Khi vụ “sự cố rò rỉ siro” vừa xảy ra, cả xã hội vô cùng quan tâm.

Báo cáo nguyên nhân sự cố được công bố, thủ phạm đã bị trừng trị thích đáng, mức độ quan tâm lập tức giảm đi một nửa.

Một tháng sau, trừ nạn nhân và người nhà, có rất ít người chủ động nhớ tới vụ thảm án rò rỉ kinh hoàng kia.

Vân Hân rải CV khắp nơi, nhanh chóng nhận được một công việc mới.

...

Khách sạn Thế Giới Mới.

Giám đốc hướng dẫn nhân viên mới: “Làm nhân viên bưng bê phải cẩn thận, tay phải vững vàng. Không được bưng sai đồ ăn, cũng không được run tay làm văng nước canh lên người khách.”

Giám đốc nói như vậy rất có lý.

Khách sạn có một món đặc biệt, tên là ngỗng hầm nồi sắt. Món này được hầm nhừ đậm đà, được nhiều người khen ngợi. Chỉ ác cái món này ngon thì ngon thật, nhưng lại rất nặng.

Bởi vì đầu bếp dùng nồi sắt lớn để nấu món này. Ông ấy nhấn mạnh rằng nhân viên bưng bê phải bưng cả nồi sắt lên, như vậy mới giữ được nguyên vị. Đổi sang dụng cụ để đựng khác thì sẽ bớt thú vị đi.

Thế là chỉ khổ cho nhân viên bưng bê thôi.

Nồi sắt vốn đã rất nặng, bê một nồi sắt lớn đầy nước canh, trong lúc bê còn không được để văng canh ra ngoài, điều đó lại càng khó khăn hơn.

Biết bao nhiêu người làm được vài tháng là không làm nổi nữa, phải mua vé tàu hỏa bỏ chạy ngay trong đêm. Thực sự không chịu nổi khổ cực này.

“Mọi người tới đây thử cả đi.” Giám đốc nhìn cô gái duy nhất trong tám người, hơi dừng một chút, đổi lời nói: “Cô tên Vân Hân đúng không? Cô thử trước đi.”

Vân Hân gật đầu, bê nồi sắt lên đi rất vững vàng, sau đó đi đến bên kia bếp đặt nồi sắt xuống.

Giám đốc nhìn mà sững cả người. Dù là nhân viên kỳ cựu làm công việc bưng đồ ăn mấy năm thì động tác cũng không mượt mà như vậy. Thái độ của ông ta nhiệt tình hơn phần nào: “Trước đây cô từng làm công việc tương tự rồi à?”

Vân Hân lắc đầu: “Không phải, tại tôi khỏe thôi.” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Ồ, ra là có thể chất khỏe trời sinh! Giám đốc nhìn Vân Hân bằng ánh mắt vui mừng, tự thấy mình vừa phát hiện được một hạt giống tốt, có hy vọng giữ lại khách sạn làm việc lâu dài.

“Các anh cũng thử đi.” Ông ta mong chờ nhìn bảy người khác, đợi nhân tài mới xuất hiện.

Người đàn ông đầu tiên ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới, tự tin bưng nồi sắt lên, nhưng ngay giây sau đã loạng choạng, lưng còng cả xuống. Anh ta cắn chặt răng, rít từng chữ qua kẽ răng: “Cái nồi này... sao nặng thế?”

Giám đốc bất mãn nhìn anh ta. Nói bằng thừa! Nếu không nặng thì sao người khác lại suốt ngày kêu mỏi tay, chỉ làm một hai tháng là bỏ chạy được? Sao vị trí này lại thiếu người quanh năm chứ? Bọn họ cần phải tuyển người mới hàng tháng sao?

“Không làm được thì đổi người.”

“Không sao, tôi làm được.” Người đàn ông kiên quyết không chịu thừa nhận sức lực của mình không bằng con gái.

Chỉ thấy vẻ mặt anh ta vặn vẹo, cơ bắp toàn thân căng chặt, bỗng ưỡn thẳng lưng. Sau đó gầm lên để lấy sức rồi đặt nồi sắt về bếp.

Ngay sau đó, anh ta nhìn giám đốc, thở hồng hộc nói với vẻ chân thành: “Tôi nghĩ lại rồi, có lẽ công việc này không phù hợp với tôi lắm.”

Lúc phỏng vấn anh đâu có nói như vậy. Hình tượng chàng trai chăm chỉ thành thật được việc lúc trước đâu rồi?

Giám đốc lười vạch trần anh ta, xua tay: “Đi đi.”

Tiếp đó ông ta quay đầu nhìn những người khác: “Không làm được thì nói sớm đi, đừng cố gồng. Công việc này không phải ngày một ngày hai, mà là mỗi ngày đều phải làm. Cố gồng đến cùng, tiền lương kiếm được còn không đủ tiền thuốc men đâu.”

Sáu người khác hơi do dự.

Lúc này, một cô gái hai mươi bảy tuổi đi ào ào vào: “Giờ tôi phải ra ngoài gấp, cho tôi mượn vài người với.”

Vân Hân nhìn sang thì thấy đối phương mặc đồng phục khách sạn, ngực đeo thẻ, bên trên ghi: “Nhân viên thu mua – Đồng Giai.”

“Dẫn cô ấy đi đi.” Giám đốc tiện tay chỉ vào Vân Hân.

“Sao lại là một cô gái?” Đồng Giai bất mãn. Cô ấy ra ngoài mua đồ, cần người khiêng đồ lên xe giúp. Đây là công việc nặng nhọc, bình thường toàn là mượn đàn ông.

“Cô ấy đáng tin đó!” Giám đốc nghiêm túc nói.

Bê nồi sắt vững như vậy cơ mà, làm những việc khác sẽ không kém được đâu.

Đồng Giai chẳng thèm để ý tới ông ta: “Anh, anh, cô, đi theo tôi.”

Nhân viên thu mua cũng không làm giám đốc mất mặt nên cũng gọi cả Vân Hân đi theo. Nhưng ngoài Vân Hân cô ấy còn gọi thêm hai người đàn ông thân hình lực lưỡng, nhìn trông rất dễ sai bảo.

“Tôi đã bảo bao nhiêu lần rồi, thiếu đồ thì phải nói trước! Chứ lần nào cũng cháy đến mông rồi mới nói với tôi. Ông ta chỉ giỏi xoen xoét cái mồm thôi, còn tôi thì chạy mệt muốn gãy cả chân!” Suốt dọc đường, miệng Đồng Giai chưa từng dừng lại, cũng không biết là đang chửi ai.

Đợi tài xế đỗ xe xong xuôi, cô ấy sắp xếp công việc cho hai người, sau đó nói với Vân Hân: “Đủ người rồi, cô nghỉ chút đi.”

Vân Hân sực nhận ra, cô gái này không thẳng thừng từ chối giám đốc, nhưng lại quay ra tự chọn người.

Gì đây? Cách ứng xử khôn ngoan nơi làm việc à?

Đối phương đã nói thẳng là không cần rồi nên Vân Hân cũng không muốn cố xúm lại làm gì, cứ tìm bừa một nơi rồi nghỉ ngơi.

Đây là một quán ven đường, trước cửa quán có một chiếc xe tải đang đậu, tài xế và hai anh cu li như con kiến chăm chỉ, lần lượt chất hàng lên xe.

Cách đó không xa, Đồng Giai cầm danh sách hàng hóa, vẻ mặt tập trung.

Đột nhiên, Vân Hân cảm nhận được sự thấp thỏm quen thuộc.

“Tôi muốn uống trà sữa, cô đi cùng tôi đi.”

Đồng Giai nhìn xung quanh, hỏi với giọng không chắc chắn lắm: “Cô đang nói với tôi à?”

“Ừ.” Vân Hân gật đầu.

Đồng Giai vô cùng cạn lời.

Nữ sinh trung học hay gì thế? Định nắm tay nhau cùng đi vệ sinh, rồi cùng đi tới quán tạp hóa luôn hả? Đã là người trưởng thành rồi, đi làm kiếm tiền rồi, một mình đi mua trà sữa cũng không được à?

“Tôi không uống trà sữa, chỉ uống cà phê thôi.” Đồng Giai nói.

“Vậy đi mua cà phê trước.” Vân Hân sửa lời.

Cô ấy từ chối chưa đủ rõ ràng hay gì? Đồng Giai thầm nghĩ.

Cô ấy rất muốn mắng người, nhưng khi quay đầu lại nhìn thấy tài xế và mấy anh cu li đổ mồ hôi đầy trán, mệt tới nỗi thở hồng hộc, bèn nuốt lời tới bên miệng lại: “Tôi đi cùng cô.”

Bây giờ cô ấy không muốn uống cà phê lắm, nhưng mua vài cốc về cho tài xế với mấy anh cu li uống cho mát họng cũng được.

“Đi thôi.” Vân Hân sải bước đi trước.

Đồng Giai sửng sốt.

Người rủ tôi đi là cô, giờ người bỏ lại tôi ở đằng sau rồi le te đi trước cũng là cô. Rốt cuộc cô định làm gì thế hả?

“Hôm nay tôi đi giày cao gót, đi không nhanh được. Cô chậm lại chút đi!!” Chỉ trong phút chốc sững sờ mà Vân Hân đã đi rất xa, Đồng Giai vội vàng đuổi theo.

Cô ấy vừa đi nhanh được mấy bước thì chợt có một chiếc siêu xe lao qua đường, đâm thẳng vào chỗ cô ấy vừa mới đứng.

Tốc độ quá nhanh mang theo một cơn gió, thổi bay phần tóc mai của cô ấy.

Đồng Giai cứng ngắc quay đầu lại.

Chỉ nghe “rầm” một tiếng cực lớn, siêu xe đâm vào cửa hàng ven đường. Không chỉ đâm bay cửa mà còn làm vỡ một phần bức tường.

Tài xế và mấy anh cu li đang chuyển hàng, “may mắn” nhìn thấy toàn bộ quá trình siêu xe đâm tường ở khoảng cách gần, ba người sợ tới nhũn cả chân.

Lông tơ trên người Đồng Giai dựng đứng.

Nếu vừa nãy cô ấy từ chối lời mời, tiếp tục ở lại tại chỗ xem hóa đơn, thì có lẽ... Cô ấy không dám nghĩ kĩ hơn, một cơn ớn lạnh thấu tim chợt dâng trào! ( truyện trên app tyt )

“Xảy ra chuyện rồi! Mau gọi xe cứu thương!” Trên đường loạn xì ngầu lên.

Lúc này, màn hình trong suốt nhảy ra.

[Xin chúc mừng người chơi đã may mắn sống sót thành công trong phó bản số 112132 – “Tai nạn lừa bảo hiểm”]

[Vì bạn đã cứu một con người, điểm đánh giá vượt ải là “C”, thưởng điểm thuộc tính: Sức mạnh +0,1; Linh hồn +0,1.]

“Đây cũng là phó bản Trò chơi Tiến Hóa à?” Vân Hân chìm vào suy nghĩ.

...

Trong cuộc sống hai mươi tám năm qua của Đồng Giai, chưa từng có ngày nào kích thích như hôm nay.

Cô ấy chỉ cách cái chết đúng vài bước chân.

Chiếc xe gây tai nạn suýt tông vào cô ấy đã tông vào cửa của cửa hàng.

Còn chưa hoàn hồn, cô ấy lại được mời tới đồn cảnh sát để ghi chép điều tra.

Đồng Giai không nhớ rõ mình nói những gì, tóm lại khi tỉnh táo lại, cô ấy đã ngồi trên ghế ở đồn cảnh sát. Vân Hân thì ngồi bên cạnh cô ấy, cách hai chiếc ghế.

“Tại sao vừa rồi cô đi nhanh thế?” Cuối cùng Đồng Giai cũng tìm thấy cơ hội để hỏi.

“Chẳng phải cô không thích tôi à?” Vân Hân nói với giọng điệu thả lỏng bình thường: “Đi xa chút, đỡ làm người ta ngứa mắt.”

“Vậy tại sao cô mời tôi, cùng đi mua trà sữa với cô?” Đồng Giai lại hỏi.

“Bởi vì muốn uống.” Tay phải Vân Hân giơ cao, cầm cốc nhựa lên uống một ngụm.

Lúc này Đồng Giai mới phát hiện Vân Hân cầm cốc trà sữa trong tay. Ban nãy cô luôn đặt cốc trà sữa bên cạnh người, chỉ là vừa hay đúng vào điểm mù của cô ấy nên cô ấy không nhìn thấy.

“Tôi còn mua Americano đấy, cô uống không?” Vân Hân lại lấy cốc cà phê bán mang đi ở trong góc ra.

“Có.” Đồng Giai cần cà phê gấp để bình tĩnh lại.

Hai người một người cầm trà sữa, một người cầm cà phê, yên lặng ngồi đó không nói lời nào.

Đồng Giai không biết bây giờ là lúc nào, cũng không biết mình nên làm gì. Trong đầu cô ấy trống rỗng, không muốn làm gì cả, chỉ muốn thừ người ra đó.

Không biết trôi qua bao lâu, một người đàn ông trung niên đầu tóc bẩn thỉu bết dầu, không biết mấy ngày chưa gội, trên người còn có mùi hôi bị cảnh sát áp giải đi qua trước mặt họ.

Gã đàn ông trung niên kia vừa đi vừa hét: “Tôi không ngờ lại thành ra như vậy! Tôi, tôi nợ một đống tiền, mua bảo hiểm, định tự sát lấy tiền để lại cho người nhà.”

“Tôi quan sát rất lâu, đặc biệt chọn một chiếc xe tốc độ nhanh, nhắm chuẩn rồi lao qua. Ai ngờ tài xế kia vừa nhìn thấy tôi đã đảo vô lăng ngay lập tức.”

“Tôi thực sự không ngờ anh ta lại đâm chết người khác...”

Đồng Giai không ngờ ngồi ở đồn cảnh sát lâu chút mà lại thành ra biết được nguyên nhân sự việc. Cô ấy ngẩng đầu lên, nhìn gã đàn ông trung niên mà chỉ muốn chửi một câu... tiên sư cái lão thiểu năng này nữa.

“Hành động lừa đảo bảo hiểm này, công ty bảo hiểm sẽ không đền tiền đâu.” Đồng Giai nhẹ giọng nói: “Trước khi ông tự sát, ông không tìm hiểu thêm chút gì sao?”

Gã đàn ông trung niên trợn trừng mắt không dám tin, thậm chí còn sốc hơn khi bất ngờ nghe tin có người chết.

“Mau đi đi.” Hung thủ và nạn nhân gặp nhau dễ xảy ra chuyện nhất, để tránh hai bên xảy ra mâu thuẫn, cảnh sát nhanh chóng dẫn người rời đi.

“Không ngờ lại là để lừa bảo hiểm.” Đáp án ngoài dự đoán khiến Đồng Giai vô cùng cạn lời.

Hung thủ cố ý lao ra tìm đường chết, mà chết thì cứ chết thôi, dù sao cũng là một cái chết ngu xuẩn.

Nhưng đằng này ông ta lại chưa chết mới tài!

Tài xế phản ứng quá nhanh, kịp thời né tránh.

Kết quả người khác lại gặp xui xẻo thay hung thủ...

“Nếu lúc đó tôi đứng ở đấy thì chết quá oan.” Đồng Giai vừa tức vừa sốt ruột, nỗi tủi thân và bực bội trong lòng khó nói lên lời.

“Nghe nói khi đó trong cửa hàng có khách, cuối cùng một người chết, năm người bị thương đưa tới bệnh viện cứu chữa.” Vân Hân nói khẽ: “Tất cả những người bị liên lụy, không ai là không oan uổng cả.”

...

Đồng Giai cứ tưởng lướt qua cái chết đã là đỉnh cao của xui xẻo rồi. Nào ngờ lấy lời khai xong về khách sạn, sếp lại thông báo: “Vắng mặt không lý do trong giờ làm sẽ trừ tiền.”

Đồng Giai sững cả người. Cô ấy thử giải thích: “Lúc ra ngoài mua đồ tôi gặp tai nạn, phải tới đồn cảnh sát phối hợp điều tra lấy lời khai...”

Với lại, chắc nhóm tài xế về trước rồi nói rõ tình hình rồi chứ.

Nhưng sau đó sếp lại hỏi một loạt câu hỏi khó hiểu: “Có báo cáo với công ty trước không? Công ty đã phê duyệt chưa? Có phải cô không nói không rằng mà cứ thế mất liên lạc không?”

Đồng Giai: “...”

Suýt toi cả mạng luôn rồi, ai còn nhớ tới công ty gì nữa!

“Cho nên ấy.” Sếp quay đầu nhìn Vân Hân: “Cô cũng vậy, vắng mặt một ngày. Trừ tiền, phải trừ tiền!”

Vân Hân nghiêm túc suy nghĩ rồi hỏi ngược lại: “Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm, cho nên không chỉ không có tiền, mà còn nợ công ty một khoản à?”

Sếp nghẹn lời. Một kẻ vô liêm sỉ như ông ta cũng không dám dễ dàng thừa nhận nên tính khoản tiền trừ này cho Vân Hân.

Đồng Giai biết mình không trốn được thế là quyết tâm gánh vác toàn bộ sự việc: “Cô ấy mới tới thì biết gì chứ? Ông muốn trừ thì trừ lương một mình tôi đi.”

Sếp đã được hời còn khoe mẽ: “Vì đây là lần đầu tiên nên chỉ trừ tiền lương cảnh cáo, không có lần sau đâu đấy.”

Đợi ông ta đi xa, Đồng Giai chửi một câu: “Cái lão vắt cổ chày ra nước!”

Vân Hân khó hiểu: “Tình hình kinh doanh của khách sạn không tốt lắm à?”

Chuyện làm ăn trông tốt lắm mà, sao có tí tiền này cũng phải tiết kiệm vậy? Chẳng giống sếp của khách sạn lớn gì cả.

“Tốt lắm luôn.” Đồng Giai buồn bực nói: “Nhưng kinh doanh lãi tiền với thích keo kiệt là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.”

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play