*Chú thích của edit: Trong truyện xuất hiện nhân vật xuyên từ hiện đại tới và nhân vật cổ đại trọng sinh trở lại. Vậy nên các edit nhóm dịch thống nhất. Đối với nhân vật xuyên từ hiện đại tới - dùng ngôi xưng hiện đại. Đối với nhân vật cổ đại trọng sinh quay lại - dùng ngôi xưng cổ đại.
—
[Chỉ thấy một thiếu nữ mặc một chiếc váy dài màu đỏ thẫm vừa vặn, bên ngoài khoác một lớp áo lụa màu xanh nhạt, cử động uyển chuyển như làn khói, ánh mắt long lanh, quyến rũ, chỉ chớp một cái đã để lộ ra sự xinh đẹp.]
[Để phục vụ tốt cho chủ tử, những nha hoàn trong phủ đều ăn mặc chỉn chu, chải tóc gọn gàng, không dám vênh váo, chỉ mình nàng là người duy nhất khác biệt, hai sợi ruy băng màu đỏ rũ xuống mái tóc óng ả của nàng, mỗi sợi đều có một đồng xu, kêu leng keng mỗi khi nàng chuyển động, vì không có đủ khả năng để mua một chiếc trâm cài ngọc trai đàng hoàng, nàng đành khéo léo cài những đóa hoa thạch lựu tươi thắm lên tóc.]
[Nếu nói nàng ngu ngốc cũng không đúng, nàng không chỉ sắc sảo trong mọi việc, tính khí thì mềm mại, khéo ăn khéo nói, nhưng nếu nói nàng thông minh thì nàng có cả sự tính kế và không ngoan ngoãn hiện rõ trên khuôn mặt.]
[Lâm Oản chỉ liếc mắt nhìn nàng, liền biết đây không phải là nha hoàn đáng tin cậy, nếu có cơ hội, thì phải đuổi nàng đi ngay.]
…
Những lời kỳ lạ cứ vang vọng trong tâm trí nàng, một cơn gió thổi qua, thổi bay hình ảnh phản chiếu của nàng trên mặt hồ, Tập Hồng Nhụy chậm rãi chớp mắt.
Tại thời điểm này, nàng không còn là nha hoàn đi theo thiên kim phủ Tướng quân khi xuất giá nữa, mà là một linh hồn được tái sinh sau khi đã chết.
Kiếp trước, cả đời nàng đã chiến đấu hết mình, cuối cùng lại bị bỏ rơi, bị bán cho một nhà thổ làm gái, cuối cùng sống một cuộc sống chật vật, thối rữa thành bùn. Và sau khi chết, nàng nhận ra bản thân đã trở thành một nhân vật trong một “cuốn tiểu thuyết”.
Trước khi nàng chết, nàng đã đọc đi đọc lại “cuốn tiểu thuyết” viết đi viết lại toàn bộ số phận của bản thân, thành thạo đến mức nàng thậm chí còn ghi nhớ “lời bình luận của độc giả”. Tuy nhiên, không có câu nào khiến cho nàng ấn tượng hơn câu vừa rồi.
Không ngoan ngoãn… Không ngoan ngoãn… Không ngoan ngoãn…
Tập Hồng Nhụy cắn chặt môi, cho đến khi nàng liếm được một chút vị máu.
Giơ tay sờ vào đầu, xé tung tất cả những bông hoa thạch lựu đỏ thắm, vò nát chúng rồi ném xuống hồ.
Những nha hoàn khác ở bên cạnh đều bị hành động mạnh mẽ của nàng làm cho giật mình, ngừng nói chuyện, sau đó lại nhanh chóng bật cười: “Ôi, Hồng cô nãi nãi, sao đột nhiên lại có khí phách thế?” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Những nha hoàn còn lại cũng bắt đầu cười, giống như những con chim vàng anh ở trên cây.
Tập Hồng Nhụy liếc nhìn những nha hoàn ồn ào ở trước mặt, nàng nhận ra bản thân mình đã được tái sinh.
Cố gắng bình tĩnh lại, nàng nghiến răng khịt khịt mũi: “Ai cho phép các ngươi nói chuyện vớ vẩn này, tiểu thư của phủ Tướng quân bỏ trốn cùng với một thư sinh nghèo, nhưng thư sinh nghèo đó vẫn đỗ trạng nguyên, ngay cả công chúa hoàng tộc cũng muốn gả cho hắn.”
“Hừ! Giấc mơ nhảm nhí của một tên nhà nghèo không có địa vị, cho dù trở thành trạng nguyên, thì hắn cũng chỉ là quan bát phẩm*, khi nhìn thấy tể tướng cũng phải cúi đầu, tiểu thư nhà thừa tướng là cành vàng lá ngọc, tại sao hắn cứ làm như phủ Tướng quân có phúc lắm nên tiểu thư phủ Tướng quân mới được gả cho hắn vậy!”
*Quan bát phẩm (八品官): một chức quan nhỏ, xếp cuối
Đám nha hoàn đang thảo luận về câu chuyện thịnh hành mấy ngày nay trong thời gian rảnh rỗi, liền ngừng lại, không thể không bĩu môi khi nhìn thấy khuôn mặt tức giận của Tập Hồng Nhụy.
Chàng trai trong câu chuyện kia vừa lãng mạng, lại có ngoại hình rất đẹp, còn thi đỗ trạng nguyên, thật là một nhân vật đáng ngưỡng mộ, vậy mà một đám nha hoàn còn dám ngồi đó rồi chê bai này kia!
Ở đây đều là những thiếu nữ trẻ xinh đẹp, họ đều đang lo lắng về hôn nhân của mình sau này, nghe nói về nhân phẩm và ngoại hình của chàng trạng nguyên trong câu chuyện kia đều rất tốt, họ sao có thể chịu đựng được khi thấy người yêu trong mơ bị sỉ nhục như vậy.
Ngay lập tức một giọng nói kỳ lạ phát ra: “Ta nói này Hồng cô nãi nãi, chúng ta gọi ngươi là cô nãi nãi, ngươi thật sự coi mình là cô nãi nãi thật rồi phải không, ngay cả chàng trạng nguyên cũng chẳng đủ tư cách để lọt vào mắt xanh của ngươi, vậy có phải ngươi nghĩ phải vương tử hay vương tôn mới xứng đôi với ngươi không, ha ha ha~”
Đám người cười ha hả, đây là phủ thế tử, Tập Hồng Nhụy là nha hoàn hầu hạ của Thế tử phi, câu “Vương tử vương tôn” này, rõ ràng là đang muốn mỉa mai cô.
Tập Hồng Nhụy dường như đã bị chọc tức, kéo dài giọng đáp: “Này, ta thật sự không để vào mắt!”
Những người khác vốn dĩ định phản bác lại nàng, không ngờ nàng còn leo cao hơn bọn họ, bọn họ đột nhiên có chút bực bội, nhưng còn chưa kịp nói ra, lại nghe Tập Hồng Nhụy phủ đầu nói: “Tiểu thư nhà phủ Tướng quân, dù có gả cho hoàng đế cũng rất xứng đáng, nếu ta là tiểu thư trong truyện, ta nhất định sẽ gả cho hoàng đế, hấp thụ linh hồn rồng, người bình thường trên thế giới này làm sao có thể so sánh được với rồng thật ở trên bầu trời chứ?”
Những người khác lúc đầu sững sờ, sau đó liền bật cười: “Thật là một đề tử* xảo quyệt, ngươi còn muốn gả cho hoàng đế! Nếu như ngươi có thể gả cho hoàng đế, mộ tổ tiên vốn thiếu đức hạnh của gia tộc ngươi, sẽ phải đốt hương ba ngày ba đêm, ha ha ha!”
*Đề tử (蹄子): Đồ đĩ (tiếng chửi con gái thời xưa).
Tập Hồng Nhụy có chút lo lắng: “Ai nói là ta sẽ gả cho hoàng đế, ý của ta là nếu…!”
Những người khác hoàn toàn phớt lờ lời biện minh của nàng, càng chọc ghẹo ầm ĩ hơn.
Tập Hồng Nhụy tức giận, đứng bật dậy dậm chân: “Cười đi! Cười nữa đi! Cười đến chết đi lũ vịt xấu xí hôi thối này! Không chơi với các ngươi nữa!”
Nói xong, nàng dùng khăn tay che mặt lại, quay đầu bỏ chạy.
Tiếng cười khoái trí phía sau nàng dần lắng xuống, vẻ mặt ngượng ngùng và tức giận bên dưới tấm vải đỏ dần dần biến mất từng chút một.
Kiếp trước, cũng chính tại nơi này, vào thời điểm này, nàng cũng đã nói ra những lời tương tự.
Chỉ là lúc đó, nàng sẽ không đứng về phía tiểu thư nhà phủ Tướng quân ở trong tiểu thuyết, bởi vì chuyện tiểu thư nhà phủ Tướng quân không tới lượt nàng lo lắng, nàng chỉ là một nha hoàn nhỏ bé, nàng chỉ cần quan tâm tới chuyện của một nha hoàn mà thôi.
Cho nên sau khi nghe xong câu chuyện, quan trạng nguyên đã vượt qua rất nhiều chướng ngại vật, cuối cùng cũng rước được vợ về nhà, thậm chí còn để tiểu thư phủ Tướng quân làm vợ khi còn nhỏ, không giống như những người khác chỉ tập trung vào tình yêu đẹp, điều mà Tập Hồng Nhụy quan tâm nhất đến một điểm không rõ ràng. Đó chính là, nha hoàn nhỏ đi theo cùng chịu đựng gian khổ với tiểu thư của phủ Tướng quân, được hứa hẹn gả cưới cho nha hoàn nam bên cạnh quan trạng nguyên, cuối cùng có được hai cuộc hôn nhân hạnh phúc.
Tập Hồng Nhụy vẫn đang sơn móng tay và lắng nghe cuộc vui trước mắt, cuối cùng nàng cũng không thể chịu đựng được khi nghe thấy điều này, nàng hét lên dữ dội: “Khi tiểu thư gặp khó khăn, nha hoàn thân cận đã bán quần áo mùa đông của mình để giúp đỡ nàng, tình cảm giữa hai người tốt như vậy, ngay cả khi nàng không gặp sự cố, làm sao có thể gả nha hoàn của mình đi như vậy được chứ?”
Cô gái nhỏ tranh cãi cùng nàng sẽ gặp rắc rối vì một quan trạng nguyên không có thật, nhưng sẽ đến lượt một cô gái nhỏ như cô nghĩ về nó sao, nó thực sự là như thế này.
Có thể làm nha hoàn riêng của tiểu thư phủ Tướng quân, để trở thành một người đáng tin cậy, người đó nhất định phải là một đứa trẻ trong gia đình bị bán tới phủ thừa tướng như một nô lệ.
Khi đã trở thành một nô lệ thì đã có thân phận thấp hèn, cho dù trước mặt thừa tướng có đàng hoàng tới đâu, thì cũng không thể thoát khỏi địa vị của một kẻ tầm thường được, chỉ cần gia tộc của chủ tử không buông tha, họ sẽ phải làm nô lệ cho nhiều thế hệ sau đó, thậm chí là cả con cháu của họ cũng sẽ phải đi theo, làm sao có thể có kết hôn đàng hoàng được.
Mặc dù cũng có những cô gái xuất thân từ gia đình tốt, nhưng họ chỉ là nô lệ, tốt hơn hết là trở thành mẹ chồng trong một căn nhà nhỏ so với một tiểu thư chân chính vẫn là có sự khác biệt, vì vậy mọi người ngay lập tức đồng ý.
Tập Hồng Nhụy nhận được sự đồng ý, vì vậy nàng không quan tâm đến điều đó và tiếp tục đùa giỡn.
Trong cuộc sống đầy thăng trầm, đoạn văn này không quá quan trọng, nhưng khi cô nhìn thấy “cuốn tiểu thuyết” sau khi chết, cô nhận ra những người bên ngoài cuốn sách nói gì về mình.
[Này, ngay khi nha hoàn này xuất hiện, tôi đã biết nàng ta là một người mưu mô mà, nha hoàn mà ăn mặc thiếu nghiêm túc như vậy, chắc chắn sẽ trèo lên giường của chủ tử trong tương lai!]
[Thật tức giận, tiểu thư tội nghiệp tại sao lại phải giải cứu cho ả nha hoàn mưu mô đó chứ, hợp tác giúp đỡ nàng ta, lại còn phải chia sẻ phu quân mình sao? Nhìn cách nàng ta nóng lòng muốn trèo lên giường của nam chính, thật sự là không biết xấu hổ, nữ chính đối với nàng ta thật tốt biết bao, lòng lang dạ sói, thật vô ơn!]
[Con đĩ! Tiểu tam không được chết một cách tốt đẹp!]
[Đừng, đừng! Thê thiếp thời xưa khác với tình nhân trong hiện tại! Nhưng nha hoàn này quả thật là có vấn đề, nàng ta là nha hoàn riêng ở bên cạnh tiểu thư phủ Tướng quân, tiền lương một tháng tới một lượng, cũng phải gần hai mươi lạng một năm, thời đó hai mươi lạng một người bình thường khó có thể kiếm được trong một năm, nàng ta tương đương một dân văn phòng ngày nay, thời cổ đại, thê thiếp là tầng lớp thấp hèn có thể đem ra để mua bán, tiểu thư của một gia đình tốt nhất định sẽ không nguyện ý làm thiếp nếu như không còn cách nào khác, nàng ta tham lam phù phiếm như vậy, muốn đem bản thân ra để kiếm lợi, thật không đáng thương một chút nào.]
[Chỉ có điều tôi nghĩ người phụ nữ này cũng khá buồn cười, một nha hoàn nhỏ cũng thật ảo tưởng, thực sự nghĩ rằng bản thân nàng ta là nữ chính sao, một đám vương gia muốn trêu đùa với nàng ta chứ làm gì có chuyện để một nha hoàn thấp hèn vào mắt được, ha ha ha!]
[Muốn nhanh nhanh để xem kết thúc và ngoại truyện quá, thật phiền phức!]
Tập Hồng Nhụy không biết chữ, vì vậy những lời mắng chửi này dường như đã in sâu vào trong tâm trí nàng, ngay cả giọng điệu chế giễu cũng vô cùng rõ ràng.
Từ khi còn là một đứa trẻ, nàng đã nghe chữ “tiện*” này rất nhiều lần, dù sao cũng có rất nhiều cách để nói về sự rẻ tiền, nàng cũng đã quen với việc trở thành một con đĩ rồi.
*Tiện (贱): Hèn; hèn hạ; ti tiện.
Nhưng không có từ “tiện” nào khiến nàng nghiến răng hơn từ “tiện” ở trong những bình luận đó.
Mọi người trong thế giới thực nói rằng nàng rẻ tiền, nàng không để tâm nhưng nàng sẽ ghi nhớ trong lòng, và bất cứ khi nào có cơ hội, nàng sẽ trả thù và cho họ biết họ đã khiêu khích phải loại con đĩ nào!
Nhưng nàng không thể ở trong khu vực bình luận, những người đó dường như là người đến từ thế giới khác, với một niềm kiêu hãnh tách rời, nàng giống như một con kiến ở trước mặt bọn họ, bẩn thỉu, khinh bỉ và thậm chí là nực cười.
Người ta có thể trả thù những người đã coi thường mình, nhưng làm thế nào để một con kiến có thể trả thù một ai đó ở trên cao, hoặc là “chúa”?
Nàng không nhịn được, vì vậy nàng cảm thấy bản thân như sắp khóc, và sau đó nàng đã khóc thật lớn.
Xé tấm vải lụa trong tay, nàng không muốn bị nước mắt vấy bẩn một cách vô ích, và nàng phải vất vả để nuốt ngược nó vào trong, vì vậy nàng chỉ dùng mu bàn tay lau mặt và giọt nước mắt vô giá trị trở lại hốc mắt.
Khi nàng còn là một đứa trẻ, lần duy nhất nàng khóc là khi được giao việc cho thiếu gia bú sữa mấy ngày, lão gia đã tát nàng, lúc đó nàng khóc rất lâu trong đau đớn và oan ức, lúc nào nàng cũng phải chịu uất ức và thiệt thòi như vậy!
Những người bình luận, cho dù bọn họ có mạnh mẽ đến đâu, bọn họ cũng chỉ là một số khán giả thờ ơ, và họ có thể xem bất cứ trò đùa nào mà họ muốn.
Nhưng muốn mắng chửi nàng, khiến nàng cảm thấy xấu hổ về bản thân, nằm mơ đi!