Toàn Vũ Trụ Đều Đang Nạp Tiền Nuôi Dưỡng Tôi

Chương 9


3 tháng

trướctiếp

Lời nói của mãnh thú cầu xin nạp tiền vừa dứt, lập tức liền được các mãnh thú xung quanh ủng hộ. 

“Haiz, ai không nghĩ thế chứ?”

“Ban đầu vốn dĩ sói đây vẫn cho rằng Tể Tể là nhân vật thiết lập đáng thương mỹ cường thảm của công ty trò chơi chết tiệt nào đó mới cho ra mắt, còn muốn khen ngợi cuối cùng cũng thiết lập nhân vật loài người thuần chủng dễ nhìn hơn rồi, con mẹ nó, mười mấy vạn tiền mãnh thú của lão tử nạp vào mấy cái trò chơi nát bét đó là nạp sai rồi….”

“Ô ô nếu như tôi làm sai, xin hãy để pháp luật mãnh thú trừng trị tôi, lại không được nữa vẫn còn quy định của liên bang vũ trụ, mà không phải là tôi ở chỗ này nhìn Tể Tể phải ăn cỏ đáng thương như vâỵ, ngay cả tiền cũng không nạp được ô ô ô ô.”

….

Trong bối cảnh ánh chiều tà chiếu xuống màu cam nhạt như này, đối với mãnh thú mà nói vỏ sò nhỏ bị lửa đốt hồng lên, trái cây kỳ lạ màu xanh lá đang nướng bên trên cũng dần tỏa ra ‘xèo xèo’ khói xanh.

Mùi thơm thoang thoảng hòa cùng mùi củi đốt nhàn nhạt, Tể Tể nắm hai cái ‘cây gậy’ nhỏ, không ngừng lật 3 đoạn ít ỏi trái cây màu xanh kia. Ước chừng qua nửa phút, các mãnh thú thấy Tể Tể rắc lên hỗn hợp trái cây màu xanh trên vỏ sò kia một chút tinh thể màu trắng.

Nhất thời, một mùi thơm đậm đà hòa quyện với mùi trái cây, mặc dù rất nhạt, nhưng khứu giác của phần lớn các mãnh thú đều rất nhạy bén, mùi hương mới lạ này trong nháy mắt khiến cho một số mãnh thú thèm ăn lặng lẽ đóng miệng lớn lại. 

Ở trong nhiệt độ thoải mái lại không khiến người cá chán ghét, Lạc Phong nhìn đồ ăn đang nướng trên vỏ sò nhỏ của Tang Manh Manh, hơi nhướn mi lên.

Nếu như hắn nhớ không nhầm, sau khi bị tai nạn phi thuyền, hắn cùng mấy tộc nhân Thụ tộc may mắn sống sót từng ở trên đảo ô nhiễm cấp độ C ăn qua thứ Tể Tể đang nướng trên vỏ sò kia rồi. 

Thứ đó ăn giống như sên biển không có mùi vị gì, thậm chí có mùi tanh hôi và cảm giác dính dính buồn nôn, là cây xương rồng dù bị nhiễu sóng vẫn có thể ăn được, ngoại trừ có thể bổ sung thêm nước và giúp no bụng ra thì gần như không có chút giá trị dinh dưỡng nào.

Ngay cả Bạch Diệp Thụ tộc bình thường đối với lượng nước không quá kén chọn, cũng hết sức chê cái loại nước màu xanh được tiết ra từ cây xương rồng nay.

Nhưng tại sao đồ ăn khó ăn như vậy, lại bị đứa trẻ thêm chút bột trắng và cỏ và cùng, ngửi hương vị còn thơm hơn nước dinh dưỡng vị cá thu?

Lạc Phong nghĩ mãi vẫn không thể lí giả được, hương thơm trong không khí càng ngày càng nồng đậm, đột ngột nghe được tiếng nuốt nước miếng của một con mãnh thú bên cạnh. Hắn nghiêng đầu liếc qua một cái, đó là một con khủng long khổng lồ. 

“…” Tỉnh lại đi, ngươi là một con mãnh thú chỉ ăn thịt tại sao lại thèm đến mức chảy nước miếng với cái lại cỏ nhạt nhẽo này. 

Nhưng quả thực có không ít mãnh thú cũng giống như khủng long, một con báo tuyết chọc chọc thực thiết thú đang đứng bên cạnh, “Cỏ mà Tể Tể đang nấu thật thơm, thực thiết thú các ngươi cũng ăn cỏ, cỏ thực sự ăn rất ngon sao?”

Thực thiết thú có chút sững sờ, gãi gãi đầu to, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Sắt ăn cũng rất ngon ….”

“Vậy sắt với cỏ cái nào ăn ngon hơn.”

“…”

Những cuộc đối thoại kỳ lạ của hàng vạn thú trong đảo hi vọng không ngừng vang lên, kèm theo âm thanh gió đung đưa dễ chịu và hoàng hôn màu cam ấm áp mềm mại như kẹo bông. Mặc dù mọi thú đều đang lo lắng về vết thương của Tể Tể, lo Tể Tể tối nay đã có chỗ ở chưa, nhưng giờ phút này, tâm tình lại đều buông lỏng đôi chút. 

Ngửi mùi hương trái cây kỳ lạ thoang thoảng trong không khí, cùng mãnh thú ăn thịt không quen biết ở bên cạnh thảo luận về “Cỏ mà Tể Tể ăn ngon hay không ngon”, đối với những mãnh thú mỗi ngày đều lặp đi lặp lại những công việc nguy hiểm và nhàm chán mà nói, là chuyện mà chỉ có trong mơ mới phát sinh. 

Vũ trụ rất tàn khốc, giữa mỗi quốc gia trong vũ trụ không hoàn toàn hòa bình. 

Những năm này ô nhiễm trong khu vực tinh không hải ngày càng mở rộng, có một số quốc gia vũ trụ đã xuất hiện tính trạng thiếu tài nguyên. Liên minh trùng tộc ở khu vực phía nam và liên minh tộc người máy ở khu vực phía đông hàng năm xảy ra chiến tranh. 

Quốc gia mãnh thú coi như là quốc gia trong vũ trụ cách tinh không hải gần nhất, bình thường luôn trong tâm thế có thể bị ô nhiễm lan đến bất cứ lúc nào. Thêm nữa là, phần lớn các mãnh thú đều có sức chiến đấu mạnh hơn so với trí óc, việc này dẫn tới tình trạng hầu hết binh chủng trong liên bang, lính đánh thuê vũ trụ và các loại công việc nguy hiểm khác chủ yếu là do mãnh thú đảm nhiệm. 

Bọn họ không được coi là thông minh, chỉ là sở hữu năng lực cường đại của người máy điều khiển và năng lực của binh sĩ tác chiến, một số tộc mãnh thú nhỏ bởi vì không để cho những thú khác trong tộc mỗi ngày phải trải qua nỗi kinh hoàng khiếp sợ, thường là một thú chống chọi lại tất cả. 

Một con tàu tác chiến hạng E không đạt tiêu chuẩn và một cỗ máy chất lượng thấp được mua với giá rẻ từ thị trường máy móc cũ là những vũ khí mà họ sử dụng để chiến đấu bảo vệ quê hương bằng mọi giá. 

Trên bầu trời sao hoang vắng, dùng súng laser chiến đầu đề kiếm tiền mãnh thú, các phe phái đánh nhau, sinh tử cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi. 

Đối với những mãnh thú lưỡi đao liếm máu này mà nói, mặc dù có thể kiếm được tiền mãnh thú, nhưng cảm giác mệt mỏi và cảm giác bị bỏ rơi tích tụ về lâu về dài luôn khiến tâm hạch của họ không được yên bình.

Ở trong góc đảo hi vọng, một thú tộc lôi sư tử cao 3m đang đứng cạnh Hùng Nguyệt. Quanh cổ hắn là một vòng lôi quang vừa đẹp vừa nguy hiểm, bên mắt có một vết sẹo sâu, đang ngẩng đầu nhìn xương rồng đang nướng trên vỏ sò. 

Là một trong số ít thú mạnh nhất của tộc, lôi sư được coi là một trong một vạn lính đánh thuê hàng đầu trong khu vực phía bắc, mặc dù trên toàn mạng tin tức nhìn có vẻ hiền lành, nhưng trên thực tế, cho tới bây giờ không có mãnh thú dám đứng quá gần hắn. Thật ra hắn đối với đứa trẻ loài người thuần chủng cũng không quá hứng thú, chẳng qua hắn đã từng là đội trưởng của một đội lính đánh thuê.

Trong đội của hắn, người đồng đội nhỏ nhất của hắn tâm hạch không cường đại, sở thích lớn nhất là hằng ngày cầm quyển sách ‘Hướng dẫn phát hiện loài người thuần chủng trong hoang dã’ yêu thích không rời tay. 

Đó là một thú tuyết sư tử mới 18 tuổi, chỉ là trong lúc rảnh rỗi khi làm nhiệm vụ, dùng giọng hồn nhiên ngây thơ gào thét: “Đội trưởng, mong ước của em là trong lúc làm nhiệm vụ có thể ngoài ý muốn gặp được loài người thuần chủng! Tốt nhất là một cô gái nhỏ cười lên rất dễ thương, chỉ cần cô ấy không ghét bỏ em là một con sư tử, lão tử đều có thể đợi cô ấy 18 năm, đợi 20 năm đều được!”

Hắn và cậu ấy bị người máy phá hủy, cùng nhau rơi xuống một hành tinh ô nhiễm, khi tìm được cậu ấy, sư tử tuyết trắng ấy đã bị nhiễu sóng thành tâm hạch sinh mệnh bị ô nhiễm rồi, toàn thân là dáng vẻ khi cậu ấy còn sống chán ghét nhất, chỉ ngoại trừ cuôn sách không bị dính máu ‘Hướng dẫn phát hiện loài người thuần chủng trong hoang dã’ kia. 

Lôi sư vành mắt có chút chua xót, hắn ngẩng đầu nhìn hình ảnh bàn tay Tang Manh Manh trên màn hình tin tức, nhìn thấy xương rồng hắn căn bản không muốn ăn, giờ phút này nước mắt nước mũi giàn giụa, lông trên mặt cũng bị ướt dính bết lại, dáng vẻ vô cùng hài hước, gần như có thể so sánh với dáng vẻ Hùng Tiểu Đóa trong phòng thu.

Hùng Nguyệt trầm mặc duỗi móng vuốt ra vỗ vỗ vai lôi sư, “Người anh em, Tể Tể nhất định không xảy ra chuyện gì, anh đừng quá thương tâm.”

“Tôi, tôi chỉ là ….” Đại lôi sư cố gắng kiềm chế cảm xúc, cảm thấy tầng sương mù màu xám nhàn nhạt trong tâm hạch, tựa hồ trong khi Tang Manh Manh dùng cây ‘gậy’nhỏ đang không ngừng khấy xương rồng trong vò sò kia, từng từng từng chút tiêu tan, “Tôi chỉ là thấy cỏ kia nhất định ăn rất ngon, nước miếng không cẩn thận từ trong miệng chảy ra…”

Hùng Nguyệt: “…” hắn từng nghe nói nước mắt từ trong miệng chảy ra, vẫn là lần đầu tiên thấy thú ăn thịt thèm ăn cỏ đến phát khóc. Bình thường cũng chưa từng ăn cỏ sao lại thảm như vậy, ăn cây trúc tốt hơn biết bao nhiêu a.

Đại lôi sư thèm ăn phát khóc, Hùng Nguyệt cũng không quấy rầy hắn, anh ấy nhìn bàn tay Tang Manh Manh và món cỏ nướng thơm phức trên màn hình tin tức, lại đau lòng, lo lắng nhưng cũng có chút vui mừng.

Có không ít mãnh thú cũng có tâm trạng giống Hùng Nguyệt.

“A Tể Tể thật hiểu chuyện anh trai thật đau lòng, không biết Tể Tể đã tìm được chỗ ở chưa.”

“Có lẽ là tìm được rồi! Nếu không thì Tể Tể cũng không nhàn nhã nướng đồ ăn như vậy, Tể Tể nhà tôi tài giỏi như vậy mà ô ô ô ô”

“Tể Tể rõ ràng là của nhà tôi, là của hành tinh Thực Thiết của chúng tôi.”

Sắc trời dần dần tối, thấy cây xương rồng sắp nướng xong, tất cả mãnh thú cũng đầy mong đợi, một giọng nói có chút khàn khàn đột ngột vang lên: “Tôi có cảm giác như gió nổi lên rồi, hướng gió thổi không đúng lắm nha, lông cánh của tôi từ trước tới giờ đều không cảm nhận sai được, lẽ nào thời tiết lại thay đổi? Thật lo lắng đồ ăn Tể Tể nấu lâu như vậy sẽ bị gió thổi lật xuống mất…..”

Thanh âm này vừa vang lên, lập tức bị các mãnh thú vây quanh: “Ngươi nói bậy cái gì đó? Có thể đừng có miệng quạ đen như vậy được không?”

Thanh âm khàn khàn tràn đầy ủy khuất nói: “Nhưng tôi vốn dĩ là tộc quạ đen mà!”

Các mãnh thú định thần nhìn lại, vừa nói lúc nãy thực sự là một con quạ đen to lớn đến từ tộc quạ đen. Thố Lôi Lôi vẫn luôn đứng trong góc quan sát Tể Tể kiềm chế không được giễu cợt: “??? Người cmn lại thật sự là tộc quạ đen, cư dân của quốc gia bầu trời của các ngươi sao lại chạy đến quốc gia mãnh thú của bọn tôi???”

Lập tức có mãnh thú lo lắng: “A a a hình như tôi cũng cảm thấy gió có chút thay đổi rồi, ngươi cái đồ miệng quạ này, tối nay nếu như Tể Tể không ăn được cỏ nướng này, hôm nay lão tử sẽ nhổ từng cái từng cái lông một trên người ngươi.”

Là một tiểu hoàng tử người cá nhạy cảm với hoàn cảnh khí hậu, Lạc Phong cũng đã cảm thấy tốc độ gió đã thay đổi. Không giống như lúc trước mỗi lần liếc nhìn Tể Tể đều khiến hắn phiền não không chịu nổi, lần này không biết tại sao, đôi mắt xanh có phần u ám của hắn gần không thể rời khỏi khung cảnh màu cam nhạt ấm áp trước mắt.

“A a mau nhìn xem! Bầu trời sao lại bị nứt ra rồi??”

Một con mãnh thú gầm to lên, giọng chói đến đau tai nhức óc.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp