Tục ngữ có câu: Không có bí mật nào ở nơi làm việc. Một khi bạn nói với bạn của bạn, bạn của bạn sẽ kể cho một bạn khác, kể qua kể lại rồi cuối cùng sẽ có rất nhiều người biết.

Nhưng biết thì biết thế thôi, chứ hầu hết mọi người đều không thể tưởng tượng được một sơ suất nhỏ sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng như thế nào.

Giống như việc tường và trụ ở khách sạn bị nứt, cũng có nhiều nhân viên biết đấy, nhưng mọi người đều bàn tán về việc đó bằng giọng điệu giễu cợt, chủ yếu mắng sếp té tát. Có rất ít người thật sự coi trọng vấn đề này, thậm chí nghiêm túc cân nhắc việc nghỉ việc rời khỏi đây.

Còn có người nghĩ rằng chỉ cần có anh hùng lên tiếng, sếp tìm người sửa chữa lại, chỗ bị nứt được trám là mọi người có thể yên tâm làm việc tiếp được rồi.

Nhưng Vân Hân đang ăn bánh ngô áp chảo được một lúc thì lại có cảm giác tim đập nhanh quen thuộc.

Cùng lúc đó, mí mắt phải của cô giật liên hồi, tần suất nhanh đến mức có thể so sánh với sự cố rò rỉ siro.

Vân Hân chìm vào im lặng.

Chiếc bánh ngô áp chảo trên tay đột nhiên không còn ngon nữa.

“Sếp keo kiệt thế mà mọi người chưa từng suy xét đến việc đổi chỗ làm hả?” Vân Hân thản nhiên hỏi.

Mấy phụ bếp phàn nàn: “Sư phụ khăng khăng giữ chúng tôi lại, chúng tôi có thể đi đâu được đây?”

“Cũng không phải không có ai cướp người, nhưng sếp từng giúp sư phụ. Sư phụ bảo làm người không thể mất lương tâm đi ăn máng khác như vậy được.” 

“Thật ra cũng không phải chuyện gì to tát. Chỉ là lúc đó khách sạn tuyển đầu bếp, sư phụ đến ứng tuyển. Sếp ưng tài nấu nướng của sư phụ nên quyết định tuyển ông ấy. Khoảng thời gian đó sư phụ đang hơi gặp khó khăn về kinh tế nên yêu cầu ứng lương trước ba tháng. Chắc vì sếp rất hài lòng về tài nấu nướng của sư phụ nên đã thật sự đồng ý. Sư phụ dựa vào số tiền đó vượt qua giai đoạn khó khăn, từ đó về sau luôn ghi nhớ ân tình này. Tôi cảm thấy sư phụ quá trọng tình cảm. Sếp keo kiệt như thế, hay trừ lương lại còn không tăng lương đúng hạn, trừ đi trừ lại có khi còn quá tiền ba tháng lương kia luôn ấy chứ!”- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

“Không thể nói vậy được. Tôi nghe nói lúc đó người thân của sư phụ bị bệnh, nợ nần chồng chất, nghèo rớt mồng tơi, sắp chết đói đến nơi luôn rồi. Nhờ có ba tháng lương này mới vượt qua được. Mặc dù sếp keo kiệt, nhưng nếu không có ông ấy, sư phụ chúng ta sẽ ra sao thì quả thật rất khó nói.”

Có người mắng mỏ: “Riêng tôi thì nghĩ sở dĩ sếp thích sư phụ không chỉ vì tài nấu nướng mà còn một nguyên nhân quan trọng khác, đó là khách sạn trả lương thấp, ngoài sư phụ ra thì chẳng có ma nào chịu vào làm cả… Khó lắm mới bắt được một người coi tiền như rác, cứ xem như bỏ tiền đầu tư trước ở giai đoạn đầu. Đáng thương cho sư phụ nấu ăn giỏi mà hơi xui xẻo, vì một ân tình nhỏ mà bị mắc kẹt ở khách sạn. Phải công nhận sếp cũng có số làm giàu đấy.”

Khi thấy chủ đề càng lúc càng lệch hướng, Vân Hân lên tiếng: “Rảnh thì cũng rảnh rồi, tôi mời mọi người uống cà phê nhé?”

Cả nhóm vô cùng hào hứng: “Ok luôn.”

“Đi thôi, tới quán cà phê nào.” Vân Hân vừa nói vừa đứng dậy.

Nào ngờ các phụ bếp lại lắc đầu một cách điên cuồng: “Đang trong giờ làm việc, không thể rời khỏi khách sạn được.”

“Lười thì lười, nhưng ra ngoài lại là một chuyện khác.”

“Nếu để sư phụ phát hiện sẽ bị mắng cho to đầu.”

“Chúng tôi báo mình uống gì rồi cô đi mua cà phê về nhé? Hay gọi đồ ăn ngoài cũng được.”

Vân Hân khuyên họ: “Khó lắm mới được một lần, chỉ ra ngoài một chốc thôi, sẽ không bị phát hiện đâu. Nếu mà bị phát hiện… thì cứ bảo tôi chịu trách nhiệm, cứ đổ hết lên đầu tôi!”

Các phụ bếp kiên quyết từ chối: “Sẽ bị trục xuất khỏi sư môn đấy.”

“Không cược được đâu.”

“Một khi cược sẽ cược đến khi nào sạch túi luôn đó, tránh xa cờ bạc ma tuý, tôi phải tuân thủ pháp luật.”

Vân Hân hết hi vọng: “Thôi được, các cậu ở đây đi, tôi đi một mình.”

Giờ phút này cô muốn nhẫn tâm mặc kệ cho rồi.

Dù sao nguyên tắc nhất quán của cô cũng là trợ giúp những người cần giúp và đáng giúp. Còn vấn đề có nắm bắt cơ hội đó hay không là lựa chọn của họ.

“Đi chậm thôi nhé, không cần vội.” Các phụ bếp cười ha hả.

“Khi nào cô về tôi nấu đồ ngon cho cô ăn!”

“Tôi còn một ít kẹo sữa này, cô cầm theo ăn đi.” Người đó vừa nói vừa đưa một cây kẹo sữa qua, ra hiệu cho Vân Hân nhận lấy cho vào túi.

Vân Hân ngẩn người, có hơi không bước đi nổi.

“Cô thu mua!” Nhìn thấy Đồng Giai từ xa, Vân Hân la lên một tiếng rồi chạy từ từ qua đó.

Đồng Giai giật mình, lưng chợt lạnh toát, sự nhiệt tình quá mức này là vì chuyện gì đây?

“Tôi có chuyện rất quan trọng cần nói với cô, không vòng vo nữa nhé.” Vân Hân nói bằng tốc độ cực nhanh: “Có người bảo hai ngày trước gương trên bàn trang điểm trong phòng của khách bị vỡ, cây trụ ở đại sảnh cũng bị nứt, phải làm sao đây? Tôi lo lắm, ngộ nhỡ khách sạn bị sập thì sao?” 

Đồng Giai: Cô làm ơn đừng có lên tiếng! Cô nói làm tôi cũng bắt đầu nghĩ như vậy thì phải làm sao bây giờ?

Vân Hân không cho cô ấy thời gian trả lời, tiếp tục nói: “Đây là khách sạn. Khách ăn cơm, tạm trú, tính cả nhân viên là khoảng hơn một trăm người. Nếu khách sạn bị sập, tất cả mọi người đều sẽ bị chôn vùi đấy…”

“Trong tình huống bình thường thì không thể nào xảy ra việc đó được. Nhưng không hiểu vì sao tôi lo lắm, cứ mãi nghĩ tới việc đó thôi.”

“Cô thu mua, tôi biết giác quan thứ sáu của cô nhạy bén, cô nghĩ sao?”

“Cô nói vậy làm tôi hãi hùng khiếp vía, thậm chí não đã đang suy nghĩ làm thế nào để chạy trốn thật nhanh rồi đây này.” Đồng Giai trần thuật lại cảm xúc chân thật nhất sâu trong lòng với vẻ mặt không cảm xúc.

“Cô thu mua cũng nghĩ vậy, chẳng lẽ khách sạn sẽ sập thật?” Suy đoán của mình vừa được chứng thực, Vân Hân hốt hoảng nói: “Không được, chúng ta ra ngoài trước đã rồi tôi báo cảnh sát sau.” 

Cô không giải thích, vừa đi ra ngoài vừa gọi cho đồn cảnh sát.

Cuộc gọi được kết nối rất nhanh.

Vân Hân miêu tả sơ lược chuyện đã xảy ra, sau đó báo tên khách sạn, vội hỏi: “Các anh có thể liên lạc với khách sạn để yêu cầu nhân viên và khách hàng nhanh chóng rời đi không?”

Người trực tổng đài vô cùng khó xử: “Theo quy trình thông thường, trước tiên phải cử người đến kiểm tra chất lượng tòa nhà. Nếu xác định có vấn đề, khách sạn sẽ bị tạm dừng hoạt động cho đến khi khắc phục và sửa chữa theo đúng quy định, sau đó sẽ hoạt động lại bình thường. Tự ý yêu cầu mọi người ra ngoài sẽ ảnh hưởng tới hoạt động kinh doanh bình thường của khách sạn.”

“Ngộ nhỡ khách sạn bị sập thì sao?” Vân Hân nói một cách hết sức đáng thương: “Tôi sợ lắm. Tôi là nhân viên khách sạn, sau khi nghe đồng nghiệp kể lại chuyện này, tôi cứ có cảm giác như khách sạn này không trụ được bao lâu nữa, có thể sẽ sập ngay trong giây tiếp theo ấy.”

“Các anh cử người tới đây nhanh lên nhé!”

“Tôi hiểu cảm giác của cô, nhưng cô lo lắng quá rồi.” Người trực tổng đài cố gắng trấn an: “Cô nghĩ mà xem, cây trụ bị nứt từ trước, gương cũng bị vỡ từ trước, nhưng khách sạn vẫn còn nguyên ở đó cơ mà? Có lẽ tình hình không nghiêm trọng như cô nói đâu, cô chỉ đang tự dọa bản thân mình thôi.”

“Tôi sẽ nhanh chóng báo cho đồng nghiệp đến đó.”

“Nếu cô sợ quá thì tìm chỗ nào trống đợi một lát nhé.”

“Sau khi kiểm tra xong, nếu khách sạn thực sự có vấn đề về chất lượng, chúng tôi sẽ lập tức sơ tán đám đông ngay.”

Vân Hân rất muốn quăng điện thoại luôn cho rồi.

Thứ cô cần không phải trấn an, cũng không phải cảnh sát đến ngay, mà là cảnh sát ra mặt để báo với khách sạn mở loa phóng thanh, thông báo cho tất cả mọi người sơ tán.

Nhưng ngặt nỗi người trực tổng đài quá nghiêm túc, nhất quyết làm theo quy trình. Có lẽ đối phương cũng có lo ngại, sợ cô nói dối để báo cảnh sát giả.

Khi thấy không thuyết phục được, cô bèn dặn một câu: “Vậy các anh đến nhanh lên nhé.”

Rồi cúp máy.

Lúc này Vân Hân và Đồng Giai đã ra khỏi khách sạn, đi đến bãi đỗ xe trống trải, mí mắt phải đang giật từ từ trở lại bình thường.

Chẳng qua khi nhìn về phía toà nhà sáu tầng, Vân Hân vô thức nhíu mày, cô và Đồng Giai đã được cứu, nhưng còn những người khác phải làm sao?

Cô còn chưa nghĩ ra bước hành động kế tiếp thì bên cạnh đã vang lên tiếng thở dài thật khẽ: “Từ khi quen biết cô, cuộc sống yên bình của tôi trở nên cực kỳ kích thích.”

Vân Hân hơi chột dạ, cô biện minh cho mình: “Kể từ khi đến khách sạn Thế Giới Mới, tôi cũng mới biết cái gì gọi là nhiều tai lắm nạn đấy.”

“Nhưng sau khi quen biết cô tôi mới trở nên điên rồ như thế này.” Đồng Giai lấy điện thoại di động ra rồi gọi điện báo cảnh sát với tinh thần dù có thấy chết cũng không sờn.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, cô ấy nói với giọng điệu thờ ơ: “A lô? Tôi định cho nổ khách sạn Thế Giới Mới trên đường XX, nhưng tôi không muốn làm bị thương người vô tội, anh sơ tán mọi người trong đó đi.”

“Anh không nghe lầm đâu, tôi cũng không nói đùa. Tôi đã đặt bom khắp nơi trong khách sạn, lát nữa khách sạn sẽ nổ tan tành.”

“Tại sao ư? Đương nhiên là vì tôi có thù với chủ khách sạn!”

Nói tới đây, Đồng Giai cười gằn nói: “Chủ khách sạn này yêu tiền như mạng, ông ta mất tiền còn khó chịu hơn cả chết ấy chứ. Ai bảo ông ta làm mấy điều thất đức đó, đáng đời!” 

Nói xong những điều cần nói, cô ấy cúp máy cái rụp. ( truyện trên app T Y T )

Vân Hân sững sờ.

Không đợi cô lên tiếng, Đồng Giai đã tiếp tục gọi thêm cuộc khác: “A lô, giám đốc hả? Tôi vừa nhận được thông báo từ cảnh sát là có kẻ đặt bom trong khách sạn của chúng ta, có thể phát nổ bất cứ lúc nào. Ông mau mở loa yêu cầu mọi người rời khỏi khách sạn đi.”

Sau đó cô ấy cất cao giọng: “Đùa gì mà đùa hả? Sao tôi có thể lấy chuyện này ra nói đùa với ông được? Mau lên, đừng có rề rà. Tôi báo cho ông là vì nếu rề rà dẫn đến kết quả nhân viên thương vong số lượng lớn, cảnh sát sẽ truy cứu trách nhiệm của ông thôi.”

Dứt lời, cô ấy liền cúp máy.

Loạt thao tác này lừa được cả hai bên khách sạn và cảnh sát, ai cũng phải giơ ngón cái lên, nói một câu “Đỉnh vãi chưởng!”.

Sau khi làm xong, Đồng Giai nói với Vân Hân: “Tôi không thèm làm công việc chó má này nữa.”

“Cá lớn nuốt cá bé, cá bé nuốt tôm tép. Ngoại trừ sếp ra thì tất cả nhân viên đều là người bị hại.”

“Nghĩ kỹ hơn thì cũng không có gì đáng để lưu luyến, chẳng qua vì đã quen rồi, cảm thấy có thể tạm chấp nhận cuộc sống này nên mới cứ mãi như thế.”

Từ khi Vân Hân nói cho cô ấy biết việc cây trụ ở khách sạn bị nứt, lo rằng cả toà nhà sẽ sập xuống, dưới đáy lòng cô ấy không ngừng vang lên tiếng thúc giục: “Là thật, chạy mau đi, nhanh lên.”

Cùng với đó là nỗi lo sợ, run rẩy khắp cả người.

Lần trước xuất hiện cảm giác tương tự là khi nhìn thấy Vương Trạch bị mèo hoang cắn, không kịp tiêm vắc xin.

Do đó cô ấy vô cùng lo lắng, ngộ nhỡ lần này trực giác lại đúng nữa thì phải làm sao? Chẳng lẽ cô ấy sẽ chỉ lo chạy trốn, không đếm xỉa tới những người khác trong khách sạn?

Đồng Giai suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nhận ra mình không thể làm được.

Và thế là cô ấy quẳng luôn lý trí, cởi bỏ trói buộc, nổi điên ngay tại chỗ.

“Báo cảnh sát giả, ảnh hưởng đến an ninh trật tự công cộng xã hội sẽ phải đi tù nửa tháng.” Đồng Giai thở dài: “Tâm trạng của tôi bây giờ rất phức tạp, vừa mong trực giác là sai, tất cả mọi thứ đừng xảy ra. Vừa mong rằng lỡ như trực giác là đúng, họ nghe lời khuyên, mau chóng ra ngoài để khỏi uổng công tôi đã hi sinh.”

Vân Hân rất muốn khen Đồng Giai làm tốt, đáng tiếc hình tượng của cô không cho phép.

Cô mở điện thoại lên xem, hiện tại đã qua mười ba phút kể từ lần thứ nhất tim đập nhanh.

Vân Hân nói thầm trong lòng: “Hi vọng sẽ đến kịp.”

Vừa nhận được cuộc gọi, giám đốc lập tức sững sờ.

Gì cơ?

Khách sạn có bom, phải sơ tán khẩn cấp mọi người ư?

Sao nghe như trò đùa vụng về ngày cá tháng Tư thế?

Không đợi ông ta đắn đo, lễ tân đã nhận được thông báo từ đồn cảnh sát.

Đồn cảnh sát đã gọi cho họ rồi, ông ta còn do dự gì nữa? Giám đốc vội sai người thông báo qua loa phóng thanh.

“Thưa các quý khách, khách sạn vừa nhận được một thông báo. Có một quả bom được giấu trong khách sạn và có thể nổ bất cứ lúc nào, vui lòng nhanh chóng rời khỏi đây. Xin nhắc lại, thưa các quý khách, khách sạn vừa nhận được một thông báo…”

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play