Tập Hồng Nhụy không biết rằng kế hoạch mà nàng cẩn thận sắp xếp lại bị ai đó phá vỡ chỉ bằng vài lời nói.
Vấn đề quan trọng nhất mà nàng phải đối mặt hiện tại chính là, từ sau khi trọng sinh, nàng luôn tràn đầy năng lượng, vậy mà giờ đây lần đầu tiên cảm thấy đói.
Thời gian trước và sau khi chết trong kiếp trước của nàng cộng thêm khoảng thời gian sau khi trọng sinh, đã không biết là trôi qua bao lâu rồi, và nàng gần như quên mất bản thân hiện tại vẫn chỉ là một tiểu nha đầu.
Mặc dù trước đây cuộc sống của nàng không tốt đẹp gì, nhưng nàng vẫn có thể vươn tay xin quần áo để mặc và há miệng đòi thức ăn để ăn, nhưng bây giờ bụng đói kêu ùng ục, cũng chỉ có thể tự mình đi kiếm ăn.
Buổi tối sau khi các vị chủ tử ở các phòng đều đã dùng bữa xong, các nha hoàn mới có thể tập trung ở hạ phòng để ăn cơm.
Các bà tử trong phòng bếp vừa bước vào liền vui vẻ cười nói, bưng ra từng hộp thức ăn cười nói: “Thật là tốt! Thật là tốt! Hôm nay chủ tử ăn ít, phần còn lại chính là phần thưởng cho hạ nhân chúng ta!”
Khi những nha hoàn trong phòng nghe thấy những điều này, lập tức vui mừng hớn hở, vội vàng chạy tới giúp đỡ bày biện.
Tập Hồng Nhụy đến muộn, nhìn mọi người vui mừng mà không thèm để tâm.
Đồ ăn dù ngon tới đâu, thì chúng vẫn là thức ăn thừa từ người khác, không có gì khác biệt cả.
Tuy nhiên, nhìn các loại bánh ngọt và trái cây khác nhau, thịt cừu nướng, bánh bao tôm, phật nhảy tường và súp vịt dầu được bày ra, nàng vẫn không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Những món sơn hào hải vị này, bên ngoài cả năm cũng không được thấy, chỉ có những hạ nhân được sủng ái mới có thể thường xuyên được hưởng ké từ chỗ chủ tử.
Mặc dù nàng là nha hoàn thân cận của tiểu thư phủ Tướng quân, nhưng khi còn nhỏ nàng đã luôn như vậy.
Vốn dĩ mẹ của nàng trước kia cũng được chủ tử trọng dụng, nhưng từ khi kết hôn, bà ấy không còn được trọng dụng mấy nữa, người mà bà ấy kết hôn cùng cũng không phải là một người tốt, trước sau tổng cộng đã gả đi ba lần. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Một người là phụ thân nàng, là người đánh xe ngựa cho gia đình chủ tử, một lần là gả cho một thương nhân bên ngoài, cho nàng họ "Tập", một lần là gả cho người cha hiện tại, ngoài việc đánh vợ con ra thì chẳng có bản lĩnh gì.
Chỉ cần nhìn vào ba người chồng mà mẫu thân nàng tìm kiếm, cùng với năm đứa con lôi lôi kéo kéo, cái gia đình này sẽ loạn tới mức nào, còn cần phải nói sao?
Có thể ăn được một miếng cơm đã là tốt lắm rồi, nếu không phải sau này nàng được tiểu thư coi trọng, cả nhà nước lên thì thuyền lên, chỉ sợ vẫn phải ăn cám nuốt rau như cũ.
Đó là lý do vì sao Đại Tề coi vẻ đẹp của một người phụ nữ là xinh đẹp và bất khả chiến bại, bọn họ không dám ăn nhiều để có thể duy trì được vóc dáng mảnh mai của bản thân.
Nàng đã dự định đi theo con đường lấy sắc đẹp để hầu hạ người khác, thì nên quản chặt cái miệng của mình, bớt thèm thuồng những món cá thịt béo ngậy, dầu mỡ tanh tưởi.
Nhưng khi nàng còn là một đứa trẻ thì đã quen với việc nghèo đói, cái tính háu ăn không thể đổi, nhìn thấy thịt thì không thể rời mắt, khi ngửi thấy mùi thì lại vô thức nuốt nước bọt.
Sau khi nghĩ tới cơ thể mềm mại, không xương, mảnh như tờ giấy của Bạch Liên Nhi, nàng lại véo véo cổ tay tròn trịa của mình. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Thôi vậy, người ta là thiên kim tiểu thư, không cần phải gánh vác nặng nhọc, mới có thể dưỡng thành một cây liễu yếu ớt chỉ để ngắm nhìn, một nha hoàn như nàng thì làm sao mà so sánh được?
Ăn kiêng hay gì đó, chờ sau khi nàng làm Hoàng phi rồi hãy nói!
Nàng cầm bát đũa lên, đi đến chỗ có nhiều người nhất, ngay khi đưa đũa ra liền gắp lấy một cái đùi vịt béo ngậy.
Nước canh béo ngậy rưới lên bát cơm, Tập Hồng Nhụy ăn một miếng cơm, một miếng thịt, vừa mềm vừa thơm, ngon đến mức lưỡi sắp nuốt vào bụng, a, đây mới gọi là sống chứ!
Nàng ăn một đũa này rất sảng khoái, nhưng tiểu nha đầu bị nàng chen lấn sang một bên lại không vui, đang muốn mở miệng mắng chửi con tiện tỳ đáng ghét này, thì ánh mắt đột nhiên rơi vào trên đầu nàng, liền kinh ngạc hét lên: "Trời đất ơi, cái thứ đồ chơi gì trên đầu của con hồ ly tinh nhà ngươi vậy!"
Các tiểu cô nương khác nghe thấy liền nhìn sang, mới phát hiện trên đầu Tập Hồng Nhụy vậy mà lại cài một cây trâm bạch ngọc hình hoa sen.
Chuyện này khi hầu hạ chủ tử thì cũng không có gì lạ, nhưng trên đầu của một tiểu nha đầu lại đột nhiên có thì điều đó không bình thường chút nào, mọi người lập tức xôn xao muốn xem thử thật giả.
Tập Hồng Nhụy nhét một cái bánh bao nhân tôm khác vào miệng, ngẩng đầu lên đầy kiêu ngạo, hất tay từng người một ra, đắc ý như một con chim công: “Nhìn cái gì mà nhìn, làm hỏng rồi thì các ngươi có đền nổi không ~"
Những người khác thấy nàng vênh váo như vậy, liền im lặng, nhưng vẫn thèm thuồng muốn nhìn thêm vài lần, liền tiếp tục vây quanh nàng.
Tập Hồng Nhụy lợi dụng lúc mọi người đang chú ý tới mình, nàng tranh thủ gắp hết đồ ăn ngon vào bát của mình, sau đó mới tháo cây trâm xuống, lần lượt cho mọi người xem, rồi thao thao bất tuyệt kể lại "sự tích" nàng "dũng cảm cứu biểu tiểu thư" hôm nay.
Nghe nàng kể xong, đám tiểu nha hoàn liền hâm mộ không thôi, ríu rít nói: “Ngươi thực sự rất giỏi đó, cây trâm này chắc phải đáng giá bao nhiêu tiền đây!"
“Ngươi còn dám đem ra ngoài, nếu là ta, ta còn không dám động vào!”
Một đám người mê mẩn chiếc châm thở dài, hoàn toàn không chú ý tới Ngưng Mộng cũng đã đến hạ phòng.
Tập Hồng Nhụy liếc mắt nhìn nàng ta một cái, giả vờ như không nhìn thấy, cầm cây trâm cài lại trên đầu, đắc ý lắc lư tua rua trên tóc, không kiêng nể gì mà cười duyên nói: “Hiazzz, trước kia ta đã nhìn lầm biểu tiểu thư rồi, bây giờ nghĩ lại thì nàng ấy thật sự là hào phóng ~"
Bạch Liên Nhi là họ hàng của Lão Vương phi, biểu muội của thái tử, đồng thời cũng coi như là nửa chủ tử của phủ Thế tử.
Lúc này, nàng ta mới bước chân vào phủ, vẫn chưa thể hiện tham vọng “chiếm đoạt ngôi vị”.
Ngoại trừ người thông minh lanh lợi như Tập Hồng Nhụy, liếc mắt một cái đã nhìn ra được ý đồ của nàng ta, còn những nha hoàn khác đều không có ấn tượng gì với nàng ta, liền phụ họa theo.
Ngưng Mộng nhìn tiểu nha hoàn mặc đồ đỏ trong đám người đang vênh váo tự đắc, lông mày hơi nhướng lên, nhẹ nhàng mím môi, bước tới trước mặt mọi người một cách bình tĩnh.
Ngưng Mộng là thị nữ thân cận của Lão Vương phi, tính tình lại nghiêm khắc các nha hoàn và bà tử trong phòng bếp đều sợ nàng ta, khi nàng ta xuất hiện thì không khí đột nhiên yên tĩnh.
Bà tử nịnh nọt nhìn nàng ta: “Ngưng Mộng cô nương đến muộn vậy, may mà vẫn còn để dành phần cho cô nương."
Ngưng Mộng thản nhiên nói: “Không cần, ta đã ăn ở chỗ Thái tử phi rồi.”
Nghe vậy, tất cả mọi người lập tức dùng ánh mắt nhìn về phía Tập Hồng Nhụy.
Trước kia, vinh dự được ở lại bên cạnh chủ tử dùng bữa là của Tập Hồng Nhụy, nhưng gần đây nàng đã phạm lỗi, rất lâu rồi không được hầu hạ bên cạnh Thái tử phi.
Tập Hồng Nhụy cúi đầu xuống, như thể không nghe thấy mọi người đang nói gì, chỉ chăm chú ăn cơm trong bát.
Ngưng Mộng nhìn xuống nàng, lại tiến lên một bước: “Hồng cô nương, lần này ta tới là để tìm ngươi, gần đây trời nóng, Thái tử phi ăn uống không ngon miệng, ngươi là nha hoàn ở bên cạnh Thái tử phi nhiều năm, nếu có thời gian, có thể chuẩn bị cho Thái tử phi một ít đồ ăn khuya hợp khẩu vị được không?"
Khi Tập Hồng Nhụy nghe thấy điều này, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt hoài nghi.
Sau khi phản ứng lại, nàng cầm đĩa lên, đổ canh vào bát, khịt mũi tiếp tục ăn nốt chỗ thịt cơm còn lại, tùy tiện dùng mu bàn tay lau miệng, rồi vội vàng nói: "Đương nhiên là có thời gian!"
Khi nàng háo hức đi ngang qua bên cạnh Ngưng Mộng, bước chân nàng đột nhiên chậm lại.
Quay đầu lại, nàng liếc nhìn Ngưng Mộng với vẻ mặt đầy kiêu ngạo, tua rua trên tóc lắc lư theo từng cử động.
Vẻ mặt Ngưng Mộng vẫn như cũ, tĩnh lặng, chỉ là từ khóe mắt hơi cúi xuống, để lộ ra một chút khinh thường không thể khống chế đối với sự ngu ngốc của nàng.
Nàng ta nghĩ, thái tử Ninh Lan thật sự là lo lắng quá mức rồi, tiểu nha đầu này thực sự rất ngu ngốc, đến mức không muốn nhìn thêm lần thứ hai.
…
Tập Hồng Nhụy vui vẻ đi vào phòng bếp nhỏ, tiện tay làm một món sữa chua hạnh nhân đá lạnh mà tiểu thư trước kia rất thích, về phần nữ chính có thích hay không, thì liên quan gì đến nàng.
Sữa chua trắng như tuyết, giống như một ngọn núi được đựng trong một cái bát cổ rất đẹp.
Đi kèm là một vài loại trái cây tươi và mứt, chúng đều được để trong một cái khay, nàng bước những bước đi uyển chuyển, lắc lư đi về phía phòng nữ chính.
Ngay khi nàng đang ngân nga một giai điệu, thì ở chỗ ngoặt đột nhiên đụng phải một người.
Nàng giật mình sợ hãi, Tập Hồng Nhụy suýt chút nữa thì hất cả khay vào mặt người nọ.
Thế nhưng sau khi nhìn rõ người đến, nàng liền ngừng tiếng mắng chửi sắp bật ra khỏi miệng: Tra nam bạch liên hoa!
Ồ không đúng, phải là —
“Thái tử!”
Ninh Lan ngồi trên xe lăn, chậm rãi ngẩng đầu lên, hoàn toàn không chút ngạc nhiên gì khi thấy nàng thất lễ.
Gương mặt ôn nhu như ngọc, khẽ nở nụ cười, dịu dàng nói: “Ha ha, là ta, có chuyện gì vậy, có làm ngươi sợ không?”
Là nhân vật nam chính của toàn bộ cuốn tiểu thuyết, tính cách và ngoại hình của hắn rất nổi bật, chỉ cần cười một cái liền khiến người ta như tắm mình trong gió xuân.
Nhưng với tư cách là một người đã tái sinh hiểu rõ toàn bộ chi tiết về nam chính, nhìn khuôn mặt từ bi đang cười mà không cười của hắn ta, trong lòng nàng không khỏi giật thót.