Trò Chơi Tiến Hoá

Chương 9: Khách sạn Thế Giới Mới (7)


1 tuần

trướctiếp

Mặc dù Đồng Giai bị ép phải ở lại trong cục cảnh sát trong thời gian dài nhưng cuộc sống cũng không quá tệ. Cô ấy một mực khẳng định mình chỉ báo cảnh sát giả, không hề làm gì khác nữa.

Cảnh sát kinh nghiệm lâu năm thấy vậy thì thầm than thở, nếu người này là tội phạm thì tố chất tâm lý quá tốt rồi.

Sau vài lần điều tra, bọn họ xác nhận hiện trường vụ tai nạn không có mảnh bom nhỏ. Chị gái cảnh sát vô cùng hối hận trước đó mình đã hiểu lầm anh hùng, bắt đầu ngày nào cũng mua cơm hộp hai mặn hai chay cho anh hùng, đã thế còn là loại cơm hộp mà đến bản thân mình cũng không nỡ ăn.

Đồng Giai được ăn ngon, lại không có áp lực tâm lý, cũng không cần bận rộn làm việc, chỉ có mấy ngày ngắn ngủi mà cô ấy đã tự vỗ béo mình.

Kết quả điều tra ra lò.

Đội trưởng lôi cô ấy ra hỏi một lần cuối cùng: “Tại sao cô lại báo cảnh sát giả?”

Đồng Giai lặp lại lần thứ N: “Ông chủ keo kiệt chết đi được, xà nhà bị nứt không ai sửa, gương phòng khách vỡ cũng không thèm quan tâm. Lúc đồng nghiệp nói với tôi làm tôi sợ chết khiếp, cảm thấy tòa nhà này quá không an toàn.”

"Tòa nhà không an toàn thì cô có thể tìm người kiểm tra chất lượng tòa nhà mà. Nếu như thực sự có nguy cơ mất an toàn, chúng tôi sẽ yêu cầu khách sạn ngừng hoạt động cho đến khi khắc phục sửa chữa xong. Nhưng cô đã bỏ qua trình tự này, bất chấp báo cảnh sát giả để khách hàng rời khỏi khách sạn ngay lập tức." Đội trưởng nhìn thẳng vào Đồng Giai, nói từng chữ một: “Điều này giống như cô có linh cảm tòa nhà sẽ sụp đổ vậy.”- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

“Đúng vậy!!” Đồng Giai gật đầu như giã tỏi: “Lúc đó tôi có một loại linh cảm cực kỳ không tốt, giống như giác quan thứ sáu đang mách bảo tôi nhất định phải ra ngoài nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn.”

“Tôi không biết phải diễn tả cảm giác này như thế nào. Dù sao đến tận bây giờ, lần đầu tiên trong đời tôi cảm nhận được cảm giác lo lắng, sợ hãi như vậy.”

"Trong số các đồng nghiệp của tôi có một cô gái, cô ấy cũng rất sợ hãi. Cô ấy còn gọi điện thoại báo cảnh sát, mong là cảnh sát sẽ thông báo cho khách sạn và sơ tán khách hàng nhanh chóng. Nhưng nhân viên tổng đài không hề tin tưởng, còn nói cô ấy đang tự dọa mình.”

“Tôi thực sự hết cách rồi mà! Nếu người trực tổng đài chịu tin cô ấy thì tôi đã không đến mức phải báo cảnh sát giả rồi.”

Đội trưởng: “…”

Hay lắm.

Anh ta hỏi tại sao cô lại chắc chắn là sẽ xảy ra sự cố, bất chấp báo cảnh sát giả để sơ tán đám đông?

Đối phương đáp, nếu không phải người trực tổng đài không đáng tin cậy thì cô ấy cũng đâu cần phải báo cảnh sát giả làm gì.

Mặc dù đúng là chuyện đã xảy ra như vậy thật, nhưng có phải câu trả lời này của cô hơi lạc đề rồi không?

Thế nhưng chuyện này không phải là phạm tội mà là liều lĩnh. Siêu anh hùng cứu được cả trăm người như cô ấy, anh ta không tiện đối xử quá hung dữ, đối phó với cô ấy bằng cách thẩm vấn tội phạm.

“Anh cảnh sát, rốt cuộc là bao giờ tôi mới được ra ngoài vậy?” Đồng Giai đáng thương nói: “Tôi chỉ suy nghĩ sai lầm nên mới làm sai chuyện thôi.”

“Hơn nữa, tính toán nghiêm túc thì tôi chỉ phạm vào chút sai lầm nhỏ xíu, nhưng lại còn cứu được nhiều người như vậy thì cũng coi như huề vốn đi chứ?”

"Cục cảnh sát chẳng phát cờ thưởng cho tôi, không phát cờ thưởng thì thôi, lại còn giam tôi mãi như thế, cũng không tốt lắm nhỉ?”

“Các phương tiện truyền thông nghe được chuyện này, còn có người muốn phỏng vấn tôi nữa."

Đồng Giai vừa nói vừa chọc ngón trỏ: “Thật ra tôi cũng bận lắm anh cảnh sát à, không thể ngày ngày ở trong cục cảnh sát được…”

Đội trưởng bắt đầu tò mò, môi trường nào đã đào tạo nên được một nhân tài như thế này? Chỉ trong mấy câu ngắn ngủi mà cô ấy vừa uy hiếp, kể khổ, thương lượng, tẩy trắng, không trượt phát nào.

“Tôi tìm cô chỉ để hỏi thăm bình thường thôi.” Đội trưởng nghiêm mặt nói: “Đã có kết quả điều tra sự cố rồi, cô không có vấn đề gì, có thể đi được rồi.”

“Thật sao? Tôi có thể về nhà rồi hả?” Đồng Giai mừng rỡ, nhanh chóng đứng lên không quên nói một câu: “Cảm ơn anh cảnh sát nha.”

Đội trưởng cũng đứng dậy theo, định đưa Đồng Giai ra ngoài.

Hai người đi ra sảnh lớn, cảnh sát kỳ cựu bẻ tay một thanh niên mặc áo hip hop bước vào, miệng mắng dõng dạc: “Thằng nhóc này học cái gì không học lại học người ta cái thói ăn trộm ăn cắp à? Có thấy mất mặt không hả? Mặt mũi tổ tiên mười tám đời nhà cậu bị cậu vứt sạch rồi đấy!”

Thanh niên không nói một lời.

Khi Đồng Giai đi ngang qua bọn họ, thanh niên bỗng nhiên vùng khỏi cảnh sát kỳ cựu thâm niên. Anh ta vòng tay trái quanh cổ Đồng Giai, tay phải móc một con dao nhỏ trong túi quần ra: “Không ai được lại gần!”

Cảnh sát kỳ cựu luống cuống: “Cậu đừng làm loạn. Cậu chỉ trộm đồ vật nhỏ, bị nhốt mấy ngày là được thả ra rồi, còn gây thương tích cho người khác sẽ nghiêm trọng hơn ăn cắp nhiều đấy.” 

“Tôi không muốn bị nhốt vào đâu.” Thanh niên hung dữ nói: “Mấy người đi hết sang bên kia đi, tôi muốn đi ra ngoài.”

Cảnh sát kỳ cựu và đội trưởng hợp tác di chuyển.

Thanh niên nhìn bọn họ không chớp mắt, chỉ sợ có người đánh lén.

Nhưng đúng lúc này, tay phải Đồng Giai nắm lấy cổ tay cầm dao của thanh niên, tay trái siết chặt khuỷu tay thúc vào bụng anh ta.

Thanh niên hoàn toàn không kịp đề phòng, đau đớn thả tay ra, quỳ gập nửa người xuống.

Đồng Giai xoay người một cái, đá vào bắp chân anh ta: “Một đống người trong sảnh lớn mà lại đi tìm tôi, tưởng tôi dễ bị bắt nạt lắm hả!”

Cô ấy nói xong liền đạp một cái, hai cái, ba cái, thùi thụi không ngừng.

Nữ cảnh sát vội vàng ngăn lại.

Cảnh sát kỳ cựu nhanh chóng đè thanh niên lại, vừa kéo vừa lôi người đi.

Ánh mắt đội trưởng đầy phức tạp: “Xin lỗi đã làm cô hoảng sợ.”

“Không sao.” Đồng Giai hất tóc: “Cũng may trước kia tôi từng học võ.”

Đội trưởng nhìn về phía nữ cảnh sát, ra hiệu: “Cô hộ tống cô ấy đi.”

Nữ cảnh sát hiểu ý, vội vàng đưa Đồng Giai ra khỏi cục cảnh sát.

Trong góc, thanh niên hip hop nằm trên sàn nhà nhe răng trợn mắt: “Sếp, sao lúc trước anh không nói cô ấy ra tay hung dữ như vậy chứ. Hự, đánh thâm thật chứ.”

Anh ta vén áo lên kiểm tra, chỗ bị đánh đã xanh tím hết cả.

“Cậu còn có mặt mũi mà nói nữa à?” Đội trưởng trừng mắt nhìn anh ta: “Cậu còn không đánh lại nổi cô ấy thì sau này lúc làm việc còn bảo vệ người dân như thế nào đây?”

Thanh niên hip hop nghe vậy khóe miệng giật giật: “Người dân biết võ như vậy, còn cần tôi bảo vệ nữa à?”

Cảnh sát kỳ cựu quay mặt đi cười trộm. Chờ đội trưởng nhìn qua, anh ta lập tức nghiêm mặt, nghiêm túc nói: “Đội trưởng, theo phân tích của tôi thì linh cảm tòa nhà sắp sập hẳn là trùng hợp. Vừa rồi tôi đã quan sát cẩn thận lúc Tiểu Vương đánh lén, Đồng Giai hoàn toàn không hề phòng bị. Nếu như cô ấy có giác quan thứ sáu siêu nhạy bén, có thể dự báo trước thì cô ấy đã không dễ dàng bị khống chế và chỉ phản công sau khi tìm thấy cơ hội.”

Thanh niên hip hop Tiểu Vương cũng gật đầu theo: “Tôi ra tay đột ngột làm cô ấy bất ngờ, phản ứng theo bản năng thường là chân thật nhất.”

Đội trưởng cụp mắt suy nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu lên: "Cô ấy nói có một nữ đồng nghiệp đã gọi điện cho người trực tổng đài báo cảnh sát, người đó là ai?”

Đầu xuân, hơi ấm đầu tiên vẫn se lạnh, gió mát hiu hiu.

Vân Hân đi đến siêu thị nhỏ cạnh căn phòng thuê để mua một túi đồ ăn vặt lớn. Trên đường về nhà, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng trước khu nhà cho thuê.

Cùng lúc đó, đối phương cũng nhìn thấy cô.

“Nói chuyện chút nhé?” Đồng Giai nói.

Câu này nghe qua là câu hỏi, nhưng thật ra không có chỗ cho người khác từ chối, thế là Vân Hân yên lặng đi theo cô ấy.

Chờ Đồng Giai tìm một chiếc ghế dài ở công viên gần đó ngồi xuống, cô lấy một lon cà phê từ trong túi ra: “Uống không?”

Đồng Giai yên lặng nhận lấy rồi ngồi xuống một đầu ghế.

Vân Hân tự mở một lon trà sữa, ngồi xuống đầu ghế bên kia.

“Sếp tổng bị bắt rồi.” Đồng Giai nói với Vân Hân: “Ông ta có thể sẽ bị xử phạt, phải mười mấy năm không được ra ngoài.”

Vân Hân đã xem qua báo cáo điều tra nguyên nhân sự cố của cục cảnh sát, cô nói: “Đáng đời ông ta thôi.”

Nghe nói có chuyên gia đã xem xét bản vẽ kiến trúc, nói nếu xây như thế này thì sớm muộn gì tòa nhà cũng sẽ sụp đổ.

Vì tiết kiệm tiền nên sếp tổng đã động tay động chân trong lúc xây dựng tòa nhà, hại nhiều người chết như vậy, ông ta không bị bắt thì ai bị bắt đây?

"Lúc tôi ở cục cảnh sát, rất nhiều người đến thăm tôi. Có người nói cảm ơn tôi đã cứu anh ấy, đưa tấm chi phiếu để cảm ơn. Có người nói sẵn sàng đề cử cho tôi công việc mới, tiền nhiều việc ít gần nhà, không cần tăng ca, nhận chức có xe sang, làm mười năm thì cất được nhà. Ngoài ra, còn có không ít phóng viên muốn phỏng vấn tôi.” Đồng Giai nói tiếp.

“Tốt quá nhỉ.” Vân Hân chúc mừng: “Danh tiếng, tiền bạc, công việc mới, tất cả mọi thứ cùng một lúc, không uổng công cô mạo hiểm phạm pháp để báo cảnh sát giả.”

Đồng Giai không nói gì.

Sau khi ra khỏi cục cảnh sát, việc đầu tiên cô ấy làm là về nhà tắm rửa, việc thứ hai là đi tìm Vân Hân. Vì thế, cô ấy còn đặc biệt gọi điện thoại cho giám đốc khách sạn để hỏi địa chỉ cư trú Vân Hân được yêu cầu điền khi vào làm việc.

May mà ngoài giấy tờ tài liệu đã bị chôn vùi khi tòa nhà sụp đổ thì máy tính ở nhà của giám đốc vẫn còn lưu trữ phiên bản điện tử, nếu không Đồng Giai đã không tìm được cô…

“Cô tìm tôi có việc gì thì cứ nói.” Vân Hân không mấy mặn mà gì với việc ngồi hứng gió lạnh thế này, bèn cổ vũ đối phương nói ra những điều mình muốn nói.

Thế là Đồng Giai thẳng thắn dứt khoát hỏi: “Có phải từ đầu đến cuối cô đều đóng vai tôi đúng không?”

Trong chớp mắt, dường như cả không khí cũng trở nên yên tĩnh.

Vân Hân dừng một chút: “Tôi không hiểu cô đang nói gì cả.”

“Cô mới là người có thể dự đoán được nguy hiểm chứ không phải tôi.” Đồng Giai nhắc tới chuyện này thì lập tức nổi giận: “Kỹ năng ‘Nhìn Thấu’ của tôi là nhìn thấu lời nói dối, phát hiện sự thật của một sự kiện. Nói cách khác, tiềm thức của tôi không phải dự cảm được nguy hiểm, mà là phán đoán được cô đang nói sự thật, thế nên tôi mới sợ hãi.”

“Chuyện của Vương Trạch là vậy, sự cố khách sạn sụp đổ cũng như vậy. Cô cố ý làm ra vẻ rất lo lắng trước mặt tôi, tôi còn tin rồi đi báo cảnh sát giả.”

“Không ngờ kết quả lại là tôi chính là người công cụ báo cảnh sát?”

Đồng Giai càng nghĩ càng ấm ức.

"Sao cái này có thể gọi là đóng vai cô được?” Vân Hân nghe thấy mấy từ “khả năng”, “nhìn thấu”, “phát hiện sự thật của một sự kiện” là biết mình không thể che giấu được nữa.

Cô không phủ nhận nữa mà nói: “Con người vốn dĩ có rất nhiều bộ mặt. Một bộ mặt đối mặt với người xa lạ, bộ mặt khác để đối mặt với người thân quen. Một bộ mặt đối mặt với bạn bè và một bộ mặt khác đối mặt với gia đình. Một bộ mặt khi ở chung với mọi người, một bộ mặt khi ở riêng một mình.”

“Khi gặp phải tình huống khẩn cấp, biết mình cần dùng bộ mặt nào để vượt qua được thì tôi sẽ vô thức hoán đổi. Không thể nói tôi cố ý lừa gạt được, chỉ có thể nói là bản năng sinh tồn thôi.”

Một tiếng trước Đồng Giai vừa mới diễn trước trước mặt cảnh sát để mau chóng lấy lại tự do: “…”

Cô ấy không nhịn được mà suy nghĩ một vấn đề… Nếu bây giờ cô ấy mắng Vân Hân thì có phải là cũng đang tự mắng mình luôn không nhỉ?

“Hơn nữa tôi cũng không ngờ cô lại đi báo cảnh sát giả, tôi chỉ muốn gọi cô ra ngoài để tìm một lý do chính đáng gọi điện thoại báo cảnh sát..." Vẻ mặt Vân Hân vô tội. ( truyện trên app tyt )

Đồng Giai: “???”

Thế tóm lại tôi mới là đầu sỏ chứ gì?

Đồng Giai bình tĩnh lại một lúc rồi hỏi: "Sau khi tòa nhà khách sạn sụp đổ, hình như mắt tôi có vấn đề, thỉnh thoảng lại nhìn thấy những thứ kỳ lạ. Còn cô thì sao? Cô có gặp triệu chứng tương tự không?"

Ý của cô ấy là tấm bảng trong suốt.

Bởi vì không thể tùy tiện đề cập với người khác nên Đồng Giai nói khá mập mờ.

Vân Hân trả lời: “Lúc trước tôi cũng như vậy. Nhưng mà không sao, cứ coi như không nhìn thấy là được, nên sống cuộc sống như thế nào thì cứ sống như thế ấy thôi.”

Lửa giận của Đồng Giai vừa dập được một chút thì lại bừng lên. Cô ấy hùng hổ nói: “Tôi vốn định chia cho cô một nửa số tiền thù lao, nhưng cô còn như vậy thì tôi chỉ đưa một phần ba thôi đấy!”

Đều là người làm công ăn lương bình thường, vì Vân Hân lại chọc giận Vân Hân nên số tiền ban đầu chia đều mỗi người có thể được 250.000* giảm xuống còn 170.000 chỉ trong nháy mắt. Đối phương mà biết thì chắc phải đau lòng lắm đây?

(*: 1 nhân dân tệ xấp xỉ bằng 3500 Việt Nam đồng)

Đồng Giai đang cảm thấy vui sướng khi thực hiện được trò đùa ác thì nghe thấy Vân Hân nói: “Cô cứ giữ hết cả đi. Tôi được thừa kế tài sản mấy trăm triệu* của người thân nên không cần đến chỗ tiền đó đâu.”

(*: Trên dưới nghìn tỷ đồng)

Đồng Giai: “…”

Đừng nói gì nữa, hủy diệt đi!

Đôi lời tâm sự của tác giả:

Trong phần bình luận có một bạn đọc muốn nữ chính vào làm việc trong trường của mình

Hiệu trưởng của bạn đấy kiểu: …

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp