Lông mi ở đuôi mắt cong dài của Tạ Âm Lâu hơi rũ xuống, đầu ngón tay cầm chiếc khăn tay lên, bề mặt vật liệu là tơ lụa vô cùng tinh xảo và đắt đỏ, vị trí rất nhỏ ở phía dưới bên trái có thêu một chữ Phạn thần bí, màu sắc nhu hoà và trơn trượt hiện lên trên vải vóc vân chìm phức tạp bên dưới ánh đèn.
Cô nhận ra chữ Phạn này, ý tứ dịch là:
—— Chữ Phó.
Thời gian nhảy qua mấy giây, Tạ Âm Lâu thoáng ngồi thẳng một chút rồi quay đầu lại, đôi mắt giống như đang xem một cảnh quay chậm của điện ảnh vậy, yên tĩnh nhìn xuyên qua cửa sổ của quán trà, nhìn thấy chiếc xe con màu đen đang ngừng cạnh đèn đường mờ nhạt ở bên ngoài.
Thư ký mở cửa xe ra.
Chiếc bóng thon dài của người đàn ông rơi xuống, phía sau là bóng đêm, là bối cảnh sầm uất của con phố dài có đèn đuốc.
"Tiểu tiên nữ, trình độ xem bói này của tớ tuyệt đối có thể thu lệ phí với giá cao luôn rồi..." Dư Oanh bên này đẩy bài Tarot sang, ngược lại không bất ngờ với cảnh tượng vừa rồi Tạ Âm Lâu bị bắt chuyện, đây là đặc quyền một mình mỹ nhân được hưởng thụ, cô cũng đã quen rồi.
Bất ngờ là kết quả của lá bài Tarot đã được bói này.
Ánh mắt của cô đầy ắp ý nghĩ sâu xa, nhìn chằm chằm Tạ Âm Lâu rồi nói: "Bói bài nói rằng thời gian gặp gỡ của cậu là vào chín giờ mười phút lẻ ba giây của buổi tối, cậu xem đi có chuẩn không."
Tạ Âm Lâu nhìn cô một cái, lại quét về phía điện thoại di động.
Hiển thị thời gian: "Chín giờ mười phút lẻ ba giây."
Dư Oanh chống cằm, hồi tưởng rồi nói: "Cậu có thể không nhìn thấy rõ ràng... vị kia bắt chuyện với cậu, gương mặt đẹp tuyệt vời, chính là khí chất áp bách và thiêu đốt người người xung quanh, loại này ấy à, tớ thấy cho dù có người dám đi thèm thuồng gương mặt kia, thì cũng không dám tùy tiện xúc phạm."
Ngón tay của Tạ Âm Lâu cuộn lại, nhẹ nhàng siết chiếc khăn tay màu xanh da trời, chờ đợi Dư Oanh thưởng thức mà nói rất lâu, sau đó mới mở miệng: "Tớ thấy rõ rồi..."
"A?" Dư Oanh ngơ ngác rồi mới phản ứng lại, Tạ Âm Lâu là đang ám chỉ nhìn thấy rõ gương mặt của vị kia.
Cô sờ bài Tarot rồi hí hoáy: "Trò lừa bịp lạt mềm buộc chặt giữa nam nữ à, chủ động thể hiện lòng tốt thì coi như là ham muốn cơ thể của cậu rồi, cậu xem, anh ta còn chưa đi kìa, có lẽ đang chờ đợi cậu đi lấy phương thức liên lạc đấy."
Tiếng nói vừa dứt, Tạ Âm Lâu nhàn nhạt cười một tiếng: "Anh ấy đi rồi."
Dư Oanh lập tức im miệng rồi rướn cổ để nhìn ra ngoài cửa sổ, con phố dài đã không còn bóng dáng của chiếc xe con.
-
Trước rạng sáng, từ quán trà, Tạ Âm Lâu quay về chung cư Thiên Phủ.
Cô vào cửa, trước tiên bật chiếc đèn nhỏ mờ ảo ở trên tường, rồi giơ tay tùy ý tháo cúc áo trước ngực của sườn xám ra, sau đó đi phòng tắm.
Tắm xong, Tạ Âm Lâu khoác áo choàng tắm màu trắng thuần vải vào, áo choàng tắm lướt từ bờ vai trần trụi mà mảnh khảnh mà qua, rồi che kín da thịt được làm từ gốm sứ. Cô mới đạp lên tấm thảm mềm mại, một đường đi tới ghế sô pha.
Còn chưa ngồi xuống, thì trước tiên mi mắt đã nhìn thấy cây nến tường vi trước đó bị đánh ngã ở dưới đất, trong đầu không khỏi hồi tưởng lại gương mặt của người kia.
Tạ Âm Lâu cũng không phải lần thứ nhất gặp anh.
Đại khái là vào nửa tháng trước, thuở nhỏ cô đã có thói quen ngửi mùi hương thôi miên để chìm vào giấc ngủ, ngày đó, cô đến nhà của bạn thuở nhỏ là Trì Lâm Mặc để lấy nến hương tường vi kiểu mới được nhập khẩu từ nước ngoài.
Tạ Âm Lâu có chìa khóa dự phòng, vì đã từng tới rất nhiều lần.
Cho nên trong khoảnh khắc khi đẩy cánh cửa đi vào kia, chưa bao giờ nghĩ tới ở trong căn phòng rộng rãi xa hoa còn có một người đàn ông xa lạ trần nửa người đứng dưới rèm cửa sổ dày nặng.
Anh vừa cởi áo sơ mi, một bên bả vai bị chiếu sáng, đường cong cơ ngực rõ ràng, đẹp đẽ và hình xăm tiếng Phạn trên da thịt lạnh lẽo làm nền cho nhau.
Tạ Âm Lâu bỗng nhiên dừng lại, tầm mắt không kịp dời đi, nên sững sờ mà nhìn nam sắc bất thình lình xảy ra.
Giọng nói lười biếng của người đàn ông hơi trầm xuống: "Em nhìn chằm chằm tôi như vậy, tôi sẽ hiểu lầm..."
Giọng nói thoáng mang theo ý cười hơi khàn khiến cho vành tai của Tạ Âm Lâu nóng lên theo, theo bản năng há miệng hỏi: "Hiểu lầm cái gì?"
Anh lại không mảy may có giác ngộ đi tìm quần áo để che thân, một câu nói ung dung thong thả tràn từ môi mỏng mà ra: "Hiểu lầm em xem tôi thành một kẻ háo sắc."
Kẻ háo sắc?
Đôi mắt của Tạ Âm Lâu khẽ run, qua nửa giây, người đàn ông lộ ngực dời tầm mắt sang chỗ khác với vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng một màu đỏ ửng khả nghi lại lướt qua lỗ tai.
Lúc này, phòng ngủ chính bên kia ở bên người cô truyền đến tiếng vang cửa mở.
Trì Lâm Mặc đột nhiên xuất hiện, đánh vỡ bầu không khí kỳ lạ mập mờ này, vô cùng rõ ràng mà gọi một tiếng: "Phó Dung Dữ —— "
*
Phó Dung Dữ
Trước khi ngủ, Tạ Âm Lâu đã đọc thầm cái tên của người đàn ông này tận mấy lần, khi tỉnh lại thì đã là mặt trời lên cao, ánh nắng ở bên ngoài cửa sổ thủy tinh dọc theo kẽ hở của lụa trắng mà rải rác ở bên cạnh chiếc giường.
Cô mở đôi mắt nhập nhèm mà buồn ngủ ra rồi nằm không nhúc nhích, sờ rồi lấy chiếc điện thoại di động ở dưới gối đến.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Màn hình bị đầu ngón tay sạch sẽ thắp sáng, còn chưa xem giờ.
Mấy tin tức chữ viết chưa đọc không ngừng bắn ra, một tin rồi lại một tin đều đến từ: "Thang Nguyễn không muốn nói chuyện"
—— "Thức dậy chưa?"
—— "Mau xem ngăn tủ bên tay trái của phòng thay đồ xem, có phải có một bộ trang phục hí kịch hay không... Hình như là hai ba tháng trước, có một người khách đặt làm ở trong cửa hàng, sau khi thành phẩm ra rồi thì để ở trong căn hộ, chúng ta đã quên mất rồi!"
—— "Hiện tại khách tự gọi điện thoại để hỏi, khoản tiền còn lại còn chưa trả..."
Cuối cùng, là Thang Nguyễn đã vớt được đơn hàng của khoản tiền còn lại.
Khoản tiền còn lại!
Đầu ngón tay trượt màn hình của Tạ Âm Lâu tạm dừng, mau chóng vén chăn giường rồi để chân trần mà chạy về phía phòng thay đồ.
Rất nhanh sau đó, cô đã tìm thấy bộ trang phục hí kịch được may tuyệt đẹp ở trong tủ treo quần áo từ trong lời nói của Thang Nguyễn, rảnh tay bấm gửi đoạn ghi âm thoại sang đó: "Đúng là có."
Thang Nguyễn bên kia nhắn lại rất nhanh: "OK!"
Tạ Âm Lâu hơi cúi đầu, mái tóc dài lặng lẽ trượt từ gò má xuống, đầu ngón tay nghiêm túc mà đánh chữ hỏi: "Khách còn muốn không?"
Nếu còn muốn, thì tiền thuê cửa hàng của tháng này được giải quyết rồi!
Giây kế tiếp.
Thang Nguyễn gửi địa chỉ mà khách chỉ định đến, thuật lại không sót một chữ nào: "Khách muốn hôm nay trong cửa hàng đưa qua đó, khoản tiền còn lại sẽ trả ngay tại chỗ."
Tạ Âm Lâu cụp mắt, nhìn thấy địa chỉ: số 136 đường Thanh Thạch Vũ của khu vực thành thị cũ — quán trà Đắc Nguyệt Đài.
Lạ nhỉ.
Duyên phận này, đây là quán mà hôm qua cô đã đến kia mà.
Tạ Âm Lâu không kịp ngẫm nghĩ, vừa nhìn thấy thời gian không còn sớm thì thay một chiếc váy dài đến mắt cá chân rồi vội vàng ra cửa.
...
Buổi chiều ba giờ, Tạ Âm Lâu xách chiếc rương gỗ tử đàn đựng trang phục hí kịch của kinh kịch đi tới dưới lầu của quán trà.
Tối hôm qua không nhìn thấy rõ ràng, lúc này ngẩng đầu thì mới nhìn thấy bảng hiệu treo ở phía trên quán trà ——
Trên tấm bảng viết ba chữ:
"Đắc Nguyệt Đài"
Có lẽ là vừa kinh doanh, còn chưa có bao nhiêu vị khách uống trà được chiếu cố.
Cô vừa đi vào, một tiểu nhị của quán đã rất có lễ phép mà đi qua chiêu đãi: "Chào cô, mấy vị ạ?"
Tạ Âm Lâu nói với nhân viên phục vụ của quán dựa trên thông tin địa chỉ mà khách đã cho trong điện thoại di động, ngữ điệu dịu dàng: "Tôi là người của Biệt Chi Phường, qua đây để đưa trang phục kinh kịch."
Nhân viên của quán hiển nhiên là được dặn dò trước, nghe thấy người của Biệt Chi Phường thì nghênh đón, dẫn cô đi vào trong.
Tạ Âm Lâu đi theo người đó lên lầu hai của phòng trà.
Trên hành lang có mái hiên khuất hẹp rất yên tĩnh, bốn phía cũng không có người, chỉ có một cánh cửa của phòng trà là mở phân nửa, nhân viên làm một động tác tay "mời", ngay sau đó nghe thấy dưới lầu có người kêu thì đã rời khỏi trước.
Tạ Âm Lâu đứng yên một lúc, đốt ngón tay trắng nõn khe khẽ gõ cánh cửa một cái rồi mới đi vào.
Không gian của phòng trà không lớn, một người đang ngồi chờ ở trên chiếc ghế sô pha ở bên kia của bức bình phong, bề mặt màu đen tối màu của ghế sô pha làm tôn lên dáng người trong trẻo mà lạnh lùng của người kia, gương mặt tuấn tú khẽ ngước lên, trên sống mũi là gọng kính viền vàng gắn theo dây xích. Dưới tròng kính là ánh mắt ôn hòa, trong khoảnh khắc khi cô xuất hiện thì nhìn sang cô.
Không hiểu sao, phản ứng đầu tiên của Tạ Âm Lâu là thoái lui trở về hành lang có mái hiên.
Cô xoay người muốn đi, bỗng nhiên nhớ đến bộ trang phục hí kịch trong chiếc rương gỗ tử đàn ở trên tay.
Mỗi một món thành phẩm của Biệt Chi Phường đều được chính tay cô làm thủ công, phải mất rất nhiều thời gian, dù là một cái ống tay áo cũng được thêu thùa hoa văn tinh xảo, vì để theo đuổi hoàn mỹ nên phải may ba bốn tiếng.
Huống chi đây còn là cả một bộ trang phục hí kịch!
Nếu là thường ngày, Tạ Âm Lâu đã giữ món này ở trong cửa hàng để trưng bày rồi, mà hiện nay thứ cô thiếu cũng không phải là trang phục hí kịch!
—— Là khoản tiền còn lại!
Sau ba giây bình tĩnh, Tạ Âm Lâu quay đầu lại, dáng vẻ nghiêng của gương mặt rất đẹp, sau khi đôi mắt đối mặt với người đàn ông vài giây, thì chủ động lên tiếng nói: "Xin lỗi, đã mạo muội quấy rầy..."
Người đàn ông nhìn cô trong chốc lát, đáy mắt tựa như được ngâm giữa ý cười rất nhạt, giống như nghe thấy lời nói vô cùng thú vị gì đó.
Ngay sau đó, ngón tay đều đặn gập lại, rồi nhẹ nhàng gõ lên trên chiếc bàn nhỏ uống trà một cái: "Mời ngồi."
Tạ Âm Lâu không ngồi vào, sau khi đặt chiếc rương gỗ tử đàn trên tay xuống, ngữ điệu nói chuyện từ đầu đến cuối là nhẹ nhàng giống như đối đãi với khách thông thường: "Tôi đến để đưa trang phục hí kịch."
Trái lại người đàn ông không gấp gáp kiểm tra trang phục, bàn tay thon dài tinh xảo nhấc bình trà lên rồi chậm rãi rót vào trong chiếc ly sứ trắng, sau khi vài phiến lá trà chìm nổi thì mờ mịt mà tạo ra một luồng hương thơm nhàn nhạt của trà.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Có lẽ là động tác đẹp mắt khiến tinh thần thoải mái, ánh mắt Tạ Âm Lâu nhìn theo một cách vô thức.
Nhìn thấy bờ môi của người đàn ông có nụ cười nhạt, không nhẫn nhịn được hỏi: "Anh cười cái gì?"
Anh không đáp, chỉ nâng chiếc ly sứ trắng lên rồi không nhanh không chậm nếm một ngụm, giọng nói là trong trẻo: "Cô Tạ ?"
"Vâng?"
"Mạo muội hỏi một chút, cô mù mặt ư?"
Tạ Âm Lâu nghe thấy lời nói này, khóe môi thoáng nhếch lên chợt dừng lại.
Lúc trước không ngờ gặp phải dáng vẻ anh để trần nửa thân trên của cơ thể ở trong nhà của Trì Lâm Mặc, nhưng cửa sổ giấy giả vờ chưa từng nhìn thấy đột nhiên bị chọc thủng, nên cô không cách nào tiếp tục giả bộ được nữa.
Lúc trả lời anh, một lần nữa để lộ nụ cười: "Không mù mặt, chẳng qua là thân phận của Tổng giám đốc Phó cao quý, lỡ như tôi làm như quen biết mà chào hỏi ngài, nhưng ngài không nhớ tôi thì há chẳng phải là lúng túng sao."
Phó Dung Dữ thay đổi một tư thế ngồi nhàn tản, nhưng ép giọng nói xuống thấp:
"... Không quên được ấn tượng sâu sắc vào lần đầu tiên gặp cô Tạ."
Không khí chìm vào tĩnh lặng.
Mi mắt cong vút của Tạ Âm Lâu hơi rũ mà nhìn ra bên ngoài phòng trà, dưới lầu là âm thanh nói chuyện hỗn tạp của các khách uống trà, còn có một đợt âm thanh lảnh lót của hí khúc truyền dọc theo cầu thang mà vào.
Cái này làm cho cô đột nhiên ý thức được ba tháng trước Phó Dung Dữ đã ở trong Biệt Chi Phường đặt làm trang phục hí kịch.
Là chuẩn bị cho nhân vật đã trang điểm để lên sân khấu ở trên bục.
...
Nghe xong một khúc ở dưới lầu, thời gian dần tối.
Tạ Âm Lâu yên tĩnh đứng trước bệ cửa sổ để lấy lại tinh thần, không muốn chậm trễ lâu như vậy ở trong quán trà, nên thoáng nâng tầm mắt nhìn sang người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha để thưởng thức trà giống như cũ.
Cảm giác được cô tầm mắt, Phó Dung Dữ gác ly trà, chậm rãi đứng dậy rồi đi đến.
Lúc này, một cánh hoa đào màu hồng nhạt bị gió nhẹ thổi vào cửa sổ gỗ, đúng lúc rơi trên làn váy ở bên hông mắt cá chân của cô.
Phó Dung Dữ cúi đầu, ngón tay mảnh khảnh mà sạch sẽ cầm cánh hoa trên làn váy lên giúp cô: "Tôi đưa cô về —— "
Tạ Âm Lâu lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt anh.
Nhìn gần mới phát hiện con ngươi màu hổ phách của Phó Dung Dữ vô cùng xinh đẹp, hiện ra màu sắc nhàn nhạt trong tròng kính trong suốt, nhưng ánh mắt nhìn người ta là thâm thúy mà lại mông lung, giữa lúc vừa rũ xuống vừa nâng lên, suýt nữa đã hút được lòng của người ta.
Có lẽ anh là một cao thủ tán tỉnh thật.
Tạ Âm Lâu âm thầm nghĩ ngợi.
Dùng ánh mắt này của anh là đủ rồi.
.
Lúc chập tối, đèn đường màu vàng ấm áp sáng lên ở giữa con đường Thanh Thạch Vũ, ánh sáng đầy đất bị làm cho đong đưa.
Tạ Âm Lâu xách chiếc váy dài lên rồi khom người ngồi vào ghế phụ, nhiệt độ của lò sưởi bên trong xe được mở thích hợp, rất khô ráo, không có mùi kỳ lạ. Cô khẽ cúi đầu, ngón tay trắng nhỏ từ từ thắt dây an toàn đàng hoàng.
Cảm giác ở đáy lòng rất đặc biệt, lúc bình thường, trừ ngồi ghế phụ của bố hoặc em trai ra. Thì đây vẫn là lần đầu tiên cô ngồi vị trí ghế phụ của đàn ông xa lạ.
Phó Dung Dữ hỏi cô tuyến đường về nhà: "Đi đâu?"
Tạ Âm Lâu nói địa chỉ của chung cư Thiên Phủ xong thì yên tĩnh ngồi chờ.
Suy cho cùng giữa hai người cũng không tính là quen thuộc, lúc ở cạnh chưa đến mức nói không hết lời, may mà lộ trình về nhà rất gần, nên cũng không khó để chịu đựng.
Xe chạy một lúc lâu, điện thoại di động vang lên một tiếng "Ting ——", có một tin nhắn WeChat chưa đọc.
Đầu ngón tay của Tạ Âm Lâu lướt mở, nhìn thấy người nhắn tin là Ôn Chước: "Tối nay anh bay đến Thành phố Lịch, có thời gian chứ? Gặp mặt nói chuyện một chút được không?"
Người này còn chưa bị cô kéo vào danh sách đen nhỉ.
Tạ Âm Lâu không đáp lại, đầu ngón tay luôn rơi ở phía trên màn hình, ngay sau đó loáng thoáng cảm nhận được tầm mắt vô cùng lạnh nhạt mà Phó Dung Dữ ném sang.
Bên trong xe hơi tối, điện thoại di động màn hình phản xạ ánh sáng, nên vừa nhìn là đã thấy ngay.
Cô yên lặng cất điện thoại di động, đang muốn nói cái gì đó, thì Phó Dung Dữ đã chậm rãi ngừng xe tại chung cư Thiên Phủ.
Tạ Âm Lâu xoay người, muốn mở cửa xe: "Tới rồi ạ?"
Dứt lời thì bị người kia cầm lấy cổ tay trắng nõn, kéo với tốc độ cực nhanh.
Phần lưng mảnh khảnh và yếu ớt đụng vào ngực của người đàn ông, cũng bao phủ cả người cô trong nhiệt độ xa lạ mà nóng bỏng, đầu óc trống rỗng trong một khoảnh khắc, ánh mắt hoang mang nhìn thấy cảnh tượng ở ngoài cửa xe.
Trên vòng hoa truy điệu bị đặt theo từng hàng được đặt ở dưới lầu có treo câu đối phúng điếu có tên cô, lần này tạt một mảng lớn huyết tương màu đỏ tươi, đánh vào thị giác với sức lực rất mạnh khi ở trong bóng đêm.
Giây kế tiếp.
Hai ngón tay thon dài che đi đôi mắt của cô.
"Nhắm mắt lại, đừng nhìn —— "
Tốc độ nói chuyện của Phó Dung Dữ rất chậm, để lộ mùi gỗ tuyết tùng nhàn nhạt mà thần bí rơi ở bên cổ cô, kích thích da thịt mềm mại có một chút hơi nóng đốt người, là hơi thở thuộc về anh.