Tập Hồng Nhụy không quan tâm bọn họ đang nghĩ gì, dù sao cho dù không trọng sinh, nàng có dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được, chẳng phải là muốn mua chuộc nàng, sau đó tìm cơ hội gạt bỏ nữ chính để thượng vị sao!
Kiếp trước, mặc dù nàng cũng từng mơ ước được trở thành thiếp của Thái tử nhưng xét cho cùng, dù nàng có làm thiếp thì vẫn sẽ là nha hoàn của tiểu thư, cũng giống như tiểu thư của mình, nàng tất nhiên cũng giống tiểu thư, khinh thường tất cả những con hồ ly tinh khác ngoài bản thân mình.
Nhưng kiếp này lại khác, hiện tại nàng không còn kỳ vọng nào đối với nam chính hay nữ chính hết, cho nên kẻ thù trước đây, hiện tại tất nhiên không còn là kẻ thù nữa rồi ~
Tập Hồng Nhụy cúi đầu đếm những miếng bạc ở trong tay, một... hai... ba... vậy mà có tới bảy thỏi!
Nếu như nhìn kỹ, trong đó có mấy thỏi rất to, cộng lại ước chừng phải được mười mấy lượng!
Tiền lương hàng tháng của nàng hiện giờ bất quá chỉ có một lượng một đồng, số bạc này đủ cho nàng không ăn không uống nửa năm!
Tập Hồng Nhụy đắc ý dào dạt đếm những thỏi bạc, đợi khi nào rảnh rỗi sẽ đem số bạc này đi nấu chảy, đúc thành đôi vòng tay và nhẫn, sau này gả về nhà chồng, đây chính là thể diện của nàng ~
Chờ chút... sao lại nghĩ đến chuyện không có tiền đồ như vậy nữa rồi?
Tập Hồng Nhụy đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, nàng đã được tái sinh một lần, trải qua sóng to gió lớn rồi, làm sao có thể vì một chút bạc vụn mà vứt bỏ tham vọng của mình như vậy được! - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Chờ nàng trở thành phi tần của Hoàng đế, cho dù có được dát vàng nạm ngọc thì đã sao chứ!
Nghĩ thông suốt rồi, Tập Hồng Nhụy vui vẻ gói số bạc vụn vào một chiếc khăn tay và giấu chúng thật cẩn thận.
Nhưng chiếc trâm cài tóc bằng ngọc bích, nàng đưa lên trước mắt và nhìn nó một lúc lâu.
Những cánh hoa ngọc trắng, nở rộ như hoa sen, cánh hoa mỏng manh tinh xảo, phía dưới còn buông xuống mấy sợi tua rua ngắn, lắc lư nhẹ nhàng, xinh đẹp hệt như đang mơ.
Kiếp trước, nam chính chỉ muốn lợi dụng nàng để chọc giận nữ chính, cho nên sau khi được thu nhận, chỉ có bề ngoài phong quang, còn những đãi ngộ khác đều không có, thậm chí đến một cái trâm cài tóc đàng hoàng cũng không.
Duỗi tay ra, sau khi vấn tóc cẩn thận, nàng nhẹ nhàng cài trâm bạch ngọc lên tóc.
Hình ảnh phản chiếu ở trong nước, đung đưa theo sóng nước, Tập Hồng Nhụy lắc đầu, những chiếc tua rua trên trâm cài cũng đung đưa một cách tinh nghịch, thật sự rất đáng yêu.
Tập Hồng Nhụy khịt mũi cười lớn, nếu sau này trở thành phi tần, nhất định sẽ sai người ta làm trăm cây trâm như thế này, mỗi ngày thay đổi kiểu dáng mà đeo!
Theo lẽ thường mà nói, một người trọng sinh biết mình là nhân vật trong tiểu thuyết, tự nhiên nên đi công lược nam chính.
Cũng giống như tiểu nha hoàn trong thoại bản, biết hết toàn bộ câu chuyện, nên trực tiếp đá bay tiểu thư đi và trở thành chính thê của quan trạng nguyên.
Nhưng làm sao các nhân vật nam chính trong tiểu thuyết lại có thể vô sỉ như vậy được!
Không phải là được thiên kim tiểu thư của phủ Tướng quân giúp đỡ, thành danh rồi lại nạp công chúa, thì là lợi dụng thân thể tiểu nha hoàn, lợi dụng chán chê rồi lại đi yêu đương thật lòng với nữ chính.
Trạng nguyên chơi bời chán chê rồi muốn nạp thiếp, Tập Hồng Nhụy đều có thể nhịn, dù sao cũng có danh phận Trạng nguyên phu nhân, có thể thực sự nắm chắc trong tay.
Nam chính chơi chán chê rồi không phải cho uống một ly rượu độc, thì là đưa đến kỹ viện là kiểu gì vậy, mẹ ngươi thật sự không uổng công sinh cho ngươi một cái bản mặt dày như vậy sao! ( truyện trên app tyt )
Hít ---
Thật sự là càng nghĩ càng tức!
Cho dù lão hoàng đế có keo kiệt đến mấy cũng không thể giống như nam chính được đúng không?
Cho dù là không cho tiền, cũng có thể cho một vị trí Nương nương cơ mà!
Nàng cũng không trông cậy vào tên nam chính đáng ghét của cuốn tiểu thuyết này, cho dù một người keo kiệt có thể trở thành Hoàng đế, thì sau này hắn vẫn sẽ là một Hoàng đế keo kiệt mà thôi!
Nếu hiện tại một người đàn ông không sẵn sàng chi tiền cho bạn thì việc hắn ta có bao nhiêu tiền trong tương lai cũng là vô dụng!
Chỉ là không biết Hoàng đế bệ hạ, khi nào mới có thể lại tới đây?
Nàng dám đánh cược, chỉ cần người tới thêm một lần nữa, vậy thì trên đời này ngoài "Hồng nương nương" ra, sẽ không còn gì quan trọng nữa rồi!
…
Khi Sùng Văn Đế rời đi với bước chân nhẹ nhàng, gần như không giống với một lão già ở độ tuổi ngoài năm mươi nữa.
Trên giá ở hành lang, có một con vẹt đỏ đang đậu, ngoại trừ đôi cánh mang màu xanh lục óng ánh ngũ sắc, những chỗ khác trên cơ thể nó đều đỏ rực.
Trước kia nó đậu ở đây, Sùng Văn Đế chưa bao giờ chú ý tới nó, nhưng hôm nay vì một lý do nào đó, không hiểu sao hắn lại bị nó thu hút.
Đi tới chậm rãi, hắn đút thức ăn cho nó, con vẹt mổ ngón tay hắn, liên tục nói những lời hay ý đẹp.
Sùng Văn Đế nhìn dáng vẻ nghịch ngợm của nó, trong lòng rất vui vẻ, vuốt râu lắc đầu nhớ lại cảnh tượng lúc đó: "Phù dung trạc bích thủy, thanh lộ thấp hồng y. Triển mục phi bạch lộ, lộng mi đối thuỳ trần? Hắc hắc ~"
*Hoa sen tắm nước xanh, sương trong ướt áo đỏ. Bại lộ ra trước mắt, lông mày tức giận ai?
“Tức giận ai! Tức giận ai! Tức giận ai!” Con vẹt trong cung cực kỳ thông minh, lập tức bắt chước theo.
Sùng Văn Đế thậm chí còn vui mừng hơn và cho nó ăn thêm vài hạt ngũ cốc.
Đại thái giám Đức Nhân quan sát ở bên cạnh, đợi Sùng Văn Đế chơi chán rồi mới bước lên một bước, cúi đầu thấp giọng nói: “Bệ hạ, bên Quý phi nương nương đã đến, có người đến, nói có một bức họa muốn mời ngài thưởng thức, không biết bệ hạ nghĩ sao?”
Nụ cười ban đầu trên mặt Sùng Văn Đế dần nhạt đi, thậm chí còn có chút mất hứng thú: “Hôm nay trẫm không có tâm trạng."
Đừng trách Sùng Văn Đế vì đã như vậy.
Là một người đàn ông bình thường, đương nhiên không thể nào không thích nữ sắc, nhưng mà, khi một sở thích trở thành công việc, thì cho dù trước kia có thú vị đến đâu, sau đó cũng chỉ khiến người ta chán ghét.
Là một hoàng đế, việc có người kế vị là một nhiệm vụ rất quan trọng, nhưng hoàng đế đã trị vì nhiều năm như vậy, nhưng hắn lại không có một đứa con nào!
Hoàng đế không có con, đây là một mối nguy hại lớn, các quan chức trong triều và quan đại thần của triều đại Mãn Châu, mỗi ngày đều lo nghĩ tới chuyện hậu cung của hoàng thượng.
Lúc đầu, Sùng Văn Đế rất sẵn lòng làm những chuyện này, nhưng khi hắn chăm chỉ gieo giống mà không thể trồng cây non, tâm lý của hắn đã dần dần thay đổi.
Là đàn ông, ai mà không có chút tự tôn ở phương diện đó, sau khi phát hiện ra rằng mình “không thể làm được”, trái tim của Sùng Văn Đế như có một cái bóng đen sâu thẳm mà hắn tự tạo ra.
Cho nên ngay khi các triều thần thúc giục, hắn cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương, tức giận phừng phừng, đến nỗi các đại thần cũng không dám thúc giục nữa.
Cứ như vậy, mặc dù Sùng Văn Đế thích xa hoa và hưởng lạc, nhưng nữ nhân thì lại không nhiều lắm, trong hậu cung chỉ có mười ba người, trong đó hai người đã qua đời, điều này tương đối khiêm tốn so với các hoàng đế của tất cả các triều đại trước đó.
Trong số mười một người còn lại, Sừng Văn Đế yêu thích nhất là Tiêu quý phi, một người tài năng và xinh đẹp, có thể ca hát và nhảy múa, thậm chí còn có hiểu biết rất rộng.
Nhưng không hiểu sao, gần đây mỗi khi gặp Tiêu quý phi, hắn luôn cảm thấy nàng ta không còn hấp dẫn như trước nữa, hắn còn nghĩ rằng năm nay Tiêu quý phi đã ba mươi sáu tuổi, nàng ta thực sự có chút lớn tuổi rồi.
Đức Nhân liếc nhìn sắc mặt Sùng Văn Đế, lập tức cúi đầu, đáp lại nói: “Vâng, thần sẽ phái người trở về nói với Quý phi nương nương, không cần phải gấp gáp, thư pháp của Minh Sơn cung, thần sẽ yêu cầu nương nương tạm thời giữ lại.”
“Minh Sơn Công?”
Bước chân của Sùng Văn Đế dừng lại, sau đó mắt sáng lên: “Thư pháp của Minh Sơn cung, vậy chúng ta đi xem một chút, đi thôi.”
Đức Nhân vội vàng khom người đáp lời.
Lúc xoay người, Đức Nhân ra hiệu bằng ánh mắt, gọi một tiểu thái giám khác lại, liếc nhìn con vẹt trên hành lang.
Tiểu thái giám lập tức hiểu ý, ngay khi Sùng Văn Đế vừa rời đi, lập tức cho gọi người: “Con vẹt này ở đây đã lâu rồi, Bệ hạ hẳn là đã nhìn chán rồi, mau đi đến Nội vụ phủ, gọi người đổi mấy món đồ trang trí mới đến đây."
“Vâng…”
…
“Lan ca ca, đa tạ huynh đã đến thăm muội.” Bạch Liên Nhi yếu ớt ho khan vài lần.
Ninh Lan nhìn nàng ta với vẻ mặt đau khổ: “Đừng nói những lời khách sáo như vậy, nhìn thấy muội khỏe mạnh, ta mới có thể yên tâm."
Bạch Liên Nhi tỏ vẻ đáng thương nhìn hắn: “Ninh Lan ca ca, đêm nay ca ca có thể ở lại bên cạnh Liên Nhi một đêm có được không, Liên Nhi sợ lắm…”
Ninh Lan nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay nàng ta qua chăn bông, nhẹ giọng nói: “Muội yên tâm, đợi muội ngủ rồi, ta sẽ đi."
Bạch Liên Nhi cười vui vẻ, nhưng bàn tay bên dưới chăn bông dần dần siết chặt lại.
Đợi đến khi nàng ta ngủ rồi mới rời đi, vậy là vẫn sẽ rời đi đúng không? Sau khi rời khỏi chỗ nàng ta, có phải là sẽ đi tìm vị Thế tử phi danh chính ngôn thuận kia không?
Ninh Lan cười nhẹ, ở cùng với Bạch Liên Nhi, không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng từ trong phòng nàng ta đi ra.
Sau khi đi ra ngoài, nụ cười trên mặt Ninh Lan liền biến mất hoàn toàn, đưa tay lấy khăn tay lau lau tay, giống như vừa mới chạm vào thứ gì đó bẩn thỉu.
Vốn tưởng rằng hôm nay không chỉ giải quyết được phiền toái lớn này,mà còn có thể thêm một trợ lực trong cung, nhưng không nghĩ tới chỉ vì một tiểu nha đầu mà lại xuất hiện biến cố như vậy.
Nghĩ đến báo cáo của thuộc hạ, liền biết được sự chú ý của Sùng Văn Đế đã hoàn toàn bị lệch hướng, rơi hết vào trên người nha đầu kia rồi.
Nhưng điều đó không quan trọng, đó chỉ là một tiểu nha đầu, hắn có rất nhiều thủ đoạn để giải quyết ả.
Mặc dù Đức Nhân là một thái giám thân cận bên cạnh hoàng đế, nhưng hoàng đế hiện tại đã già rồi.
Hắn không thể giúp đỡ quá nhiều, nhưng muốn dập tắt một ý nghĩ nhất thời nổi lên của Hoàng đế thì dễ như trở bàn tay.
Chỉ là tiểu nha đầu đó, trước kia hắn thực sự chưa từng để ý tới.