Những đám mây màu tím trên bầu trời dường như chưa hoàn toàn bị ánh nắng nóng bỏng của mặt trời làm bốc hơi đi, nhưng tuyết lạnh đã tan hết.

Gió nhẹ lất phất thổi tới từ phía sau là cơn gió thoải mái hiếm có trong ngày, Tang Manh Manh kết thúc 5 tiếng làm lụng vất vả liên tục, cõng gùi sau lưng, tìm thấy một khối nham thạch vẫn chưa nhô ra gai đá nhọn, định nghỉ chân một lát. 

Cô cởi bỏ bọc nilon lớn vẫn luôn mặc trên người ra, trải túi nilon xuống mặt đất khô ráo, buông lỏng hai chân ngồi ở xuống nền đất cát vẫn còn chút ẩm ướt. 

Buổi sáng hôm nay, cô thu hoạch hết sức khả quan, nhặt được 3 vật phẩm sinh tồn giá trị không tồi. 

Tang Manh Manh duỗi cánh tay nhỏ ra gỡ gùi trên lưng xuống, nhìn một chút đồ bên trong,

1 con dao nhỏ sắc bén;

2 vỏ sò cực lớn bị chôn vùi trong lớp đất, dài 20cm, bề sâu chừng 5cm.

Ba vật này cộng lại, tổng cộng đem đến cho Tang Manh Manh 45 điểm giá trị tài sản. Cộng thêm giá trị tài sản còn dư lại trước đó, cô có được 78 điểm giá trị tài sản, đủ để đổi được bản đổ ‘chỗ ở tạm thời’ rẻ nhất trong trung tâm mua sắm. 

Đuôi mắt Tang Manh Manh cong lên, khóe miệng nở nụ cười nhẹ. 

Đã có 2 cái vỏ sò, chỉ cần nhặt thêm một ít củi đốt, dùng 1 điểm giá trị tài sản đổi từ trong trung tâm mua sắm của hệ thống ra 5 que diêm, là cô có thể tự mình đun nước uống rồi, ít nhất không giống như bây giờ, một ngày chỉ có thể uống 1 cốc nước đường trắng. 

Nếu như buổi chiều vận khí tốt nhặt được cây xương rồng làm đồ ăn, nói không chừng còn có thể nướng lên để ăn. Tang Manh Manh tưởng tượng đến hương vị xương rồng nướng, đột nhiên cảm thấy mắt cá chân bên phải truyền đến một trận đau nhói tê ngứa không chịu nổi. Cô nhấc ngón tay bị ngứa do nhiệt độ đang dần tăng lên, nhẹ nhàng chạm vào chỗ bị đau. 

Đầu ngón tay truyền đến xúc cảm ấm áp, Tang Manh Manh mở mắt ra, cúi đầu nhìn theo ống quần vải lanh đen đang xắn lên, nhìn thấy một mắt cá chân gầy gò.

Toàn bộ vùng da chỗ đó đều như sắp nứt vỡ, nhìn khó coi như các khớp ngón tay bị tê cóng của cô, sưng tấy tím bầm, khớp xương nhô ra, đang từng chút một thấm ra vệt máu. 

Tang Manh Manh do dự chốc lát, cuối cùng vẫn mở trung tâm mua sắm của hệ thống ra liếc nhìn giá cả của thuốc mỡ bôi nẻ. 

[Một phần nhỏ thuốc mỡ bôi nẻ, cần 30 điểm giá trị tài sản.]

Tang Manh Manh: “…”

Nhìn thấy giá cả cao như vậy, cô liếm đôi môi nứt nẻ, ngón tay giống như bị vết thương làm bỏng chợt rụt trở lại, đôi mắt nhanh chóng lướt qua thuốc mỡ bôi nẻ, không được tự nhiên rụt hai chân lại, tự lừa dối mình nghĩ rằng muốn đem vết thương giấu đi. 

Tang Manh Manh cưỡng ép bản thân không được đi nhìn những thức ăn mỹ vị trong trung tâm mua sắm của hệ thống, cắn răng đổi một tấm bản đồ ‘chỗ ở tạm thời’.

Ngay lập tức, giá trị tài sản của cô từ 78 điểm biến thành 18 điểm ít ỏi đến đáng thương. Tang Manh Manh thật là đau tim gần như không cách nào hô hấp được. Cô khó chịụ co cắp ngón tay lại, phải vài giây sau mới bình tĩnh lại được. 

Cô trầm mặc mở bản đồ ‘chỗ ở tạm thời’, phát hiện nhà mới cách chỗ này không quá xa nhưng cũng chẳng coi là gần. Thời tiết hiện tại vẫn khá tốt, nếu như lập tức lên đường có lẽ đi bộ khoảng 2 tiếng là đến nơi. 

Tang Manh Manh vung vẫy đứng lên, tay chân bủn rủn, mí mắt run rẩy, cả người uể oải mệt mỏi, thật ra thì căn bản bởi vì không nghỉ ngơi đủ, mỗi bước đi đều hết sức khó khăn. 

Cô nhìn sắc trời, cắn răng dùng 5 điểm giá trị tài sản để làm tăng giá trị thể lực lên 3,1 điểm, lúc này mới cảm thấy cả người không khó chịu như vừa rồi nữa. Thật ra Tang Manh Manh càng muốn nghỉ ngơi đủ rồi mới lên đường, nhưng qua một lúc nữa đợi đến sau khi đám mây trên trời đều tan đi hết, nhiệt độ cao sẽ phủ toàn bộ vùng đất này, đến lúc đó giá trị tài sản phải tiêu hao đi sẽ không dừng ở mức 5 điểm này. 

…..

Quyết định của Tang Manh Manh thật sự sáng suốt, đến khi giá trị thể lực của cô giảm xuống 2,5 điểm đi đến gần ‘chỗ ở tạm thời’, thì toàn bộ vùng đất rộng lớn đã bị nắng nóng bao phủ. 

Ánh mặt trời chói chang từ trên trời chiếu xuống, khi chạm vào da mang đến cảm giác nhức nhối khó chịu, đi trên mặt đất nóng bỏng lại là một thử thách khác về khả năng chịu đựng của lòng bàn chân. 

Cảm tạ trời đất, nhà mới cũng là một cái cây cổ thụ lớn, còn lớn hơn gốc cổ thụ trước đó, cách mặt đất khoảng chừng nửa mét, tránh nóng và tránh lạnh đều khá tốt, cửa gỗ cũng chắc chắn hơn nhiều cửa gỗ của nhà cũ. 

Tang Manh Manh vội vàng mở cửa chui vào hốc cây, trốn ở trong bóng râm thoải mái. Nhưng cuối cùng động tác leo lên hốc cây dường như đã dùng hết toàn bộ khí lực của cô. Vừa đến chỗ bóng râm, Tang Manh Manh cảm thấy hai chân đều không là của mình nữa rồi. 

Trên mặt cô lấm tấm mồ hôi, thở hổn hển bởi vì đi bộ liên tục trong thời gian dài, phần da lộ ra bên ngoài có lẽ đã bị cháy nắng, mơ hồ có chút cảm giác bị bỏng, gò má và tai đều đỏ bừng, nhưng đôi môi lại nhợt nhạt đến đáng sợ. 

Tim Tang Manh Manh đập rất nhanh, đầu có chút choáng váng, tầm mắt tựa như bị bao phủ bởi màn sương mù mờ mịt, trong nháy mắt nhìn thứ gì cũng mơ màng không chân thật. 

Tang Manh Manh vừa cởi gùi cỏ trên người xuống, cơ thể liền không chống đỡ nổi nữa ngã xuống sàn trong hốc cây. Thậm chí cô còn không có sức lực dùng giá trị tài sản để đổi lấy một cốc nước đường bổ sung thể lực, nằm trên sàn hít thở sâu một lúc mới cảm thấy thân thể dần khôi phục một chút tri giác. Tang Manh Manh cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng, tiêu 5 điểm giá trị tài sản đổi lấy giá trị lên 2,9 điểm, ngay sau đó liền không thế khống chế được khép đôi mắt lại, bị một mảnh bóng tối bao vây, hoàn toàn chìm vào giấc ngủ say.

Có lẽ cô có chút mệt mỏi, chỉ cần ngủ một giấc, nghỉ ngơi một lát có thể hồi phục lại rất nhanh.

Đứa trẻ yếu ớt tái nhợt, thân thể co ro hai mắt đóng chặt. 

Ánh nắng nóng bỏng chiếu dọc theo cánh cửa gỗ khép hờ, chiếu thẳng vào gùi cỏ, noãn thạch và quang thạch không ngừng hấp thụ ánh sáng và nhiệt. Mà chiếc máy quay phim với ống kính bị vỡ cũng đang dựa vào năng lượng mặt trời tiến hành phục hồi tâm hạch nguồn năng lượng bên trong lớp vỏ máy dày. Ống kính bị nứt cũng nhờ bánh răng thúc đẩy phục hồi, camera bên trong đang chậm rãi lấy góc, an tĩnh đợi lần sau mở lên. 

Quốc gia vũ trụ mãnh thú: 

Xung quanh phía ngoài của ‘Đảo nhỏ hi vọng của Tể Tể’ trên toàn mạng vũ trụ. Đang có rất nhiều mãnh thú đứng bên cạnh bảng ‘quỹ nuôi dưỡng Tể Tể’, ngẩng đầu nhìn chăm chú những con số không ngừng nhảy lên phía trên. 

Trong nhóm thú, không ngừng có mãnh thú phát ra tiếng gầm gừ:

“Lão tử muốn biết hiện giờ Tể Tể thế nào rồi?”

Một con khủng long to lớn tính khí nóng nảy há miệng đầy răng sắc nhọn của mình gào lên, “Đã mười mấy tiếng kể từ lúc hình ảnh lần thứ 2 của Tể Tể được phát sóng, tại sao vẫn chưa phân tích được vị trí của Tể Tể, đứa trẻ loài người thuần chủng rất dễ bị chết non các ngươi không biết sao?”

Lời vừa dứt, trong nháy mắt rõ ràng có mấy con thú gầm lên đáp lại, hiển nhiên là cảm thấy rất bất mãn với tốc độ phân tích tín hiệu của hành tinh Thực Thiết, hành tinh Bạch Long và các hành tinh lớn khác. 

Một con mãnh thú tộc sư tử toàn thân trắng muốt cũng gầm lên: “Chẳng lẽ không đủ tiền mãnh thú, nếu không đủ tiền thì con mẹ nó nói một tiếng a, ông đây không thiếu nhất chính là tiền!”

Thậm chí còn một ít mãnh thú bắt đầu dọa nạt, tuyên bố trong vòng 3 tiếng nếu vẫn không có tin tức Tể Tể vẫn an toàn, thì cái đám thú phụ trách phân tích tín hiệu mau chóng cuốn gói biến đi. 

Hùng Tiểu Đóa lén lút trốn trong đám mãnh thú, nghe thấy kinh hoàng khiếp sợ lại cảm động sâu sắc, nhưng cũng lo âu không dứt. Cách thời điểm lần thứ 2 nhận được hình ảnh của Tể Tể đã qua 12 tiếng, phân tích tín hiệu đã thất bại 2 lần. 

Nhóm phân tích tín hiệu của Tiểu Hoa cũng sắp phát điên, rõ ràng nguồn mẫu đầy đủ, số lượng chuyên viên phân tích tín hiệu cũng từ 26 vị tăng lên 50 vị, nhưng phân tích tín hiệu vị trí của Tể Tể vẫn luôn thất bại, giống như bị một màn chắn vô hình cản trở, không ngừng bị lỗi. Lần này, tất cả các mãnh thú lông dài đã sầu đến trụi lông rồi. 

Hùng Tiểu Đóa thật sự là vừa vội vừa bất lực, chỉ có thể giống như trước đây, cứ cách mỗi đợt 10 phút từ trên toàn mạng vũ trụ xuống lại dùng cái đầu lớn của mình ‘gõ gõ’ vào bộ thiết bị thu tín hiệu, hi vọng có thể lại thu được tín hiệu của Tể Tể. Nhưng đáng tiếc, anh ấy cũng đã gõ hơn mấy chục lần, nhưng kỳ tích giống như lần trước không còn xuất hiện nữa.

Mắt thấy đã sắp đến 10 phút rồi, Hùng Tiểu Đóa mặt đầy lo lắng, định sau khi offline lại tiếp tục gõ gõ vào máy thu tín hiệu. 

Ai ngờ ngay lúc này, Hùng Tiểu Đóa đột nhiên nghe được sau lưng truyền đến một giọng nói khàn khàn tràn đầy kiêu căng phách lối: “Không phải chỉ là một đứa trẻ loài người thuần chủng thôi sao? Sao lại có nhiều tâm hạch sinh mệnh thích như vậy? Chậc, ngoại trừ lớn lên có chút dễ thương, thân phận đặc thù ra thì còn có cái gì? Nhìn một cái cũng biết là một sinh vật mềm yếu gặp chuyện chỉ biết khóc.”

“Điện hạ, xin ngài nói nhỏ chút.”

“Tại sao phải nói nhỏ, chẳng lẽ là tâm hạch sinh mệnh đều nhất định phải thích loài người thuần chủng sao?”

Thanh âm giễu cợt vang lên bên tai, Hùng Tiểu Đóa thật sự không nhịn được, chợt quay đầu lại, phát hiện trong góc phòng phía sau anh ấy không biết từ lúc nào xuất hiện thêm một cái ngọc lưu ly bán trong suốt, bên trong là một thiếu niên dung nhan tinh xảo của tộc nhân ngư đang uể oải nằm đó. 

Thiếu niên tộc nhân ngư được gọi là ‘điện hạ’ đó mặc một bộ trang phục chất liệu tơ tằm vừa đơn giản vừa hoa lệ, vảy và đuôi ngâm trong nước biển mô phỏng có màu vàng kim cực kì xinh đẹp, đuôi cá được điểm lên các loại đá quý và trân châu, nhìn một cái liền biết là vương thất đến từ quốc gia biển sâu trong vũ trụ. 

Da hắn ta tái nhợt, ngũ quan tinh xảo, chẳng qua là một đôi mắt màu xanh lam nhưng lại tràn đầy màu xanh đen đậm đà bên trong, khiến cho hắn nhìn qua rất nóng nảy. Mà giọng nói giễu cợt ban nãy cũng chính là hắn. 

Hùng Tiểu Đóa cố nén lửa giận: “Vị điện hạ đến từ quốc gia biển sâu này, chỗ này là quốc gia mãnh thú, là ‘đảo hi vọng của Tể Tể’, nếu như ngài không thích Tể Tể, vậy thì mời ngài hãy nhanh chóng rời khỏi đây.”

“À” Tiểu Hoàng tử tộc nhân ngư có một mái tóc dài màu vàng kim chói lóa nghe vậy gật đầu một cái, xoay người muốn offline. 

Một con bạch tuộc thuộc tộc nhân ngư vẫn luôn đứng bên cạnh tiểu hoàng tử nhân ngư thấy vậy nhất thời nóng nảy, “Phong điện hạ, là Đại điện hạ bảo ngài đến chỗ này, ngài cũng không thể đăng xuất lúc này được a.”

Bạch tuộc duỗi xúc tu bắt được cạnh ngọc lưu ly, trượt đến trước người Hùng Tiểu Đóa: “Người anh em thực thiết thú này, là điện hạ của tôi đường đột, hi vọng người anh em bỏ qua cho.”

Hùng Tiểu Đóa thấy thái độ của bạch tuộc thành khẩn nói lời xin lỗi, cũng không nói gì, chỉ là mặt đầy tức giận nhìn ‘Phong điện hạ’, hướng hắn nhe răng hừ một cái rồi bỏ lại một câu: “Bất kể Tể Tể là cái dạng gì ta đều thích” rồi offline. 

Anh ấy còn phải đi sờ máy thu tín hiệu, chuyện của Tể Tể quan trọng hơn, anh ấy lười phải tranh cãi với cái loại người cá này. 

“Thế mà lại chạy rồi, thật không có ý nghĩa, ta còn tưởng hắn muốn cùng ta quyết đấu.” Lạc Phong nâng mí mắt liếc nhìn Hùng Tiểu Đóa một cái, mất hứng thú thu lại bàn tay tái nhợt. Trên cánh tay hắn chẳng biết đã nổi lên gân xanh từ lúc nào, cùng với móng tay trong suốt lộ ra, nhìn qua có chút bệnh hoạn. 

Nhưng bạch tuộc biết, lộ ra móng tay trong suốt sắc bén, là trạng thái bộc phát lực chiến đấu đáng sợ nhất của người cá, mặc dù nhìn qua chỉ là móng tay trong suốt yếu ớt nhưng lại có thể dễ dàng đâm xuyên qua nham thạch cứng rắn nhất ở đáy biển. 

Bạch tuộc thầm kinh hãi, chỉ là ở trên mạng cùng mãnh thú náo loạn không vui, đâu đến nỗi trực tiếp lấy ra vũ khí sắc bén nhất của người cá chứ? Hóa ra tính tình nóng nảy của Phong điện hạ đã nghiêm trọng đến mức độ này sao?

Toàn bộ vũ trụ, ngoài một số sinh mệnh cực kỳ đặc thù ra, những sinh mệnh khác đều là tâm hạch sinh mệnh. Tâm hạch là một ân huệ mà vũ trụ ban cho họ, cho bọn họ sở hữu 5 giác quan, vui buồn và năng lực suy nghĩ. Nhưng đồng thời, tâm hạch cũng là vật vô cùng yếu ớt, một khi hoàn toàn bị vỡ tan tành hoặc bị ô nhiễm, thứ chờ đợi tâm hạch sinh mệnh bọn họ chỉ có hoàn toàn tan biến. 

Từ 5 năm trước, sau khi Lạc Phong điện hạ ngồi phi thuyền vũ trụ xảy ra chuyện, ngài liền mắc phải triệu chứng nóng nảy nghiêm trọng này, rất nhiều bác sĩ đối với chuyện này đều bó tay chịu trói. 

Gần đây, tính khí của Phong điện hạ càng ngày càng nóng nảy, thậm chí đã gần 60 ngày không chợp mắt. Không trách khi Đại điện hạ biết quốc gia mãnh thú rất có thể phát hiện loài người thuần chủng, liền lập tức dùng quyền lực ép buộc, lấy được một số vị trí tiến vào ‘Đảo nhỏ hi vọng của Tể Tể’, nhất định bắt Phong điện hạ qua đó.

Xem ra đại điện hạ cũng cảm thấy bất lực đối vớ chứng nóng nảy của Phong điện hạ, cho nên chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào tin đồn cổ xưa vô căn cứ “Loài người thuần chủng có tỷ lệ nhất định có thể chữa lành tâm hạch”.

Quản gia bạch tuộc nhìn Lạc Phong, đáy lòng thương tiếc, trước đây Lạc Phong điện hạ là tiểu vương tử hiểu biết lễ độ nhất tại quốc gia đáy biển của bọn họ, bây giờ tính tình nóng nảy ở khắp nơi khiêu khích mãnh thú xa lạ. 

Loài người thuần chủng, thật có thể chữa trị tâm hạch của điện hạ sao?

Thật ra từ sâu trong lòng, quản gia bạch tuộc không quá tin tưởng. 

Cũng cùng suy nghĩ với quản gia bạch tuộc, Lạc Phong cũng cảm thấy anh trai tin tưởng vào tin đồn thật ngây thơ đến cực điểm. 

Anh ta cưỡng ép đè xuống cảm giác nóng nảy đang không ngừng muốn từ trong tâm hạch trào ra, giữa hai lông mày tràn đầy lệ khí, ngước mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt non nớt của Tang Manh Manh trong màn hình tin tức, con ngươi xanh thẳm trở nên u ám. Cho dù loài người thuần chủng có tỷ lệ nhất định có thể trị khỏi tâm hạch, cũng không có nghĩa đứa trẻ loài người thuần chủng có thể. 

Lùi lại một vạn bước mà nói, coi như đứa trẻ loài người thuần chủng cũng có thể, chẳng lẽ ngay cả tiếp xúc cũng không cần, chỉ thông qua hình ảnh của đứa trẻ trong màn hình tin tức là có thể trị khỏi sao?

Huống chi trong hình ảnh, chỉ có một đứa trẻ yếu ớt ngay cả một chút gió tuyết cũng không chịu nổi. Ngoại trừ dễ thương ra, thật là không đúng tí nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play