Trò Chơi Tiến Hoá

Chương 10: Viện dưỡng lão phục hồi chức năng (1)


6 ngày

trướctiếp

Tại sao mọi chuyện lại trở thành như thế này? Đồng Giai cố gắng nhớ lại.

Lúc đầu, cô ấy cho rằng Vân Hân cũng trẻ tuổi, ngây thơ, ngu ngốc giống như Triệu Trạch Thần.

Về sau mới nhận ra mình mới là người ngây thơ, mình mới là người bị người ta đùa giỡn xoay mòng mòng, đã thế mình còn không làm được trò trống gì, chỉ có thể bất tài tức giận.

Đồng Giai không thể hiểu được, một người trưởng thành từng trải qua gian nan vất vả trong công việc lại bị một cô gái nhỏ tuổi hơn mình bắt chẹt dễ dàng.

“Sau khi xảy ra tai nạn xe, tôi hỏi cô có nhận thấy gì khác thường không. Rõ ràng là cô có thể dự báo được nguy hiểm nhưng lại nói vẫn như mọi khi, không có gì đặc biệt.” Đồng Giai khơi lại chuyện cũ.

“Đúng vậy, trước sau tai nạn xe không có biến hóa gì rõ rệt cả.” Vân Hân giải thích: “Giác quan thứ sáu có thể cảnh báo của tôi là chuyện từ lâu về trước rồi.”

Đồng Giai lại hỏi: “Tại sao cô lại giấu giếm? Nếu không phải tôi phát hiện ra thì cô định không bao giờ nói cho tôi biết đúng không?”

“Chẳng phải sau vụ tai nạn xe không lâu, cô phát hiện thể lực của mình đã tăng lên đáng kể cũng không muốn nói cho ai biết đấy ư?” Vân Hân uống trà sữa, đung đưa chân, thản nhiên trả lời: “Sở dĩ cô nói cho tôi chỉ vì muốn tìm người để bàn luận. Còn tôi không muốn bàn luận với người khác nên không nói cho ai biết hết.”- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Sau vài lần trao đổi qua lại, Đồng Giai ngạc nhiên phát hiện câu hỏi như boomerang quay trở lại, luôn có thể bay trở về đâm vào người cô ấy.

Cô ấy từ bỏ, cuối cùng hỏi: “Sau này cô có dự định gì không?”

Vân Hân suy nghĩ rồi trả lời: “Tìm một công việc, cố gắng sống, sống một cuộc sống bình thường.”

“Hay là cô đến công ty mới làm cùng tôi đi.” Đồng Giai giả vờ vô tình nhắc đến.

“Không đâu.” Vân Hân đứng dậy, nghiêm túc nhắc nhở: “Tốt nhất là cô nên cầu nguyện sẽ không bao giờ gặp lại tôi nữa thì sẽ khá hạnh phúc đấy.”

Nói cái gì vậy hả? Nếu không có Vân Hân thì Đồng Giai đã chết khi xảy ra tai nạn xe rồi. Đối với cô ấy, gặp được Vân Hân chắc chắn không phải là chuyện xấu.

Đồng Giai uống một ngụm cà phê lớn, không muốn nói chuyện.

“Mặc dù tôi lừa cô, nhưng là lừa cho cô tiền vào như nước, sự nghiệp thành công, không bị mất mạng, nói tóm lại là một kẻ lừa đảo tốt.” Vân Hân tổng kết lại, sau đó cười nói với Đồng Giai: “Tôi quên nói, dáng vẻ cô báo cảnh sát giả cứu người thực sự rất ngầu đấy.”

“Tôi chỉ là công cụ hình người thôi.” Đồng Giai quay mặt đi: “Cho dù tôi không ra mặt, cô cũng sẽ nghĩ ra cách cứu bọn họ.”

“Cô sai rồi.” Vân Hân thẳng thắn: “Tôi không bao giờ có thể liều lĩnh như cô. Nghĩ đến báo cảnh sát giả là một chuyện, còn thực hiện lại là một chuyện khác."

“Đồ kỳ cục.” Đồng Giai lẩm bẩm: “Nhìn kiểu gì cũng thấy vô cùng kỳ cục.”

Vân Hân cười: “Có lẽ vậy.”

Đồng Giai không nói gì nữa, nhưng tâm trạng của cô ấy đã tốt hơn trước khi đến rất nhiều.

Sếp tổng vào tù ăn cơm nhà nước nuôi, Vân Hân lại phải tìm một công việc khác.

Nói chung, cô tương đối chăm chỉ nhảy việc, có đôi khi nửa tháng một lần, có đôi khi hai tháng lại đổi.

Không phải là công ty đặt ra chỉ tiêu vượt quá khả năng Vân Hân không kham nổi, mà là sếp của cô cứ đột ngột biến mất.

Sau khi rải CV lần thứ ba, Vân Hân nhận được một email: “Chúng tôi rất hân hạnh được thông báo với bạn, sơ yếu lý lịch của bạn đã vượt qua vòng sàng lọc ban đầu của công ty chúng tôi, vui lòng đến phỏng vấn vào lúc 9 giờ sáng ngày mai (ngày x tháng x năm x)."

Người gửi - Viện dưỡng lão phục hồi chức năng.

9 giờ sáng ngày hôm sau, Vân Hân có mặt ở cổng viện dưỡng lão đúng giờ.

Có nhân viên hướng dẫn cô đến văn phòng để phỏng vấn.

Sau cuộc trò chuyện hữu nghị, Vân Hân được biết vị trí được tuyển dụng là hộ lý ở viện dưỡng lão. Công việc chủ yếu là làm bạn với người già, chăm sóc, bảo vệ người già, giúp bọn họ xây dựng niềm tin để chiến thắng bệnh tật.

Về phần phúc lợi đãi ngộ: tiền lương hằng tháng 10.000, cộng thêm tiền thưởng; căn tin mở ăn cơm miễn phí, có ký túc xá nhân viên, phòng đơn trang hoàng bình thường.

Điều duy nhất không tốt là thời gian làm việc, nhất định phải túc trực 24/24, sống trong viện dưỡng lão để chăm sóc bệnh nhân và chỉ được nghỉ hai ngày một tháng.

Vân Hân không kén chọn công việc, bèn thoải mái đồng ý, cũng đồng ý bắt đầu công việc ngay ngày hôm sau.

Ngày đầu tiên đi làm, hộ lý kỳ cựu dẫn Vân Hân và một người mới khác đi dạo xung quanh, làm quen với môi trường, tiện thể giới thiệu công việc hằng ngày: “Mặc dù tên là viện dưỡng lão phục hồi chức năng nhưng thực ra nó hoạt động giống một viện dưỡng lão hơn. Trong này có khá nhiều bệnh nhân và các bác sĩ, y tá chuyên môn chịu trách nhiệm điều trị cho họ."

"Việc chúng ta phải làm rất đơn giản, chỉ cần tâm sự cùng các cụ già cho họ giải sầu, thỉnh thoảng nhắc nhở bọn họ đã hết giờ, đã đến giờ uống thuốc."

“Thời gian làm việc là từ 8 giờ sáng đến 5 giờ chiều, ca đêm thì từ 5 giờ chiều đến 8 giờ sáng. Nếu đói bụng có thể đến căn tin ăn cơm, có nhân viên trực 24 giờ. Đúng rồi, đầu bếp căn tin của chúng ta được đặc biệt mời từ bên ngoài về, tay nghề nấu nướng cực đỉnh, các bạn nếm thử là biết.”

Một người mới khác là một người đàn ông khoảng ngoài hai mươi tuổi, tên bảng tên có dòng chữ: “Người chăm sóc: Ngô Bằng”.

Nghe thấy tay nghề nấu nướng của đầu bếp tốt, anh ta lập tức kích động nói: “Bốn năm đại học em bị đầu bếp hắc ám đầu độc khổ lắm rồi! Lúc phỏng vấn nghe thấy bao ăn bao ngủ em còn lo đồ ăn không ngon, cuối cùng bây giờ cũng có thể yên tâm được rồi.”

Ba người đi tới đi lui, cuối cùng đi tới một bãi cỏ. Cách đó không xa có ông lão ngồi trên xe lăn, được hộ lý đẩy đi tắm nắng.

Còn có những cụ già ngồi trên ghế mây tụ năm tụm ba, vừa tắm nắng vừa nói chuyện phiếm với người bên cạnh, vẻ mặt có vẻ vô cùng hài lòng.

Hộ lý kỳ cựu dẫn theo Vân Hân, Ngô Bằng đi qua, chào hỏi các cụ già: “Ông nội Từ, bà nội Hà, đây là hộ lý mới của chúng ta - Vân Hân, Ngô Bằng."

“Chào ông bà ạ!” Ngô Bằng tiến lên một bước, nói chuyện thân thiết: “Có phải bà làm tóc rồi không? Ôi thời trang ghê, đẹp lắm đấy bà.”

Bà nội Hà cười ngoác đến tận mang tai, khen ngợi chàng trai thông minh dẻo miệng, sau này không lo ế bạn gái.

Bà nội Lưu thì nhìn Vân Hân, càng nhìn càng thích: “Cháu gái xinh xắn quá, cháu có bạn trai chưa?”

Không biết Vân Hân nhớ tới cái gì, sắc mặt chợt trở nên ảm đạm rồi lại lập tức nở nụ cười: “Không có, không có ạ.”

“Không sao, để bà giới thiệu cho cháu.” Bà Lưu nhiệt tình nói: “Cháu trai của bà tốt nghiệp đại học, giỏi thể thao, thành tích tốt, mặt mũi cũng dễ nhìn. Hai cháu xứng đôi lắm!”

“Dạ không cần, không cần đâu bà ơi.” Vân Hân cười từ chối: “Cháu có người trong lòng rồi bà ạ.”

“Ôi…” Bà nội Lưu than thở, một lúc sau lại nói: “Bao giờ cháu gái nghĩ thông suốt mà muốn tính đến chuyện bạn trai thì nhớ phải nói với bà nhé. Bà biết nhiều chàng trai trẻ đẹp trai lắm đấy!"

“À, vâng ạ.” Vân Hân cười đồng ý.

Vân Hân nói chuyện với bà nội Lưu xong, ông nội Từ lại kéo cô hỏi han: “Công việc của hộ lý phải ở trong viện dưỡng lão nửa tháng mới có thể đi ra ngoài một chuyến. Con gái như cháu, ba mẹ cháu có yên tâm không?”

Vân Hân cứng đờ người, sau đó cười nói: “Ba mẹ tôn trọng lựa chọn của cháu, cho cháu tự quyết định ạ.”

“Ba mẹ cháu có tư tưởng tiến bộ thật đấy.” Ông nội Từ cảm thán: “Bậc ba mẹ như thế này hiếm lắm. Chứ ba mẹ bình thường ai cũng quản này quản kia, chuyện nào cũng quan tâm, nhưng thực ra con cháu đều có phúc của chúng nó, quản nhiều như thế làm gì chứ?”

Sau khi trò chuyện được mười lăm phút, hộ lý kỳ cựu tạm biệt các ông bà cụ, chuẩn bị dẫn người người mới đến đi dạo ở nơi khác.

“Tôi không đi nữa đâu.” Vân Hân dừng bước: “Tôi vừa nhận ra mình không quá phù hợp với công việc này, nên nghỉ việc thì tốt hơn.”

Nói xong, cô xoay người đi tới phòng viện trưởng.

“Cô muốn nghỉ việc ư?” Viện trưởng kinh ngạc nhìn Vân Hân.

"Đúng thế." Vân Hân trả lời với giọng điệu rất chắc chắn. ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Nếu như tôi nhớ không lầm, trong buổi phỏng vấn cô đã nói là mình có kinh nghiệm làm việc phong phú, không ngại vất vả, có thể làm bất cứ công việc gì cơ mà?” Tâm trạng của viện trưởng lúc này hết sức phức tạp.

“Đúng là như thế.” Vân Hân không hề chột dạ: “Nhưng đến hôm nay tôi mới biết nói chuyện phiếm với người già là một công việc vất vả đến vậy.”

Viện trưởng không thể hiểu nổi: “Những người sống trong viện dưỡng lão của chúng tôi đều là những cụ già bình thường. Chỉ cần cô có kinh nghiệm giao tiếp với những người lớn tuổi trong nhà thì đâu quá khó để giao tiếp với họ.”

Vân Hân im lặng. Cô biết không nói rõ ràng thì người khác sẽ không hiểu, bèn nói thẳng: “Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng gặp ông bà nội, tôi cũng không có ông ngoại, chỉ sống cùng bà ngoại thôi.”

“Ba mẹ qua đời khi tôi mười tuổi, năm tôi tám tuổi bà ngoại cũng qua đời, cá nhân tôi không muốn nhắc đến những chuyện này với người khác.”

“Nhưng các ông bà cụ rất thích nói chuyện vặt vãnh trong gia đình. Lúc nói chuyện phiếm mà đột nhiên sầm mặt là không tôn trọng bọn họ, nhưng nếu tôi mà gượng giữ gương mặt tươi cười lại quá vất vả. Cho nên tôi nghỉ việc sẽ tốt cho tất cả mọi người.”

Viện trưởng bị chấn động, không nói gì một lúc lâu.

“Nếu như ông không còn gì để nói thì tôi sẽ coi đó là đồng ý.”

Đây là ngày đầu tiên cô đi làm, thậm chí còn chưa kịp ký hợp đồng nên nghỉ việc cũng không cần thủ tục rườm rà.

Vân Hân nói xong bèn muốn đi ra ngoài.

“Chờ chút đã.” Viện trưởng gọi cô lại: “Nếu công việc hộ lý không phù hợp thì đổi công việc nhé?”

Vân Hân dừng bước, chậm rãi xoay người lại.

Viện trưởng nói: “Thật ra chúng tôi là viện dưỡng lão mới mở, đang thiếu nhân sự cho nhiều vị trí. Trợ lý nhà bếp, nhân viên căn tin, người làm vườn cắt cỏ cây cối, trợ lý bác sĩ... Không cần cô phải có kiến thức chuyên môn, chỉ cần ghi chép bệnh tình của bệnh nhân, làm chút công việc sắp xếp tài liệu."

“Cá nhân tôi rất đánh giá cao thái độ làm việc cho dù trong lòng không thích nhưng trên môi vẫn nở nụ cười trò chuyện với người già.”

“Mong rằng cô có thể ở lại.”

Vân Hân suy nghĩ: “Trước kia tôi từng làm phụ bếp, tôi nghĩ tôi có thể làm được."

Trong suy nghĩ của Vân Hân, công việc “trợ lý nhà bếp” là rửa đồ ăn, thái đồ ăn, phân loại đồ ăn.

Nhưng thực tế công việc của “trợ lý nhà bếp” lại là - "Bà lão phòng 203 bệnh quá nặng, không đến căn tin ăn cơm được. Nhân viên mới đi đưa cơm đi.”

Vẻ mặt Vân Hân mù mờ. Có phải vị trí làm việc này nên đổi tên thành “chân chạy việc” không?

Nhưng thôi được rồi, dù sao chạy việc vẫn tốt hơn trò chuyện, có phải cô chưa từng làm việc mệt nhọc bao giờ đâu.

Vân Hân gói hộp cơm vào túi ni lông, sau đó mang một cơm hai món mặn một bát canh, nhẹ nhàng đến phòng 203.

Còn chưa đến gần khu nhà của các cụ già, Vân Hân ngẩng đầu nhìn về phía xa. Chỉ thấy tầng cao nhất có người gieo mình nhảy xuống, vài giây sau đập trúng một cụ già khác đang chống gậy chậm rãi đi tới, chuẩn bị quay về phòng để nghỉ trưa.

Cuối cùng, hai người cùng nhau ngã xuống trong vũng máu.

Vân Hân dừng bước.

Cùng lúc đó, Ngô Bằng hoảng sợ hô to: “Không xong rồi! Có người nhảy lầu!”

Bảo vệ vừa nghe tiếng, lập tức chạy tới hiện trường.

Vì cái chết của người nhảy lầu quá mức khủng khiếp, sợ các cụ già khác nhìn thấy sẽ hoảng sợ gặp ác mộng, nên các nhân viên bảo vệ nhanh chóng tìm một tấm vải trắng để che người lại.

Nhưng dù hành động của bọn họ có nhanh đến mấy, động tác có cấp tốc đến đâu cũng không thể ngăn được những cụ già vốn đang ở gần đây.

Có người thò đầu nhìn thoáng qua, ồn ào lên tiếng: “Đây không phải là ông Dương sao?”

Chuyện bên lề:

Trước mặt người khác: Chị Đồng xã hội

Trước mặt Vân Hân: Cô bé xù lông

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp