Editor: Vanna
Năm 2015, khai giảng của các trường THPT bắt đầu vào tháng 8.
Khi nhận được kết quả thi cuối kỳ, cô gần như nín thở để xem thứ hạng.
Vị trí thứ nhất là 640 điểm, Nhan Khả.
Vị trí thứ hai là Ôn Nam Tịch với 635 điểm.
Cô vẫn bị cô đè ở dưới như cũ, bỗng Ôn Nam Tịch cảm thấy rất khó thở, Nguyên Thư nhìn một lượt, thấy thứ hạng phía trên thì dừng lại: “Chỉ còn kém 5 điểm nữa thôi mà, cậu sắp vượt qua cậu ta rồi.”
Ôn Nam Tịch cố gắng để nước mắt không tuôn rơi, tay đóng phiếu điểm lại, cô ậm ừ một tiếng, mấy người bạn cùng lớp đi ngang qua, mỉm cười gọi cô là “Lão nhị ngàn năm”. Nguyên Thư ngẩng đầu nói: “Biến biến, Nam Tịch chỉ thiếu có chút điểm mà thôi, tình hình đang dần thay đổi, cho nên các cậu câm miệng hết đi.”
“Chậc chậc, chúng ta hãy chờ tin tốt của Nam Tịch thôi, để xem khi nào thì cậu ta mới có thể vượt qua nổi Nhan Khả. Đã hai năm rồi, cậu ta vẫn luôn thấp hơn một chút.” Bọn họ đều cười phá lên. Bọn họ vừa quay đầu thì nhìn thấy Nhan Khả đang đi vào lớp liền vội vội vàng vàng mỉm cười vây quanh lấy cô ta: “Nhan Khả, chúc mừng cậu, cậu lại đạt được hạng nhất rồi, cậu có thể cho mình xem bài thi của cậu được không…”
Nhan Khả đặt cốc nước xuống, khóe miệng mỉm cười, khuôn mặt xinh đẹp liếc Ôn Nam Tịch một cái.
Nguyên Thư huých vào cánh tay của Ôn Nam Tịch, Ôn Nam Tịch rút tờ khăn giấy để lau nước mắt, lặng lẽ lấy sách vở ra để chép lại đề bài. Nguyên Thư nhìn vẻ mặt kiêu căng của Nhan Khả, cô nàng bĩu môi rồi cũng lấy cuốn sách ra, nói: “Mình thực sự không thể chịu nổi vẻ mặt trịch thượng của cậu ta.”
Ôn Nam Tịch không hé răng.
Do vừa nhận kết quả thi xong nên tối nay không có tiết tự học trên trường vào buổi tối, cô giáo yêu cầu học sinh khi về nhà phải đưa kết quả cho bố mẹ xem và ký tên. Mặt trời lúc này đang dần lặn về hướng Tây, ánh hoàng hôn vàng rực rỡ ẩn hiện sau những ngọn cây, chiếu những tia nắng xiên qua các tán lá. Ôn Nam Tịch và Nguyên Thư đeo cặp sách ra khỏi trường, mỗi người mua một cây kem rồi khoác tay nhau đi về nhà.
Nguyên Thư giơ tay lên, nhìn ánh hoàng hôn xuyên qua kẽ tay mình: “Nam Tịch, cậu có từng nghĩ tới tương lai bản thân sẽ làm gì không?”
Miệng của Ôn Nam Tịch đỏ ửng vì ăn kem, cô lắc đầu nói: “Không, mình chỉ muốn thi đậu vào một trường đại học tốt thôi.”
Nguyên Thư gật đầu: “Đúng vậy, ưu tiên hàng đầu của chúng ta là trúng tuyển đại học, sau đó mới bàn chuyện tương lai.”
Ôn Nam Tịch ừ một tiếng, về đến nhà mình, cô tạm biệt Nguyên Thư rồi đi lên tầng ba, lấy chìa khóa trong cặp ra, cửa mở ra, chỉ có Ôn Hữu Đào đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách đọc báo, ánh đèn bên trong không sáng lắm, ông ngẩng đầu lên: “Về rồi à?”
Ôn Nam Tịch cởi cặp sách, nhìn vào phòng bếp: “Mẹ đâu ạ?”
“Ở trong phòng.”
Ôn Nam Tịch vâng một tiếng, cô mở cặp sách ra, lấy phiếu điểm và bài kiểm tra ra, dừng một chút rồi đưa cho Ôn Hữu Đào: “Kết quả thi cuối kỳ.”
Ôn Hữu Đào đóng báo lại, cầm bài thi và bảng điểm, vô thức nhìn bảng xếp hạng, mắt dừng ở cái tên Nhan Khả đứng đầu tiên, ông cười một tiếng, sau đó ngước mắt nhìn Ôn Nam Tịch: “Sao lại đứng thứ hai? Sao con bé Nhan Khả luôn dễ dàng vượt qua con vậy?”
Ôn Nam Tịch mím môi, đôi mắt đen nhánh, không có phản ứng.
Ôn Hữu Đào thở dài: “Con và Nhan Khả đã học chung lớp hai năm rồi, lần họp phụ huynh lần trước, thầy giáo luôn khen Nhan Khả nhiều hơn con. Con đấy, con phải hoạt bát hơn, học hỏi nhiều hơn từ Nhan Khả để bù đắp những thiếu sót của bản thân.”
Đầu ngón tay Ôn Nam Tịch bấu chặt quần đồng phục học sinh của mình.
Cánh cửa sau lưng mở ra, Ôn Du đi ra, Ôn Hữu Đào cầm lấy cây bút trên bàn, ngước mắt lên nói với bà: “Con gái em lại chỉ đứng thứ hai trong kỳ thi, gia sư mà em thuê cũng vô dụng. Đầu óc chỉ được như vậy thì học bổ túc cũng không ăn thưa.”
Ôn Du dừng lại, sắc mặt hơi tái nhợt.
Bà nhìn Ôn Nam Tịch nói: “Không sao đâu, lần sau con lại cố gắng hết sức nhé Nam Tịch.”
Nước mắt của Ôn Nam Tịch tuôn trào, cô nhìn mẹ rồi gật đầu. Sau khi ký tên, Ôn Nam Tịch lấy bài kiểm tra và bảng điểm nhét lại vào cặp sách.
Đến giờ ăn tối.
Ôn Hữu Đào vội vàng nghe điện thoại, hai mẹ con yên lặng ngồi vào bàn ăn, Ôn Du gắp rau vào bát cô, Ôn Nam Tịch cúi đầu ăn, Ôn Du suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu không mẹ đổi gia sư khác cho con nhé?”
“Mẹ, mẹ cứ sắp xếp đi ạ.”
Ôn Nam Tịch cố tỏ ra bình thường mà nói.
Kể từ khi cô hiểu ra mọi chuyện, cô đã bắt đầu cạnh tranh với Nhan Khả, Ôn Hữu Đào luôn quan tâm đến Nhan Khả, đơn giản chỉ bởi vì Nhan Khả là con gái của mối tình đầu của ông, ông vẫn luôn nhớ nhung về mối tình đầu của mình, vì vậy đương nhiên là ông sẽ chú ý đến con gái Nhan Khả của bà ta. Thậm chí ông còn so sánh cô với Nhan Khả, nói Nhan Khả giỏi giang ngoan ngoãn hơn con gái ruột của chính mình, và mong cô sẽ học hỏi Nhan Khả trong học tập.
Tuy nhiên, Ôn Nam Tịch chưa bao giờ vượt qua Nhan Khả trong mọi kỳ thi, trong hoạt động câu lạc bộ và kể cả trong mắt giáo viên, Ôn Nam Tịch luôn ở thế bất lợi trước Nhan Khả.
Có thể nói cô luôn sống trong cái bóng của Nhan Khả.
Tình cờ là hai người vẫn học cùng lớp trong ba năm cấp ba.
Ăn tối xong, Ôn Hữu Đào còn chưa nói chuyện điện thoại xong, Ôn Nam Tịch cầm đĩa trái cây Ôn Du cắt cho cô vào phòng. Cô xem lại các câu hỏi trong đề thi, cố gắng làm đi làm lại các câu khiến cô choáng váng đến mức không thể thở được trong căn phòng nhỏ hẹp đó.
Cuối cùng cô cũng bỏ bài kiểm tra sang một bên.
Điện thoại di động để gần đó vang lên, Nguyên Thư lén lút gửi tin nhắn cho cô, điện thoại di động của bọn họ đều không kết nối được với Internet, Internet chỉ có vào cuối tuần, ngày thường chỉ có thể gửi tin nhắn.
[ Nguyên Thư: Muốn ra ngoài uống một ly trà sữa không? Mình học đến sảng rồi.]
[ Nam Hi: Được thôi, gặp cậu ở quán trà sữa.]
Cô đứng dậy, mặc áo khoác đồng phục vào rồi mở cửa, Ôn Du đang vá chỉ áo khoác trong phòng khách, nghe tiếng cửa mở, bà nhìn sang rồi nói: “Sao vậy con?”
Ôn Nam Tịch nhìn về phía ban công và phòng ngủ chính: “Bố đâu rồi ạ?”
“Con muốn ra ngoài à?” Ôn Du thấy cô mặc áo khoác thì hỏi.
“Vâng.”
Cô gật đầu.
Ôn Du nhìn về phía phòng ngủ chính, xua tay nói: “Đi đi, không sao đâu, con cứ thư giãn đi.”
“Con cảm ơn mẹ.” Ôn Nam Tịch bước nhanh ra cửa, xỏ giày vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó bước nhanh xuống lầu, đi qua một con hẻm dài, cô nhìn thấy Nguyên Thư đang đứng trước cửa quán trà sữa đối diện mà vẫy vẫy tay, Ôn Nam Tịch bước nhanh hai bước, Nguyên Thư hỏi cô: “Cậu muốn uống gì?”
Ôn Nam Tịch dựa vào người cô nàng, gọi hai ly trà sữa.
Hai người đứng trước quán trà sữa uống, Nguyên Thư vừa nhai trân châu vừa nhìn Ôn Nam Tịch: “Lần này thành tích của cậu coi như là đột phá rồi, bố cậu… không khen ngợi cậu sao?”
Ôn Nam Tịch lắc đầu, mái tóc hơi xoăn được cô thả xõa xuống vai.
Nguyên Thư trợn mắt: “Mình cảm thấy cho dù cậu có làm bất kỳ cái gì, cha cậu đều không vừa lòng!”
Ôn Nam Tịch uống trà sữa không nói một lời.
“Phó Diên!” Một thanh âm quen thuộc truyền đến, Ôn Nam Tịch cùng Nguyên Thư quay đầu nhìn về phía đó, bèn nhìn thấy Nhan Khả mặc váy kẻ sọc màu hoa mai đang đi đến con hẻm bên cạnh, một nam sinh đang đứng ở đó. Nam sinh mặc đồng phục của trường trung học phổ thông số 1, tựa lưng vào tường nhìn xuống điện thoại di động, mái tóc xõa tán loạn che đi đôi lông mày.
Cậu đeo một chiếc đồng hồ màu đen trên cổ tay, tay đang cầm điện thoại di động, cánh tay mịn màng và cơ thể như không có xương mà dựa vào tường. Nhan Khả nhẹ nhàng nhéo eo cậu, lông mày cong lên cười nói: “Đi thôi.”
Thiếu niên đứng thẳng người, xoay người đi vào trong ngõ, Nhan Khả vội vàng đi theo, váy xòe tung, một bên mặt có lúm đồng tiền, so với ban ngày lúc nhận được bảng điểm càng cười ngọt ngào hơn.
“Xí!” Sau khi bọn họ rời đi mấy giây, Nguyên Thư mới lên tiếng, cô nắm lấy cổ tay Nam Tịch: “Điểm của Nhan Khả cao như vậy, có phải là có ai đấy giúp cậu ta không?”
Ôn Nam Tịch rời ánh mắt khỏi đầu ngõ nhìn rồi về phía Nguyên Thư.
Nguyên Thư chớp chớp mắt: “Cậu có biết nam sinh vừa rồi là ai không?”
Ôn Nam Tịch lắc đầu.
Nguyên Thư giống như là đang nghi hoặc cũng như tự giải thích cho bản thân, “Cậu ấy tên là Phó Diên, người đứng đầu trong trường trung học phổ thông số 1! Cậu chưa nghe nói về người có khả năng giành được giải thưởng cao nhất trong năm nay à?”
Ôn Nam Tịch bỗng ngẩn người.
Cô lại nhìn về phía con hẻm, trong đầu cô hiện lên nét đẹp trai nhàn nhạt của chàng trai. “Mình đã nghe nói về cậu ấy rồi, nhưng mình chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy cậu ấy,” cô nói.
“Cậu ấy thực sự rất đẹp trai. Như ban nãy đấy, chỉ cần nhìn khuôn mặt của cậu ấy là người khác sẽ nói rằng cậu ấy sẽ nổi tiếng chỉ sau một đêm ra mắt.” Nguyên Thư rất hay xem các diễn đàn khác nhau, và cô ấy đang hoạt động ẩn danh trong diễn đàn của cả hai trường.
Giọng nói của Ôn Nam Tịch nhẹ nhàng: “Mình cũng nghĩ cậu ấy sẽ nổi tiếng chỉ sau một đêm.”
Nguyên Thư cười nói: “Đúng vậy.”
Sau đó cô không cười được nữa, chậc lưỡi: “Nghe nói trước đây Nhan Khả có quan hệ tốt với cậu ấy, không ngờ đó là sự thật, nhưng bộ đồ cậu ta mặc tối nay thật sự rất đẹp.”
Ôn Nam Tịch đã nhìn thấy nhiều diện mạo khác nhau của Nhan Khả.
Nhưng đêm nay lại có vẻ đẹp hiếm có.
Cô uống quá nhiều trà sữa, bụng chướng lên, cô nhìn đồng hồ, thấy cũng sắp đến giờ phải về đến nhà nên vội kéo Nguyên Thư đi về phía đầu ngõ: “Chúng ta đi dạo đi.”
Nguyên Thư đồng ý.
Hai người đi dạo xung quanh đợi bụng cảm thấy thoải mái hơn mới trở về nhà.
_
Sáng sớm hôm sau, Ôn Hữu Đào và Ôn Du vội vã đến thành phố khác để dự đám cưới của bạn, không có thời gian làm bữa sáng nên Ôn Du cho Ôn Nam Tịch, bảo cô tự xuống tầng mua bữa sáng. Ôn Nam Tịch đáp lời, xách cặp đi đến con hẻm phía sau, bước vào cửa hàng tiện lợi, đứng trước quầy tính tiền.
Cô gọi một phần oden, sau đó bưng hộp oden lên bàn chân cao ở trong cửa hàng tiện lợi, cô mở cuốn sách tiếng Anh ra và lẩm bẩm học thuộc từ vựng trong khi ăn chả cá.
Giọng cô gái nghe thật nhẹ nhàng và êm ái.
Có người đi tới chiếc bàn cao bên cạnh, cậu đeo tai nghe, mồm nhai cơm nắm, giọng nói trong tai nghe mơ hồ trùng với giọng cô gái, cậu liếc sang bên cạnh thì thấy đôi má phồng lên của cô gái, sau đó cậu thu hồi tầm mắt, rũ mắt nhìn lại điện thoại.
Ôn Nam Tịch học thuộc cho đến khi mỏi mồm mới thôi, cô ngước mắt lên, xuyên qua tấm kính, bỗng cô nhìn thấy có người ngồi bên cạnh mình, người này cúi đầu ấn điện thoại, chơi trò xếp hình Tetris, trong tay thì đang cầm một ly cà phê. Ôn Nam Tịch tùy ý ngẩng đầu, nhìn thấy mặt mày ẩn hiện dưới mái tóc rối bù của đối phương, trong nháy mắt cô phát hiện ra khuôn mặt này trùng khớp với bộ dáng lười biếng dựa vào tường tối qua.
Cô trố mắt trong một giây.
Cuối cùng cô đành thu hồi ánh mắt, mái tóc hơi xoăn che đi khuôn mặt của cô, chặn đứng nhịp tim đang đập vô tận trong không gian nhỏ bé này.
Cô nhìn lại cuốn sách tiếng Anh, với lấy xiên cá viên và nhét chúng vào miệng.
Ăn một lúc hai viên.
Vị trí bên cạnh cô đột nhiên trống rỗng, Nhan Khả từ trên xe trèo xuống, cô ta vẫy vẫy tay về hướng này. Thiếu niên đeo tai nghe đi ra ngoài, theo sau là mấy bạn học của cậu, Nhan Khả tiến tới trao đổi một cuốn sách với cậu, sau đó thì đường ai nấy đi.
Trường trung học số 1 và trường trung học số 2 cách nhau không xa.
Cách nhau chỉ duy nhất một con hẻm, có lần có người ở trường THPT số 2 trèo tường sang trường THPT số 1 để nghe lén bài giảng của một ông thầy dạy vật lý ở trường THPT số 1. Người thầy đó chính là thiên tài của trường THPT số 1. Nhờ có thầy mà trường THPT số 1 năm nào cũng đứng nhất môn Vật lý.
Ôn Nam Tịch lấy khăn giấy lau khóe môi, sau đó cô cầm sách tiếng Anh lên, rời khỏi cửa hàng tiện lợi, đi đến trường học.
Cô gặp Nhan Khả ở cửa lớp, Nhan Khả mặc một chiếc váy đồng phục đã được buộc bớt phần eo lại, cô ta liếc nhìn cô, hơi hếch cằm, cười động viên: “Nam Tịch, lần sau tiếp tục cố gắng nhé.”
Cô ta vừa nói lời này, các bạn cùng lớp xung quanh đều bật cười.
Như hiểu được câu nói đùa nào đó, Ôn Nam Tịch đi đến chỗ ngồi của mình mà không nói một lời.