Cuối đông vừa bước vào xuân, hôm nay ánh nắng rực rỡ, trời đẹp hiếm thấy.
Vân Hân đang copy tài liệu thì đột nhiên mắt phải giật điên cuồng.
“Buổi chiều họp mới dùng đến tài liệu, cũng chưa cần gấp đâu. Đến giờ nghỉ trưa rồi, đi ăn cơm trước đã em.” Đàm Xảo Xảo đi đến chỗ cô, cười nói.
Vân Hân liếc nhìn đồng hồ treo tường, rồi lại nhìn vào trong phòng: “Những người khác đâu rồi chị?”
“Vẫn còn đang làm việc, bọn họ nói là chuẩn bị gọi cơm hộp nên không ra ngoài đi ăn.” Đàm Xảo Xảo vừa nói vừa ấn thang máy: “Người làm công tăng ca vào giờ nghỉ trưa cũng là chuyện bình thường thôi.”
Vân Hân đè khoé mắt mình lại, nhưng mí mắt phải của cô chẳng những không đỡ, mà ngược lại càng giật mạnh hơn: “Gần đây em mới chuyển nhà, muốn mời mọi người đi ăn một bữa, hay là gọi họ đi cùng luôn nhé chị?”
Có người mời ăn cơm? Còn có chuyện tốt thế này cơ à?
Đàm Xảo Cảo dứt khoát đồng ý luôn: “Được, vậy để chị nói với họ.”
Nghe nói có người mời khách, mọi người đều dừng mọi công việc, không tăng ca nữa mà đứng dậy vui vẻ đi ra ngoài.
Lưu Na nhìn trái ngó phải, không nhịn được mà hỏi bạn trai mình đang ở đâu: “Thường Hằng đâu rồi? Sao anh ấy chưa tới?”
Đàm Xảo Xảo trả lời: “Anh ấy nói là bị đau bụng, lát nữa sẽ theo sau.”
Người to xác sống sờ sờ như thế, lạc mất thế nào được. Rồi lát nữa gọi điện liên lạc với nhau, có gì mà không yên tâm nữa?
Thế là Lưu Na cũng không nói gì thêm.
Lúc này đã là bảy phút trôi qua kể từ lần mí mắt phải của Vân Hân co giật đầu tiên.
Cô không muốn trì hoãn thêm nữa, bèn nói luôn: “Tới muộn thì sẽ lên món chậm lắm đấy, chúng ta qua đó gọi món trước đi.”
Phút thứ chín, đám đông ra khỏi tòa nhà văn phòng.
Phút thứ mười một, Đàm Xảo Xảo phát hiện ra con đường họ đang đi không dẫn đến nhà hàng mà họ thường đến, bèn nhanh chóng nhắc nhở Vân Hân là cô đi sai đường rồi.
Cô giải thích: “Em biết chứ. Tại em muốn đến một nhà hàng khác đắt hơn chút, mời mọi người ăn một bữa ngon.”
Người khao đã nói như thế rồi, đương nhiên cô ấy cũng sẽ không phản đối.
Phút thứ mười sáu, tốc độ giật của mí mắt phải dần chậm lại. Cũng trong lúc đó, trái tim của Vân Hân chợt co thắt lại, cô cảm nhận được tim mình đang đập liên hồi.
Phút thứ mười chín, đám đông đã tới nhà hàng và đặt một phòng VIP.
“Quán này xa phết đấy.” Đàm Xảo Xảo cầm thực đơn lên lật xem: “Đi lâu như vậy cũng thấm mệt rồi, xem thử có món gì ngon nào.”
Lưu Na lấy di động ra, gọi rất nhiều cuộc cho bạn trai nhưng không ai nghe máy. Cô ấy chợt thấy bồn chồn: “Gì vậy trời, sao lại không bắt máy?”
“Trong phòng hơi ngột ngạt, mở cửa sổ cho thoáng gió nhé.” Trần Hiên vừa nói vừa mở cửa sổ.
Cửa sổ vừa mở ra, đột nhiên ngoài cửa sổ vang lên một tiếng động lớn khiến mọi người giật mình.
“Cái gì vậy? Sao thế?” Trần Hiên nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy một làn sóng khổng lồ cao bảy hoặc tám mét, bao gồm một chất lỏng không xác định, ngay lập tức nhấn chìm những ngôi làng cách đó không xa.
Dòng người trên đường lẫn xe cộ bên vệ đường đều bị cuốn vào chung với nhau.
Đồng thời, một luồng khí ngọt ngào bất chợt tràn ngập không khí.
“Á…” Lưu Na thét toáng lên khi nhìn rõ vị trí xảy ra vụ tai nạn.
Những người khác thì trợn mắt há hốc mồm: “Có phải công ty chúng ta cũng nằm trong khu vực ngập lụt không?”
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng tham rẻ mà thuê nhà làm văn phòng ở thành phố cũ, cứ không chịu nghe lời cơ. Lần này thì hay rồi, bị ngập hết còn gì.”
“Xảy ra chuyện lớn như vậy, có phải nên báo cảnh sát không?”
“Trời! Vãi! Duma! Nếu không phải Vân Hân đãi ăn cơm, có phải chúng ta vẫn còn ở lại công ty tăng ca không?”
Vừa nghe thấy lời này, mọi người đều toát mồ hôi lạnh.
Lúc này họ mới sực nhận ra, hình như mình vừa mới thoát chết thành công.
Đàm Xảo Xảo ban đầu vừa mệt vừa đói, giờ thì đã sợ hết hồn hết vía, chẳng còn cảm giác gì nữa. Cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, không khỏi sợ hãi: “Rốt cuộc là chất lỏng gì vậy? Trông cứ nhớp nháp đặc sệt… sao còn bốc cả khói nữa?”
“Mà có phải chúng ta nên ra ngoài cứu người không?” Có người liếc nhìn quanh phòng, nghi ngờ lên tiếng: “Trong này cũng có vài thanh niên trai tráng, ra ngoài giúp một tay, cứu người lên không phải chuyện tốt sao?”
“Ra ngoài thì chỉ có nước chết ngắc.” Trần Hiên chỉ vào nơi nào đó: “Anh nhìn anh ta kìa, cũng là đàn ông như vâm như hổ đấy, vóc dáng cường tráng, trông có vẻ chuyên rèn luyện sức khỏe. Đến anh ta còn chẳng thể thoát ra được, càng vùng vẫy thì càng lún sâu hơn, chúng ta đi thì có ích gì chứ?”
Người kia băn khoăn suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn nói: “Tôi vẫn nên báo cảnh sát đã.”
Nhưng khi anh ta lấy di động ra gọi thì phát hiện đường dây báo bận suốt, không cách nào gọi được.
“Bên ngoài có nhiều người đang gọi điện, có lẽ xe cấp cứu và xe cảnh sát đang trên đường tới cả rồi.” Trần Hiên luôn theo dõi tình hình bên ngoài cửa sổ.
“Cũng may không ăn tối ở nhà hàng chúng ta thường tới.” Đàm Xảo Xảo nhìn rõ ràng: “Nhà hàng kia quá gần, kiểu gì cũng sẽ bị ảnh hưởng.”- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Tuy rằng chỉ ở khu vực giáp ranh, thiệt hại không nghiêm trọng, cũng không có vẻ nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng dù sao cũng có liên quan, nói không chừng còn phải đợi cảnh sát đến giải cứu. Không giống như bọn họ, lúc này họ đang ở rất xa, tận sâu trong lòng mỗi người đều cảm thấy cực kỳ an tâm.
“Chúng ta không sao rồi, nhưng còn Thường Hằng thì sao? Thường Hằng phải làm sao đây?” Lưu Na kích động, vừa khóc vừa gào lên.
Thấy cô ấy khóc thảm như thế, Đàm Xảo Xảo cũng không nỡ lòng xát muối lên vết thương, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, được đi ăn mà còn không biết đường hưởng, đầu óc có vấn đề đấy à. Lúc đó có người cứu anh ta thì anh ta không chịu đi, giờ chết rồi thì trách được ai?
Rõ ràng những người khác cũng nghĩ như vậy, ai nấy cũng đều khuyên.
“Hiếm khi có người khao, mọi người đều đến đây hết, chỉ mỗi mình anh ta bị đau bụng ở lại tòa nhà văn phòng… Vậy thì chứng tỏ số mệnh đã định sẵn vậy rồi, cô nghĩ thoáng chút đi.”
“Không phải chúng tôi không cứu anh ta, mà là bản thân Thường Hằng không có chí phấn đấu, không nắm bắt cơ hội sống đấy chứ! Chúng tôi có thể làm gì đây? Chẳng lẽ kiên quyết kéo anh ta qua đây sao?”
“Nếu không nhờ có Vân Hân, chẳng ai trong số chúng ta có thể thoát khỏi. Không dễ gì mới nhặt được cái mạng về là đủ lắm rồi.”
Sau khi đám đông khuyên nhủ, chẳng những cảm xúc của Lưu Na không ổn định, mà ngược lại còn phát hiện ra điều gì đó. Cô ấy trừng to mắt nhìn chằm chằm vào Vân Hân: “Có phải cô đã biết trước chuyện này không?”
“Cô đang nói gì đấy?” Cô nghiêng đầu: “Tại đúng lúc tôi muốn mời mọi người một bữa thôi mà, tại sao cô lại nhìn tôi như vậy?”
“Đúng đấy. Vân Hân vừa cứu mọi người một mạng, cô không thể trở mặt không thừa nhận như thế.”
“Tôi biết Thường Hằng xảy ra chuyện khiến cô đau lòng. Nào, ngồi xuống uống ngụm trà cho bình tĩnh lại đi.”
“Oan có đầu nợ có chủ, muốn báo thù thì cũng phải tìm tới tên đầu sỏ mà báo chứ. Vân Hân có làm gì đâu, cô ấy vô tội.”
Một nhóm người vừa kéo vừa khuyên để tách Lưu Na xa khỏi Vân Hân.
Ở phía xa, thủy triều đã dần bình ổn lại.
Mà những người bị cuốn vào trong, cơ thể và động tác của họ dần trở nên cứng ngắc, cuối cùng kết thành pho tượng.
Tiếng còi cảnh sát vang lên, mọi thứ đã đến hồi kết thúc.
Lúc này, một tấm bảng trong suốt xuất hiện trước mặt Vân Hân.
[Chào mừng tham gia Trò chơi Tiến Hóa.]
[Xin chúc mừng người chơi đã may mắn sống sót thành công trong phó bản số 111679 – “Vụ thảm án siro”.]
[Vì bạn đã cứu mười một con người, đạt điểm đánh giá vượt ải loại A, phần thưởng điểm thuộc tính: Sức mạnh +0,2; Độ nhạy +0,2; Thể chất +0,2; Linh hồn +0,2]
[Chú thích 1: Người chơi chỉ có thể biết sự tồn tại của Trò chơi Tiến Hóa nếu họ đạt được một hoặc nhiều điểm "A" (hoặc cao hơn) trong bài đánh giá vượt ải.]
[Chú thích 2: Nếu điểm đánh giá vượt ải bằng hoặc dưới điểm "B", người chơi sẽ chỉ nhận được phần thưởng điểm thuộc tính và không thể biết sự tồn tại của Trò chơi Tiến Hóa.]
[Chú thích 3: Thuộc tính bốn chiều tiêu chuẩn của phụ nữ trưởng thành: Sức mạnh 0,5; Độ nhạy 0,5; Thể chất 0,5; Linh hồn 0,8. Nếu một thuộc tính có giá trị vượt mức 3,6,9 thì bạn sẽ nhận được kỹ năng đặc biệt]
[Chú thích 4: Không được tiết lộ sự tồn tại của Trò chơi Tiến Hóa cho những người không phải người chơi, hoặc những người chơi không đạt điểm đánh giá vượt ải loại “A” (hoặc cao hơn). Bất kỳ sự rò rỉ bí mật nào cũng sẽ dẫn đến những hậu quả nghiêm trọng chưa thể biết trước.]
Vân Hân duỗi tay định chạm vào bảng điều khiển, nhưng ngón tay của cô lại dễ dàng xuyên qua. Bảng điều khiển có thể được thấy chứ không thể chạm vào.
“Trò chơi Tiến Hóa? Phó bản 111679?”
Vân Hân chợt nhớ ra năm nay được coi là một năm nhiều tai họa. Có rất nhiều báo chí đưa tin, nơi nào cũng hỏa hoạn, tai nạn xe cộ. Nếu mỗi tai nạn đều là một trò chơi…
“Tuy biết có thể sống sót thì nên thỏa mãn, nhưng tôi vẫn phải hỏi, bữa cơm này có ăn không thế?” Một người yếu đuối lên tiếng: “Cảm xúc dao động dữ dội quá, tôi cũng đói rồi.”
“Ăn chứ, báo nhân viên phục vụ gọi món đi.” Vân Hân đưa ra câu trả lời khẳng định.
“Được thôi.” Một người kích động hét gọi nhân viên phục vụ qua.
Kết quả bữa cơm vẫn không được ăn trọn vẹn.
Vì ông chủ và đầu bếp đều rất lo sợ, định đóng cửa nghỉ một khoảng thời gian, đến khi cảnh sát điều tra ra kết quả rồi mới kinh doanh.
Các đồng nghiệp: “...”
“Đi tìm chỗ khác đi.” Đàm Xảo Xảo đề nghị: “Cũng đừng để Vân Hân khao. Cô ấy miễn tính, những người khác chia đều.”
“Đúng, nên như thế chứ.”
“Đồng ý.”
Trừ Lưu Na không tình nguyện cho lắm, thì những người khác đều sảng khoái đồng ý nhanh.
Họ đổi nhà hàng, lúc ngồi ăn tại sảnh lớn, những thực khách khác cũng đang thảo luận về sự cố lúc nãy.
“Nghe nói là siro nóng chảy tiết ra, không biết ai ác thế, lại đi chế tạo kẹo, tàng trữ đường trong khu dân cư, hại biết bao nhiêu người.” Người đang nói phỉ nhổ, thấp giọng chửi bới.
“Chẳng trách tôi ngửi được vị ngọt vừa thơm vừa nồng, thì ra là siro!” Người nghe chợt hiểu rồi vỗ đùi cái đét.
“Anh không biết người bị cuốn vào thê thảm cỡ nào đâu.” Người lên tiếng đầu tiên liên tục thở dài: “Nó đặc như siro và nhớp nháp, người bị mắc kẹt ở bên trong hoàn toàn không thể dùng sức được. Anh có từng thấy động vật bị rơi vào trong đầm lầy chưa? Dù nó có cố gắng bò thế nào cũng không thể bò lên được. Vừa rồi cũng giống như vậy.”
“Vụ việc xảy ra quá nhanh.” Người nghe không khỏi lắc đầu: “Đúng lúc tôi chứng kiến cảnh tượng ngoạn mục khi siro tràn ra. Chỉ trong chớp mắt, một con sóng khổng lồ xuất hiện. Thoáng chốc, người và xe đều bị cuốn trôi. Chớp mắt thêm cái nữa, đèn đường và nhà cửa đều bị xô đi hết!”
“Trong thời gian ngắn như vậy, con người hoàn toàn không kịp phản ứng. Hơn nữa, cho dù có phản ứng lại thì cũng khó thoát khỏi con sóng khổng lồ đó.”
“Cũng may tôi cách xa, nếu không thì bây giờ tôi cũng không thể bình yên đứng ở đây.”
Niềm vui và sự phấn khích khi sống sót sau kiếp nạn, cơn sốc và nỗi kinh hoàng khi tận mắt chứng kiến tai hoạ, tiếc nuối và thương xót cho các nạn nhân, đủ loại cảm xúc đan xen khiến nhà hàng trở nên vô cùng náo nhiệt.
Lưu Na cứ ăn mãi rồi bỗng dưng bật khóc: “Dù thế nào đi nữa, tôi cũng phải tìm anh ấy bằng được. Ăn cơm xong, mọi người đi tìm Thường Hằng với tôi được không?”
“Hả…”
Lúc này Lưu Na không dám hành động một mình. Nhưng vấn đề là bây giờ những người khác cũng không dám hành động hấp tấp. Hơn mấy chục người xúm lại cùng nhau, đều không dám trở về công ty.
Có người quay đầu hỏi ý của Vân Hân: “Cô thấy sao?”
“Tôi cũng khó nói.” Vân Hân tỏ ra rất thận trọng: “Chuyện này thường là xảy ra bất ngờ, không ai có thể nói trước liệu có xảy ra đợt thứ hai không. Cũng may cảnh sát và xe cấp cứu đã tới đây rồi, nếu xảy ra chuyện gì thật thì cũng không có gì đáng ngại.”
Các đồng nghiệp: “...”
Nghe cô nói mà như vịt nghe sấm.
Nói cả một tràng mà vẫn như thể chẳng nói gì hết, chỉ có cô mới nói nhảm mà vẫn văn vẻ như vậy thôi.
“Theo ý tôi thì ai to gan với bằng lòng trở về thì cứ về trước. Còn ai nhát gan thì chờ xem tình hình đã.” Đàm Xảo Xảo cuối cùng cũng ăn no buông đũa xuống, nói thẳng không kiêng dè: “Tôi nhát gan, tiếc mạng, nói không chừng chiều nay còn bỏ làm luôn. Sếp thích trừ lương thì trừ, còn không thì sa thải tôi cũng chịu.”
Tiếp theo, cô ấy lại nói với Lưu Na: “Tôi có thể hiểu tâm trạng của cô, nhưng hành động hấp tấp không giải quyết được vấn đề. Cô muốn gặp Thường Hằng thì có thể chờ cảnh sát tìm anh ấy ra ngoài. Bây giờ cô xông vào khu vực chịu tai hoạ nghiêm trọng và nguy hiểm nhất, làm không ổn thì mọi người đều bị liên lụy.”
“Cô thì hiểu cái gì chứ?” Lưu Na hét lớn: “Chúng tôi đã quen biết nhau từ nhỏ, cũng hẹn hò được ba năm rồi. Đối với tôi, anh ấy quan trọng hơn bất cứ thứ gì…”
Cô ấy còn chưa nói xong thì khoé mắt lại liếc nhìn thấy gì đó, lập tức đứng ngây như phỗng tại chỗ như thể sét đánh ngang tai.
Đàm Xảo Xảo nhìn theo tầm mắt của đối phương qua đó, chỉ thấy mấy viên cảnh sát khiêng bức tượng người kẹo đi ngang qua họ.
Đột nhiên tai nạn xảy ra, siro lập tức tràn ra ngoài, nạn nhân đứng gần đều bị siro bao trùm, động tác và nét mặt mãi mãi bị đóng băng vào giây phút gặp nạn.
Khi nhiệt độ cao giảm bớt và siro nguội đi, nạn nhân sẽ biến thành những bức tượng người kẹo.
Bức tượng đang được di chuyển trước mặt là hình người đàn ông và một người phụ nữ đang ôm hôn nhau.
Cảnh tượng rất đẹp, chỉ tiếc là vai nam chính quá đỗi quen mắt, chính là Thường Hằng mà Lưu Na muốn tìm cho bằng được.
Đàm Xảo Xảo phản ứng lại. Gì mà bị đau bụng chứ, anh ta đợi mọi người đi hết mới tiện vụng trộm thì có.
“Vì tên đểu cáng bắt cá hai tay mà không màng sự an toàn của mình, tôi không thể hiểu nổi.” Đàm Xảo Xảo lẩm nhẩm.