Toàn Vũ Trụ Đều Đang Nạp Tiền Nuôi Dưỡng Tôi

Chương 6


3 tháng

trướctiếp

Tang manh Manh cũng không biết ‘kỳ tích’ trước mắt là bởi vì giá trị yêu thích của cô đạt tiêu chuẩn, mà được hệ thống thưởng cho thẻ ‘Tể Tể chúng tôi hi vọng cô không phải chịu đựng cái lạnh’.

Giờ phút này, cô đang được bao bọc bởi hơi ấm đầy thiện chí này, đôi mắt trong veo của cô sáng lên trong ánh tuyết, chỉ hi vọng cái ‘màn chắn’ này có thể suy trì lâu hơn một chút. 

Đáng tiếc là 3 tiếng giống như một giấc mộng ngắn ngủi trôi qua rất nhanh, Tang Manh Manh lại phải tiếp tục chịu đựng cái rét căm căm trong đêm đông giá lạnh này. 

Trong nháy mắt hơi lạnh đã xâm nhập tận xương, Tang Manh Manh đột nhiên đã biết tại sao cô bé bán diêm lại đốt từng que từng que diêm một. Trong một thoáng chốc, cô bống có một ý nghĩ đem tất cả giá trị tài sản của mình để đổi thành noãn thạch rồi nằm thẳng lên chúng. 

“Phù.” Tang Manh Manh hít vào một hơi, bị sặc khí lạnh mà ho khan, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, khóe mắt tràn ra một tầng nước mỏng. 

Nhiệt độ xung quanh rất nhanh bị hơi lạnh tham lam hút đi, Tang Manh Manh lại co rút vào trong bọc nilon để giữ ấm. May mắn là tuyết bên ngoài đã ngừng rơi.

Tang Manh Manh rúc ở trong góc đợi hơn 1 tiếng, chờ gió thổi vào trong hốc cây nhỏ đi một chút, mới miễn cưỡng duỗi tứ chi bị cứng lại, chậm rãi từ trong bọc nilon bò ra ngoài. Bởi vì bọc nilon gần như bị bịt kín toàn bộ nên vừa bí vừa lạnh, cô bị ra một thân mồ hôi lạnh, tóc mái ướt nhẹp dính vào trán, bị gió lạnh thổi qua suýt nữa bị thổi bay đi luôn. 

Sắc trời vẫn tối đen như cũ, ánh sáng của tuyết cùng với ánh sáng yếu ớt phát ra từ quang thạch cũng có thể nhìn rõ ràng các vật trong hốc cây nhỏ hẹp. Tang Manh Manh động động ngón tay bị đông lạnh sưng đỏ như củ cà rốt, nhìn tình trạng bi thảm trong hốc cây, không nhịn được nhíu mày. 

Vốn được coi là một hốc cây sạch sẽ ngăn nắp nhưng giờ đây một nửa đã tích tụ toàn là tuyết, cỏ khô bị ướt cùng mạt gỗ bị gió thổi rơi khắp nơi, đến gần cửa gỗ đã sắp rơi hỏng hoàn toàn, đang cố gắng chống đỡ từng trận gió lạnh thổi tới, phát ra thanh âm khàn khàn ‘cót két’, ‘cót két’.

Trước đó cô dùng cỏ khô xếp thành giường, giờ phút này chỉ còn lại một lớp lá khô mỏng bị tuyết thấm ướt, mà chiếc gùi mà cô đã mất nhiều thời gian để bện thành, toàn bộ nằm xiêu vẹo ở một bên. 

Tang Manh Manh mím nhẹ môi, trầm mặc chịu đựng giá rét, không nói một lời bao túi nilon trên tay, bắt đầu thu dọn hốc cây. 

Tuyết trong gùi cỏ rất nhiều phải đổ một lúc mới đổ sạch tuyết ra ngoài. May mắn là gùi cỏ vẫn coi như bền bỉ, trừ bị ướt ra cũng không bị đứt. 

Tang Manh Manh đem số cỏ khô cô đã kịp thời cứu được tối hôm qua, cái máy quay đã bị hỏng hơn nửa, 2 viên noãn thạch, 1 viên quang thạch, còn có con dao bị rỉ sắt bỏ vào trong gùi cỏ. 

Bão tuyết tối qua đã khiến cô bị mất đi hốc cây có thể giúp cô che gió che mưa, vì tiếp tục sống sót cô phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này. 

Trầm mặc thu thập xong đồ đạc, Tang Manh Manh dùng noãn thạch hòa tan một chút tuyết để rửa mặt. Sau đó hiếm khi ra tay hào phòng mua thêm 1 cốc nước đường 200ml để làm bữa sáng. Nước đường ấm nóng ngọt ngào từ đôi môi đông cứng tím tái của cô đi xuồng, hơi nóng một đường lan đến ngực và bụng. Cảm giác lạnh buốt toàn thân tựa như bị nước đường ấm nóng xua tan đi, mỹ nhân Tiểu Tang vẫn luôn nhíu chặt chân mày lúc này mới thoáng giãn ra một ít, sắc mặt cũng không còn tái nhợt như trước nữa. 

Trong trung tâm mua sắm của hệ thống, cô cảm thấy thực phẩm phù hợp nhất chính là 200ml nước đường trắng. Đường cũng là vật hết sức quý trân quý tại thành phố dưới lòng đất, ở chợ đen bán được 150 công điểm 1 bao. Có thể ăn được đường đều là những nhân vật lớn quyền lực ở tại ‘Thiên thành’.

Từng miếng từng miếng uống xong nước đường trân quý, Tang Manh Manh dọn dẹp qua hốc cây một lát, dùng dao nhỏ cắt ra mấy cái lỗ trên bọc nilon nhìn giống như áo ấm giữ nhiệt, rồi mặc lên người. 

Tiếp đó cô lại tốn 1 điểm giá trị tài sản đổi 2 túi nilon cỡ nhỏ, bọc bên ngoài giày thể thao, phòng ngừa tuyết đọng trên mặt đất làm ướt giày. 

Chuẩn bị xong hết mọi thứ, Tang Manh Manh mới cõng gùi lên, đẩy cái cửa gỗ đã tàn tạ không chịu nổi, theo rễ cây xù xì ẩm ướt như mãng xà trượt xuống, rời khỏi nơi đã che chở cô mấy ngày nay. 

Bên ngoài trời đã sáng hoàn toàn, mây đen tản ra, hai mặt trời lớn quen thuộc lại treo lên bầu trời máu tím. 

Tuyết đọng không cao hơn mu bàn chân của Tang Manh Manh, đi về phía trước là vùng đất bị nước tuyết ngấm vào, vừa mênh mông vô tận lại mờ mịt trống trải. 

Trước khi rời đi, Tang Manh Manh xoay người lại nhìn về gốc cây cổ thụ nằm giữa hai khối đá, nâng cánh tay hướng nó vẫy vẫy, khóe miệng nhếch lên, ở đáy lòng nhẹ nhàng nói: “Hẹn gặp lại.”

Nếu sau này cô có tiền, nhất định sẽ trở lại để sửa lại cái cửa gỗ. 

Cô sẽ cố gắng kiếm thật nhiều giá trị tài sản. Nếu như giá trị tài sản cũng có thể thông qua làm nhiệm vụ để đổi lấy thì tốt rồi. Trong đầu mới vừa chợt lóe lên ý niệm này, Tang Manh Manh liền phát hiện trên bảng điều khiển màu trắng của hệ thống sinh tồn hiện lên một hàng chữ nhỏ: [Hệ thống sinh tồn hiện tại có thể nâng cấp, chỉ cần 200 điểm giá trị tài sản để mở khóa chức năng ‘nhiệm vụ kiếm giá trị tài sản’, đầy đủ các loại nhiệm vụ, đơn giản dễ dàng, ngài xứng đáng có được!]

Tang Manh Manh: “…”

Tang Manh Manh: “???” 

Cô trượt chân một cái, thiếu chút nữa ngã xuống lớp tuyết.

Tại sao a? Tại sao cái hệ thống rách này muốn phát nhiệm vụ lại còn đòi tiền a.

Tại sao?

Tang Manh Manh hiếm khi ánh mắt có chút đờ đẫn, tinh thần cô suy sụp mất mấy giây, mới bình tĩnh lại duỗi tay ra đếm đếm, ngữ khí hiếm khi có chút chột dạ, dùng thanh âm nhỏ nhẹ thương lượng: “Cái đó, hệ thống nâng cấp có thể phân theo giai đoạn hay không …”

Giống như trường học trong khu dân nghèo dưới thành phố lòng đất vậy, học phí đều có thể chia theo giai đoạn, miễn là học phí được trả đầy đủ trước khi kết thúc học kỳ là được. Nếu như nâng cấp có thể phân theo giai đoạn, vậy thì bản đồ ‘chỗ ở tạm thời’ có thể chia theo giai đoạn không?

Lúc nãy khi đang thu dọn trong hốc cây, cô có nhìn qua một chút, bản đồ ‘chỗ ở tạm thời’ rẻ nhất cũng cần 60 điểm giá trị tài sản. Nhưng mà hiển nhiên hệ thống sinh tồn không có dễ nói chuyện như trường học được.

“…”

Một sự im lặng quỷ dị bao trùm trong tuyết, Tang Manh Manh đứng tại chỗ đợi mấy giây, mới phát hiện dòng chữ nhắc nhở cô thăng cấp trên bảng điều khiển màu trắng đã lặng lẽ tiêu tán. 

Tang Manh Manh: “…”

Cô tận đáy lòng thất vọng thở dài, chống đỡ tứ chi có chút tê dại, mở bản đồ trên bảng điều khiển ra, dự định đi theo con đường đã nghiên cứu vào tối qua, đi đến chỗ mục tiêu thứ nhất. 

Gió lạnh thổi qua thân thể gầy yếu của đứa trẻ, túi nilon lớn bị thổi ‘ào ào’ vang dội, trên mặt tuyết trắng dần dần xuất hiện hàng dấu chân nhàn nhạt, không ngừng hướng đến vị trí của vật phẩm đầu tiên trên bản đồ. 

Bóng lưng Tang Manh Manh cách cây cổ thụ ngày càng xa, trông vô cùng nhỏ bé giữa vùng đất rộng lớn, tựa như tuyết tan, chỉ là một làn khói xanh mong manh giữ trời đất, có thể phân tán tiêu tan bất cứ lúc nào. 

Nhưng mặt sau bảng điều khiển của hệ thống sinh tồn trong ý thức của cô, cái dòng [giá trị yêu thích] đang điên cuồng tăng lên, lại thời thời khắc khắc nhắc nhở một việc – tại quốc gia mãnh thú trong vũ trụ ngoài kia cách cô nghìn 10 triệu năm ánh sáng, còn có hàng vạn mãnh thú đang lo lắng cho an nguy của cô. 

Mấy giờ trước, tại quốc gia mãnh thú:

Hùng Nguyệt và Hùng Tiểu Đóa đã thành công gặp mặt con gái quan chức hành tinh Thực Thiết – Thố Lôi Lôi. 

Thố Lôi Lôi là một con thỏ hồng ngọc thuộc tầng lớp thượng lưu, lúc cô ấy tới còn đưa theo mấy người bạn thân, đều là tiểu hoàng tử và tiểu công chúa của các hành tinh khác trong quốc gia mãnh thú. 

Một nhóm mãnh thú hàn huyên với nhau đôi câu, sau đó hai bên liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề cứu giúp đứa trẻ loài người thuần chủng.  Bởi vì hai bên đều hi vọng có thể nhanh chóng cứu Tể Tể ra, sau một hồi thảo luận, Hùng Nguyệt vạch ra ‘kế hoạch nạp tiền cứu giúp đứa trẻ loài người thuần chủng’, ngay lập tức được thông qua. 

Kế hoạch được chia thành 2 bước, bước đầu tiên là chiêu mộ một ít bậc thầy đáng tin cậy về phân tích tín hiệu, để bọn họ lập tức hỗ trợ người máy Tiểu Hoa phân tích vị trí của Tể Tể. Bước thứ hai chính là trong quá trình phân tích tín hiệu, nghĩ biện pháp vì Tể Tể gom góp được đầy đủ vốn. 

Vì vậy, sau một hồi thảo luận căng thẳng, một hòn đảo giả tưởng gọi là ‘Đảo nhỏ hi vọng của Tể Tể’ đã bắt đầu xuất hiện trên toàn mạng vũ trụ. 

Diện tích ‘Đảo nhỏ hi vọng của tể tể’ không lớn, cơ hồ hoàn toàn bị màn hình tin tức che lấp, nhiều nhất có thể chứa được 100 vạn mãnh thú. Chỉ cần ngươi là công dân của quốc gia mãnh thú, hiện tại đang ở hành tinh Thực Thiết, hành tinh Lôi Long (Khủng long), hành tinh Mãnh Mã (Voi ma mút), hành tinh Phệ Hồn Thú (thú ăn linh hồn) …. Các hành tinh trong 9 hành tinh lớn, thời điểm kết nối toàn mạng xã hội có thể ghi danh tham gia ‘Đảo nhỏ hi vọng của Tể Tể’.

Tất cả mãnh thú ghi danh đến đảo ‘hy vọng’ đều được xem miễn phí 2 video hình ảnh liên quan đến ‘đứa trẻ loài người thuần chủng’ ở phía bên ngoài đảo. 

Nếu như sau khi xem xong 2 video đó rồi, vẫn muốn tiếp tục theo dõi tin tức về Tể Tể, chỉ cần bỏ ra 1 xu tiền mãnh thú là có thể gia nhập ‘kế hoạch cứu giúp đứa trẻ loài người thuần chủng’, sẽ được thông báo trước về video mới cập nhật về Tể Tể. 

Mà tiền mãnh thú được các mãnh thú bỏ ra, đều được hiển thị rõ ràng tại ‘quỹ nuôi dưỡng Tể Tể’ ở phía bên ngoài dễ thấy nhất của đảo ‘hi vọng’, coi như là tiền vốn sinh tồn của Tể Tể. 

‘Đảo nhỏ hi vọng của Tể Tể’ vừa xuất hiện, liền tựa như một thiên thạch rơi vào trong hồ nước, chỉ trong thời gian ngắn đã lan rộng ra, tạo ra một làn sóng lớn quét qua 9 hành tinh lớn của quốc gia mãnh thú, nhanh chóng tạo ra một đợt sóng gió kinh hoàng. 

‘Phát hiện đứa trẻ loài người thuần chủng’ là một tin tức bất ngờ, lại thêm video tuyên truyền do tự tay thiên tài Hùng Tiểu Đóa biên tập ra, đảo ‘hi vọng’ vừa mới xuất hiện không tới 3 giờ, số lượng mãnh thú gửi yêu cầu gia nhập ‘kế hoạch cứu giúp đứa trẻ loài người thuần chủng’ đã vượt quá 5 vạn.

“Ô ô ô, Hùng Tiểu Đóa, sao lúc trước xem video tôi lại không phát hiện ra nhiều chi tiết như vậy a?” Thố Lôi Lôi coi như là một thành viên trong đảo ‘hi vọng’, thời điểm ở trên đảo ‘hi vọng’ liền tự mình trải nghiệm qua các video Hùng Tiểu Đóa đã biên tập lại. 

Nhìn thấy cảnh tượng này, trái tim cô ấy gần như tan nát lần nữa. 

Trước đây chỉ cảm thấy Tể Tể thật xinh đẹp, ngoại hình còn đáng yêu hơn so với nhân vật trong trò chơi nuôi dưỡng con người mà cô ấy đã chơi, lại rất thảm, cho nên muốn nuôi dưỡng cô bé. Nhưng là sau khi Thố Lôi Lôi xem kỹ các video Hùng Tiểu Đóa biên tập lại, cô ấy mới phát hiện – 

Hóa ra ‘ngôi nhà’ của Tể Tể chỉ là một hốc cây nhỏ mà ngay cả tai cô cũng không chui vừa; 

Hóa ra ‘ngôi nhà’ của Tể Tể trước khi bị gió tuyết phá hỏng thì cực kỳ gọn gàng sạch sẽ;

Ngay cả cái giường cỏ trong góc của Tể Tể thật ra cũng đã cẩn thận nghiêm túc đặt xuống, phía dưới còn trải một lớp nhìn có vẻ như là cỏ khô nhặt từ bên ngoài về. 

Còn nữa, trong kẽ ngón tay của Tể Tể không chỉ có cát và vết máu, thực ra nhìn kĩ còn phát hiện một chút vụn cỏ và vết ố do chất dịch của cỏ lưu lại.  

Mà ở trong góc phòng rất khó nhìn thấy đang đặt một cái gùi cỏ rìa cứng màu đỏ mơ hồ. Trước đây rất khó phát hiện, nhưng Hùng Tiểu Đóa đã biên tập nên có thể rõ ràng xác định được cái đó nhất định là Tể Tể tự tay bện. Nói không chừng những vết thương trên bàn tay Tể Tể ngoài do bị đông lạnh còn có thể là vì bện gùi cỏ tạo thành. 

Có lẽ trước khi bị bọn họ phát hiện ra, Tể Tể đã phải chịu rất nhiều rất nhiều rất nhiều gian khổ. 

Mãnh thú chính là không thể tưởng tượng được, thật sự không tưởng tượng ra được, Thố Lôi Lôi chính là cảm thấy Tể Tể là đứa trẻ đáng thương nhất vũ trụ. 

Con bé chỉ là một đứa trẻ sao lại thảm như vậy a!

Nếu như không phải bởi vì tín hiệu vị trí vẫn chưa phân tích ra, Thố Lôi Lôi hận không thể xông vào màn hình tin tức để ôm Tể Tể vào trong ngực. Cả người cô ấy là lông xù, cho dù giấu Tể Tể vào lỗ tai cũng sẽ ấm hơn gấp trăm lần việc co ro trong đống cỏ khô đó!

Còn có hàng vạn mãnh thú đến từ chín hành tinh lớn của quốc gia mãnh thú đều có suy nghĩ giống Thố Lôi Lôi. Bọn họ đang đứng trước màn hình tin tức, trải qua cảnh tượng tuyệt vọng khi gió tuyết tràn vào hốc cây. Khi nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của Tể Tể, những bông tuyết đậu trên lông mi cô bé … Trái tim của các mãnh thú trong nháy mắt gần như hoàn toàn vì cô bé mà đập loạn. 

Vô số cảm xúc mãnh liệt trào dâng từ đáy lòng, từng chút một tích tụ thành những tia hi vọng, vượt qua khoảng cách xa không tưởng ấy và hiện rõ ràng trên hệ thống sinh tồn dưới dạng những con số:

[Giá trị yêu thích hiện tại của kí chủ: 65448]


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp