Trò Chơi Tiến Hoá

Chương 4: Khách sạn Thế Giới Mới (2)


1 tuần

trướctiếp

Người đàn ông trung niên có ý định tự tử để gian lận tiền bảo hiểm nhưng tài xế đã cố gắng hết sức tránh khiến cho vụ tai nạn giao thông càng nghiêm trọng hơn. Toàn bộ sự việc quá phức tạp và kỳ quái, trên mạng đầy rẫy những lời chửi bới.

“Vô văn hóa, đáng sợ thật chứ.”

“Người muốn chết thì không chết được, còn người không muốn chết thì lại chết vì tai nạn giao thông, ông trời đúng là mù rồi.”

“Nghiệp chướng!”

Giữa những tiếng chửi mắng, Vân Hân dần dần thích nghi với nhịp độ của công việc mới.

Hôm nay, cô vừa mới đến khách sạn, vừa thay xong đồng phục làm việc thì Đồng Giai đột nhiên xuất hiện và kéo cô về phía đầu cầu thang.

Vân Hân ngoan ngoãn đi theo, đợi đến nơi không có người nào mới hỏi: “Sao vậy?”

Đồng Giai nhìn có vẻ căng thẳng. Cô ấy nhìn quanh, chắc chắn ở đây chỉ có hai người họ rồi mới hạ thấp giọng hỏi: “Hôm đó sau khi cho lời khai ở đồn cảnh sát rồi về nhà, cô có cảm thấy có gì không ổn không?”

“Không, làm gì có gì đâu.” Vân Hân lắc đầu.

Nghe vậy, Đồng Giai vô cùng thất vọng. Cô ấy không bỏ cuộc mà lại hỏi: “Thật sự không có gì sao? Cô nghĩ kỹ lại xem.”

“Mọi thứ vẫn như bình thường.” Vân Hân đưa ra một câu trả lời chắc nịch.

“Haiz…” Vẻ mặt của Đồng Giai thay đổi, cuối cùng không nhịn được phát ra một tiếng thở dài.

“Cô không sao chứ?” Vân Hân lo lắng hỏi.

Đồng Giai ậm ờ nói: “Tôi gặp phải một vài chuyện... hơi kỳ lạ.”

“Kỳ lạ ở chỗ nào?” Vân Hân hỏi.

Đồng Giai thực sự rất muốn tìm một người để thảo luận nên cẩn thận nói: “Cuối tuần trước, bạn tôi đi chạy marathon, bảo tôi cùng tham gia.”- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

“Cô ấy nói không cần thiết phải hoàn thành đường chạy, cứ tham gia thôi.”

“Tôi nghĩ, dù sao cũng hiếm khi thời tiết đẹp như vậy, ra ngoài vận động một tí cũng tốt. Sau này lỡ như lại gặp chuyện gì đó, thà chạy nhanh còn hơn là không chạy nổi.”

“Kết quả là, tôi chạy một mạch hoàn thành đường chạy! Về đích cùng lúc với bạn tôi luôn!”

Mặt Đồng Giai như gặp ma: “Việc này quá kỳ lạ, bạn tôi thích vận động, thường xuyên tập luyện ở ngoài trời. Còn tôi vào ngày nghỉ thì lười chẳng muốn ra ngoài, trước đây tôi cũng chưa từng thắng cô ấy. Làm thế nào mà với thể lực này, tôi có thể đuổi kịp cô ấy?”

“Có lẽ là do cô ấy chạy chậm hơn bình thường?” Vân Hân đưa ra một suy đoán hợp lý.

“Không thể nào.” Đồng Giai quả quyết nói: “Chạy marathon phải tính giờ. Bởi vì tôi bám sát phía sau nên cô ấy đã đạt được thành tích chạy tốt nhất từ trước đến nay!”

Có một số điều mà Đồng Giai che giấu không nói. Chẳng những mình chạy nhanh hơn và lâu hơn mọi ngày, mà lúc chạy xong còn cảm thấy thoải mái hơn là bỏ cuộc giữa chừng.

Hai người về đích cùng lúc nên rõ ràng là cô ấy có vấn đề gì đó.

Vân Hân lại hỏi: “Gần đây cô có gặp phải chuyện đặc biệt gì khác không?”

Đồng Giai bóp trán: “Điều đặc biệt nhất tôi trải qua gần đây chính là suýt nữa thì bị ô tô đâm.”

“Thể lực đột nhiên tăng lên đáng kể sau tai nạn sao?” Vân Hân suy nghĩ: “Trước đây tôi chưa từng nghe nói chuyện này.”

“Tôi chỉ nghe nói khi gặp tai nạn, có một số người sẽ bộc phát tiềm năng, trở nên cực kỳ mạnh mẽ hoặc chạy vô cùng nhanh.”

“Nhưng sau khi thoát khỏi nguy hiểm thì sẽ không thể làm thế được nữa.”

“Nhưng sáng nay ra ngoài chạy bộ, tôi vẫn chạy nhanh như bay.” Đồng Giai phát điên: “Tai nạn giao thông đã qua bao nhiêu ngày rồi? Tại sao vẫn chưa trở lại bình thường?!”

Tốc độ chạy tăng lên, cô ấy không những không vui mà còn bắt đầu lo lắng.

Những gì đang xảy ra đã vượt quá tầm hiểu biết của cô ấy. Thể lực được tăng cường, cho dù được tặng miễn phí thì cô ấy cũng không muốn, cô ấy chỉ muốn trở lại trạng thái ban đầu thôi.

“Cô hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai.” Vân Hân nói.

Đồng Giai không chịu bỏ cuộc: “Cô thật sự không phát hiện ra bất kỳ điều gì khác thường sao?”

“Không hề.” Vân Hân trả lời chắc chắn.

Suy nghĩ một chút, Đồng Giai đoán: “Giám đốc nói cô rất khỏe, có khi nào do cô vốn đã khỏe sẵn, sau tai nạn còn khỏe hơn, nhưng cô lại không nhận ra không?”

Vân Hân ngẩn ra.

Đồng Giai lại nói tiếp: “Có lẽ cô vốn đã chạy rất nhanh nên có tăng lên cũng không rõ ràng?”

Nói đến đây, cô ấy nhìn Vân Hân với vẻ mặt mong đợi: “Sau vụ tai nạn ô tô, cô có từng chạy marathon không? Hay là thử chạy một lần nhé?”

Ngay lúc này, ở cách đó không xa truyền đến tiếng đàn ông nói chuyện và tiếng bước chân ngày càng đến gần.

“Tôi đã bảo đừng chọc vào nó rồi, anh lại cứ không nghe cơ.”

Một người khác giải thích: “Tôi đâu có biết nó lại hung dữ thế đâu!”

Người trước đó lại nói: “Giờ thì hay rồi, đã bị cào lại còn phải tiêm vắc xin phòng bệnh dại.”

Người còn lại trả lời: “Tiêm cái gì mà tiêm! Vết thương nhỏ, chỉ cần rửa nước và bôi thuốc là được.”

Nghe thấy có người đến gần, Đồng Giai tự động ngừng nói. Cô ấy nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, thể hiện tính chuyên nghiệp của nhân viên tại nơi làm việc, bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Hai người đang nói chuyện là hai nhân viên phục vụ, một người tên Vương Trạch và một người tên Triệu Trạch Thần.

Nhìn thấy Đồng Giai, tim Vương Trạch bỗng giật thót. Anh ta nói dối: “Không có gì đâu. Chúng tôi đi đổ rác thì nhìn thấy một con mèo ở bãi đậu xe, nó nằm trong góc giống như đã chết. Tôi chỉ qua xem thử thế nào.”

“Anh xem thử cái gì? Anh tới đá nó thì có.” Triệu Trạch Thần vạch trần anh ta: “Con mèo bị đau nên cắn luôn vào mắt cá chân của anh còn gì.”

“Tôi khuyên anh bỏ qua, đuổi con mèo hoang đi, nhưng anh không chịu, cứ nhất quyết bắt nó về dạy cho một bài học. Lằng nhằng suốt cả buổi, cuối cùng không bắt được mèo, còn hại tôi cũng bị cào theo!”

Nói đến đây, Triệu Trạch Thần hơi suy sụp: “Anh có biết tiêm vắc xin phòng bệnh dại đắt đến mức nào không hả?!”

Đối với Triệu Trạch Thần, chuyện này không khác gì tai bay vạ gió. Đồng nghiệp không nghe lời khuyên, nhất quyết chạy đi trêu con mèo kia, kết quả khiến anh ta cũng bị thương.

Ban đầu Vương Trạch định nói dối cho qua chuyện, không ngờ lại bị vạch trần ngay tại chỗ, lập tức cảm thấy thẹn đỏ cả mặt. Anh ta lạnh lùng nói: “Được rồi, nói thế nào chúng ta cũng là đàn ông đích thực, bình tĩnh chút coi. Bị mèo cào có phải vấn đề gì to tát đâu, lại còn phải đặc biệt chạy đi tiêm phòng? Rửa qua nước là được rồi.”

“Anh đoán xem vì sao các bác sĩ đều đề nghị tiêm phòng bệnh dại sau khi bị mèo hoang cào rách da hả?” Triệu Trạch Thần tự hỏi tự trả lời: “Bởi vì từng có người bị mèo cào bị thương, sau khi bị cắn không để ý, cuối cùng chết vì nhiễm virus dại.”

“Bớt hù dọa tôi đi!” Vương Trạch không vui nói: “Bị chó hoang cắn mới có khả năng cao bị mắc bệnh dại! Nếu bị mèo cắn, xác suất mắc bệnh dại thấp như trúng vé số ấy.”

“Ai lại lấy mạng ra đánh cược như thế?” Triệu Trạch Thần tức giận nói: “Lỡ như chết, anh có bồi thường nổi không?”

“Mèo cào anh thì có liên quan gì đến tôi?” Vương Trạch phủi sạch trách nhiệm.

“Nếu không tại anh đạp con mèo, rồi lại còn bắt nó lại, con mèo có trả thù như thể tôi và anh cùng một phe không?” Triệu Trạch Thần không bắt Vương Trạch phải chịu chi phí thuốc thang, nhưng nhìn thái độ của đối phương, anh ta vẫn không nhịn được tức.

“Vậy anh phải trách con mèo ấy chứ.” Vương Trạch không chịu thừa nhận bản thân có lỗi.

Sau khi nghe chuyện đã xảy ra, Đồng Giai bày tỏ ý kiến: “Vắc xin phòng bệnh dại ấy mà, cần tiêm thì vẫn phải tiêm.”

Thấy Vương Trạch định phản bác, cô ấy ngước mắt lên nói: “Hay là tôi giúp anh hỏi sếp xem nhân viên bị mèo cắn nhưng chưa tiêm phòng bệnh dại có được không nhé?”

Mặt Vương Trạch biến sắc. Anh ta nhanh chóng đổi giọng: “Tiêm chứ! Sau khi tan làm tôi sẽ đi tiêm ngay!”

Để tránh một cuộc cãi cọ khác, anh ta nhanh chóng rời đi.

“Chuyện quái gì vậy không biết.” Triệu Trạch Thần càng nghĩ càng thấy cạn lời: “Tôi vừa mới tốt nghiệp. Lúc lương về, nào là trả tiền thuê nhà, rồi lại phải trả khoản vay sinh viên. Số tiền còn lại gần như không đủ ăn, giờ còn phải trích ra một ít để tiêm phòng bệnh dại.”

Vân Hân khuyên một câu: “Hết tiền thì có thể kiếm lại được, không nên tiết kiệm tiền vào việc này.”

“Tôi hiểu chứ.” Triệu Trạch Thần cười khổ.

Đồng Giai đứng bên cạnh quan sát, đột nhiên nảy ra ý tưởng mới… Có khi nào không phải thể lực của Vân Hân tăng lên, mà là có được giác quan thứ sáu giống như siêu năng lực không?

...

“Bàn số 3, ngỗng hầm nồi sắt.” Đầu bếp gân cổ hét lên.

“Tới đây.” Vân Hân đáp lại, sau đó bưng chiếc nồi sắt đi đến bàn số 3. Phải nói là bước đi của cô rất vững vàng, vừa ổn vừa nhanh.

“Nhìn người ta rồi lại nhìn các cậu xem.” Đầu bếp nhìn Vân Hân rời đi bằng ánh mắt tán thưởng, rồi lại dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn chằm chằm vào đám học trò của mình: “Một cô gái mà có thể dễ dàng bê được một cái nồi sắt, còn các cậu thì bê cái nồi được một lúc thôi đã kêu mệt, thật chẳng ra làm sao cả!”

Đám học trò nhao nhao kêu oan: “Cái nồi sắt này nặng thật mà thầy ơi.”

“Cái nồi vốn đã nặng rồi, ngỗng thì béo, lại thêm bao nhiêu đồ ăn kèm, còn đầy nước canh nữa, bê thêm một lúc là tay phế luôn đấy ạ.”

“Không phải bọn em vô dụng, mà là Vân Hân làm dễ dàng quá ấy chứ. Em quan sát kỹ mấy lần rồi, lần nào cô ấy cũng bê chiếc nồi sắt đi ra ngoài, bê đến bàn rồi đặt xuống, xong việc. Cái này thì làm sao bọn em làm được?”

Đầu bếp trừng mắt, hung dữ nói: “Thiên phú đã không bằng người ta lại còn không chịu nỗ lực cố gắng. Người ta sinh ra đã có sức mạnh hơn người, thế các cậu không thể đến phòng tập gym, tập luyện nhiều hơn để bắt kịp được à?”

Đám học trò không ngừng kêu khổ: “Ngày nào cũng mệt như chó. Về đến nhà chỉ muốn nằm xuống giường đánh một giấc thôi, lấy đâu ra thời gian đến phòng tập gym ạ?”

“Ngụy biện, đều là ngụy biện cả thôi.” Đầu bếp tức giận cầm thìa gõ đầu từng người một.

Đám học trò ôm đầu chạy như chuột.

...

Đồng Giai đang trên đường đi báo cáo với sếp thì tình cờ gặp Vương Trạch, cô ấy thuận miệng hỏi một câu: “Đã tiêm vắc xin bệnh dại chưa?”

Vương Trạch chửi thầm xúi quẩy, nhưng trên mặt lại nở nụ cười: “Tiêm rồi tiêm rồi, cô yên tâm đi.”

Đồng Giai nghe vậy thì khẽ gật đầu, tiếp tục công việc của mình.

Vương Trạch chạy lên tầng thượng không một bóng người, lấy hộp thuốc lá ra, rút một điếu rồi châm lửa, rít một hơi dài: “Mẹ kiếp, chỉ là con bé thu mua thôi mà ảo tưởng sức mạnh tưởng mình đặc biệt lắm.”

“Người khác có tiêm phòng bệnh dại hay không thì liên quan quái gì đến cô. Quản nhiều như vậy làm gì, ai không biết còn tưởng cô là vợ sếp ấy!”

“Bố mày cứ không tiêm đấy, cô làm gì được?”

Vừa nói, anh ta vừa cúi đầu nhìn vết cắn trên mắt cá chân. Lúc này miệng vết thương đã bắt đầu lành lại, nhìn rất bình thường, anh ta cũng không cảm thấy khó chịu gì cả.

“Huyết thanh kháng dại tận một hai nghìn tệ, vắc xin thì một hai trăm một mũi, chỉ có lũ đần mới tiêu phí số tiền này!” Vương Trạch cười khà khà, cảm thấy tâm trạng dễ chịu hơn rất nhiều.

...

Ba tuần thấm thoát trôi qua.

Hôm nay Triệu Trạch Thần một mình đi đổ rác, trên đường quay về thì nhìn thấy Vương Trạch đeo khẩu trang, anh ta bất giác cau mày nói: “Làm gì vậy?”

Kể từ sau vụ đá mèo, cảm nhận của anh ta đối với Vương Trạch đã tệ đi rất nhiều, hai người đã lâu rồi không nói chuyện với nhau. ( truyện trên app T Y T )

Theo như Triệu Trạch Thần thấy, Vương Trạch hành động lén lút, còn đặc biệt đeo khẩu trang, nhìn là biết muốn làm chuyện xấu.

“Đau đầu, còn hơi sốt nhẹ, vừa đến hiệu thuốc mua thuốc.” Trông Vương Trạch có vẻ suy yếu, vừa nói vừa ho khụ hai tiếng.

Triệu Trạch Thần thấy vậy cũng không tiện nói thêm gì nữa.

Vương Trạch nói xong thì cúi đầu, vội vàng rời đi.

...

Ký túc xá nhân viên.

Vương Trạch thô bạo mở vỏ hộp thuốc ra, nuốt một viên thuốc kèm nước.

“Không sao đâu, mình chỉ bị sốt nhẹ thôi. Đây đều là triệu chứng của cơn sốt.” Anh ta không ngừng lẩm bẩm, giống như đang tự an ủi, lại giống như đang tự thuyết phục chính mình.

Nói thì nói như vậy, nhưng Vương Trạch không khỏi nhớ lại cuộc nói chuyện với nhân viên của hiệu thuốc.

Khi đó, anh ta giả vờ thản nhiên hỏi: “Nếu bị mèo hoang cắn nhưng không tiêm vắc xin, khi mắc bệnh dại sẽ có triệu chứng thế nào?”

Nhân viên cửa hàng thuốc nói với anh ta: “Trong thời gian ủ bệnh sẽ không có triệu chứng gì, bình thường phải sau hai mươi ngày mới phát bệnh. Ở giai đoạn đầu sẽ bị sốt nhẹ, nhức đầu, toàn thân mệt mỏi, cáu kỉnh, sợ hãi, bồn chồn và mất ngủ. Giai đoạn giữa thì vết thương vừa ngứa vừa tê, đến giai cuối cùng thì sợ nước, sợ gió, sợ ánh sáng.”

Tay cầm thuốc của Vương Trạch khẽ run lên: “Làm sao phân biệt được sốt nhẹ thông thường với sốt do bệnh dại?”

“Xem gần đây có bị con thú hoang nào cào cắn hay không. Ai bị cào hay cắn thì đều phải cẩn thận.” Nhân viên cửa hàng thuốc giải thích: “Không bị rách da thì không sao. Chứ nếu da bị rách và chảy máu thì nên đến bệnh viện để tiêm vắc xin bệnh dại.”

“Nếu không tiêm vắc xin bệnh dại kịp thời thì sẽ thế nào?” Vương Trạch vội vàng hỏi.

Nhân viên cửa hàng thuốc nhìn ra gì đó, thận trọng trả lời: “Không bị nhiễm thì không sao. Nhưng một khi bị nhiễm, tỷ lệ tử vong do bệnh dại là 100%.”

Nghe vậy, lòng Vương Trạch thắt lại.

“Nhưng trong những năm gần đây, chính phủ đã chủ động kiểm soát chuyện này rồi, tỷ lệ lây nhiễm bệnh dại hàng năm đang giảm dần.” Nhân viên hiệu thuốc an ủi anh ta: “Chỉ cần anh không mang virus dại, cho dù có bị chó cắn thì cũng sẽ không mắc bệnh đâu.”

“Bị chó cắn cũng chưa chắc đã bị mắc bệnh dại, chứ huống chi là mèo. Không thể nào lại xui xẻo như vậy được.” Sau khi nhớ lại, Vương Trạch ở trong ký túc xá đã lấy lại được tự tin: “Chỉ là không cẩn thận nên bị sốt nhẹ thôi, uống thuốc xong là sẽ khỏi.”

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp