và em trai đến chỗ này chơi, nhìn thấy cái giếng cổ dưới tàng cây không, em trai ngu ngốc nhỏ nhất của em trai thường xuyên té xuống dưới đó đấy. . ."
Sau này bà cụ trông nom nhà tổ này qua đời, chỗ này cứ như thể đã bị tất cả mọi người quên lãng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT