Gió lạnh tàn phá bừa bãi trong mười mấy giây, bao phủ toàn bộ màn hình tin tức trung tâm quảng trường mới chậm rãi rút đi biến thành hình ảnh quảng cáo quen thuộc thường ngày mọi thú nhìn thấy. Nhưng giờ phút này, tất cả mãnh thú đều không còn hứng thú tiếp tục xem quảng cáo trên màn hình tin tức nữa. Hàng vạn mãnh thú vẫn đang đắm chìm trong hình ảnh lúc nãy, trung tâm quảng trường đều chìm vào yên tĩnh, ngoại trừ quảng cáo ồn ào đang phát trên màn hình tin tức, xung quanh đều yên lặng đến đáng sợ.
Sự yên lặng kéo dài hơn một phút, mới bị một con thú tính tính nóng nảy trong đám mãnh thú phá vỡ: “Những hình ảnh vừa rồi rốt cuộc là cái gì? Có thú nào biết có thể nói một chút đi, mẹ kiếp gấp chết lão tử rồi!”
Tiếng nói này vang lên, giống như một cái tát vang dội, chợt đem những mãnh thú vẫn đang chìm đắm vào bão tuyết lúc nãy thức tỉnh lại, khắp trung tâm quảng trường trong nháy mắt lâm vào một mảnh xôn xao.
“Đây, đây là cái gì a?”
“A a a a không biết vì sao tôi chỉ muốn a a, đứa trẻ đó, đó là đứa trẻ loài người thuần chủng phải không? Sao có thể thảm như vậy a a, nhưng thật sự rất đáng yêu a a a a.”
“Có thú nào biết rốt cuộc là có chuyện gì không, tôi cũng muốn biết, ai nói cho tôi biết có thể nhận được 100 tiền mãnh thú làm thù lao!”
“Mẹ ơi, nói với lão tử, lão tử cho hắn 1000 tiền mãnh thú, trong vòng 3 phút, khủng long bạo chúa muốn có toàn bộ tin tức về đứa trẻ này.”
Đám mãnh thú trong nháy mắt trở nên huyên náo, các loại tiếng thảo luận thi nhau vang lên, thậm chí còn có thú voi ma mút phủ đầy ngọc trên cơ thể cao giọng tuyên bố, trong nhà có mấy hành tinh quặng sắt, không thiếu tiền, chỉ thiếu một đứa trẻ loài người khiến các thú yêu thích như này.
Đương nhiên, voi ma mút vừa nói xong, ngay lập tức bị những thú khác có tiền hơn vây đánh.
Trong những tiếng ồn ào náo động bàn luận đó, cô thỏ trước đó luôn có mơ ước nuôi dưỡng một đứa trẻ loài người vội vàng vọt nhanh tới bên cạnh đại bạch hổ, mắt hồng hồng, dùng sức mạnh điên cuồng lay bả vai bạch hổ, “Hổ Tam, trước đó anh nói là Tể Tể xuất hiện trên chương trình ‘Phát hiện loài người’ của hành tinh Bạch Long sao?”
Cô thỏ nói rất nhanh: “Chuyện này xảy ra lúc nào? Tể Tể vẫn còn sống chứ? Anh nói nhanh đi chứ, nếu như Tể Tể có chuyện gì hôm nay bà đây sẽ giết anh.”
Đại bạch hổ: “….”?? Chuyện đó liên quan gì đến hổ a? Hổ hổ rất vô tội mà.
Nhưng nhìn thấy Thố Lôi Lôi không dễ chọc, trên khuôn mặt lông lá dữ tợn hiện lên biểu cảm tiếc nuối sâu sắc: “Cái này … có lẽ vẫn còn sống a, đầu video không phải nói cô bé đang đợi chúng ta cứu sao?”
Lời này vừa nói ra, Thố Lôi Lôi cũng tỉnh táo lại một chút, cô liếc nhìn đội quân mãnh thú xung quanh đang nhìn qua đây, trực giác không quá tốt, hai lỗ tai run lên: “Hổ Tam, sau khi đăng xuất nhớ gửi cho tôi tài liệu chi tiết về ‘Phát hiện loài người’, nếu không anh chết chắc.”
Thố Lôi Lôi nói xong lập tức đăng xuất, thiếu niên mãng xà màu bạc vẫn luôn im lặng cũng liếc nhìn xung quanh rồi uy hiếp một câu: “Hổ Tam, đừng quên gửi cho tôi một bản.” Nói xong liền lập tức đăng xuất, chỉ để lại bạch hổ vẫn chưa phản ứng kịp đứng nguyên tại chỗ.
Hổ Tam khuôn mặt chết lặng: “Cái quái gì vậy? Tại sao phải đăng xuất, bây giờ tôi nói với các người không phải được rồi sao?”
Hắn lẩm bẩm nói xong, đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh buốt một trận. Lông gáy của Hổ Tam dựng ngược, chậm rãi quay đầu. Chỉ thấy các tộc mãnh thú giống như thấy tiền mãnh thú vậy, đang phát điên nhìn về phía anh ta, biểu tình dữ tợn, giọng khát vọng.
“Đại bạch hổ trước mặt kia, có phải anh biết thông tin về Tể Tể không?”
“Đứng lại cho lão tử nếu không lão tử đánh ngươi a!”
“Ngươi là mãnh thú ngươi chớ chạy a.”
Hổ Tam: “ĐM??”
Hắn thầm mắng một câu trong lòng, cái đồ thỏ thối tha Thố Lôi Lôi này thật là hố lão hổ thật sâu mà, cũng không thèm quan tâm gì hết, chỉ nhanh chóng bấm nút đăng xuất. Chậm một chút nữa hắn sợ sẽ bị đám mãnh thú nhổ sạch lông, mặc dù bị nhổ sạch lông trên toàn mạng vũ trụ cũng không ảnh hưởng đến mỹ quan, nhưng đau chết khiếp đi được!
….
Tại trung tâm quảng trường là một mảnh hỗn loạn, dư luận trên diễn đàn hành tinh Bạch Long cũng bị đảo ngược:
Một thú nhân từ tộc sa điêu có chút cảm tính buổi sáng nay đã để lại bình luận trên diễn đàn: “Chắc chắn là chiêu trò cũ của tổ chương trình để lừa gạt nạp tiền, nếu không đúng như vậy tôi sẽ lập tức ăn phân.”
Nhưng bây giờ đã sửa lại: “Huhuhu thật đáng thương, Tể Tể nói cô bé bị lạnh, mẹ nó rốt cuộc có phải là trò chơi không, mau nói cho lão tử một lời chính xác, nếu là trò chơi thì tôi nạp tiền vào không phải được rồi sao? Trước tiên phải có một cái giường lớn và chiếc chăn dày loại tốt nhất, muốn bao nhiêu tiền mãnh thú để lão tử nạp vào.”
Phía dưới có mãnh thú phản bác, “Muốn nạp trước tiên cũng phải nạp thêm cái cửa chắc chắn đã, không thể như bây giờ để mưa như trút nước, gió tuyết lớn điên cuồng hất vào trong như vậy được, lúc đầu tôi còn tưởng tai tôi bị điếc bởi tiếng gió tuyết lớn rồi, lỡ may mưa to hơn nữa há chẳng phải thảm hại hơn à.”
Một thú gấu đỏ bình luận: “Như vậy mắt tôi cũng bị mù rồi, nhìn thấy trên tay Tể Tể toàn bộ đều là vết thương, cánh tay cũng bị bầm tím, vẫn nên ưu tiên nạp thêm thuốc men trước đi.”
Câu này vừa xuất hiện, mọi người trong nháy mắt đều không nói.
Hiển nhiên cũng còn nhớ bàn tay đầy thương tích và nứt nẻ.
Một lúc sau, mới có một mãnh thú bình luận: “Mọi người nói xem, Tể Tể gầy như vậy, có phải rất lâu rồi không có đồ để ăn không. Tôi xem trên ‘Hướng dẫn nuôi dưỡng đứa trẻ loài người’ có viết, trẻ con loài người đặc biệt yếu ớt, rất dễ bị chết non, nhiệt độ quá thấp có thể bị lạnh chết, bị thương không kịp thời chữa trị cũng có thể bị chết, 3 ngày không ăn gì có thể đói chết rồi ….”
Câu này vừa xuất hiện, bầu không khí lại lần nữa ngưng trệ đến cực điểm.
Nhóm người ông Hùng vẫn luôn chú ý đến hiệu quả phát quảng cáo, sau khi nhìn thấy những bình luận này cũng lâm vào trầm mặc khó tả.
Đứa trẻ loài người cực kỳ yếu đuối, một trận nhiệt độ cao, một lần giảm nhiệt, đều có thể cướp đi sinh mệnh yếu ớt đó, càng không cần nói đến môi trường khắc nghiệt trên hành tinh đất hoang. Tất cả đầy rẫy đất khô cằn, bão tuyết đêm lạnh, ban ngày lại nóng như thiêu như đốt. Lại thêm nữa rõ ràng đất nơi này đã bị ô nhiễm, ngay cả những phi nhân loại không đủ khỏe mạnh cũng không thể sống nổi ở hành tinh đó mấy ngày.
Nhưng Tể Tể lại đang phải giãy giụa trong khổ cực.
Hùng Tiểu Đóa cái tên yêu thích đến say mê cuồng nhiệt loài người thuần chủng sớm đã cắn chặt khăn tay rồi, ngay cả ông Hùng là một thực thiết thú mạnh mẽ nhưng mắt cũng đã đỏ hồng. Ngược lại thì người máy Tiểu Hoa lại tỏ ra rất bình tĩnh, chỉ có điều hai cánh tay máy móc đang gõ điên cuồng lên màn hình quang não trước mặt, trên màn hình lúc này đang tràn ngập dữ liệu phân tích.
Hùng Nguyệt liếc nhìn Tiểu Hoa, giơ móng vuốt lên vuốt vuốt cái đầu lông mềm mại to tròn của mình, hiếm khi rơi vào trầm tư, anh ấy nhớ rằng trong tổ chương trình có một người máy tính tình nóng nảy cực kỳ hấp tấp, bình thường gặp chuyện thì nhất định phải lôi Hùng Tiểu Đóa ra đánh để phát tiết lửa giận trước, cũng gọi là Tiểu Hoa, không biết có phải là trùng tên với người máy trước mặt này không.
“Huhu anh ơi, Tể Tể thật đáng thương a, chúng ta có thể giúp đỡ cô bé không?” Hùng Tiểu Đóa lau nước mắt nói.
Hùng Nguyệt gật gật đầu: “Ừ”
Hùng Tiểu Đóa: “Huhuhu anh ơi, anh nói xem lần quảng cáo này của chúng ta có thể thu hút sự chú ý của cấp lãnh đạo vũ trụ không?”
Hùng Nguyệt suy nghĩ một lát: “Không biết.”
Hùng Tiểu Đóa nhất thời khóc không nổi nữa, trợn mắt nhìn về phía Hùng Nguyệt: “Anh có còn là thực thiết thú nữa không, Tể Tể đáng thương như vậy, sao anh có thể không chút động lòng nào như thế chứ!”
Hùng Nguyệt: “…”
Hùng Nguyệt đẩy đẩy kính gọng vàng trên sống mũi, quả thật không nói nên lời, hết lần này đến lần khác anh ấy cũng không biết phải phản bác Hùng Tiểu Đóa như thế nào. Chẳng lẽ muốn một con mãnh thú thô thiển như anh ấy nói ra những lời khó mà nói ra được “đau trong lòng nhưng lớp lông mềm mại trên mặt không nhìn ra được” sao?
May mắn lúc này, thiết bị quang não thông minh trên cổ tay lóe lên, một tin nhắn từ bạn thân xuất hiện: [Siêu thú ăn linh hồn: Anh Nguyệt, đừng nói với em, quảng cáo vừa mới phát trên quảng trường trung tâm là của anh đặt nha.]
Hùng Nguyệt còn chưa nghĩ ra nên trả lời anh ta thế nào, bên kia ngay sau đó lại nhảy ra một tin nhắn: [Siêu thú ăn linh hồn: Có con gái của một sếp lớn liên hệ với em, ba cô ấy là quan chức trong khu vực hành tinh Thực Thiết của chúng ta, 1 tiếng sau có thời gian rảnh, anh có muốn gặp mặt con gái của sếp lớn này không?]
Mắt Hùng Nguyệt sáng lên, xách cái cặp đựng tài liệu vẫn luôn để bên người lên, không để ý đến Hùng Tiểu Đóa vẫn đang không ngừng kêu rên “Tể Tể thật đáng thương, ba ba rất đau lòng”, nhanh chóng rời khỏi phòng thu.
….
Trong khi Hùng Nguyệt và sếp lớn thần bí gặp mặt nhau, mặt Tang Manh Manh đầy thê lương bò dậy từ trên giường cỏ khô.
Bởi vì vừa mới trải qua trận gió lớn điên cuồng kia, không chỉ cửa gỗ bị phá hỏng, ngay cả chiếc máy quay phim kì lạ được cô nhặt về hôm qua vốn dĩ đã hỏng nay cũng bị vỡ hoàn toàn. Toàn bộ ống kính bị nứt thành tám mảnh, kể cả thân bằng kim loại dày cũng đã bị vỡ. Nếu như không phải lắc nó lên không nghe thấy tiếng linh kiện bị phá vỡ ở bên trong, Tang Manh Manh gần như tưởng rằng nó đã hỏng hoàn toàn, mặc dù vốn dĩ nó cũng không bật lên được nữa.
Trong hốc cây tối đen, Tang Manh Manh thê thảm đứng trong bóng tối. Tình trạng bây giờ của cô còn thảm hại hơn so với lúc những mãnh thú trên quảng trường trung tâm nhìn thấy. Từ bên ngoài thổi vào, ngoại trừ gió tuyết còn có vụn gỗ, cùng với cỏ khô trong hốc cây bị thổi tung lên và gió lạnh tàn khốc thổi vào từng ngóc ngách trong này.
Những cơn gió lạnh băng đột ngột xâm nhập và mạt gỗ bay loạn trong không khí đã khiến cho giá trị thể lực của Tang Manh Manh trong nháy mắt giảm từ 2,9 xuống 2,8 điểm, kèm theo di chứng tứ chi tê cứng và đau nhức.
Tầm nhìn của con người không giống như những mãnh thú cường đại trên trung tâm quảng trường kia, dù có ánh sáng yếu ớt của quang thạch, Tang Manh Manh cũng không phát hiện ra cửa gỗ đã bị phá hỏng đầu tiên, cô còn tưởng rằng cửa gỗ chẳng qua là không đóng chặt lại nên bị gió thổi mở ra, liền duỗi tay muốn đóng cửa lại. Đợi đến khi mưa tuyết lạnh giá rơi vào bàn tay sưng đỏ của cô, cặp mắt dần dần thích ứng với bóng tối, lúc này Tang Manh Manh mới nhận ra thực tế tàn khốc – chỗ ở tạm thời xem ra không thể che chở cho cô được nữa.
Sương giá nhanh chóng ngưng tụ trên hàng mi cong dài của Tang Manh Manh, hàm răng trắng run cầm cập, nhanh chóng mở hệ thống sinh tồn ra, bắt đầu ở trong trung tâm mua sắm tìm kiếm biện pháp giải quyết khó khăn trước mắt.
Nhưng thật đáng tiếc, trong trung tâm mua sắm quả thật có mục lựa chọn “sửa chữa cửa gỗ”, chỉ tiếc là giá cả quá cao cô mua không nổi, ước chừng phải cần 100 điểm giá trị tài sản. Mà bây giờ cô chỉ có 40 điểm giá trị tài sản.
Không sửa được cửa, Tang Manh Manh chỉ có thể đeo đôi giày thể thao đã được hệ thống sửa xong, ôm lấy noãn thạch và một chút cỏ khô còn sót lại chưa bị thổi tung, co người lại góc chết cạnh cửa trong hốc cây mà gió lạnh không trực tiếp thổi tới, lại hao phí 4 điểm giá trị tải sản đổi một cái túi nilon trong suốt cực lớn đem bọc cả cơ thể lại.
Tang Manh Manh co ro trong bóng tối yên tĩnh chịu đứng giá rét, mặc dù vừa lạnh lẽo vừa ngột ngạt nhưng tâm trạng vẫn tương đối bình tĩnh.
Cách thời điểm nhiệt độ ấm lên có lẽ chỉ còn khoảng 3 tiếng nữa, bây giờ đi ra ngoài hiển nhiên là sự lựa chọn không sáng suốt, bão tuyết và gió lạnh nhất định có thể khiến giá trị thể lực của cô giảm càng nhanh hơn.
Bọc cơ thể trong túi nilon rõ ràng giúp giá trị thể lực quý giá của cô giảm chậm hơn một chút, cứ theo tốc độ này, chỉ cần cô có thể chịu được giá rét và tiếp tục dùng giá trị tài sản đổi lấy giá trị thể lực, ước chừng chỉ cần tiêu hao 6 điểm giá trị tài sản nữa là có thể kéo dài đến khi trời sáng.
Mặc dù khó chịu một chút, nhưng có hệ thống sinh tồn, ít nhất cô sẽ không bị chết rét.
Môi Tang Manh Manh bị lạnh đến trắng bệch, cực kỳ đau lòng nhìn giá trị tài sản trên bảng điều khiển màu trắng không ngừng tiêu hao.
Cô vốn còn hi vọng xa vời 89 điểm giá trị tài sản có thể chống đỡ được 10 ngày, bây giờ nhìn lại, có thể chống đỡ được đến ngày kia đã coi là không tệ rồi.
Cửa gỗ che chắn hốc cây bị phá hỏng, cô bị mất đi chỗ ở tạm thời có thể che mưa che gió, đến tối mai cô phải làm sao bây giờ?
Tang Manh Manh trong ý thức đang quan sát vật phẩm bản đồ ‘trong phạm vi 7km có vật phẩm trợ giúp sinh tồn’ trên bảng điều khiển màu trắng của hệ thống sinh tồn. Khuôn mặt nhỏ nhắn tập trung, vô cùng nghiêm túc trù tính đường đi tới đó, định đợi sau khi gió tuyết dừng lại, thời tiết trở nên ấm áp liền lập tức lên đường.
Cô không ngừng đổi chút giá trị thể lực cho mình, lại than thở nhìn giá trị tài sản giảm nhanh. Nhưng lại hoàn toàn không phát hiện ra, ở mặt sau bảng điều khiển, hàng số tại dòng [Giá trị yêu thích hiện tại của kí chủ] đang dùng một tốc độ không thể tưởng tượng nổi nhanh chóng tăng vọt – 1684, 3652, 5654, 8953…
Rất nhanh liền đạt tới ngưỡng 10.000. Khi giá trị yêu thích thật nhanh đạt đến 10.000, mặt sau bảng điều khiển vẫn luôn không có phản ứng gì tựa như chỉ dùng để ghi chép lại những con số, cuối cùng đã chậm rãi nổi lên một hàng chữ - [Giá trị yêu thích của kí chủ đã đạt đến 10.000, thưởng một thẻ ‘Tể Tể chúng tôi hi vọng cô không phải chịu đựng cái lạnh huhu, kích hoạt ngay lập tức, trong vòng 3 tiếng có thể miễn nhiễm với tổn thương do gió tuyết gây ra.]
Dòng chữ này sáng lên trong nháy mắt, ‘Tể Tể chúng tôi hi vọng cô không phải chịu đựng cái lạnh’ lập tức kích hoạt.
Tang Manh Manh đang bọc mình trong túi nilon, trong hơi thở tràn ngập bông tuyết, răng môi không ngừng run rẩy, chỉ cảm thấy cái lạnh khắc nghiệt đang truyền vào từng kẽ xương của mình dường như bị một sức mạnh vô hình chặn lại. Cô chậm rãi cử động mắt cá chân bị rách mơ hồ đã có dấu hiệu bị đông cứng, nhắm mắt lại, trong bóng tối chớp chớp mắt đầy vẻ nghi ngờ.
Tang Manh Manh mở hệ thống sinh tồn trong ý thức ra, trên bảng điều khiển vẫn giống như cũ, chỉ có hai dòng giá trị tài sản và giá trị thể lực, cũng không có bất kì biến hóa nào.
Cô lại cử động ngón tay đông cứng của mình, giống như một con thú cảnh giác, từng chút một mở lớp túi nilon ra, theo ánh sáng yếu ớt từ quang thạch, lặng lẽ nhìn ra ngoài.
Cửa gỗ không giống như cô nghĩ tự động khôi phục lại như cũ, bông tuyết và vụn gỗ vẫn không ngừng bay vào trong hốc cây. Gió tuyết vẫn như cũ mang theo không khí lạnh như băng thổi đến bên cạnh cô. Chẳng qua là, cái thứ gió tuyết kia vốn dĩ chỉ cần đến gần cô cũng đủ khiến giá trị thể lực của cô điên cuồng giảm xuống, nhưng giờ lại giống như bị chặn lại bởi một màn chắn vô hình.
Bông tuyết được ánh sáng của quang thạch chiếu vào tỏa sáng như những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, ấm áp tựa như những đám mây.
Đứa trẻ đang co ro chần chừ trong chốc lát, đưa bàn tay nhỏ bị sưng đỏ ra dò xét nhiệt độ bên ngoài. Một nắm tuyết từ từ tan ra trong lòng bàn tay cô thành dòng nước lưu luyến uốn lượn chảy xuống đất, giống như một phép màu mộng mơ và lãng mạn trong đêm đông.