Giả Vờ

Chương 3


3 tháng

trướctiếp

Editor: Vanna

Nguyên Thư vừa lúc bước vào lớp, cô lạnh lùng liếc nhìn bọn họ rồi ngồi xuống, nhét cuốn sách vào ngăn bàn, “Cậu ta vừa nói gì với cậu ở cửa vậy?”

Ôn Nam Tịch mở bài thi, nhẹ giọng nói: “Bảo mình cố gắng lên.”

“Xì.” Viên Thuật trợn mắt, “Lũ giả tạo.”

Ôn Nam Tịch xếp bài thi sang một bên, sau mãi kì kiểm tra, và để chuẩn bị cho một cuộc thi mới, cô sẽ luôn theo phản xạ mà cầu xin ông trời cho cô vượt qua Nhan Khả dù chỉ một lần thôi cũng được.

Buổi sáng nay có đến ba tiết vật lý.
Tiết thứ tư là tiết thể dục, sau khi cả lớp cùng nhau chạy một nghìn mét thì được phép tự do hoạt động, dưới thời tiết nắng nóng, mặt trời tỏa ra những tia nắng chói chang, mồ hôi của mọi người đổ ra đầm đìa, các nữ sinh ôm eo nhau đứng dưới tán cây tận hưởng không khí mát mẻ.

Ôn Nam Tịch và Nguyên Thư đứng ở dưới tán cây, thở hổn hển, mồ hôi cứ thế lăn dài, hai người uống nước để hòa hoãn lại nhịp thở, dưới gốc cây đằng kia vang lên tiếng cười trêu đùa nhau , tám chín nữ sinh tụ tập dưới gốc cây, cười rạng rỡ, Nhan Khả đứng đứng giữa họ, bọn họ nói chuyện và cười đùa với nhau rất sôi nổi.

Một làn gió nổi lên khiến cho chỗ dưới gốc cây chỉ có Ôn Nam Tịch và Nguyên Thư vô cùng quạnh quẽ.

Chỗ nào có Nhan Khả thì tất cả ánh mắt của mọi người sẽ đều hướng về cô ta.

Nguyên Thư nhìn về phía Ôn Nam Tịch, đang định hỏi Ôn Nam Tịch có muốn ăn kem không thì lớp trưởng bỗng từ đâu chạy tới, gọi Nguyên Thư đi và cả đám người Nhan Khả đi có việc.

“Các cậu, đến lượt các cậu dọn dẹp khu vực công cộng, các cậu đều cố tình quên có phải không?”

Nguyên Thư nghe vậy, cô nàng phủi mông đứng dậy: “Đúng là cố ý đấy, làm sao?”

Lớp trưởng trợn trắng mắt, nhét chổi vào tay cô, Ôn Nam Tịch mỉm cười, Nguyên Thư lè lưỡi với cô, sau đó đi đến khu vực thư viện để dọn dẹp.
Ôn Nam Tịch mang theo sách đến sân thể dục, Nguyên Thư vừa rời đi, cô liền đi vào đại sảnh, tìm một chỗ râm mát, lật sách.

Cô ngồi xem sách một cách chuyên chú.

Một lúc sau, có tiếng nói từ phía sau phát ra.

“Nhan Khả, đây là ghi chú của Phó Diên có phải không?”

“Ừ, của cậu ấy đấy.”

“Vãi, chữ của cậu ấy đẹp quá.”

Nhan Khả nhẹ nhàng cười nói: “Chữ của cậu ấy trước giờ vẫn luôn đẹp như vậy.”

“Cậu ấy có dạy kèm cho cậu không?”

“Thỉnh thoảng, tụi mình sẽ học khi có thời gian rảnh.”

“Sướng thật đấy, bằng cách này thì lần nào thi cậu cũng sẽ có thể đè Ôn Nam Tịch xuống dưới, khiến cậu ta lật người không kịp.”

Nhan Khả lại cười: “Không cần, kể cả khi mình không học bổ túc thì cậu ta cũng chẳng thể nào lật được đâu.”

Đám nữ sinh đều cười hùa theo, Nhan Khả đột nhiên lại nói: “Thôi không nói nhảm nữa, tối nay mình còn phải mang trả cho cậu ấy.”

“Kinh—-” Họ lại cười rộ lên, giọng điệu mang theo chút ái muội, “Cậu thích cậu ấy có phải không?!”

Nhan Khả không phản bác, đám nữ sinh càng cười to hơn, xô đẩy nhau, Nhan Khả cười tủm tỉm nói: “Đừng ăn nói linh tinh, mục tiêu của mình là vào cùng một trường đại học với cậu ấy.”

“Yo yo yo, cậu đang bí mật theo đuổi cậu ấy à?”

Nhan Khả nở một nụ cười vô cùng ngọt ngào, không đáp lại, chỉ có tiếng cười xung quanh rất ồn ào. Ôn Nam Tịch không tài nào tập trung đọc sách nổi, sau lưng cô có một bức tường, phía bên kia tường có một cầu thang, cửa cầu thang ở ngay trong tầm tay cô, tiếng cười của bọn họ rất gần, cô có thể nghe được lời nói của họ rõ ràng vô cùng.

Ôn Nam Tịch đóng sách lại, chuẩn bị đứng dậy.
Có mấy nữ sinh chạy qua đó, chính là những người được gọi đi để dọn dẹp với Nguyên Thư, trên tay họ thậm chí còn không có dụng cụ dọn dẹp.

Sắc mặt Ôn Nam Tịch lạnh như băng, cô đứng dậy đi đến khu vực Nguyên Thư đang dọn dẹp, vừa đến nơi đã nhìn thấy Nguyên Thư một mình cầm chổi quét lá, mồm thì chửi bới: “Con mẹ nó chứ, không nói không rằng đã chạy hết cả một lũ, còn chưa quét được tí nào nữa.”

Ôn Nam Tịch đặt sách xuống, lấy một cái chổi trong đống dụng cụ vệ sinh mà bọn họ để lại, đi vào khu vực quét dọn giúp cô nàng quét dọn, Nguyên Thư nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại. Ôn Nam Tịch cầm chổi lùa lá vào, “Lần sau hãy nói với lớp trưởng một tiếng nhé.”

Nguyên Thư nhìn thấy bạn thân xuất hiện, trong lòng chợt xúc động không thôi, cúi đầu tiếp tục quét tước, nói: “Mình có nói cũng vô dụng, bọn họ đang vội vã tìm Nhan Khả để bốc phét.”
“Có nói thì cũng như nước đổ đầu vịt thôi.”

Sắc mặt Ôn Nam Tịch không thay đổi, cô kéo thùng màu trắng ra.

Hai người cùng nhau đổ lá vào. Ở đây có tán cây râm mát, thành ra tâm trạng của hai người cũng dễ chịu hơn hẳn.


Trong tiết tự học buổi tối, cô giáo chủ nhiệm lớp tên Trương Vũ Xuyên bước vào và nói thứ sáu sẽ có cuộc họp phụ huynh và yêu cầu học sinh về nhà báo cho phụ huynh. Ôn Nam Tịch theo bản năng quay đầu nhìn Nhan Khả, sau đó lại quay đi. Nguyên Thư thở dài thườn thượt, nói: “Vậy mình đành phải để bà nội tới rồi, bố mẹ mình không có ở nhà, còn cậu thì sao?”

“Lần này sẽ không phải là bố cậu, đúng chứ?”

Ôn Nam Tịch gập sách lại, nói: “Mình sẽ bảo mẹ mình đi.”

“Ồ, mẹ cậu xinh như vậy nên lộ mặt nhiều hơn đi.”

Hai người cùng nhau thu dọn cặp sách, đứng dậy rời khỏi lớp học, bóng đêm rất đẹp, nhưng vẫn còn vương lại chút hơi nóng của ban ngày, đường đi trong ngõ sẽ mát hơn đi đường lớn vì thế Ôn Nam Tịch và Nguyên Thư chọn đi đường đó. Ôn Nam Tịch nghịch nghịch con thú bông treo bên quai cặp sách, Nguyên Thư do dự không biết có nên mua nước uống hay không.

Nóng quá đi mất thôi.

Cô vòng tay qua cổ Ôn Nam Tịch, đột nhiên nhìn thấy một chiếc phong bì màu xanh lộ ra khỏi cặp sách của cô, cô nàng rút ra và hỏi Ôn Nam Tịch: “Đây là cái gì vậy?”

Ôn Nam Tịch sửng sốt, cô nhìn phong bì nói: “Mình không biết.”

Nguyên Thư cười rộ lên: “Chắc chắn là lại có đứa con trai nào gửi thư tình cho cậu rồi. Ôi, phong bì lần này còn có mùi thơm cơ.”

Mặc dù Ôn Nam Tịch sống tương đối nội tâm, nhưng khuôn mặt của cô lại rất xinh đẹp, rất thuần khiết, thỉnh thoảng vẫn nhận được thư tình hoặc một số lời tỏ tình. Nguyên Thư mỉm cười đánh giá phong bì, “Để xem nào, để mình xem là bạn học nam nào…”

Ôn Nam Tịch lập tức giơ tay ngăn lại: “Đừng có vò nát.”
“Haha, mình chỉ xem thôi.” Nguyên Thư cố ý trêu chọc cô, đầu ngón tay gõ nhẹ vào mũi Ôn Nam Tịch, “Có lẽ lần này là một nam sinh đẹp trai học trường nào đó, cái kiểu người mà siêu cấp đẹp trai ấy, sau một đêm là sẽ trở nên nổi tiếng, vẻ bề ngoài xuất chúng…”

Ôn Nam Tịch cảm thấy hơi ngứa mũi, cô tránh né ngón tay của cô nàng, bất đắc dĩ cười nói: “Không có khả năng đâu, tối nay chúng ta đâu có gặp người nào như vậy đâu, nhất định là bạn học ở trường chúng ta. Nguyên Thư, trả cho mình…”

Cô nắm lấy tay Nguyên Thư, lấy lá thư rồi giấu sau lưng, khóe miệng hiện lên nụ cười, liếc nhìn hai chàng trai trước cửa cửa hàng tiện lợi.

Cô đột nhiên hít một hơi.

Cơ thể cứng đờ.

Một trong số đó là Phó Diên. Cậu đang cầm chai nước trong tay, mồm ngậm kẹo mút, hơi nghiêng người nói chuyện với chàng trai bên cạnh, chàng thiếu niên đặt tay lên vai cậu, đột nhiên cô và cậu đối mắt với nhau. Lúc ấy, bầu không khí xung quanh rơi vào im lặng, lúng túng và có chút cứng ngắc.

Nguyên Thư hô lên một tiếng.

Ôn Nam Tịch muốn phá vỡ cục diện bế tắc, cô vô thức mỉm cười lễ phép với bọn họ, sau đó nắm lấy cổ tay Nguyên Thư kéo cô đi.

Sau khi cô rời đi.

Hai chàng trai đứng trong cửa hàng tiện lợi lúc này mới có động tĩnh, Đàm Vũ Trình nhướng mày nói: “Này, nữ sinh lúc nãy thật xinh đẹp.”

Nụ cười kia.
Ánh sáng nhỏ xíu tình cờ lọt vào mắt cô, khi cười lên, đôi mắt cô sáng ngời, ngay cả mái tóc hơi xoăn của cô cũng vô cùng xinh đẹp, chưa kể đến đôi môi, đôi môi đỏ mọng rất đẹp, má lúm đồng tiền ẩn hiện theo nụ cười của cô.

Bất chợt gió xuân thổi qua mặt cô khiến lòng người rung động.

“Chậc chậc, vẫn còn dư vị. Cậu cho rằng cậu ấy vừa cười với tôi hay cười với cậu?” Đàm Vũ Trình huých cùi chỏ vào eo của Phó Diên, Phó Diên ngậm kẹo mút trong miệng né tránh, bình nước trong tay theo quán tính cũng sóng sánh theo, cậu đẩy viên kẹo trong miệng liếc nhìn Đàm Vũ Trình: “Làm sao mà tôi biết được.”

Nụ cười của Đàm Vũ Trình càng tươi hơn, cậu ta tự tuyến nói: “Rất có thể là nhìn tôi.”

Phó Diên thản nhiên nói: “Ừ là cậu.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp