Bên ngoài đảo ‘hi vọng’, Lạc Phong cau chặt mày, nhìn chằm chằm trên màn hình tin tức đang phát liên tục các hình ảnh của Tang Manh Manh, vết tích trên tinh hạch thể hiện rõ sự ô nhiễm không chỉ không có dấu hiệu an tĩnh lại, mà ngược lại càng nóng nảy hơn. 

Chiếc đuôi màu vàng kim xinh đẹp sốt ruột đung đưa ở trong biển của ngọc lưu ly, hắn cuộn chặt bàn tay nắm lại. 

Thấy Lạc Phong cau mày, biểu tình càng ngày càng khó coi, quản gia bạch tuộc đứng bên cạnh hắn thấy vậy liền nói: “Phong điện hạ, Đại điện hạ nói thông tin xung quanh bên ngoài đảo rất bình thường, nếu muốn trải nghiệm sâu hơn phải tiến vào bên trong, cũng ta đi vào chứ?”

Lạc Phong nghe vậy lại nhíu chặt mày, giọng giễu cợt: “Như thế nào mà ngay cả thiết bị tin tức tốt một chút cũng không có, anh trai không phải đã nói quốc gia mãnh thú rất coi trọng đứa trẻ loài người thuần chủng này sao? Hay là nói quốc gia mãnh thú đều là một đám thú nghèo, không mua nổi?”

Nghe Lạc Phong nói giọng tràn đầy khiêu khích, quản gia bạch tuộc liền nhìn một vòng xung quanh, phát hiện không có mãnh thú chú ý bên này, mới chợt thở phào nhẹ nhõm, đổ mồ hôi lạnh: “Điện hạ, ngài đừng nói nữa.”

Cho dù quốc gia mãnh thú thực sự là quốc gia nghèo nhất trong mười mấy quốc gia trong khu vực hành tinh phía bắc vũ trụ, toàn bộ tài sản của quốc gia mãnh thú cộng lại cũng không bằng một nửa tài sản của quốc gia biển sâu của bọn họ, nhưng dù là vậy cũng không thể ở trong địa bàn của người ta công khai nói người ta nghèo được.

Mãnh thú của quốc gia mãnh thú nổi tiếng là thù dai và bao bọc thú non, sức chiến đấu mạnh mẽ vượt trội. Điện hạ không sợ đám mãnh thú kia vây đánh, nhưng hắn chỉ là một con cá lao động phổ thông, hắn vẫn rất sợ nhé!

“Điện hạ, tôi đẩy ngài đi vào.” Quản gia bạch tuộc không đợi Lạc Phong trả lời, nhanh chóng thao tác trên thiết bị quang não trên cổ tay, nộp 1 tiền biển sâu (1 tiền biển sâu đổi ra 2 tiền mãnh thú), đẩy tiểu vương tử người cá vào bên trong đảo ‘hi vọng’.

Nhưng khiến Lạc Phong và quản gia bạch tuộc không ngờ tới là, trong đảo hi vọng không phải là các thú tự trải nghiệm riêng ‘mỗi thú một thiết bị tin tức’. Mà là tất cả mãnh thú chen trong một quảng trưởng lớn, ý thức cùng nhau hòa vào trong một thiết bị tin tức lớn. 

Cái thiết bị tin tức này mặc dù cảm giác trải nghiệm không tồi, nhưng hiệu quả bảo mật rất kém, có thể tạm thời nhìn thấy phản ứng của thú khác không nói, mà còn không thể ngăn chặn. Đối với Hạ Phong có chứng nóng nảy nghiêm trọng, gặp cá và thú theo bản năng căng thẳng mà nói, đây thực sự là một thảm họa. 

Những bông tuyết từ trong bóng đêm dày đặc từng chút rơi vào trong ngọc lưu ly, cái lạnh thấu xương lan tràn khắp cơ thể, tiểu hoàng tử người cá vẫy vẫy cái đuôi, thật không dễ dàng mới hòa ý thức vào cái lạnh căm căm, liền bị tiếng khóc của mãnh thú “Tể Tể thật sự vừa đáng yêu vừa đáng thương huhuhu” cắt đứt suy nghĩ.

Hắn nhất thời dùng sức siết chặt cạnh ngọc lưu ly, phiền não đến mức vãnh mắt đỏ lên, chiếc đuôi xinh đẹp không ngừng đập lên mặt nước. 

Cảm giác chân thực trên màn hình tin tức đang tăng cao, đứa bé gầy yếu đang co ro trong góc hốc cây, tổn thương do giá rét rất nghiêm trọng, gió tuyết tàn phá bừa bãi. 

Lạc Phong nhìn qua vài lần liền không được tự nhiên nhướn mi. Anh ta nghe thấy một con hổ răng kiếm với chiều dài cơ thể hơn 10m ở bên cạnh đang điên cuồng phàn nàn với một con hà mã háu ăn, nói rằng cái bọn thú phụ trách phân tích tín hiệu vị trí của Tể Tể toàn là một lũ rác rưởi, đã mười mấy tiếng rồi mà vẫn chưa định vị được vị trí của Tể Tể, anh ta không dám nghĩ hiện tại Tể Tể như thế nào rồi. 

Còn có thế thế nào chứ? Đứa trẻ yếu ớt, chắc chỉ có thể bất lực nằm đó chờ cứu viện thôi. 

Giống như anh ta sau khi bị tai nạn phi thuyền, lo lắng trốn trong khoang cứu hộ, chờ đuôi cá biến thành hai chân, cái gì cũng không làm được. 

Trong đầu thoáng qua cái ý niệm này, Lạc Phong chỉ cảm thấy cái cảm giác nôn nóng bất an như đám sương mù màu hồng đang không ngừng cuồn cuộn dâng lên trong tâm hạch, như nhịp trống dồn dập đang không ngừng đập vào mặt trống mỏng manh, chỉ thiếu một lần gõ cuối cùng sẽ không thể chịu nổi mà bị vỡ tan tành. 

Phần đuôi truyền đến một trận đau đớn như bị kim đâm, ngón tay Lạc Phong không ngừng run rẩy, trước đôi mắt màu xanh tựa như có một tầng sương mù nhàn nhạt màu đỏ, ngăn cách hắn với thế giới này, cơ hồ hoàn toàn chìm đắm vào trạng thái nôn nóng. 

“A a a a! Mau nhìn đi, trời sáng rồi!” Bên tai cá truyền tới một giọng nói đầy kích động của mãnh thú, Lạc Phong lãnh đạm ngước mắt lên, nhìn hình ảnh trên màn hình tin tức bao phủ toàn bộ đảo hi vọng đang chuyển từ bóng đêm đen tối sang ánh sáng chói mắt.

Khi những hình ảnh mơ hồ dần trở nên rõ ràng hơn, tất cả mãnh thú trên đảo hi vọng đều thấy vốn dĩ là mặt đất đen thui dưới chân đã nhanh chóng biến thành một con đường băng tuyết. Trên lớp tuyết mềm mại, bị in lên những dấu chân nhỏ, trải dài thành một đường. 

“Có phải là Tể Tể không, là con đường Tể Tể đang đi à?” Con hổ răng kiếm mới vừa lo lắng cho Tang Manh Manh kích động lên tiếng, hắn cúi cái đầu to lông mềm của mình xuống, duỗi móng vuốt lớn của mình ra, dè dặt cẩn thận chạm lên vết chân nho nhỏ ấy. 

“Tuyết này thật lạnh, lạnh quá.” Hà mã háu ăn xoa xoa làn da màu nâu sẫm của mình, quấn chặt thảm nhỏ trên người, thở ra một hơi bị gió lạnh thổi thành tầng sương mù màu trắng. 

Gió lạnh thổi vào túi nilon phát ra âm thanh ‘xào xạc’ vang dội, trong khi ống kính lay động, các mãnh thú tựa như còn nhìn thấy một đoạn mắt cá nhân của Tể Tể lộ ra ngoài. Cũng giống như bàn tay của cô vậy, nhỏ gầy, sưng đỏ khó coi. 

Nhưng khi các mãnh thú thấy mắt cá chân bị nứt ra xấu xí, có không ít tiếng gầm kích động vang lên.

“Huhuhuhuhu a a Tốt quá rồi, Tể Tể vẫn còn sống!”

“Tể Tể!!! Mau tới trong lòng của ma ma, ma ma bôi thuốc nẻ cho con!! Ma ma mua cho con đôi giày thật xinh đẹp!!”

“Tỉnh tỉnh ngươi con mẹ nó là một con hổ đực, Tể Tể mới không cần ma ma là giống đực đâu! Không cần đâu!”

“Mọi người mau nhìn kìa, góc bên phải có hiển thị thời gian, 07:56:23!”

“A a Tể Tể!”

Lạc Phong nhìn một hàng dấu chân nhỏ kia, nghe các mãnh thú bên cạnh kích động nói, trạng thái nóng nảy kỳ dị đang kề cận ranh giới bùng nổ thoáng bình phục lại một chút, không giống cảm giác chán ghét như lúc trước đến một giây cũng không đợi được mà phát ra, chỉ nhíu mày trầm mặc, nhìn hai hàng chân nhỏ không ngừng lan về phía trước. 

Hình ảnh lần này không giống 2 trước đó, phần lớn mãnh thú vẫn đang chìm đắm trong niềm vui sướng ‘Tể Tể không có sao’, nhưng màn hình tin tức bao phủ toàn bộ đảo nhỏ hi vọng đột ngột tối sầm xuống. 

“Làm sao, làm sao tự nhiên lại tối sầm xuống?”

Trong nhóm thú có mãnh thú phát ra âm thanh lo lắng, nhưng hắn vừa nói xong, toàn bộ màn hình tin tức lại dần dần sáng lên. Vẫn là góc độ quen thuộc, băng tuyết bay lả tả bên trong. Nhưng lần này, nhiệt độ rõ ràng so với lần trước cao lên rất nhiều, vốn là con đường bị tuyết bao phủ cũng dần dẫn lộ ra hình dáng. 

Ánh mặt trời chói chang chiếu xuống mặt đất màu nâu khô cằn, băng tuyết vẫn hòa lẫn trong lớp bùn đất bẩn thỉu, bị chân nhỏ Tể Tể từng bước từng bước đạp thành những cái hố nhỏ. 

“Tuyết đọn đã tan rồi!”

“Khủng long bạo chúa cảm thấy những hình ảnh này không phải thời gian thực?”

“Là Tể Tể vẫn đi bộ liên tục sao? Đã qua một đoạn thời gian cho nên tuyết đọng trên mặt đất đã tan sao?”

“Thời gian ở bên góc phải đã biến thành 8:23:54, mới qua 20 phút thôi, tuyết đọng sao có thể tan nhanh như vậy?”

“Lẽ nào Tể Tể đang ở trên hành tinh ô nhiễm? Ngoại trừ hành tinh ô nhiễm ra, tôi chưa từng thấy tinh cầu phù hợp để tâm hạch sinh mệnh sinh tồn nào mà tuyết đọng lại tan ra nhanh như vậy …”

Một cô báo mặc quân trang xinh đẹp vừa nói ra lời này, tất cả các mãnh thú vừa mới miễn cưỡng yên tâm lại bắt đầu lo lắng.

Ngay cả trong phòng thu trên hành tinh Bạch Long, người máy Tiểu Hoa vẫn luôn yên lặng phân tích tín hiệu cũng ngẩng cái đầu máy vuông vuông lên, một dòng mã lộn xộn hiện lên trên màn hình điện tử.

Hành tinh ô nhiễm cấp độ cao thông thường đều có tấm ngăn gây nhiễu tín hiệu, nếu như Tể Tể đang ở trên hành tinh đất hoang có trình độ ô nhiễm vượt qua cấp A, bây giờ bọn họ có thể trực tiếp từ bỏ việc phân tích tín hiệu, vượt qua một vạn loại vật chất ô nhiễm gây nhiễu sóng, khả năng phân tích được vị trí của Tể Tể trong vòng 30 ngày là thấp hơn 0, 0000000000000001.

Không bằng nói rằng, mấy ngày nay tín hiệu bọn họ nhận được của Tể Tể chính là kỳ tích trong tỉ tỉ loại tuyệt vọng. 

Tiểu Hoa có chút suy sụp, Hùng Nguyệt cảm giác không ổn, anh ấy nhìn bước chân của Tể Tể dần dần biến mất trong bùn tuyết trong phòng phát sóng, nhìn thấy hình ảnh như lại sắp biến mất, nhâng móng vuốt xách đầu Hùng Tiểu Đóa lên ‘gõ gõ’ vào máy thu tín hiệu. 

Ngay lập tức, tín hiệu vốn có chút ảm đạm lại lần nữa lóe sáng lên. 

Trong đảo hi vọng, thế giới mãnh thú được bao quanh bởi màn hình tin tức tựa như bị ấn nút tăng tốc, biến thành những bộ phim ngắn rời rạc. Dấu chân nhỏ của Tể Tể lan ra rất nhanh, bùn tuyết cũng dùng tốc độ mắt thường không thể thấy bị hòa tan hoàn toàn. 

Nhiệt độ không ngừng tăng cao, hơi nước trong không khí liên tục bị ánh nắng gay gắt của mặt trời làm bốc hơi đi. 

9:26:54, toàn bộ tuyết bị tan;

10:48:29, toàn bộ mặt đất gần như đã khô ráo;

12:15:21, nhiệt độ đạt đến 25 độ, một số thú lông dài đã bắt đầu cảm thấy nóng bức.

13:02:58, nhiệt độ đã vượt quá 30 độ, mặt đất bắt đầu bị sa mạc hóa, mãnh thú tộc chó ngao đã bắt đầu không ngừng thè lưỡi ra thở.

14:07:14, mặt đất sa mạc hóa, sau khi nhiệt độ đạt đến 35 độ không tiếp tục tăng, nhưng trong ánh nắng mặt trời đã trộn lẫn vụn tạp yếu ớt màu đỏ và xanh nhạt, đó là thứ gây ô nhiễm, đối với tâm hạch sinh mệnh mà nói là vật trí mạng hơn so với thời tiết cực đoan.

14:35:27, màn hình tin tức cuối cùng cũng dừng lại, ở tấm nhỏ bóng mờ bên ngoài, đập vào mắt là vùng đất khô cằn mênh mông rộng lớn không có gì che chắn, không thấy bóng râm, không thấy vật sống.

Một đôi tay đầy vết thương, bị phơi nắng đến phát đỏ nhẹ nhàng lướt qua tầm nhìn của các mãnh thú, sau đó như trút được gánh nặng, từ từ rút về trong bóng tối. 

Trong vòng mấy phút đồng hồ ngắn ngủi, chúng mãnh thú trên đảo hi vọng lại tựa như nhìn thấy Tể Tể đã trôi qua hơn nửa ngày. Từ lúc trời đông lạnh giá tuyết rơi, không ngừng đi tới trước, từng chút từng chút một, đi qua tuyết đọng đã hòa tan, đất cát ẩm ướt, mùa hè nóng bức.

Từ lúc bắt đầu trong mắt các mãnh thú chỉ nhìn thấy dấu vết mắt cá chân bị rạn nứt, ở trong hình ảnh sau cùng đã bắt đầu rướm máu, thậm chí bên trên còn thêm rất nhiều vết thương.

Lúc trước chúng mãnh thú xem không hiểu những hình ảnh rời rạc đó, càng không biết Tang Manh Manh đang làm gì, vì sao vẫn luôn đi không ngừng nghỉ. Nhưng bây giờ, chỉ cần không bị ngốc cũng đều hiểu là Tể Tể đang đi tìm chỗ ở mới. Đến tận hình ảnh cuối cùng, bọn họ cũng không biết rốt cuộc là Tể Tể đã tìm được chỗ ở mới chưa, hay là chỉ tìm được một nơi tạm thời để che ánh nắng gay gắt. 

Trên đảo hi vọng hoàn toàn yên tĩnh, đại bạch hổ trước đó muốn mua một đôi giày mới cho Tang Manh Manh bây giờ đôi mắt cũng đã sưng lên không thể mở ra được nữa, lông trên mặt hổ dính chặt lại, không biết là do bị mồ hôi hay là nước mắt thấm ướt.

Một số mãnh thú không chịu được nóng đã chảy một thân mồ hôi, cũng nhanh cởi sạch, nhưng sống chết không chịu đi. 

“Tôi không chịu được nữa rồi meo ~” Một con phệ hồn thú đột nhiên điên cuồng kêu meo một tiếng, giọng khàn khàn run rẩy, cũng không nói rõ là chịu không nổi nhiệt độ nóng bức này, hay là không chịu nổi Tể Tể phải chịu nhiều gian khổ như vậy.

Hôm qua chúng mãnh thú chỉ cảm thấy những gió tuyết đó rơi vào lông thật lạnh, nhưng hôm nay bọn họ nhìn thấy những tia sáng tràn ngập vật chất gây ô nhiễm như vậy, lập tức liên tưởng trong cơn gió tuyết hôm qua có phải cũng xen lẫn vô số vật ô nhiễm màu trắng hay không.  

Mật độ ô nhiễm như vậy, kéo dài đến mấy giờ, vết thương không ngừng đau nhói và bị phơi nắng, rất nhiều mãnh thú cường tráng cũng không chịu nổi. 

Quản gia bạch tuộc cũng nằm bò trên mặt đất, nhìn Tể Tể thảm như vậy hắn có chút không đành lòng nhìn tiếp, muốn tìm một cái lọ lớn để nhét mình vào.

Lạc Phong cũng không nói được là lúc nào đã cùng những con thú này chìm đắm vào trong hình ảnh, chờ khi hắn hồi thần lại, trên trán đã rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, đôi bàn tay vẫn luôn nắm chặc cạnh ngọc lưu ly cũng dần buông lỏng. 

Nhiệt độ cao khiến hắn bị thiếu nước, những nguyên tố ô nhiễm trong ánh sáng màu tím còn nguy hiểm hơn so với tai nạn phi thuyền mà hắn gặp phải, tầng sương mù màu đỏ trong tâm hạch của Lạc Phong đang cuồn cuộn kịch liệt, nhưng cảm giác nóng nảy không lập tức xông ra như trước nữa. 

Hoàn cảnh của vùng đất hoang khiến cho các mãnh thú rơi vào yên lặng kéo dài một phút đồng hồ, màn hình tin tức lại một lần nữa tối đen. 

Trong phòng thu chật hẹp, Hùng Tiểu Đóa đụng đến hồng đôi mắt, lại tự giác tiếp tục đụng vào máy thu tín hiệu. 

Một lát sau, trên màn hình tin tức của đảo hi vọng lại dần sáng lên. Lần này, nhiệt độ tựa như thoải mái hiếm có, gió nhẹ thổi qua lông của thực thiết thú, thổi đi trận nóng bức ban nãy, trong không khí tràn ngập hương củi đốt, xen lẫn mùi thơm thoang thoảng của đồ ăn. 

Khói tan đi, tầm mắt trở nên rõ ràng, một bếp đã nhỏ lọt vào tầm mắt của đám mãnh thú. Trong bếp nhỏ đang đốt một ít củi, phía trên đặt một vỏ sò khoảng 30cm, bên trong vỏ sò không tính là quá sâu là những mảnh trái cây đã được cắt ra. 

Trong bối cảnh hoàng hôn nhuộm màu cam của mặt trời, một đôi tay nhỏ bị thương nghiêm trọng đang cầm hai thanh gỗ dài và mỏng, không ngừng đùa bỡn trái cây màu xanh kỳ lạ trong vỏ sò. 

“Tể Tể! Quá tốt rồi, Tể Tể không sao hết!” Một mãnh thú kích động nhảy lên. 

“Trên tay Tể Tể lại có thêm vết thương rồi huhuhu, Tể Tể rốt cuộc con đang ở đâu vậy ma mút thật đau lòng.”

“A! Trời sắp tối rồi, Tể Tể tìm được chỗ ở chưa! Thật là gấp chết mất, nếu có thể sớm nạp tiền được cho Tể Tể thì tốt rồi, mẹ ơi Tể Tể đang ăn cái gì vậy, tại sao ngay cả nồi và thìa đều không có, quá thảm quá thảm rồi, cầu xin cho lão tử được nạp tiền đi mà.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play