Cũng không thể trách khách hàng lại hiểu nhầm. Lúc này sắc mặt Vương Trạch trắng bệch, hai mắt đờ đẫn, lại còn thích cắn người khác, ngoại hình với hành động của anh ta cực kỳ giống xác sống.
“Không có không có, cậu ta chỉ đang bị mắc một căn bệnh lạ nào đó thôi.” Tuy giám đốc không biết tình hình như thế nào nhưng ông ta vẫn cố gắng hoà giải.
Nói xong, ông ta vẫy tay với bảo vệ, ra hiệu cho bọn họ đưa Vương Trạch đi.
“Đừng đến đây!!” Vẻ mặt Vương Trạch rất căng thẳng, liên tục lùi ra sau.
Lúc này, một nhân viên phục vụ bê một khay đồ uống với mấy cốc nước lọc đi ngang qua.
Vương Trạch nhìn thấy, anh ta lại bắt đầu la hét ầm ĩ.
Khách hàng lo lắng đến phát điên: “Sao mấy người lại tuyển nhân viên như này thế? Vừa nãy tôi bị anh ta cắn, liệu tôi có bị lây bệnh không?!”
Triệu Trạch Thần nhìn thấy thế, trầm ngâm nghĩ: “Sợ nước, sợ ánh sáng, lẽ nào anh ta bị nhiễm virus dại?”
Giám đốc và khách hàng nhìn sang với vẻ mặt sợ hãi.
Triệu Trạch Thần giải thích chuyện Vương Trạch bị mèo hoang cắn rồi lại nói tiếp: “Anh ta keo kiệt bủn xỉn, cứ nói là bị mèo cắn không cần phải tiêm, tôi nghi là anh ta không hề đi tiêm.”
Khách hàng cảm thấy yên tâm hơn đôi chút, may thật, ít nhất không phải là xác sống thật.
Nhưng sau đó trong lòng khách hàng lại cảm thấy khó chịu: “Anh ta là người mang virus dại, mà tôi lại bị anh ta cắn, vậy có phải tôi cũng phải đi tiêm giống như lúc bị chó hoang cắn không...”
Giọng điệu của khách hàng đáng thương, giám đốc cũng không biết nên an ủi như nào.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Nhưng ông ta không an ủi được khách hàng thì có thể giận cá chém thớt. Ông ta trợn mắt lườm nguýt Triệu Trạch Thần, trách móc: “Xảy ra chuyện lớn như thế mà sao cậu lại không nói cho tôi biết?”
Triệu Trạch Thần nghe thấy vậy thì sửng sốt, anh ta vô thức giải thích: “Nhân viên thu mua cũng biết. Nhân viên thu mua còn bảo Vương Trạch đi tiêm vắc xin phòng dại, lúc đấy Vương Trạch có đồng ý là sẽ đi. Sao tôi biết được anh ta lại bằng mặt không bằng lòng, nói xong lại không chịu đi tiêm?”
Nếu không phải vì anh ta cũng bị mèo cào, vì lo lắng cho sự an toàn của bản thân nên anh ta đã đi tìm hiểu về các triệu chứng của bệnh dại, có khi đến giờ vẫn chưa phát hiện ra Vương Trạch đang bị gì.
Nhân viên thu mua cũng biết? Được lắm, lại có thêm một người gánh tội thay.
Giám đốc liếc mắt nhìn Đồng Giai, trầm giọng nói: “Lát nữa tôi sẽ tính sổ với cô sau.”
Đồng Giai chẳng buồn để ý đến ông ta.
Cô ấy nhìn Vương Trạch vùng vẫy một cách tuyệt vọng, bị bảo vệ giữ chặt nhưng anh ta còn quay đầu sang cắn người ta để khiến đối phương buông tay ra. Trong lòng cô ấy lại nghĩ đến một chuyện khác… Trực giác của cô ấy đã đúng, Vương Trạch thật sự rất nguy hiểm.
Cách đó không xa, bởi vì Vương Trạch vừa cắn vừa cào người khác như đang phát điên nên các nhân viên bảo vệ do dự, mấy người xúm vào mà không khống chế nổi anh ta.
Đến lúc quan trọng, Vân Hân tìm thấy một đôi găng tay da và đeo vào, sau đó cô bất ngờ lao đến. Một tay cô đè lên lưng Vương Trạch, tay còn lại thì đè lên đầu Vương Trạch, cứ thế ghìm anh ta xuống đất.
“Mau, mau lên, mau lấy dây thừng trói cậu ta lại! Bịt kín miệng cậu ta lại!!” Giám đốc chỉ huy.
Vương Trạch còn muốn giãy giụa, nhưng Vân Hân đè lên người anh ta giống như một ngọn núi nhỏ. Tay cô đè lên đầu anh ta khiến anh ta không quay đầu lại được.
Liếc thấy môi khách hàng mấp máy, giám đốc cực kỳ nhanh nhạy, vội vàng hét lên trước: “Xe cứu thương đã đến chưa? Bác sĩ đâu rồi? Ở đây có người cần điều trị khẩn cấp!”
Khách hàng mấp máy môi, cuối cùng không nói gì nữa.
...
Tóm lại sau một hồi vật lộn, cuối cùng cơn hỗn loạn cũng lắng xuống.
Đến khi xe cứu thương đến nơi, giám đốc lên xe cùng khách hàng, hộ tống khách hàng đến bệnh viện. Phía bên kia, bảo vệ bị thương được chữa trị cùng với Vương Trạch.
Trong lòng Triệu Trạch Thần vẫn còn thấy sợ hãi: “Bỏ ra hai ngàn để tiêm vắc xin phòng dại có hơi đắt thật. Nhưng bỏ ra hai ngàn để cứu một mạng người thì lại không hề đắt chút nào!”
…
Vương Trạch bị đưa đến bệnh viện, không lâu sau đã được chẩn đoán mắc bệnh dại.
Khách hàng với bảo vệ lần lượt được tiêm Globulin miễn dịch và vắc xin phòng dại.
Giám đốc bận trước bận sau, nói hết nước hết cái, cuối cùng ông ta cũng tạm thời xoa dịu được khách hàng.
Trở về khách sạn, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, ông ta gọi Đồng Giai và Triệu Trạch Thần đến truy cứu trách nhiệm.
Triệu Trạch Thần không phục: “Anh ta ngoài miệng thì đồng ý sẽ đi, nhưng thực tế lại không đến bệnh viện tiêm phòng kịp thời. Đâu thể nào lôi chuyện này ra trách chúng tôi được? Lẽ nào chúng tôi còn phải lôi cổ anh ta đến bệnh viện, tận mắt nhìn thấy bệnh viện tiêm Globulin miễn dịch với vắc xin phòng dại vào cơ thể anh ta nữa à?”
Sự thật đã chứng minh, cấp trên đã muốn kiếm chuyện với bạn thì kiểu gì cũng sẽ bới móc ra được vấn đề.
Giám đốc trợn mắt: “Không đến bệnh viện cùng, thế sau đấy thì sao? Phát hiện ra cậu ta có dấu hiệu khác thường, sao không báo cho tôi biết trước? Sao cứ phải chờ đến khi cậu ta gây chuyện rồi mới chịu kể sự thật?”
Triệu Trạch Thần thầm kêu khổ.
Từ lúc đi bắt mèo, mối quan hệ của hai người đã tệ đi, anh ta chẳng buồn chú ý đến Vương Trạch nên rất khó để có thể phát hiện ra Vương Trạch có gì đấy không ổn.
Sau này vô tình gặp nhau, Vương Trạch nói mình bị đau đầu với sốt nhẹ, anh ta cũng tin luôn chứ không nghĩ gì nhiều.
Lúc này bị chất vấn như vậy, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Triệu Trạch Thần lại là… Này thì lắm mồm này! Không nói câu nào có phải đã không bị truy cứu trách nhiệm trong chuyện này không?! Giờ thì hay rồi, không chỉ có mình bị xui xẻo mà còn kéo theo cả nhân viên thu mua nữa.
Cả hai người họ đều vô tội mà!
Thật ra Triệu Trạch Thần muốn nói lý với cấp trên, nhưng cấp trên lại không muốn nói lý với anh ta mà chỉ muốn tìm người chịu trách nhiệm.
Giám đốc uy nghiêm nhìn Đồng Giai, hỏi: “Chuyện đã đến nước này rồi, cô định làm gì đây?”
Đồng Giai liếc nhìn Triệu Trạch Thần, chỉ thấy anh ta đang cực kỳ sốt ruột, đôi mắt sáng ngời để lộ ra sự ngu ngốc thiếu nhanh nhẹn.
Cô ấy lại liếc nhìn giám đốc, trên mặt ông ta không hề có biểu cảm lo lắng, có lẽ ý định của ông ta cũng chẳng tốt lành gì.
Đồng Giai nhìn lên trần nhà, dùng giọng điệu vô cảm nói: “Sau khi chuyện xảy ra, tôi đã kiểm tra camera. Phát hiện bình thường Vương Trạch sống ở ký túc xá nhân viên, không có người thân ở đây. Vậy nên sau khi bị bệnh, anh ta không xin nghỉ, cũng không về nhà mà chỉ ở khách sạn”
“Ngày xảy ra vụ việc, anh ta đang làm việc ở sảnh thì thấy ánh nắng mặt trời chiếu vào qua cửa sổ, anh ta không nói với ai mà tự đến chỗ cửa sổ, lặng lẽ kéo rèm lại. Sau đấy khách hàng muốn kéo ra, thậm chí anh ta còn xảy ra mâu thuẫn với khách hàng trước mặt tất cả mọi người, nhất quyết không cho.”
“Giám đốc, có phải là do công tác đào tạo nhân viên không được ổn không? Nhân viên thật sự coi công ty là nhà mình luôn rồi kìa.”
Giám đốc: “???”
Ông ta nhìn Đồng Giai đầy ngạc nhiên, giống như đang hỏi sao cô lại đưa ra được kết luận thần kỳ thế?
Nhân viên vừa mới vào công ty đều được ông ta đích thân đào tạo. Cái nồi này mà úp lên đầu ông ta thì kiểu gì ông ta cũng không trốn tránh trách nhiệm được.
Đồng Giai khẽ mỉm cười.
Trong ánh mắt cô ấy viết: Nhào vào đi, đùn đẩy cho nhau đi, có ngon thì cùng sa lầy cả đám luôn!
Nhưng ngoài miệng cô ấy lại nói: “Giám đốc, tôi thấy nhân phẩm của Vương Trạch không được tốt lắm. Tôi đã bảo anh ta đi tiêm vắc xin phòng dại rồi, trước mặt tôi thì anh ta đồng ý, nhưng sau lưng lại không làm theo, loại người này có bỏ ra bao nhiêu công sức cũng không thể đào tạo tốt được. Hay là nếu sếp tổng có hỏi chuyện, chúng ta cứ nói thẳng mọi chuyện ra nhé?”
Giám đốc nhìn chằm chằm Đồng Giai một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi nói: “Tôi thấy không sao đâu.”
Triệu Trạch Thần cứ tưởng chắc chắn lần này không thoát được, sẽ bị trừ tiền lương. Không ngờ giám đốc với nhân viên thu mua chỉ nói chuyện một lúc mà mọi chuyện đã được giải quyết một cách thuận lợi.
Anh ta nhìn về phía nhân viên thu mua, trong ánh mắt vô thức lộ ra chút ngạc nhiên và ngưỡng mộ.
Đồng Giai thầm nói, thế này thôi thì tính là gì. Nếu cậu đi làm lâu, lại không phải loại người có cái tính vâng vâng dạ dạ, tình nguyện chịu thiệt thì kiểu gì cậu cũng sẽ học được rất nhiều kỹ năng giao tiếp kỳ lạ thế này.
…
Vương Trạch bị đưa vào bệnh viện, hai ngày sau anh ta qua đời.
Không phải vì có người cố tình trả thù anh ta, mà bản thân bệnh dại là một bệnh truyền nhiễm cấp tính, tỷ lệ tử vong sau khi mắc bệnh là 100%. Toàn bộ quá trình từ khi xuất hiện triệu chứng đến khi tử vong có thể chỉ mất một tuần.
Nghe nói trước khi chết, Vương Trạch khát nước muốn uống nước, nhưng khi nhìn thấy nước lại thấy sợ hãi.
Không thể mở cửa sổ, bởi vì sợ gió.
Phải kéo kín rèm cửa, bởi vì sợ ánh sáng.
Cuối cùng, anh ta người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Có rất nhiều người thầm nói, sống như vậy để làm gì? Chết có khi lại là giải thoát.
Bởi vì không liên lạc được với người nhà của Vương Trạch nên công ty đã giúp đỡ tổ chức tang lễ cho anh ta. Sau đó kiểm tra tài khoản thấy trong đó có mấy chục nghìn tiền tiết kiệm.
Nghe người quen kể, lúc còn sống Vương Trạch không có sở thích gì, chỉ có thỉnh thoảng là hút thuốc lá. Bình thường sống ở công ty, ăn cơm cũng ăn ở công ty, hầu như không chi tiêu gì.
Sau khi biết chuyện, Triệu Trạch Thần cũng thổn thức một thời gian. Anh ta không phải người không có tiền, không trả nổi tiền vắc xin phòng dại, sao lại tỏ ra kháng cự thế chứ?
Khoảnh khắc Vương Trạch tắt thở, giao diện trong suốt tự động xuất hiện trước mặt Vân Hân.
[Xin chúc mừng người chơi đã may mắn sống sót thành công trong phó bản số 113179 - “Sự cố mèo hoang tấn công người”.]
[Bởi vì cô đã ngăn cản nguy hiểm lây lan rộng hơn, ngăn không để nhiều người bị thương hơn nên điểm đánh giá vượt ải là “C”, thưởng điểm thuộc tính: Độ nhạy +0,1; Thể chất +0,2.]
… ( truyện trên app tyt )
Tuy Vương Trạch đã chết, nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Khách hàng còn đang nằm viện, phải làm sao để xoa dịu cơn giận của ông ấy, bày tỏ lời xin lỗi của khách sạn đến khách hàng là chuyện quan trọng nhất lúc này.
Giám đốc bận đến nỗi sứt đầu mẻ trán, ngày nào cũng đến bệnh viện để an ủi khách hàng.
Mà lúc này sếp tổng lại đang đi công tác ở chỗ khác, không thể về ngay được, nên việc xoa dịu khách hàng được giao lại cho giám đốc.
Sau lưng ông ta, Đồng Giai lén lút nói với Vân Hân: “Cô có biết không? Bình thường sếp tổng của chúng ta chưa bao giờ đi công tác. Chẳng qua là ông ta thấy tình hình căng quá, không muốn đứng ra giải quyết nên mới bỏ đi du lịch, đẩy tất cả mọi việc cho giám đốc.”
“Người kiếm được tiền là sếp tổng, mà giám đốc lại là người giải quyết rắc rối. Ai nhìn mà chẳng phải khen một câu, doanh nhân đúng là thông minh.”
Vân Hân nghe thấy vậy thì rất ngạc nhiên: “Đẩy tất cả mọi việc cho giám đốc giải quyết, sếp yên tâm làm vậy luôn à?”
Đồng Giai cười mỉa: “Cô tưởng đây là lần đầu tiên giám đốc bị lừa à?”
Nói cách khác, sếp tổng đã làm những chuyện như này rất nhiều lần, thậm chí lừa nhiều đến mức có kinh nghiệm luôn.
Vân Hân cứng họng.
Đúng là, chó nghe xong cũng phải lắc đầu.
…
Vì có sức khoẻ như trâu như hổ nên Vân Hân rất được việc trong bếp.
Theo lời của bếp trưởng thì là: “Sức khoẻ như thế mà không dùng để xóc chảo thì quá lãng phí.”
Tiếc là Vân Hân không có ý định học nấu ăn. Cô thường xuyên đến phòng bếp để giúp thái rau củ hoặc là phụ giúp một số việc nào đấy.
Lâu dần cô cũng dần quen thân với mấy nhân viên phụ bếp.
Thỉnh thoảng có gì ngon là họ lại lén lấy cho cô một ít.
Hôm nay trong lúc rảnh rỗi, các phụ bếp tụ tập lại nói chuyện. Vân Hân không phải nhân viên trong phòng bếp cũng ngồi bên cạnh vừa nghe ké vừa ăn đồ ăn vặt bánh ngô áp chảo được dành riêng cho mình.
Bánh ngô áp chảo là một món ăn đặc trưng của khách sạn, không những thơm ngon mềm mại mà còn có vị hơi ngọt. Đặc biệt là khi vừa mới ra lò, đấy là lúc bánh ngon nhất.
Có đôi lúc bếp trưởng thấy thèm cũng tự xuống bếp làm một ít. Một phần để lại cho mình ăn còn một phần khác thì cho cô. Nhưng hôm nay là các phụ bếp luyện tập, thành phẩm làm ra bọn họ chỉ ăn thử một miếng nhỏ, phần còn lại thì cho cô.
“Tôi bảo này, có phải sếp của chúng ta hơi keo kiệt không? Trả lương thấp thì thôi đi, đằng này còn nghĩ cách trừ tiền lương. Lẽ nào ông ấy thiếu tiền để vào viện khám bệnh keo kiệt à?” Có một người tức giận nói.
“Nghe người ta nói, không chỉ có khách sạn mà cả tòa nhà này đều là của sếp. Nhiều tiền như thế mà còn keo kiệt, không thể nào hiểu nổi.”
“Tôi thân với Tiểu Lâm ở bộ phận vệ sinh. Cô ấy nói lúc quét dọn phát hiện trên trụ với tường của tòa nhà có vết nứt… Sếp keo kiệt như này, tôi lo là ông ta còn rút ruột công trình ấy chứ.”
“Không đến mức đó chứ...” Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
“Cậu nói thế làm tôi cũng nhớ ra.” Một người khác do dự nói: “Có người kể với tôi, gương trên bàn trang điểm cho khách ở tầng hai bị vỡ, xà nhà trong đại sảnh cũng bị nứt, chỉ mới hai ngày trước thôi.”
Trước khi tám chuyện, bọn họ đã đi kiểm tra và xác nhận cửa phòng bếp đã khoá. Nhưng dù vậy, cũng không thể bảo đảm được tất cả mọi người ở đây không có ai là không lỡ miệng. Thế nên, lúc không muốn nhắc đến tên người nói bọn họ sẽ dùng “có người” để thay thế. Dù sao cũng đã tám chuyện với nhau lâu rồi, ai cũng tự hiểu.
Người kia vừa nói hết câu, những người khác bắt đầu ồn ào, vô thức nói lớn tiếng: “Thật hay giả thế? Có chắc là không phải có người cố ý phá hoại không?”
“Sao nghe ghê thế? Ghê đến mức khiến người ta muốn xin nghỉ việc rồi bỏ trốn ngay trong đêm ấy.”
“Chỉ cần sếp đáng tin thêm một chút thôi là bây giờ trong lòng tôi đã không hoảng đến mức ấy rồi.”
“Có nên nói với sếp không, bảo ông ấy sửa chữa lại?”
Mấy người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh: “Ai đi đây? Nói ra có khi lại bị sếp chửi cho nữa ấy?”
“Còn có khả năng sẽ bị ăn hành.”
“Hay là chúng ta cứ giả vờ như không biết đi? Đến lúc tình hình nghiêm trọng hơn, có khi sẽ có người khác nói đấy.”
Mấy người bàn bạc tới bàn bạc lui, cuối cùng tất cả đều đồng ý làm như vậy là tốt nhất.