Toàn Vũ Trụ Đều Đang Nạp Tiền Nuôi Dưỡng Tôi

Chương 1


3 tháng

trướctiếp

Những đám mây đen dày đặc che phủ bầu trời xám xịt. Thực thiết thú* Hùng Tiểu Đóa đang ngồi trong phòng thu phát thanh tối tăm chật hẹp, gương mặt được phủ lớp lông mềm mại mang theo chút ưu phiền. 

*Thực thiết thú (thú ăn sắt): là một danh xưng khác của gấu trúc. 

Đối với anh ấy mà nói thì hôm nay là một ngày đặc biệt. Hôm nay đánh dấu việc con người đã tuyệt chủng được 10.000 năm, anh ấy làm ở tổ chương trình ‘Phát hiện loài người’, bởi vì các vấn đề về kinh phí và tỉ suất người xem nên chương trình này sẽ bị đình chỉ vĩnh viễn. 

Tối nay rất có thể sẽ là kỳ phát sóng cuối cùng. Tâm trạng của gấu trúc Tiểu Đóa đang rất tồi tệ. Là một anh chàng gấu đam mê về loài người thuần chủng, anh ấy chưa bao giờ tin rằng loại người được mệnh danh là ‘hi vọng của vũ trụ’ đã tuyệt chủng. Vì vậy, sau khi tốt nghiệp đại học Thực Thiết của hành tinh Thực Thiết, anh ấy từ hành tinh sống của thực thiết thuộc quốc gia mãnh thú trong vũ trụ, không chút do dự đến hành tinh cách xa hành tinh Thực Thiết nhất là hành tinh Bạch Long, tham gia vào tổ chương trình ‘Phát hiện loài người’.

Những năm gần đây, anh ấy cùng các tiền bối buổi sáng nhặt rác, buổi tối gặm sắt, thậm chí còn không đủ tiền uống dung dịch dinh dưỡng có hương trúc, chính là vì có thể tiết kiệm thêm một chút xíu tiền mãnh thú để trang trải chi phí hàng ngày. 

Nhưng mới tháng trước, thiết bị quay phim miễn cưỡng có thể sử dụng được cuối cùng của tổ chương trình đã bị hỏng, chỉ sửa chữa đơn giản cũng phải cần số tiền cao ngất ngưởng là 100.000 tiền mãnh thú. 

Nhà dột còn gặp mưa suốt dầm, mấy ngày trước, trong toàn bộ quốc gia vũ trụ mãnh thú, vốn dĩ chỉ còn duy nhất đài truyền hình của hành tinh Bạch Long nguyện ý phát sóng chương trình của họ vào ban đêm, nhưng cũng vì vấn đề tỉ suất người xem của chương trình ‘Phát hiện loài người’ mà không tiếp tục cùng bọn họ gia hạn hợp đồng nữa. Cho nên, trừ phi có kỳ tích phát sóng, tối nay bọn họ phát hiện loài người thuần chủng, nếu không thì chuyện ngừng phát sóng là việc ván đã đóng thuyền. 

Chẳng lẽ loài người thuần chủng thực sự đã hoàn toàn tuyệt chủng rồi ư?

Gió lạnh mãnh liệt đập mạnh vào cửa sổ phủ đầy hoa băng, trong tâm trạng buồn bã của gấu trúc Tiểu Đóa, ‘Phát hiện loài người’ kỳ cuối cùng bắt đầu phát sóng. 

….

Gấu trúc Tiểu Đóa phụ trách phần nhạc nền của chương trình, anh ấy ấn nút bấm thời gian xuống, toàn bộ màn hình chương trình vang lên bài hát mở đầu cả vạn năm nay không đổi của ‘Phát hiện loài người’. Tiếp đó, một con gấu trúc già nua chậm rãi xuất hiện trên màn hình chương trình. 

“Chào buổi tối các khán giả thân mến. chắc chắn mọi người đều đã biết, tối nay có lẽ là kỳ phát sóng cuối cùng của chương trình ‘Phát hiện loài người’, chân thành cảm ơn các quý khán giả đã đồng hành cùng chương trình của chúng tôi.”

Lần này, ông Hùng dẫn chương trình không trực tiếp dẫn vào vấn đề chính như thường ngày mà nói thêm một vài lời: “Mặc dù có thể là kỳ cuối cùng, nhưng không phải điểm kết thúc cho hành trình tìm kiếm loài người thuần chủng của chúng tôi.”

“Loài người được khen ngợi là hy vọng cốt lõi của sự sống, nhất định không thể dễ dàng bị tuyệt chủng như vậy, mong mọi người hãy tin tưởng loài người đã từng tạo nên kỳ tích, không được phép từ bỏ việc tìm kiếm.” Ông Hùng có chút nghẹn ngào, “Kỳ này bắt đầu sử dụng hệ thống bão bình luận trong thời gian phát sóng, mọi người có điều gì muốn chia sẻ đều có thể nói ra để cùng nhau giao lưu trao đổi.”

Hùng Tiểu Đóa nghe được ‘Hệ thống bão bình luận’, có chút ngạc nhiên. Đài truyền hình của hành tinh Bạch Long kiểm soát nghiêm ngặt, là không cho phép chương trình truyền hình chính của đài sử dụng hệ thống bão bình luận trong thời gian phát sóng, ông ấy lẽ nào nào lấy được giấy phép rồi?

Hùng Tiểu Đóa nhìn về phía ông Hùng, thấy móng vuốt của ông ấy hơi run lên. Sau khi suy nghĩ một lúc anh ấy đã hiểu ra mọi chuyện. Ông ấy đã kiên trì hơn 10 năm, có lẽ hơn ai hết không muốn chương trình này ngừng phát sóng. Lựa chọn mở hệ thống bão bình luận thời gian phát sóng có lẽ là nỗ lực cuối cùng trong khả năng của ông ấy. 

Trong lòng Hùng Tiểu Đóa cảm thấy cay đắng, cố gắng thả lỏng viết ra một hàng bình luận rồi gửi đi: “Tôi tin tưởng tối nay nhất định có thể phát hiện loài người! Nói không chừng còn là đứa trẻ đáng yêu loài người! Mọi người không nên nản chí nha.”

Toàn bộ màn hình chương trình chỉ có bình luận của anh ấy nằm lẻ loi ở đó, mấy phút sau mới có một người xem khác trả lời anh ấy: “Đừng nằm mơ nữa, đúng là lạc quan quá rồi, ‘Phát hiện loài người’ cũng đã một vạn năm rồi cũng không có đóng góp gì, còn muốn đứa trẻ loài người ư …. ăn ph** đi.”

Hùng Tiểu Đóa cảm giác tựa như có một chậu nước lạnh tạt thẳng lên đầu, nhất thời tâm lạnh đi vài phần. 

May mắn những lời lẽ sắc bén như này chỉ nổ ra một ít rồi lại lặn xuống dòng bão bình luận của người xem, mọi người ngươi một câu ta một câu thảo luận, bình luận cũng dần dần náo nhiệt. 

“Cũng không thể nói là không có chút đóng góp nào được, có thể kiên trì phát sóng một vạn năm, đã rất giỏi rồi, các quốc gia khác trong vũ trụ cũng không có chương trình giống như chương trình tìm loài người như này, chính là quốc gia mãnh thú của chúng ta lại có.”

“Ai da, mọi người đứng quá nghiêm túc như vậy chứ, ông Hùng không phải nói là thiết bị quay phim đã thu được mười hình ảnh hay sao? Đây mới là hình ảnh đầu tiên, nói không chừng là có thể phát hiện loài người. Cho dù không phát hiện loài người, phát hiện dấu chân của loài người cũng tốt a.”

“Bên trên cũng quá lạc quan rồi a, tôi đã tuyệt vọng với cái máy quay phim rách nát kia rồi, đã nhiều năm như vậy, không có thấy nó thu được cái hình ảnh hữu dụng gì đâu …”

Thông thường trong mỗi kỳ phát sóng, chương trình ‘Phát hiện loài người’ sẽ phát lên mười hình ảnh, trong mỗi lần phát sóng trước đây thì 10 tấm đã có 7 tấm là cảnh bầu trời tối tăm hoang vắng, 3 tấm còn lại nếu không phải là hình ảnh sấm sét rạch ngang qua hành tinh khô cằn thì cũng là vùng đất hoang tịch mịch bị thực vật kỳ lạ chiếm giữ. 

Từng dòng từng dòng bình luận nồi lên, trôi lơ lửng trên màn hình chương trình. 

Vừa mới bắt đầu, phần lớn người xem vẫn còn ôm một chút mong đợi, nhưng sau khi ông Hùng mở ra liên tiếp mấy hình ảnh yên tĩnh vắng vẻ thì mọi người đều có chút chán nản.

Tấm số 1 – 4 đều là hình ảnh hành tinh hoang vu yên tĩnh.

Tấm số 5 hiện lên hình ảnh một hành tinh không có lục địa, bề mặt được bao phủ bởi đại dương.

….

Tấm số 7 có chút mới lạ, là cả một bầu trời đầy tro bụi, một hành tinh ô nhiễm với núi lửa nằm rải rác khắp nơi, dung nham phun trào mạnh mẽ hòa tan được cả khối kim loại, đừng nói loài người, ngay cả sinh vật không phải là con người với cơ thể khỏe mạnh cũng không thể sống sót.

Những hình ảnh được gửi về từ thiết bị quay phim từng bước được mở ra, nhìn hoàn cảnh hành tinh càng ngày càng tồi tệ, mọi người cũng càng ngày càng yên lặng. 

Mãi đến khi chuẩn bị mở hình ảnh cuối cùng, bão bình luận mới lại náo nhiệt lên một chút. 

“Các anh em, tối nay thanh xuân của tôi phải kết thúc rồi, chương trình ‘Phát hiện loài người’ tôi theo dõi 20 năm sắp phải kết thúc rồi, có lẽ loài người thật sự đã bị tuyệt chủng.”

“Nghĩ cũng biết, trong vũ trụ bao la rộng lớn như vậy cũng không phát hiện loài người, hành tinh ô nhiễm nghiêm trọng như vậy sao có thể có loài người được …. Haizz”

Rất nhanh, toàn bộ màn hình phát sóng trong nháy mắt hiện lên hình ảnh cuối cùng của hành tinh. Đó rõ ràng là một hành tinh bị ô nhiễm rất nghiêm trọng. Toàn thân đều đen như mực, mề mặt tinh cầu không có bất kỳ tầng khí quyển và nước tồn tại, máy quay phim khi đi xuống, còn chưa kịp hạ xuống mặt đất đã bị áp lực cường độ cao nghiền nát hơn nửa ống kính, chỉ mơ hồ chụp được dáng vẻ của tinh cầu đó – Bề mặt được bao phủ một lớp tinh thể thật dày, một vùng rộng lớn tinh thể màu nâu sắc bén tràn ngập sự uy hiếp nhô ra, ống kính ‘ba’ một tiếng, bị đâm phải vỡ nát bét. 

Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết loài người không thể sống sót trên một hành tinh như vậy được. 

Lần này, thật sự là không còn hình ảnh nào có thể mở ra tiếp. 

“Loài người thật sự đã bị tuyệt chủng rồi.”

“Thật sự không tìm ra được loài người thuần chủng ư ….”

Khu bình luận đồng loạt cảm khái, Hùng Tiểu Đóa nhìn chằm chằm vào dòng bình luận “Cảm ơn sự đồng hành”, đột nhiên cảm thấy toàn bộ phòng thu trở nên ồn ào. Lỗ tai anh ấy không khống chế được lay động, mờ mịt nhìn xung quanh, bên tai không ngừng vang lên tiếng nghẹn ngào. Ánh mắt mọi người đều tuyệt vọng, những giọt nước mắt không khống chế được chảy xuống, tình cảnh này rõ ràng nói với anh ấy rằng: 

Tất cả đều kết thúc rồi.

Bọn họ không phát hiện ra loài người.

Chương trình bị ngừng lại rồi.

Dù cho bọn họ kiên trì tìm kiếm trong 5 năm, 20 năm, 50 năm …. Thậm chí là cả vạn năm nữa cùng không phát hiện ra loài người.

Loài người có thể thực sự bị tuyệt chủng rồi.

Hùng Tiểu Đóa không thể chấp nhận được, tinh thần hoảng hốt, cuối cùng đứng không vững va vào một dụng cụ bị báo hỏng bên cạnh. ‘rè rè’ âm thanh khó nghe vang lên, hình ảnh trong chương trình đang phát sóng biến thành bông tuyết. 

Trong góc phòng thu không mấy ai chú ý, một màn hình không ai chú ý đột ngột sáng lên. 

“Tiểu Đóa, cậu làm cái gì a!” người máy Tiểu Hoa bên cạnh Tiểu Đóa rất lâu không được bảo dưỡng mở miệng lưu loát nói tiếng vũ trụ thông dụng, tức giận chỉnh tín hiệu trở lại. 

“ô ô, thật xin lỗi.”

Hùng Tiểu Đóa xoa xoa vành mắt đen, trước mắt một mảnh mơ hồ, bên tai truyền đến thanh âm run run đầy bi thương của ông Hùng: 

“Như vậy, cảm ơn sự đồng hành của các bạn, chương trình ‘phát hiện loài người’ của chúng tôi phải kết thúc rồi …”

“? ? ?”

“? ? ? ? ? ? ?”

“Kết thúc rồi sao? ? ? ? Bức ảnh thứ 11 xuất hiện là có chuyện gì đây? ?”

“Lại có thể không phải là một mảnh chân không, a … mặt đất nứt ra rồi, thật khô hạn, là hành tinh ô nhiễm sao a a a a a wow tôi phấn khích quá !!”

Vẻ mặt ông Hùng có chút đờ đẫn, người máy Tiểu Hoa mặt cũng đầy khiếp sợ.

Tiểu Hoa vội vàng chọc chọc Tiểu Đóa đang cúi gằm mặt xuống, “Tiểu Đóa, mau nhìn!”

Hùng Tiểu Đóa mê mang ngẩng đầu lên, chỉ thấy màn hình vốn là một mảnh đen tối, hoang vu lại xuất hiện một tinh cầu nhỏ mờ nhạt không rõ, bị bao phủ trong lớp sương mù dày đặc. 

Ống kính hướng xuống chính là hình ảnh mảnh đất khô cằn mênh mông bát ngát. Trên đất toàn là cát và đá, gần như không có một cơn gió thổi, nhìn cảnh này khiến cho Tiểu Đóa không cách nào thở được, miệng lưỡi khô khốc. 

Hùng Tiểu Đóa tim đập kịch liệt chợt đứng lên, anh ấy nín thở nhìn chằm chằm vào màn hình trước mắt.

Chỉ thấy vùng đất khô cằn như bị nướng cháy kia là một mảnh tĩnh lặng, an tĩnh tột đỉnh. Cũng bởi vì như vậy, mới khiến cho âm thanh tiếng bước chân truyền tới từ phía xa xa trở nên nổi bật rõ ràng. 

“soạt”, “soạt” 

Không nhanh không vội vàng, từng chút từng chút tới gần. Trong nháy mắt, một giọng nói có chút non nớt vang lên, giống như tiếng nước suối róc rách trong ngày hè nóng nực, tạo nên những gợn sóng trong trẻo. 

“… Máy móc?”

Thanh âm êm ái có hơi chút khàn khàn tràn đầy thất vọng, rõ ràng vang vọng trong tai tất cả những sinh vật không phải con người đang xem chương trình của đài truyền hình hành tinh Bạch Long. 

Âm thanh này vang lên, khu bình luận ban đầu vốn đang nhảy lên các dòng bình luận liên tiếp “Là cái gì vậy?”giống như đột nhiên bị nhấn tạm ngừng, một mảnh tịch mịch. 

Mà toàn bộ hình ảnh vùng đất khô cằn đang chiếu trên màn hình dần dần xoay tròn. Bỗng nhiên xuất hiện hai bóng đèn lớn như mặt trời, gần như không có một đám mây trên bầu trời, dần dần đi xuống là một cái mũ được bện đơn giản từ rơm rạ và lá khô. Tiếp xuống bên dưới hình bóng mờ dần dần rõ ràng, lộ ra gương mặt. 

Một gương mặt dính đầy bùn đất, bị phơi nắng đến đỏ bừng, càng khiến cho bọn họ kích động thậm chí là hưng phấn đó là một gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu! Đây là một đứa trẻ.

Là đứa trẻ loài người!

Mái tóc cô bé đen nhánh mềm mại thả ngang vai, bị mồ hôi thấm ướt tóc mái trên trán có chút vểnh lên, hai bên má bị mặt trời chiếu đến đỏ rực; đôi lông mày nhíu lại có một đoạn được cãi mũ che đi, chân mày đuôi mắt viết đầy vẻ thất vọng. Bên dưới chóp mũi mềm mại là đôi môi màu hồng bởi vì thiếu nước mà bị khô rách. Cô có một đôi mắt hạnh đen nhánh trong suốt, đuôi mắt cong cong, con ngươi trong sáng như ánh mặt trời, như bông hoa hướng dương bất diệt, lông mi cong cong vừa dày vừa dài, như vết mực đã bị lem nhẹ. 

Lúc này, đôi mắt trong trẻo đó đang nhìn chằm chằm vào màn hình lớn không chớp mắt, như thể đang nhìn họ qua màn hình. 

Hùng Tiểu Đóa nhìn đôi mắt đẹp ấy, tựa như nghe được âm thanh tim mình nhảy ra. 

Tất cả thực thiết thú trong phòng thu thậm chí đều quên hô hấp! Bọn họ đều nhìn chằm chằm vào màn hình phát sóng. Không chớp mắt dán chặt vào đứa trẻ loài người đột ngột xuất hiện. 

Nhưng … màn hình phát sóng không cố gắng chút nào cả. Gương mặt nhỏ xinh đẹp chỉ xuất hiện không tới 3 giây trước khi màn hình bống trở nên tối đen, tựa như vừa rồi không có gì xuất hiện, không có gì phát sinh, hết thảy cũng chỉ là vọng tưởng cùng ảo giác của bọn họ. 

….

Yên tĩnh!

Toàn bộ sinh vật trong phòng thu và cả 127 người xem đều lâm vào một mảnh yên tĩnh quỷ dị. 

Hùng Tiểu Đóa trong thoáng chốc tựa như nghe được thanh âm nuốt nước bọt của bản thân.

Đứa trẻ loài người à? ?

Hùng Tiểu Đóa như phát điên dùng móng vuốt dụi dụi mắt. Anh ấy là bị mù rồi hay là đói đến choáng váng đầu óc, vừa nãy anh ấy đã nhìn thấy cái gì? ? ?

Đứa trẻ loài người? ? ? ? 

Tinh thần Hùng Tiểu Đóa hoảng hốt, mà chỉ còn lại 30 giây phát sóng ‘phát hiện loài người’, nhưng trong nháy mắt nổ ra rất nhiều bình luận của người xem. 

“ĐM ĐM ĐM!”

“Chàng trai tốt, tôi thật cmn sự là chàng trai tốt!”

“a a a a a a a a, kỳ tích lại xuất hiện????”

“Vừa nãy con mẹ nó là lão tử xuất hiện ảo giác sao???? Má ơi, loài người, đứa trẻ loài người???? Thật hay giả vậy!!”

“ô ô ô ô u u u u á á á, đứa trẻ a, đứa trẻ loài người!! Con mẹ nó, so với nhân vật lão tử nuôi trong game còn đáng yêu hơn a a a a!”

“Ha ha ha ha tôi chụp màn hình rồi, ha ha ha ha tôi chụp rồi, ha ha ha ha ha”

“Chết tiệt cái tên chụp được ảnh trên kia, giao ảnh không giết!”

“Giao ảnh không giết!”

Toàn bộ màn hình phát sóng bị che kín bởi chằng chịt bình luận, Hùng Tiểu Đóa và người máy Tiểu Hoa mắt to trừng mắt nhỏ. 

Mà Hùng Tiểu Đóa từ trước đến giờ luôn tỉnh táo cũng đang cự kỳ kích động, thẳng đến sau khi kết thúc chương trình, đều không thể nói ra một câu hoàn chỉnh, lông khắp toàn thân cũng đang phát run. 

Chương trình kết thúc giữa những bình luận sôi nổi, nhưng tất cả mọi người vẫn chưa phục hồi lại tinh thần. 

Những người vừa xem chường trình trực tuyến vẫn còn ngơ ngác và liên tục dụi mắt. Ngoài ra còn có một số sinh vật phi nhân loại phản ứng nhanh đang điên cuồng liên hệ với người thân bạn bè. 

Đêm khuya phải đi ngủ rồi ….

Ngủ? ngủ cái gì, đã phát hiện loài người thuần chủng, còn là một đứa trẻ, còn ngủ được nữa sao!

Ngủ nào có vui sướng mãnh liệt hơn việc xin ảnh a!!

Rất nhiều sinh vật phi nhân loại bị đánh thức, từng tấm từng tấm hình của Tang Manh Manh được lưu truyền trên hành tinh Bạch Long, thu hút một đợt thảo luận sôi nổi.

Mà tạo ra trận hỗn loạn nhỏ đó, được coi là ‘hi vọng’ Tang Manh Manh, lại không hề hay biết tất cả những điều đó. 

Cô vẫn đang đứng dưới cái nắng như thiêu đốt, vỗ nhẹ vào chiếc máy giống chiếc máy ảnh với màn hình đen kịt trên tay, giơ bàn tay nhỏ bé lên lau mồ hôi trên trán và liếm đôi môi nứt nẻ vì thiếu nước. Cô nhếch miệng, giọng nói có chút thất vọng: “Hình như bị hỏng rồi.”

Dựa theo chỉ dẫn của hệ thống sinh tồn, cái máy ảnh này là vật dụng cuối cùng trong vòng bán kính 3 km có thể giúp cô sống sót. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp