Toàn Vũ Trụ Đều Đang Nạp Tiền Nuôi Dưỡng Tôi

Chương 4


3 tháng

trướctiếp

Trên màn hình tin tức tối đen như mực, dòng chữ [cứu giúp] đang chậm rãi tan biến, thay vào đó là hình ảnh Tang Manh Manh đeo gùi chợt lóe lên rồi biến mất. 

Bởi vì màn hình tin tức tựa như mô phỏng lại toàn bộ thực tế, nên bây giờ giống như các con thú ở trung tâm quảng trường đang đứng trước mặt Tang Manh Manh gầy yếu. So với những con thú có kích thước khổng lồ này, Tang Manh Manh đang lộ ra vẻ mặt thất vọng trông càng nhỏ bé đến đáng thương. Cô đội một cái mũ làm từ rơm và lá khô, đôi môi hồng nhạt phủ một lớp vảy máu mỏng. 

Gần như tất cả mãnh thú tại trung tâm quảng trường đều đang nhìn chằm chằm vào màn hình tin tức, tim nhảy lên ‘thình thịch’, không biết là bị dáng vẻ của Tang Manh Manh thu hút hay là đang mong đợi nội dung hình ảnh kế tiếp. 

Không chỉ bọn họ khẩn trương, ngay cả trong phòng thu trên hành tinh Bạch Long ở rất xa kia, Hùng Tiểu Đóa đang nhìn người máy Tiểu Hoa thao tác phát video cũng cực kỳ khẩn trương. Trong 1 tiếng trước khi phát quảng cáo, họ chỉ kịp cắt ra mười mấy giây hình ảnh quay được trước đó, làm thành một đọn video tuyên truyền dài 1 phút. Thời gian 4 phút quảng cáo còn lại là tuyên truyền ‘Kế hoạch nạp tiền cứu giúp đứa trẻ loại người’ của họ. 

Mặc dù biết trực tiếp đưa ra kế hoạch nạp tiền rất có thể không hiệu quả bằng việc đưa ra hình ảnh của Tể Tể trước, nhưng không bột đố gột nên hồ, bọn họ thực sự không nghĩ ra cách nào nữa. 

Mắt thấy video tuyên truyền sắp kết thúc, móng vuốt của Hùng Tiểu Đóa lại không nhịn được sờ lên bộ máy thu tín hiệu.

Lần trước, anh ấy đụng vào máy thu tín hiệu, kết quả kỳ tích xuất hiện, đến lần này nói không chừng kỳ tích vẫn có thể xuất hiện chứ? Hùng Tiểu Đóa biết mình đang mộng tưởng hão huyền, nhưng khi móng vuốt vừa sờ lên máy thu tín hiệu, cái máy cũ kỹ này thế mà lại thật sự sáng lên.

????!!!

“Anh, anh!” Hùng Tiểu Đóa vội vàng lớn tiếng gọi Hùng Nguyệt, da đầu tê dại, không ngừng chỉ máy thu tín hiệu.

Hùng Nguyệt cũng là một con gấu mạnh mẽ, lúc này kéo dây nối với toàn mạng vũ trụ, trực tiếp đem hình ảnh mới thu được chiếu vào quảng cáo phía sau. Mà giờ khắc này, trên màn hình tin tức tại trung tâm quảng trường đúng lúc đang hiện lên dòng chữ cuối cùng của quảng cáo. 

[Bạn, chuẩn bị tốt để cứu giúp cô bé chưa?]

Dòng chữ chậm rãi biến mất, toàn bộ màn hình tin tức lại lâm vào một bóng tối sâu hơn. Đại bạch hổ giật mình trong chốc lát, mới nhỏ giọng nói với cô thỏ mặt đang tràn đầy kích động bên cạnh, “Đây chính là hình ảnh phát ra từ chương trình trên hành tinh chúng tôi tối hôm qua, chỉ có một chút thế này, cô đừng cao hứng quá sớm, nói không chừng ngay lập tức đòi chúng ta phải giúp đỡ, để chúng ta nạp tiền vào, đều là trò cũ rồi ….”

Đại bạch hổ nói rất chắc chắn, nhưng tiếc là bị vả mặt quá nhanh, cơ hồ ở thời điểm hắn đang nói, từ trong bóng tối hoàn toàn che khuất bầu trời, chợt truyền đến thanh âm gào thét không ngừng, tiếng gió giống như rên rỉ lại giống như nghẹn ngào.

“Ầm!”, “Ầm!”

Gió lớn liên tục va đập vào cửa gỗ, truyền đến từng trận từng trận tiếng gõ cửa làm cho da đầu tê dại, tựa như tiếng gió kia hóa thành mãnh thú tùy thời có thể xông tới. Cùng với gió lớn kéo tới còn có cái lạnh lan tràn khắp nơi. Vốn dĩ tại trung tâm thành phố nhiệt độ luôn ấm áp vừa phải rất thoải mái, cơ hồ trong nháy mắt biến thành trời đông giá rét lạnh đến thấu xương. 

Một số loài thú không có lông lại còn mặc áo ngắn tay trong nháy mắt bị đông lạnh cả người run rẩy, răng đánh cầm cập vào nhau. Bọn họ cơ hồ sắp không chịu nổi nhiệt độ như vậy, muốn lập tức rời khỏi trung tâm quảng trường. Nhưng vốn dĩ trong tầm mắt bọn họ đang làm một màu đen kịt lại xuất hiện một chút ánh sáng yếu ớt. 

Một luồng ánh sát yếu ớt trong bóng tối không ngừng nhảy lóe lên, giống như ánh lửa xua tan đi cái lạnh trong màn đêm đen tối. Cùng với ánh sáng đó, bọn họ thấy rõ gió lớn không ngừng đập vào đập vào thứ gì đó. Đó là một cửa gỗ thô ráp yếu ớt khắp nơi lọt gió. 

“Ầm!”, “Ầm!”

Gió lạnh càng ngày càng lớn, theo cổ chân không ngừng hướng lên trên, từng chút từng chút một cắt qua vảy và da, lại được nước lấn tới tiến vào trong cơ thể. Cùng với gió lạnh, thế giới trước mặt mãnh thú dường như bị nổ tung ra và bắt đầu rung chuyển dữ dội. 

Trong lúc trời đất quay cuồng, một đống cỏ khô ẩm ướt cứ như vậy xuất hiện trước mặt tất cả mãnh thú. Đó là một tấm phản gỗ được rải lớp cỏ khô bên trên, cỏ dài khô quắt trông rất rặm người, mơ hồ lộ ra một mùi ẩm mốc, rõ ràng không phải là chỗ ấm áp gì. Nhưng trong đống cỏ khô ấy lại có một đứa trẻ đang nằm co ro. Cô trông rất gầy yếu, để giữ ấm hơn phân nửa người cũng rúc vào trong đống cỏ khô. 

Bởi vì ánh sáng yếu ớt, mọi người không nhìn rõ quần áo đứa trẻ đang mặc, chỉ có thể cảm giác được quần áo cô bé đang mặc rất mỏng manh. 

Tầm mắt không ngừng đung đưa, khi có thể nhìn rõ đôi tay của đứa trẻ đặt trước ngực, một số mãnh thú nhạy cảm cơ hồ đã đỏ hồng mắt. 

Đó là đôi tay như thế nào.

Gầy đét, khó coi, xương ngón tay nhô ra.

Trên bàn tay nhỏ là các vết thương chằng chịt, có chỗ đã kết vảy nhưng phần lớn là vết thương mới, trên ngón tay cái không bị thương cũng bị sưng đỏ lên rồi. Gần kẽ tay cô bé có vài chỗ bị ma sát chảy máu bị dính cát bẩn không thể rửa sạch được. Mà trong đôi bàn tay nhỏ không thể gọi là “đẹp mắt” và “dễ thương”, giờ phút này đang gắt gao siết chặt một khối có bề ngoài trơn bóng, mơ hồ là một khối đá phát ra ánh sáng. Cục đá đó hầu hết tất cả mãnh thú đều biết, là noãn thạch. Nhìn từ kích thước và tình trạng thì đây là loại chất lượng kém nhất. Độ ấm không cao, khả năng kéo dài kém, mỗi ngày phải hao phí thời gian rất lâu để bổ sung năng lượng, nhưng thời gian sử dụng cũng rất ngắn. Nó chỉ có một ưu điểm duy nhất là giá thành rẻ. 

Một xu tiền mãnh thú cú thể mua được 4 – 5 viên noãn thạch rồi, hiện tại gần như không có mãnh thú nào sử dụng nữa. Loại noãn thạch chất lượng kém này bị các mãnh thú tùy ý mua về để mài móng hoặc là dứt khoát đem đi kê chân bàn. 

Có thể bọn họ coi thường noãn thạch đó là kém chất lượng, khả năng giữ ấm kém hiệu quả cùng đống cỏ khô gần như rác rưởi, nhưng đối với Tang Manh Manh chúng lại là các biện pháp giữ ấm hiệu quả duy nhất mà cô có. Trên cổ tay cổ chân cô đều có dấu vết tổn thương do giá rét. Đứa trẻ nhỏ yếu như vậy chỉ có thể nằm co ro trong ánh sáng lập lòe. 

Cơ hồ tất cả mãnh thú đều trầm mặc, ngay cả bạch hổ ban đầu hoài nghi Tang Manh Manh là nhân vật tuyên tuyền trò chơi, lúc này cũng không nói gì. Giờ phút này, hắn thậm chí còn hi vọng những hình ảnh này thật sự là trò chơi, chỉ là trò chơi mà thôi. Nhưng, gió rét tính khí kém cỏi cũng không bởi vì các mãnh thú đang trầm mặc mà ngừng thôi lại một giây nào, tiếng gió gào thét chói tai như cũ vẫn không ngững gõ vào cửa gỗ. 

“Đông!”, “Đông!”

Từng tiếng từng tiếng gõ tim mọi người đập rộn lên. 

Trong nhóm mãnh thú, một thú nhân sư tử thật sự không chịu nổi, không thể nhịn được nổi giận gầm lên một tiếng: “A a a thật phiền quá đi, gió có thể ngừng thổi đi a!”

Nếu như là bình thường, nổi điên như vậy nhất định sẽ bị những mãnh thú khác cười nhạo một phen. Lại có kẻ ngu muốn gió ngừng thổi. Nhưng bây giờ, lại không có bất kỳ mãnh thú nào có tâm tư cười nhạo hắn. Bởi vì trong tầm mắt lảo đảo, rung rinh của bọn họ, đứa trẻ vốn đang ngủ không yên ổn tựa hồ bị tiếng gió đánh thức. 

Ngón tay cô giật giật, lộ ra một tầng vết chai trong lòng bàn tay. Cỏ khô bị ấn xuống, cô tựa như nâng nửa thân mình ngồi dậy. Thiếu niên mãng xà màu bạc trợn to hai mắt, tựa hồ muốn trong ánh sáng yếu ớt có thể nhìn rõ dáng vẻ cô. Không ít mãnh thú trong quảng trường cũng làm như vậy, nhưng bọn họ còn chưa kịp nhìn rõ dáng vẻ Tể Tể, liền nghe được một tiếng vang thật lớn.

“Ầm !!!”

Chợt bị oanh tạc bên tai, so với trước đó thì âm thanh gõ càng thêm mãnh liệt. Gió thổi ào ào như rót vào não, giống như tiếng ù tai dữ dội trước khi bị mất đi thính giác. 

Nguồn sáng vốn dĩ không ổn định tựa hồ như bị gió thổi rơi xuống, ‘bụp’ một tiếng rơi xuống đất, ngay đến tầm mắt của bọn họ cũng bị gió mạnh thổi vỡ, vũng vẫy rồi lăn xuống bên cạnh cửa. 

Các mãnh thú trên quảng trường còn chưa kịp phản ứng, liền nghe được tiếng ‘ken két’, cánh cửa đang lung lay sắp đổ bên cạnh bọn họ đột nhiên bị nứt ở cạnh rìa lộ ra bóng tối bên ngoài như thể chiếm đoạt hết thảy bóng tối trong hang. Vô số mạt gỗ cuốn theo bông tuyết bên ngoài thổi vào, như tham luyến hơi ấm trong hốc cây, không kịp chờ đợi xông thẳng vào, rải khắp lối ra vào, tựa như rất ung dung tiêu sái không quan tâm thổi lên lớp bụi đất bay khắp nơi. 

Trong phút chốc, từ trên màn hình tin tức bao phủ toàn bộ quảng trường, gió mạnh thổi tới lả tả những bông tuyết, giống như ánh sao trong đêm đông lãng mạn, trong nháy mắt rơi xuống đầy đầu các mãnh thú. 

Một số mãnh thú không thể chịu lạnh chỉ cảm thấy lớp lông trên đầu đều bị đông lại thành khối rồi, hơi thở càng giống như thở ra vụn băng. 

Nhưng trong thời tiết lạnh giá này, đứa trẻ đó vội vàng hoảng hốt đưa tay về phía cửa gỗ như muốn cầu cứu lại giống như không có cách nào chống đỡ băng đao, lanh hơn bão tuyết gấp mấy lần. 

Trong ánh sáng lờ mờ, họ nhìn thấy một nửa bên mặt của đứa trẻ. Trong bóng tối mờ ảo và ánh sáng tuyết trắng, tóc đen của cô bị tuyết dính vào, trong đôi mắt chưa hoàn toàn thanh tỉnh chứa đầy sự kinh hoàng luống cuống, những tinh thể băng trên hàng mi dài nhanh chóng tan thành giọt nước, trượt xuống người cô và biến mất trong bóng tối mờ mịt. 

Hình ảnh đột ngột dừng lại, chỉ lưu lại nỗi tuyệt vọng trong gió tuyết. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp