Tiếng loa phóng thanh vang vọng đưa thông báo đến mọi ngõ ngách trong khách sạn. 

Bất kể những người đang ăn ở phòng ăn hay nghỉ ngơi trong phòng khách, tất cả khách hàng đều kinh ngạc.

“Trong khách sạn có bom? Đang có khủng bố ở đây ư?”

“Trời ạ! Lớn từng này tuổi rồi mà tôi chưa được nhìn thấy tận mắt bao giờ, tình cờ ở khách sạn này lại được gần bom đến vậy!”

“Là diễn tập hả? Hay có bom thật thế?”

“Dông dài cái quần què gì nữa, chạy đi chứ!”

Khách sạn trở nên hỗn loạn.

Có người đang ăn được một nửa thì chạy ra ngoài.

Có người đang tắm, nghe thấy tiếng thông báo chỉ lau người sơ qua, sau đó nhanh chóng mặc đồ ngủ, trùm tấm thảm nhung lên người rồi chạy ra theo.

Còn có người mở cửa phòng ra, giữ tay một nhân viên lại, vừa ngáp vừa hỏi: “Có chuyện gì vậy? Bên ngoài ồn muốn chết, tôi cứ tưởng đế quốc hồi sinh, xây dựng quân đội đến xâm lược cơ đấy.”

Lời này của anh ta đương nhiên là đang đùa.

Trước đây từng có rất nhiều quốc gia trên thế giới, nhưng về sau vì xảy ra chiến tranh, tôi đánh anh rồi lại đến anh đánh tôi. Kẻ chiến thắng tiếp tục chiến đấu, kẻ thua cuộc thì bị cướp đoạt chủ quyền, đánh mãi đánh mãi cuối cùng chỉ còn người chiến thắng sau cùng – Liên Bang.

Mặc dù thi thoảng sẽ có những cuộc tấn công khủng bố trong Liên Bang, nhưng anh ta chỉ nhìn thấy việc đó trên thời sự, chưa được trải nghiệm bao giờ. Cho nên anh ta nghĩ rằng khách sạn đang tiến hành diễn tập thực tế, trong lòng còn đang thắc mắc vì sao khách sạn không chịu thông báo trước một ngày?

“Là thật đấy! Chúng tôi nhận được cuộc gọi từ cảnh sát, hiện đang thu xếp sơ tán khách hàng nhanh hết sức có thể đây này.” Dứt lời, nhân viên xoay cổ tay tránh ra: “Vui lòng nhanh chóng ra ngoài.” 

Không đợi khách hàng có phản ứng, người nhân viên đã lần lượt gõ cửa từng phòng một.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Đồng thời còn cầm một cái loa đang phát liên tục với âm lượng to hơn cả tiếng thông báo: “Phát hiện có bom trong khách sạn và có thể nổ bất cứ lúc nào, quý khách vui lòng nhanh chóng ra ngoài. Chú ý, đây không phải diễn tập!”

“Đờ mờ!” Khách hàng khiếp sợ đến mức đơ người ra, bất chấp chỉ đang mặc quần lót, không chút nghĩ ngợi đã lao thẳng ra tới cầu thang.

Kết quả ra đến đó nhìn thấy rất nhiều người đang chạy xuống, anh ta cũng vội vàng chạy theo đám đông.

Chỉ là, chân thì chạy nhưng đầu còn đang suy nghĩ: “Nước mình cấm sản xuất và tàng trữ súng cơ mà? Dân thường còn chẳng có súng thì lấy đâu ra bom?”

Một ông anh cạnh đó đáp lời: “Chắc là bom tự chế ấy mà.”

Câu này nghe cũng có lý, anh khách hàng lập tức cứng họng.

Ông anh kế bên có vẻ gầy, chạy vừa nhanh vừa nhẹ, vẫn còn sức nói với anh ta: “Nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa! Chạy mau lên! Rốt cuộc sự thật thế nào thì cảnh sát đến sẽ điều tra rõ thôi.” 

Anh khách hàng nghĩ lại thấy cũng đúng, bèn ngoan ngoãn im lặng.

Ba phút đồng hồ trôi qua.

Tất cả mọi người thuận lợi chạy ra bãi đất trống.

Họ thở hồng hộc, thầm thở phào nhẹ nhõm – An toàn rồi.

“Giám đốc, trừ loa phóng thanh của khách sạn thì ở mỗi tầng đều có nhân viên cầm loa đi thông báo cho từng phòng.” Lễ tân báo cáo tình hình mới nhất: “Có một số phòng không trả lời, chắc khách phòng đó đã ra ngoài, không có ai ở trong phòng.”

“Nếu đã thông báo cho mọi người.” Giám đốc nói cực nhanh: “Thì nhân viên cũng bắt đầu ra ngoài đi!”

Nói rồi, ông ta chạy ra ngoài trước.

Trên bãi đất trống càng lúc càng có nhiều người.

Mọi người tụm năm tụm ba, mừng vì mình may mắn sống sót sau tai nạn.

Vân Hân nhìn tới nhìn lui, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc từ trong đám đông.

Một lát sau, cô nghe thấy giọng nói quen thuộc vọng lại từ đằng xa.

“Hãi thật! Sếp keo kiệt ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu thì cũng thôi đi, vậy mà còn có người đặt bom trong khách sạn! Thù oán gì không biết?”

“May mà chúng ta chạy nhanh…”

“Không, phải nói may mà sếp đang đi công tác chứ. Ngộ nhỡ ông ta ở khách sạn mà nhận thông báo của cảnh sát, phản ứng đầu tiên là yêu cầu toàn bộ nhân viên ở lại, liều mạng bảo vệ tài sản của ông ta thì phải làm sao?”

Nghe vậy, những người khác đều tỏ vẻ “Điên rồi à”.

Nhưng nghĩ lại, sếp họ cũng có vẻ giống người sẽ làm ra chuyện như vậy lắm.

Thế là họ mừng rơn: “May là ông ta không có ở đây, sư phụ cũng không luôn…”

Vân Hân đứng nhìn về phía xa, sau khi xác nhận tất cả các phụ bếp đều ổn, không thiếu một người, ai cũng đã ra ngoài, cô bèn cười thư thái, không chào tiếng nào đã quay lưng rời đi.

Nguyên tắc nhất quán của cô là sẽ giúp những người cần giúp và đáng giúp. Còn vấn đề họ có chịu nắm bắt hay không là lựa chọn của họ.

Nhưng kiểu gì cũng sẽ có một số người khiến cô muốn giúp lần thứ hai, lần thứ ba. 

Tám phút sau khi báo cảnh sát, Đồng Giai vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh. Dù sao một công dân tốt như cô ấy cũng chưa bao giờ làm một việc kích thích như báo cảnh sát.

Khi thấy Vân Hân trở lại bên cạnh mình, cô ấy buồn bã nói: “Sau khi suy nghĩ lại, tôi cảm thấy hình như mình bị lừa rồi.”

“May mắn sống sót sau một vụ tai nạn giao thông, thoát được cái chết và có được giác quan thứ sáu.”

“Vương Trạch bị mèo hoang cắn đã chứng minh giác quan thứ sáu chính xác.”

“Tất cả mọi thứ cứ như phông nền, chỉ để tôi có linh cảm về việc khách sạn sắp xảy ra sự cố, ép tôi phải ra mặt, bất chấp mọi giá để ngăn cản.”

Vân Hân nhẹ giọng nói: “Vốn dĩ cô có thể không làm, nhưng cuối cùng cô vẫn làm.”

“Đúng đấy, cái lương tâm chết tiệt này.” Đồng Giai tự cười giễu mình: “Trước đây tôi không biết mình là một người có lương tâm thế đâu.”

Trong lúc trò chuyện, tiếng còi xe cảnh sát vang lên.

Chỉ một lát sau, xe cảnh sát dừng lại, cảnh sát lần lượt xuống xe.

“Làm thì cũng đã làm rồi, không quay đầu được nữa.”

Đồng Giai hít một hơi thật sâu, giơ cao hai tay, bi tráng đi tới, chủ động khai báo: “Anh cảnh sát ơi, tôi là người báo cảnh sát! Tôi có tội, tôi xin tự thú, tôi thừa nhận lỗi lầm của mình!”

Cảnh sát ngơ ngẩn.

Sau đó lập tức hoàn hồn lại, cầm súng chĩa thẳng vào cô ấy, quát to: “Đứng lại! Ngồi xuống! Ôm đầu!”

Đồng Giai lập tức làm theo.

Đám đông khó khăn lắm mới chạy thoát ra ngoài, đang đứng trên bãi đất trống phía xa xa, nghe thấy lời khai báo này thì nghệt mặt ra: “Có chuyện gì vậy?”

Một nữ cảnh sát xác nhận Đồng Giai không mang theo vũ khí và bom trên người, sau đó nhanh nhẹn còng tay cô ấy.

Đội trưởng hỏi: “Chuyện gì thế?”

Nữ cảnh sát cũng vô cùng nghi hoặc: “Cô ta nói mình chỉ báo cảnh sát giả thôi.”

Nhưng sự việc này có vẻ kỳ quặc một cách không thể tả.

Ví dụ như…

Tại sao người này cố tình báo cảnh sát giả?

Tại sao cô ấy gọi bằng điện thoại của mình, không hề che giấu thân phận?

Tại sao khi nhìn thấy cảnh sát cô ấy không bỏ chạy, ngược lại còn chủ động đứng ra tự thú?

Không đợi họ suy nghĩ rõ ràng, bỗng một tiếng “ầm” thật to vang lên, toà khách sạn Thế Giới Mới sáu tầng bắt đầu sụp đổ.

Đồng Giai hơi hoảng sợ vì tiếng nhà sụp, vậy mà cô ấy vẫn còn muốn cậy mạnh, nói thầm trong lòng rằng cũng đâu có gì, nhìn chỉ như một toà thành trì xếp bằng gỗ bị sụp thôi mà. Chẳng qua quy mô lớn hơn chút, bụi bặm nhiều hơn chút, tiếng sụp to hơn chút thôi…

Tới cuối cùng vì run quá, không lừa bản thân mình được nữa, cô ấy cũng chịu thú nhận: Nhưng mà phải công nhận là đáng sợ thật sự.

Đồng Giai có dự cảm trước, ít ra vẫn có chuẩn bị tâm lý, còn những người khác thì lại hoàn toàn không có.

Mọi người kinh hồn chứng kiến cả quá trình khách sạn sập xuống, họ run rẩy, đến cả giọng nói cũng run theo: “Sập, sập thật rồi kìa…”

“Trời ạ!”

“Từ lúc bắt đầu cho đến lúc kết thúc chưa đến sáu mươi giây! Nếu còn ai trong khách sạn thì làm sao thoát ra ngoài được?”

“Không thoát được đâu, không thể nào thoát được. Chút thời gian ít ỏi ấy đủ để làm cái gì? Nhảy qua cửa sổ hả?”

Chưa kể đến trường hợp ai đó nhảy qua cửa sổ khi khách sạn bị sập, kết quả tốc độ nhà sập nhanh hơn tốc độ nhảy, cuối cùng họ vẫn bị chôn vùi, lúc này vẫn có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng rên rỉ dưới đống đổ nát.

“Cô còn bảo mình chỉ báo cảnh sát giả, không làm gì cả ư?” Nữ cảnh sát phẫn nộ chất vấn.

Đồng Giai cao giọng kêu oan: “Tại vì sếp tôi ăn bớt nguyên vật liệu lúc xây dựng đấy! Tôi là nhân viên của khách sạn, nhìn thấy trụ bị nứt, vậy mà sếp lại không chịu sửa, nên tôi mới báo cảnh sát giả để thông báo cho khách hàng ra ngoài trước. Nếu không nhờ có tôi thì bây giờ tất cả mọi người đều bị vùi dưới đống đổ nát rồi!”

Nữ cảnh sát và đội trưởng nhìn nhau.

Đội trưởng ra hiệu: “Cô canh chừng cô ta, đừng để cô ta chạy trốn, những người khác tìm cách cứu hộ.”

Vừa dứt lời, đội trưởng lập tức hành động, bắt đầu việc cứu hộ một cách có trật tự.

Lúc này, một tấm bảng trong suốt xuất hiện trước mặt Đồng Giai.

[Chào mừng đến với Trò chơi Tiến hóa.]

[Xin chúc mừng người chơi đã may mắn sống sót thành công trong phó bản số 113680 – “Sự cố sập khách sạn”.]

[Vì bạn đã cứu được 118 người nên điểm đánh giá vượt ải là S, thưởng điểm thuộc tính: Sức mạnh +0,3; Độ nhạy +0,3; Thể chất +0,4; Linh hồn +0,3.]

[Chú thích 1: Người chơi chỉ có thể biết sự tồn tại của Trò chơi Tiến Hóa nếu họ đạt được một hoặc nhiều điểm "A" (hoặc cao hơn) trong bài đánh giá vượt ải.]

[Chú thích 2: Nếu điểm đánh giá vượt ải bằng hoặc dưới điểm "B", người chơi sẽ chỉ nhận được phần thưởng điểm thuộc tính và không thể biết sự tồn tại của Trò chơi Tiến Hóa.]

[Chú thích 3: Thuộc tính bốn chiều tiêu chuẩn của phụ nữ trưởng thành: Sức mạnh: 0,5 - Độ nhạy: 0,5 - Thể chất: 0,5 - Linh hồn 0,8. Nếu một thuộc tính có giá trị vượt mức 3,6,9 thì bạn sẽ nhận được kỹ năng đặc biệt]

[Chú thích 4: Không được tiết lộ sự tồn tại của Trò chơi Tiến Hóa cho những người không phải người chơi, hoặc những người chơi không đạt điểm đánh giá vượt ải loại “A” (hoặc cao hơn). Bất kỳ sự rò rỉ bí mật nào cũng sẽ dẫn đến những hậu quả nghiêm trọng chưa thể biết trước.]

[Thuộc tính hiện tại của bạn là: Sức mạnh: 0,8 - Độ nhạy: 0,9 - Thể chất: 0,9 - Linh hồn: 2,7.]

[Vì chứng kiến khách sạn sập xuống ở khoảng cách gần nên bị sốc, tiềm năng trong bạn được kích thích, Sức mạnh +0,1; Linh hồn +0,5.]

[Sau khi cập nhật số liệu, thuộc tính hiện tại của bạn là: Sức mạnh: 0,9 - Độ nhạy: 0,9 - Thể chất: 0.9 - Linh hồn: 3,2.] 

[Giá trị của một thuộc tính đã vượt qua mức 3, bạn nhận được kỹ năng đặc biệt.]

[Chúc mừng người chơi nhận được kỹ năng “Nhìn Thấu”.]

[Nhìn Thấu: che giấu, lời dối trá, lừa gạt, bạn luôn có thể lột trần từng lớp sương mù và nhìn thấu sự thật đằng sau vụ việc.]

Nhìn những dòng chữ này, cả người Đồng Giai đần thộn, đứng đực mặt ra đó.

Lúc này trong đầu cô ấy chỉ có một ý nghĩ: Nếu nội dung viết trên bảng là sự thật, thì có phải hành tinh này đã quá nguy hiểm để tiếp tục ở lại rồi không?

Cùng lúc đó, trước mặt Vân Hân hiển thị:

[Xin chúc mừng người chơi đã may mắn sống sót thành công trong phó bản số 113680 – “Sự cố sập khách sạn”.]

[Vì bạn đã thông báo kịp thời nên trực tiếp cứu được một người (Đồng Giai), gián tiếp cứu được 118 người. Điểm đánh giá vượt ải là A, thưởng điểm thuộc tính: Sức mạnh +0,2, Độ nhạy +0,2, Thể chất +0,3, Linh hồn +0,3.]

Vì có nạn nhân bị chôn vùi dưới đống đổ nát nên đội cứu hộ không thể đào trực tiếp bằng máy xúc lớn, chỉ có thể dời đá vụn dần từ ngoài vào trong.

Công cuộc cứu hộ kéo dài ba ngày, cuối cùng cũng kết thúc. Theo thống kê có tổng cộng 26 người chết và 7 người bị thương.

Trong số đó có người ngủ như chết nên không nghe thấy thông báo, có người đi thang máy, mấy lần thang máy chật kín nên không kịp rời đi, còn có người nhảy lầu bị thương… Tóm lại là ai cũng có nỗi bất hạnh của riêng mình.

Mặt khác phải cảm ơn Đồng Giai vì cô ấy đã báo cảnh sát giả, nói dối là trong khách sạn có bom nên hầu hết mọi người trong khách sạn đều chạy ra ngoài kịp thời, làm giảm đáng kể khối lượng việc cứu hộ của cảnh sát.

Tất nhiên, Đồng Giai sẽ bị tạm giam cho đến khi sự việc được điều tra rõ ràng. Cảnh sát cần thời gian tìm hiểu xem rốt cuộc cô ấy là anh hùng nhân dân không ngần ngại nói dối để cứu người, hay là thủ phạm gây ra sự cố này.

Một tuần sau, kết quả điều tra được công bố.

Sở dĩ khách sạn bị sập vì trong quá trình xây dựng, chủ khách sạn ham rẻ nên thuê một người vẽ kỹ thuật không đủ trình độ. 

Bởi vì không phải kiến trúc sư kết cấu chuyên nghiệp nên người vẽ kỹ thuật đã tính sai trọng lượng mà các trụ và tường có thể chịu đựng được.

Toà nhà không thể chịu được trọng lượng của chính nó nên đã bị sập.

Còn bom mìn gì đó chỉ là lời nói dối. Cảnh sát đã tìm đi tìm lại trong đống đổ nát nhiều lần vẫn không tìm thấy mảnh bom nào.

“Nói như vậy nghĩa là Đồng Giai vô tội?” Nữ cảnh sát kinh ngạc.

“Có lẽ vậy, nhưng trong báo cáo này có điều không giải thích được.” Đội trưởng chống cằm, cực kỳ khó hiểu: “Sao cô ấy lại khẳng định chắc chắn toà nhà sẽ bị sập?”

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play