“Hu hu…” Lưu Na xụi lơ trên đất, khóc lóc thảm thiết.

Đàm Xảo Xảo: Tuy biết cô ấy khóc vì gặp phải tên đểu cáng, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy tội lỗi đôi chút.

“Tuy Thường Hằng là thằng đểu, nhưng anh ta đã chết rồi.” Mấy anh đồng nghiệp là trai thẳng thi nhau an ủi đầy chân thành: “Tuy cô bị lừa nhưng cô vẫn còn sống mà!”

“Hu hu…” Lưu Na khóc càng to hơn.

Đàm Xảo Xảo: An ủi hay lắm, lần sau xin anh đừng an ủi nữa.

“Lúc còn trẻ, ai mà chẳng gặp mấy tên cặn bã kia chứ?” Cô ấy nói đầy sâu kín.

Thật ra cô ấy chưa gặp phải.

Chắc Vân Hân cũng thế.

Nhưng chẳng sao cả, có thể an ủi được người khác là đủ rồi.

Tìm được Thường Hằng, Lưu Na khóc lóc thảm thiết, không ai nhắc đến chuyện quay về công ty nữa, cả nhóm đứng bên cạnh vui vẻ hóng hớt.

Trần Hiên vừa nhìn vừa lắc đầu: “Tôi đã nói đừng có nhúng tay bừa rồi mà. Cô xem đám người kia kìa, cậy mình là đàn ông qua đó giúp đỡ, kết quả chết oan uổng. Người muốn cứu thì không cứu được, còn tặng luôn cả mạng mình. Mọi người đều bị kẹt trong siro, không thể thoát ra được.”

“Chuyện cứu người vẫn phải lượng sức mà làm, cậy mạnh chỉ gây thêm phiền phức cho các đồng chí cảnh sát.”

“Đội cứu viện vốn đã rất bận, giờ còn phải phân tâm, chia nhân lực ra cứu cô trước, thế chả phải làm chậm trễ người ta à?”

“Cũng không thể nói như thế được.” Một đồng nghiệp bên cạnh không nhìn nổi nữa, bèn lên tiếng phản bác: “Nếu thứ tràn ra không phải siro mà là nước nóng thì họ đã cứu được người rồi. Anh không giúp thì thôi đi, đừng có ở đây xách mé. Người ta có gan mạo hiểm cứu người, thất bại thì cũng là anh hùng!”- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

“Gì mà xách mé chứ? Tôi là tư duy sáng suốt nhé!” Trần Hiên nói năng dõng dạc hùng hồn.

Đàm Xảo Xảo quay đầu sang nói với Vân Hân: “Em nghe thấy chưa? Tư duy sáng suốt, sau này đừng tùy tiện cứu người nữa.”

Trần Hiên há miệng muốn nói gì đấy nhưng lại cảm giác không thích hợp. Sau khi giằng co một lát, anh ta quay đầu ngắm phong cảnh, giả bộ như không nghe thấy.

Lúc này, có người chỉ trỏ rồi ngập ngừng hỏi: “Là tôi hoa mắt đúng không? Có phải… người kẹo kia là sếp của chúng ta không?”

Mọi người: “?!!”

Họ nhìn kỹ lại, dụi mắt rồi nhìn tiếp, sau đó chớp mắt thêm mấy cái rồi nhìn lại lần nữa…

“Toang rồi!! Đúng là sếp đấy.”

Mấy người đàn ông gào khóc thảm thiết, giọng lấn át luôn cả Lưu Na.

Cô ấy cũng ngỡ ngàng, quên luôn khóc, cứ ngây người nhìn họ.

“Tôi còn phải trả khoản vay mua nhà, còn nuôi vợ con nữa. Mới nửa ngày không gặp, sao sếp lại mất luôn rồi?!”

“Sau khi tốt nghiệp, tôi đã đổi năm công việc, chỗ này việc nhẹ lương cao, bầu không khí trong văn phòng cũng tốt. Sếp mất rồi, công ty cũng đi tong, tôi lại phải ra ngoài xin việc. Hu hu hu.”

“Tòa văn phòng đã không còn thì vẫn có thể tìm lại, văn phòng phẩm mất thì có thể mua lại. Nhưng sếp mất rồi… giờ, giờ phải làm sao đây?”

“Mọi người nhìn rõ không đấy, có thật là sếp không vậy?” Vân Hân hoàn toàn không thấy rõ hình dáng của người kẹo, thế mà đồng nghiệp xung quanh đã bắt đầu gào thét rồi.

“Đúng đấy, lỡ như khóc nhầm thì vác cái mặt mo đi đâu đây.” Đàm Xảo Xảo cũng lên tiếng: “Sáng nay sếp không ở công ty, nói là tới ngân hàng có chút chuyện, sẽ về trước cuộc họp buổi chiều. Bây giờ mới mấy giờ, chưa biết chừng còn chưa về nữa ấy chứ.”

Nói xong, cô ấy lấy di động ra gọi điện cho sếp.

Nhạc chuông reo lên, đúng lúc truyền ra từ người kẹo. Có lẽ di động được coi là di vật nên đặt chung với pho tượng.

Đàm Xảo Xảo đặt di động xuống, tâm trạng phức tạp: “Là anh ấy thật.”

“Bây giờ phải làm sao đây?”

Đám đông anh nhìn tôi tôi nhìn anh, không có đầu mối gì.

Nếu chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, người bị thương được cứu ra ngoài, gạt bỏ siro đã nguội và đông đặc, dọn dẹp hiện trường và điều chỉnh lại tâm trạng là cuộc sống sẽ trở lại như trước kia.

Nhưng bây giờ sếp đã biến thành người kẹo, vậy thì rất nhiều chuyện đã thay đổi.

“Công ty phải làm sao đây? Sau này sẽ do ai tiếp quản? Đây được coi là nhân viên chủ động nghỉ việc hay bị công ty sa thải? Có thể nhận được bồi thường không?” Trần Hiên hỏi liên tiếp mấy câu liền.

Nhưng không ai có thể trả lời.

Mọi người đều mờ mịt.

Có người thẫn thờ nhìn lên trời: “Thế này có tính là của đi thay người không? Mất việc nhưng giữ được mạng thì cũng coi như kiếm tiền bằng xương máu.”

Lúc đầu được trở về từ cõi chết, cùng với nhịp tim đập loạn xạ là cảm giác vui mừng khôn xiết dâng trào từ tận sâu trong đáy lòng mỗi người.

Rồi về sau lại cảm thấy tài sản công ty tổn thất có thể kiểm soát được, chuyện này không liên quan đến mình, nên họ cũng chỉ mang tâm trạng hóng hớt thôi.

Còn bây giờ thì mọi thứ đã thay đổi, họ bị mất đi công việc thoải mái nên lại thấy thoáng đau lòng.

Tâm trạng lên xuống uốn lượn thì đi tàu lượn cao tốc, hoàn toàn không phải kích thích bình thường.

Đột nhiên Đàm Xảo Xảo nhớ đến gói meme trên mạng: Một giây trước, chuyện gì mà tôi chẳng từng thấy. Một giây sau, đúng là chưa từng gặp vụ này bao giờ.

Cô ấy thầm nghĩ, chuyện siro bị tràn ra, nói gì tới từng gặp, họ còn chưa bao giờ nghe thấy nữa là.

Nhìn siro đông đặc một nửa khắp nơi, Đàm Xảo Xảo buồn bực: “Vô duyên vô cớ, sao siro lại tràn ra thế? Sự cố lớn như vậy, bao nhiêu người chết và bị thương mà không ai đứng ra chịu trách nhiệm à?”

“Cảnh sát đang bận cứu người, có lẽ vẫn chưa rảnh để truy cứu trách nhiệm.” Vân Hân suy đoán: “Chờ bận xong, chắc họ sẽ điều tra rõ ngọn nguồn thôi.”

Cô rất tò mò, rốt cuộc là thiên tai hay do con người gây ra. Nếu là do trò chơi nào đó giở trò thì nó động tay động chân kiểu gì nhỉ.

“Là người đường hoàng thì ai sẽ xây dựng nhà máy kẹo trong khu dân cư sinh sống?” Trần Hiên cũng vừa nghĩ đến vấn đề này: “Không phải những nhà máy này thường được xây ở những nơi vắng vẻ ở ngoại ô à?”

“Hơn nữa, chắc chắn phải có những tiêu chuẩn nghiêm ngặt về thiết bị an toàn để cất giữ siro nóng.” Một người ở bên cạnh bổ sung: “Chắc chắn là cắt xén nguyên liệu và vi phạm tiêu chuẩn an toàn nên mới gây ra sự cố nghiêm trọng này.”

“Theo tôi thấy, cái ngữ này đáng bị xử bắn!”

“Đồ yêu tinh hại người! Hại chết bao nhiêu người, giờ lấy gì đền đây? Lấy mạng đền cũng chẳng đủ. Một mình nó thì có mấy cái mạng chứ? Có thể đền cho nhiều người như vậy không?”

“Vì tai nạn xảy ra đột ngột gây chết người, sau đó liệu những người này có nhận được bồi thường không? Họ đã chết rồi, nhưng người nhà vẫn còn sống. Nếu được bồi thường thì chí ít người nhà cũng có thể sống tốt một chút.”

Họ cứ trò chuyện mãi, cuối cùng chủ đề đi chệch hướng. Trần Hiên giành phân tích xem gia đình nạn nhân có thể nhận được bao nhiêu tiền, họ nên yêu cầu bồi thường như thế nào trước. Những người khác nghe mà choáng váng.

Vân Hân nhìn đống lộn xộn này mà khẽ thở dài trong lòng: Trò chơi đã kết thúc, nhưng công việc khắc phục hậu quả chỉ vừa mới bắt đầu.

Ngày thứ ba sau vụ việc, công việc cứu viện đã kết thúc, số liệu thống kê được công bố. Cơn sóng siro đã gây ra tổng cộng hơn sáu mươi người chết và làm bị thương hơn chín mươi người.

Ngoài ra, xe cộ bị hư hỏng, nhà cửa bị phá hủy, các công trình công cộng bị hư hại... khó có thể đo lường được những thiệt hại về tiền do nó gây ra.

Sau đó họ phải mất năm ngày để dọn dẹp. May là nhờ đội vệ sinh tăng ca làm thêm và các đơn vị khác cũng cử người đến giúp đỡ.

Nghe nói, cho dù đường phố được dọn dẹp sạch sẽ thì vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào thoang thoảng trong không khí khi đi trên đường.

Nhớ lại hương thơm ngọt ngào ngây ngấy kia, người thích đồ ngọt như Vân Hân lần đầu tiên cảm thấy chán ghét.

Cô bật máy tính, mở trang web chính thức và tra thử. Không lâu sau, Vân Hân đã tìm ra được nguyên nhân của sự cố.

Sự cố này vừa là thiên tai, mà cũng vừa là do con người gây ra.

Giống như suy đoán của cô, vì tiết kiệm tiền, vị sếp họ Vương đã cắt xén nguyên vật liệu, không tuân thủ nghiêm ngặt các tiêu chuẩn về an toàn thiết bị khi lắp đặt thùng đựng đường.

Để giảm chi phí hơn nữa, anh ta đã lén xây dựng thùng đựng đường trong khu dân cư.

Càng quá đáng hơn là anh ta còn vi phạm quy định về tiêu chuẩn dung lượng. Lẽ ra phải đựng riêng siro trong hai thùng chứa, đằng này lại nhét hết vào một thùng. Điều này dẫn đến thùng đựng đường bị hư hỏng nặng, dễ bị nứt.

Sự cố xảy ra vào trưa hôm đó, nhiệt độ không khí đột ngột tăng cao, trong thùng đựng sinh ra một lượng lớn khí CO2, cuối cùng  không chịu được nữa mà bị vỡ hoàn toàn, tất cả siro bị tràn hết ra ngoài, lúc nghiêm trọng nhất còn hình thành một con sóng khổng lồ cao hơn chục mét, nên mới gây ra bi kịch.

Cuối cùng, chuyện này được coi là một sự cố ngoài ý muốn.

Các đơn vị liên quan lên án dữ dội hành vi vô liêm sỉ của sếp Vương khi cắt xén nguyên vật liệu, phớt lờ các tiêu chuẩn an toàn thiết bị và coi thường an toàn của mọi người. Hắn cũng bị phán phải bồi thường thiệt hại kinh tế cho tất cả các nạn nhân. Ngoài ra, sếp Vương cũng phải chịu trách nhiệm pháp luật thích đáng.

“Sự cố ngoài ý muốn.” Vân Hân lẩm nhẩm mấy chữ này.

Nếu chưa từng nhìn thấy giao diện trong suốt, hoặc chưa từng biết đến sự tồn tại của Trò chơi Tiến Hóa, có lẽ lúc này cô có thể chấp nhận kết quả điều tra, chôn sâu vụ tai nạn siro trong trí nhớ và dần lãng quên nó theo thời gian.

Nhưng hiện giờ, cô đọc đi đọc lại lời giải thích nguyên nhân vụ tai nạn, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở dòng chữ “Sự cố xảy ra trưa hôm đó, nhiệt độ đột ngột tăng cao”.

“Thùng đựng đường vốn dĩ đã có những mối nguy hiểm tiềm ẩn về an toàn, kết hợp với thời tiết bỗng trở nên nóng nực, trở thành một phó bản thoát chết tuyệt vời. Dù sau đó có điều tra thế nào đi chăng nữa cũng sẽ bị quy thành ‘sự cố ngoài ý muốn’.” Vân Hân suy tư: “Thời tiết bỗng trở nên nóng nực là do Trò chơi Tiến Hóa giở trò ư? Hay là lúc thùng chứa siro bị vỡ, khu vực xung quanh nơi xảy ra sự cố mới được nhận định là ‘phó bản’?”

Thời gian tiếp xúc quá ngắn và có quá ít manh mối nên có nhiều chuyện cô vẫn chưa thể hiểu nổi.

Mà đáng ghét nhất là người chơi cấp A mới chỉ biết về sự tồn tại của Trò chơi Tiến Hóa thôi.

Cho dù hỏi: “Làm sao để kết thúc Trò chơi Tiến Hóa?”

Hay là hỏi: “Bây giờ có bao nhiêu người chơi?”

Thì nó cũng không phản ứng gì.

Vân Hân trầm ngâm giây lát rồi tắt trang web đưa tin chính thống đi, sau đó tìm kiếm những tin tức có liên quan. Nhưng ngay khi cô vừa bắt đầu tìm kiếm thì lại có phát hiện mới. ( truyện trên app T Y T )

Đó là một đoạn video ngắn, chất lượng hình ảnh rất kém và ảnh bị rung liên tục.

Video bắt đầu phát, cô thấy một con sóng siro khổng lồ nhấn chìm ngôi làng và nhanh chóng lan ra xung quanh.

Máy quay di chuyển tới vùng rìa, mắt cá chân của một người đàn ông bị kẹt trong siro. Vẻ mặt của anh ta hung tợn, liều mạng vùng vẫy nhưng không cách nào thoát khỏi siro.

Lúc này, giọng nói của người quay vang lên trong video.

“Siro đó nóng quá, có thể bỏng rớt một lớp da của con người!”

“Có người bị thiêu chết, cũng có người biến thành tác phẩm điêu khắc bằng đường.”

“Còn có người dính chặt xuống đất, không thể cử động, giống như con chuột bị ghim trên thớt gỗ.”

Trong video, người đàn ông bị kẹt mắt cá chân kinh hãi ngẩng đầu lên nhìn siro cuồn cuộn lan đến cách đó không xa. Đáng tiếc không đợi người xem thấy kết cục thì video bỗng im bặt. Cũng chẳng biết người quay đã gặp khó khăn gì trong quá trình ghi hình mà đến mức phải gián đoạn.

Tuy video đã kết thúc, nhưng gương mặt kinh hoàng kia đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Vân Hân.

Khoảnh khắc đó, cô dường như nhìn thấy hình ảnh thu nhỏ của một người bình thường. Anh ta hoàn toàn không đề phòng, sợ hãi run cầm cập khi đối mặt với tai họa bất ngờ.

Vân Hân tắt video và gập máy tính lại, đang định sắp xếp lại tư duy và ngẫm lại từ đầu. Trong thoáng chốc, một suy đoán đáng sợ hiện lên trong đầu cô.

“Giả sử phó bản số hiệu 111679 ‘Vụ thảm án siro’ bắt đầu từ số 1, vậy thì mỗi một phó bản sẽ tương đương một sự cố ngoài ý muốn…”

“Người chơi chỉ có thể biết sự tồn tại của Trò chơi Tiến Hóa nếu họ đạt được một hoặc nhiều điểm "A" (hoặc cao hơn) trong bài đánh giá vượt ải. Vậy giả sử trước khi đạt được điểm A, mình đã tham gia vào Trò chơi Tiến Hóa mà không hay biết gì...”

“Hoặc chẳng hạn cái ‘mình’ trong giả thuyết kia có thể đổi thành bất kỳ ai trên thế giới…”

“Vậy liệu có tồn tại một khả năng… ở một thời điểm nào đó trong quá khứ, mọi người đều đã tham gia vào Trò chơi Tiến Hóa này rồi không?”

Khác biệt ở chỗ có vài người thể hiện xuất sắc sẽ nhận được điểm đánh giá A sau khi phó bản nào đó kết thúc, sau đó biết được chân tướng của thế giới này.

Nhưng hầu hết mọi người đều thể hiện rất tầm thường, thỉnh thoảng lại than thở tai nạn xảy ra thường xuyên quá, thời buổi khó khăn liên miên. Nhưng họ không bao giờ biết rằng mình đang ở trong một Trò chơi Tiến Hóa.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play