Trằn trọc suốt đêm.

Do cơn đau đầu và sự lo lắng trong lòng nên Vương Trạch không tài nào ngủ nổi. Đợi đến khi tờ mờ sáng, anh ta trở mình bật dậy, suy nghĩ suốt một đêm, cuối cùng anh ta quyết định đến bệnh viện tiêm vắc xin bệnh dại.

Khi anh ta đến bãi đậu xe để lấy xe máy, tình cờ có hai lao công đang nói chuyện ở đó: “Con người thời nay tệ quá! Không biết trước đó là ai đã giết con mèo rồi vứt nó ở đây nữa.”

“Nó không phải bị con người giết chết.” Người còn lại suy đoán: “Trên người nó có vết cào và vết cắn, có lẽ là do đánh nhau tranh giành lãnh thổ, cuối cùng mới chết vì bị thương nặng.”

Vương Trạch giật mình.

Anh ta nhớ lại “phương pháp theo dõi mười ngày” mà nhân viên hiệu thuốc đã nói với mình. Nói gì mà nếu con mèo cắn anh ta không bị chết sau mười ngày thì về cơ bản sẽ không có chuyện gì. Còn nếu mèo chết thì nhất định phải tiêm vắc xin.

“Con mèo chết trông như thế nào? Nó chết từ bao giờ vậy?” Vương Trạch sốt ruột hỏi.

Vì anh ta đột nhiên nói chen vào nên người lao công sợ hết hồn.

Một người cố gắng nhớ lại, mãi sau mới nói nhưng không chắc chắn lắm: “Hình như chết được tầm nửa tháng rồi thì phải? Màu sắc thì, mèo màu cam?”- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

“Không phải, không phải.” Người còn lại sửa lại: “Nó không phải là một con mèo màu cam thuần túy, là màu cam trắng, trên cổ nó có một nhúm lông trắng.”

“Hả, thế à? Tôi không nhớ nữa rồi.”

Con mèo cắn anh ta trông như thế nào? Vương Trạch cố gắng hết sức để nhớ lại, nhưng thời gian đã qua quá lâu, anh ta đã quên từ đời nào rồi.

Vẫn phải đến bệnh viện.

Vương Trạch ngồi lên chiếc xe điện, vội vàng rời đi.

Người lao công không hiểu gì cả: “Mèo hoang chết mà anh ta lo lắng cái gì vậy trời? Có phải mèo anh ta nuôi đâu.”

...

Khi đến bệnh viện, bác sĩ nói bảy mũi tiêm huyết thanh cộng với mũi tiêm bệnh dại đầu tiên sẽ tốn gần một ngàn năm. Nếu như tiêm đủ năm mũi phòng bệnh dại thì tổng số là hai ngàn bảy.

“Đắt vậy á?!” Vương Trạch kinh ngạc kêu lên.

Nhưng nghĩ đến con mèo chết ở bãi đậu xe, anh ta vô cùng hoảng loạn, cuối cùng đành nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi tiêm!”

Trong khi bác sĩ tiêm thuốc, tim Vương Trạch như đang rỉ máu. Anh ta bắt đầu hối hận vì sao mình lại trêu chọc con mèo kia làm gì.

Sau khi tiêm xong những mũi cần tiêm, cả người anh ta cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm - Đã tiêm vắc xin rồi, giờ anh ta đã an toàn, chắc chắn sẽ không có chuyện gì.

Trên đường trở về, Vương Trạch vui tươi hớn hở, trạng thái tinh thần cũng tốt hơn một chút.

Trở lại khách sạn, nhìn thấy Đồng Giai, anh ta thậm chí còn chủ động tiến lên chào hỏi: “Hello thu mua, hôm nay tôi đi tiêm phòng rồi!”

Đồng Giai nhìn thấy Vương Trạch, cô ấy cũng không hiểu mình có cảm giác gì nữa, chỉ bất giác lùi lại một bước. Đợi đến khi định thần lại, cô mới ậm ờ đáp lại: “Ồ, vậy thì tốt.”

Sau khi tiêm vắc xin, Vương Trạch giống như đã vớ được kim bài miễn tử, vui vẻ đi làm việc.

Đồng Giai theo nhìn bóng lưng anh ta, trong lòng tràn đầy cảm giác bài xích. Mọi tế bào trên cơ thể giống như đang nói, nhất định phải tránh xa người này.

...

Giờ nghỉ ngơi.

Đồng Giai kéo Vân Hân vào một góc khuất, hạ thấp giọng nói: “Vừa nhìn thấy Vương Trạch là tôi đã nhận ra anh ta có gì đó không ổn, có phải cô đã đoán ra từ trước rồi không?”

Lần đầu gặp nhau, Vân Hân được giám đốc tiến cử, Đồng Giai khá bất mãn.

Nhưng sau này nhờ có Vân Hân bảo cô ấy rời đi nên cô ấy mới tránh bị xe tông, từ tận đáy lòng Đồng Giai đã bắt đầu cảm thấy gần gũi và tin tưởng cô hơn một chút.

Lại sau đó, Đồng Giai kể lại những chuyện quái dị đã xảy ra với cô, vậy mà hơn nửa tháng trôi qua, trong khách sạn không hề có bất kỳ tin đồn kỳ lạ nào.

Đồng Giai ngày càng cảm thấy Vân Hân là người kín tiếng, nhân phẩm tốt, là một người rất tốt, nói chuyện cũng thoải mái.

“Hả? Anh ta bị làm sao cơ?” Vân Hân nghiêng đầu.

“Đừng giả vờ nữa.” Đồng Giai càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán của mình là đúng: “Chắc chắn cô đã biết con mèo cắn bọn họ có vấn đề gì đó nên mới khuyên Triệu Trạch Thần đi tiêm vắc xin bệnh dại.”

“Vương Trạch ngoài miệng thì nói sẽ đi, nhưng hóa ra bằng mặt không bằng lòng, cho nên tới muộn mới đi tiêm.”

Vân Hân nghi hoặc: “Vậy Vương Trạch thế nào rồi?”

“Hai mắt đờ đẫn, vẻ mặt mệt mỏi, cảm giác tệ lắm.” Đồng Giai mô tả qua loa.

Vân Hân lại hỏi: “Anh ta đã đến bệnh viện kiểm tra và được chẩn đoán mắc bệnh dại rồi sao?”

Đồng Giai: “... Không phải thế.”

Vân Hân ngước mắt lên, hỏi từng chữ một: “Vậy tại sao cô lại nghĩ con mèo đã cắn bọn họ chắc chắn có vấn đề?”

Đồng Giai ngây ra: “Gì cơ?” ( truyện trên app T Y T )

“Bản thân cô không nhận ra sao? Logic của cô thật sự rất khó hiểu đấy.” Vân Hân nghiêm túc phân tích: “Chưa có người chẩn đoán, vậy tại sao cô lại cho là Vương Trạch có bệnh? Sau đó suy luận con mèo có vấn đề gì đó, rồi lại suy luận ra việc tôi đã biết chuyện từ trước.”

Đồng Giai mở miệng, nhưng mãi không nói được lời nào.

Cô ấy mơ hồ cảm thấy suy đoán của mình không hề sai, nhưng cách nói của Vân Hân hình như cũng đúng.

Thế… rốt cuộc tại sao trước đó mình lại chắc chắn vậy nhỉ?

“Liệu có khi nào.” Vân Hân chậm rãi nói: “Người có giác quan thứ sáu không phải tôi, mà là cô không?”

“Tôi chỉ xuất phát từ sự cẩn thận, đưa ra lời khuyên một cách bình thường thôi. Còn cô thì muốn có một người bạn đồng hành đến mức nhìn kiểu gì cũng thấy hành động của tôi đáng nghi.”

Là vậy à?

Đồng Giai bối rối.

Phân tích về mặt logic thì không có vấn đề.

Nhưng trong lòng cô ấy luôn có một giọng nói đang hét lên, không đúng, không phải như vậy!

“Tôi nói này, có phải cô bị căng thẳng quá rồi không?” Vân Hân nói với giọng điệu khá thản nhiên: “Sau vụ tai nạn ô tô, thể lực của cô đã tăng lên, trở thành siêu nhân rồi sao?”

“Không phải.” Đồng Giai vội vàng lắc đầu.

“Vậy thì đúng rồi, vẫn là người bình thường thôi.” Vân Hân lại hỏi: “Giác quan thứ sáu của nữ giới vốn rất mạnh mẽ, lẽ nào từ nhỏ đến lớn cô chưa từng gặp cô gái nào như vậy ư?”

Nhắc đến đây, Đồng Giai nhớ đến một người: “Lúc còn học đại học, tôi có một bạn học nữ cùng khóa không cùng chuyên ngành. Mọi người đều gọi cô ấy là ‘cỗ máy nhận dạng trai đểu’.”

“Khoa trương đến mức nào ấy hả? Lần đầu tiên gặp mặt bạn trai của bạn cùng phòng ký túc xá, sau khi gặp xong, cô ấy đã nói riêng với bạn cùng phòng là cô ấy có cảm giác không tốt về người bạn trai này.”

“Người bạn cùng phòng mới đầu còn không tin, nhưng sau đó người bạn trai đúng là đã bắt cá hai tay.”

“Sau đó lại có một lần, bạn cùng lớp có quen bạn trai mới, nói đùa rằng cô ấy nhìn người rất giỏi, nhất định phải để cô ấy gặp một lần, giúp mình kiểm định.”

“Sau đó gặp mặt, cô ấy không nói gì cả mà quả quyết lắc đầu. Người bạn cùng lớp cho rằng cô ấy cố tình phá đám nên rất tức giận. Kết quả không lâu sau, người bạn trai bị lộ ra một chân đạp mấy thuyền, người bạn cùng lớp kia không phải là người đầu tiên bị mắc câu.”

Nói tới cuối, Đồng Giai bắt đầu nghi ngờ là do mình quá căng thẳng.

Hoá ra trên thực tế cũng có những người như vậy, chính cô ấy cũng đã từng gặp họ, chỉ là mới đầu cô ấy không nghĩ tới thôi.

“Trên thế giới vốn có rất nhiều chuyện mà khoa học không thể giải thích được. Sau khi cận kề cái chết, tiềm năng bộc phát, sau đó thể lực tăng lên rất nhiều. Mặc dù trước đây chưa từng nghe nói tới, nhưng cũng không phải rất vô lý.” Cuối cùng, Vân Hân tổng kết lại như vậy.

Đồng Giai chưa từng nói rằng, thực ra sau vụ tai nạn, cả người cô ấy luôn ở trong trạng thái lo lắng. Lúc này nói chuyện với Vân Hân xong, cô ấy có thể cảm nhận được rõ ràng, cảm giác lo âu đã giảm đi rất nhiều.

Cứ như thể bản thân sự việc là bình thường, là cô ấy đã phản ứng thái quá mới khiến bản thân mình trở nên lo lắng.

“Còn nữa, cảm ơn cô đã nói cho tôi biết chuyện Vương Trạch có vấn đề nhé.” Vân Hân chân thành cảm ơn cô ấy: “Nghe lời khuyên của người khác cũng chẳng mất gì, tôi bằng lòng nghe lời khuyên! Sau này tôi sẽ tránh xa anh ta.”

“Ừa...” Đồng Giai vẫn cứ cảm thấy kỳ lạ.

Nhưng rốt cuộc là kỳ lạ ở chỗ nào? Tạm thời cô ấy không nghĩ ra được.

...

Sáng hôm sau.

Vương Trạch khẽ dụi mắt, vật lộn đứng dậy khỏi giường.

Kể từ lúc bị sốt nhẹ, giấc ngủ của anh ta không được tốt lắm, còn thường xuyên cảm thấy đau đầu.

Vương Trạch mở hộp thuốc ở trên tủ đầu giường, uống cùng với nước rồi lẩm bẩm: “Uống thuốc mấy ngày rồi mà sao vẫn không thấy khá hơn nhỉ?”

Anh ta xỏ dép lê vào, đang định vào phòng vệ sinh thì mắt cá chân đột nhiên vừa ngứa vừa tê vừa đau như có kiến bò.

“Thứ gì đang cắn mình vậy?” Vương Trạch nhanh chóng kéo ống quần lên.

Kết quả là không có gì ở mắt cá chân, nhưng lại cảm thấy khó chịu.

Vương Trạch nhìn hồi lâu, chợt nhớ tới chỗ này từng bị mèo hoang cắn. Sau khi vết thương lành lại, anh ta không còn để ý đến nó nữa.

Nhưng hiện tại, vùng bị ngứa, tê và đau này hình như trùng khớp với vùng vết thương.

Vương Trạch lập tức hoảng sợ: “Mình đã tiêm vắc xin rồi, tại sao vẫn...”

“Không, không, không.” Nói được nửa chừng, anh ta lại phủ nhận: “Nói không chừng là do lúc ngủ bị đè lên nên chân mới bị tê.”

Vừa nói, anh ta vừa nén cơn đau, bắt đầu đi lại quanh nhà.

Thế nhưng, dù có đi bao lâu, cảm giác tê buốt vẫn không hề thuyên giảm.

Vương Trạch ngồi phịch xuống ghế, bỗng nhiên muốn hút một điếu thuốc.

...

Trong giờ làm việc, Triệu Trạch Thần đang chuyên tâm làm việc.

Vương Trạch chẳng biết nhảy ra từ xó xỉnh nào, nắm lấy cổ tay anh ta và hỏi: “Anh đã tiêm vắc xin bệnh dại chưa?”

“Tiêm rồi.” Nhắc tới chuyện này, Triệu Trạch Thần lại tức giận, lời nói có ý châm biếm: “Thế nào? Cuối cùng cũng cắn rứt lương tâm, đồng ý chịu tiền thuốc thang của tôi rồi hả?”

Vương Trạch mấy ngày nay ngủ không ngon, hai mắt thâm quầng, trông vô cùng hốc hác. Anh ta khàn giọng hỏi: “Anh tiêm ở đâu vậy?”

Triệu Trạch Thần thầm nổi giận, nhưng nhìn dáng vẻ đáng thương của anh ta, cuối cùng vẫn nói ra tên bệnh viện.

Cũng chính là nơi mà Vương Trạch đã đến.

Vương Trạch lại hỏi: “Sau khi tiêm vắc xin, anh có thấy khó chịu chỗ nào không?”

“Có chứ! Cánh tay của tôi đau mỏi, toàn thân không có sức, không làm việc nổi nhưng cũng không dám xin nghỉ, ăn uống còn phải kiêng khem nữa!” Triệu Trạch Thần càng nói càng tức giận, chỉ ước gì có thể túm lấy cổ áo Vương Trạch rồi đánh cho một trận.

Nhưng anh ta là một người văn minh.

Quan trọng hơn là, đánh nhau trong công ty sẽ có nguy cơ bị sa thải. Thế là anh ta cố kìm nén cơn tức giận, chỉ dùng lời nói để khiển trách.

“Chỉ vậy thôi sao?” Vương Trạch hoảng sợ.

Cùng một bệnh viện, vậy thì chắc là loại vắc xin đã tiêm cũng giống nhau. Nhưng tại sao nhìn Triệu Trạch Thần có vẻ ổn, còn anh ta...

Lẽ nào thực sự là do tiêm vắc xin muộn quá ư?

“Như vậy còn chưa đủ chắc?” Triệu Trạch Thần nghi ngờ đối phương cố ý tới đây để soi mói: “Anh đang nói tiếng người đấy hả? Tôi bị anh liên lụy, phải tự bỏ ra hơn hai ngàn tệ để tiêm vắc xin. Thế mà anh vẫn còn chê phản ứng của tôi sau khi tiêm vắc xin chưa đủ dữ dội à?”

“Không đâu, không đâu...” Vương Trạch ngày càng hồn bay phách lạc, bước chân lảo đảo, không lâu sau đã mất tăm.

Triệu Trạch Thần dồn nén đã lâu, cuối cùng cũng xì ra một câu: “Anh không phải bị mèo cắn, mà là bị xác sống ăn mất não rồi đúng không?”

...

Mặc dù Vân Hân đã hứa với Đồng Giai nếu gặp Vương Trạch sẽ tránh xa anh ta ra, nhưng trên thực tế, công việc của họ không có cơ hội để tiếp xúc, muốn gặp được cũng rất khó.

Trong ba ngày liên tiếp, Vân Hân đều chăm chỉ và tích cực làm việc, phấn đấu trở thành một nhân viên xuất sắc.

Trong giờ nghỉ trưa hôm nay, cô đang cầm đồ uống ngồi thừ người ra thì cảm giác thấp thỏm quen thuộc lại ập đến.

Ngước mắt nhìn thì thấy một khách hàng đang kéo rèm cửa sổ sát sàn ở sảnh ra. Mặt trời chiếu ngay bên ngoài, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu xuống sàn nhà, làm sáng bừng cả căn phòng.

Kết quả một giây sau, Vương Trạch lao tới cửa sổ, nhanh chóng kéo phăng rèm lại.

“Anh làm gì vậy?” Khách hàng không hài lòng, lại kém rèm ra.

“Đừng kéo ra!!” Vương Trạch hét lớn, lại kéo rèm lại.

Khách hàng tức cười: “Ở khách sạn của các anh, muốn kéo rèm ra sưởi nắng cũng không được sao?”

Điều kỳ lạ hơn nữa là xung quanh không có khách hàng nào khác nên hoàn toàn không ảnh hưởng đến ai cả.

“Không được! Không thể để ánh nắng chiếu vào.” Vương Trạch kiên quyết từ chối.

Khách hàng: “???”

Khách sạn gì kì lạ vậy? Ngay cả rèm cửa sổ cũng không được phép kéo ra?

“Tôi cứ kéo ra đó.” Khách hàng ương ngạnh cãi lại Vương Trạch: “Tôi không tin lại có khách sạn còn có quy định rõ ràng không cho phép khách hàng kéo rèm.”

“Giám đốc của các anh đâu rồi? Có ai phụ trách ra đây nói chuyện không?”

Vừa nói vừa đưa tay kéo rèm.

Vương Trạch nắm chặt quyết không chịu nhường.

Hai người một người muốn kéo rèm ra, một người muốn kéo rèm vào, không ai chịu nhường ai nên bắt đầu đấu sức.

Vương Trạch mấy ngày liền ngủ không ngon, toàn thân suy nhược, dần dần không đấu lại được.

Khách hàng vừa định cười thì Vương Trạch đột nhiên lao tới và cắn mạnh vào tay của khách hàng.

Khách hàng bị đau buông ra, đồng thời cực kỳ sợ hãi: “Sao lại còn cắn người thế này??”

Rèm cửa lại bị kéo một chút. Ánh nắng xuyên qua khe hở, hắt xuống sàn nhà, Vương Trạch tỏ ra sợ hãi, vội vàng đóng rèm lại.

Khách hàng vô cùng kinh hãi, liên tục lùi lại mấy bước, nói với giám đốc, Đồng Giai và nhân viên bảo vệ đang vội vàng chạy đến: “Khách sạn của các anh bí mật nuôi xác sống đấy à?!”

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play