Nàng bỗng nhiên nhớ lại, kiếp trước khi nàng vẫn còn là tỳ nữ được gả theo hầu hạ bên cạnh nữ chính, thái độ của nam chính đối với nàng, hình như có một sự thay đổi không được rõ ràng lắm.
Vào thời điểm đó, lại là một kẻ chỉ biết nhìn những thứ trước mắt, chẳng để ý hậu quả, cho nên hoàn toàn không cảm nhận được sự vi diệu trong đó.
Chờ đến khi thoát ra khỏi đoạn ký ức kia, giống như xem tranh dùng góc nhìn thứ ba để nhìn, đột nhiên cảm thấy trong bức tranh có rất nhiều nơi đáng để suy nghĩ sâu xa, ví dụ như ——
Nam chính trước kia khi cười với nàng, có "dính dính hồ hồ" như vậy sao?
*Ý nói khi cười thân thiện
Trái tim Tập Hồng Nhụy đập thình thịch, đôi mắt mở to, vẻ mặt không biết làm sao mà quỳ xuống hành lễ tạ tội: “Thái tử tha tội! Nô tỳ nhất thời không nhớ nhìn đường, đã đụng phải Thái tử gia..."
Nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ của nàng, ánh mắt Ninh Lan càng dịu đi: “Đứng dậy đi, hôm nay ngươi bị làm sao vậy, trước kia đâu có như thế, ta còn nhớ các ngươi trong phòng kia, chỉ có ngươi là giọng lớn nhất, là ai đã bắt nạt ngươi sao?"
Trái tim Tập Hồng Nhụy lay động, trong nháy mắt nàng đã hiểu rõ tất cả, ngước lên nhìn đôi mắt dịu dàng và quan tâm của nam chính, suýt chút nữa thì bật cười.
Thì ra là thế, nàng hiểu rồi!
Nàng đã nói mà, thân là thái tử, xung quanh hắn ta cần loại người nào mà không có, tại sao lại nhắm vào nàng chứ.
Lời giải thích được tác giả đưa ra là nam chính lúc đấy đang có mối quan hệ khó xử với nhân vật nữ chính, cho nên cố ý nạp một người thân cận với nữ chính vào để chọc tức nàng ta, kết quả nữ chính không hề lay chuyển, ngược lại là chọc cho nam chính tức giận đến sống dở chết dở.
Một chi tiết này thật sự là khéo léo, vừa thể hiện nữ chính vững vàng ngồi trên đài cao, nam chính cúi đầu thuần phục, lại vừa thể hiện nàng - nữ phụ độc ác này - kẻ chỉ biết chạy theo lợi lộc, phí công vô ích, cho nên độc giả ở khu bình luận đều đồng loạt khen hay, vui mừng khôn xiết. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Nhưng nghĩ tới đây, trong cuộc đối đầu này, nam chính chỉ là ghen tị, cảm thấy nữ chính không quan tâm đến mình.
Nhân vật nữ chính vô tình, người bên cạnh đều bị thay thế thành người của nam chính.
Mặc dù nàng có tham vọng và ngưỡng mộ những người mạnh mẽ, nhưng ngay khi xuất hiện, nàng đã khơi dậy sự tức giận của nữ chính và khiến những độc giả hoàn toàn đứng về phía nữ chính.
Nhưng nàng là nha hoàn được nuôi dưỡng trong phủ Tướng quân, cả nhà già trẻ đều bị nắm trong tay bọn họ, cho dù nàng có không ngoan ngoãn và muốn cướp “phu quân” của nữ chính thì cũng sẽ không thay đổi được sự thật rằng nàng là nha hoàn của nữ chính.
Kết quả nam chính chỉ hờ hững ghen một cái, đã biến nha hoàn được nuôi dưỡng của nữ chính, thành tiểu thiếp trong phòng riêng của mình.
Kiếp trước nàng ta chẳng hay chẳng biết, triệt để bị "tiểu thư" chán ghét, trong hoàn cảnh bị cô lập không nơi nương tựa, chỉ có thể tranh giành sự sủng ái với nhân vật nữ chính.
Bây giờ ngẫm lại, người bị cô lập đâu chỉ có mỗi nàng.
Trong nháy mắt đã hiểu rõ mấu chốt trong đó, Tập Hồng Nhụy nhìn lại khuôn mặt Ninh Lan, liền cảm thấy buồn cười.
Nam chính to lớn như vậy, chẳng phải đang quyến rũ nàng sao ~
Nếu những độc giả của cuốn tiểu thuyết này biết rằng “nam chính cao quý” mà họ theo đuổi như vậy, lại cũng có thể làm ra loại "hành vi hèn hạ" này, lấy lòng một nha hoàn hèn mọn, không biết sẽ có biểu cảm gì nhỉ?
Ha ha ha!
Tập Hồng Nhụy rất vui vẻ trong giây lát, giống như cuối cùng cũng đã phản kích lại những kẻ xem thường chỉ trỏ nàng ở trong phần bình luận, bọn họ nói rằng nàng rẻ tiền, nhìn cho kỹ nam chính của các ngươi còn hèn hạ hơn kìa!
Vậy thì đối mặt với sự quyến rũ hạ mình của nam chính, nha đầu nhỏ bé như nàng phải làm thế nào đây?
Nụ cười giả vô lo vô nghĩ trên mặt trong nháy mắt thu liễm, giống như lại nhớ tới chuyện mấy hôm trước bị đánh mười trượng.
Mặc dù thủ phạm là Ngưng Mộng, nhưng tiểu thư cũng thật sự không cầu xin tha thứ cho nàng, những ngày này còn luôn xa lánh nàng...
Tập Hồng Nhụy càng nghĩ càng thấy buồn bực, nàng cúi thấp mặt lẩm bẩm với vẻ mặt chán nản: “Không, mạng sống của nô tỳ thấp kém, làm sao có thể oán hận ai chứ…”
Khóe miệng Ninh Lan khẽ nhếch lên một đường cong không dễ nhận thấy, dáng vẻ ôn hòa đưa tay ra đỡ nàng dậy.
"Không có là tốt rồi, ngươi đã theo tiểu thư của các ngươi cùng vào phủ của bản thế tử, vậy cũng là người của bản thế tử rồi, có chuyện gì cứ nói với ta, đừng có một mình chịu ấm ức, khuê tú nhà ngươi suốt ngày ủ rũ mặt mày, thì đâu còn xinh đẹp nữa.”
“Phốc—”
Tập Hồng Nhụy nhịn không được bật cười thành tiếng, nghe lời đứng dậy, đôi mắt sáng long lanh nhìn qua.
Khác với vẻ đẹp yểu điệu thướt tha, thanh mảnh mà hầu hết các tiểu thư khuê các danh môn ở kinh thành theo đuổi, thân hình Tập Hồng Nhụy tràn đầy vẻ đầy đặn, gợi cảm..
Khuôn mặt là kiểu mặt trái đào tròn trịa, kết hợp với đôi mắt hơi xếch lên, vừa to vừa có thần, trông nàng hệt như một quả đào chín mọng, chỉ cần cắn một miếng, là có thể thưởng thức được hương thơm nồng nàn bên trong.
Loại dung mạo pha trộn giữa nét ngây thơ diễm lệ của thiếu nữ và sự quyến rũ này, khó trách Hoàng đế chỉ liếc mắt một cái đã nảy sinh hứng thú.
Ánh mắt Ninh Lan tối sầm lại, hắn ta tiếp tục mỉm cười: “Là chuẩn bị đồ ăn khuya cho Thái tử phi phải không, vừa đúng lúc, ta cũng muốn gặp nàng ấy, sao chúng ta không đi cùng nhau nhỉ.”
“Vâng!”
Tập Hồng Nhụy vui vẻ đáp lại, nhưng khi nàng chuẩn bị rời đi, lại liếc nhìn Bùi Tam đang đẩy xe lăn một cái, "hừ" một tiếng, quay đầu đi chỗ khác không thèm nhìn hắn ta.
Bùi Tam: “...”
Nơi ngón tay cái bị gai hoa hồng đâm trúng, dường như lại trở nên đau nhói.
Trước đây, khi nhìn thấy tiểu nha đầu kiêu ngạo như vậy, hắn ta sớm đã mắng nàng mấy câu rồi, nhưng hiện tại vì một vài lý do nào đó, khi đối mặt với nàng lần nữa, hắn ta đột nhiên có chút chột dạ, vì vậy hắn ta cũng vô tình “hừ” một tiếng, cúi đầu xuống.
Ninh Lan có chút kỳ quái quay đầu nhìn người hầu cận của mình một cái, Bùi Tam bị chủ tử nhìn như vậy, vẻ mặt không khỏi càng thêm sốt ruột, hắn ta lập tức né tránh ánh mắt của chủ tử.
Ninh Lan thu hồi ánh mắt, nhìn Tập Hồng Nhụy đang dẫn đường phía trước, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại, khóe miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười.
Mấy người vừa đi vừa nói vừa cười, nói cho đúng là một mình Tập Hồng Nhụy nói, một mình nàng cười, không bao lâu sau đã đến nơi ở của Thế tử phi.
Từ khi Lâm Oản xuyên không đến đây, hàng ngày cô ta đều uống trà, ngắm hoa, mỗi ngày đều cho cá ăn, lúc mới đầu còn cảm thấy thích thú, chẳng mấy chốc đã chán đến mức ngủ cũng không ngủ được.
Vì vậy nhân lúc này, cô ta luôn đóng cửa ở một mình trong phòng, làm việc mà mọi nữ tử xuyên không đều sẽ làm - lười biếng.
Ngay khi đang thấy buồn chán, tiếng cười trong trẻo đặc trưng của Tập Hồng Nhụy đã truyền đến, Lâm Oản vừa nghe đã không nhịn được nhíu mày.
Đặt đồ đạc xuống và đi ra ngoài, Tập Hồng Nhụy liền nhảy nhót đi vào, giơ đồ đã mang tới trước mặt nàng.
“Tiểu thư… Thái tử phi, Ngưng Mộng cô nương nói người dạo gần đây không có khẩu vị, cho nên em đặc biệt làm một ít sữa chua hạnh nhân mà người thích ăn nhất đem tới đây!"
Lâm Oản nhìn nàng chưng ra vẻ mặt cầu khen ngợi, ánh mắt rơi vào trong chén, cái thứ được làm công phu gọi là… kia là cái gì nhỉ, ừm, kem ly...
Mặc dù gần đây trời nóng, nhưng đêm hôm khuya khoắt lại làm đồ lạnh cho cô ta là có ý gì, lúc ngẩng đầu lên, cô ta nhìn thấy Ninh Lan và Bùi Tam đi theo từ phía sau.
Khó trách lúc nãy lại cười vui vẻ như vậy, tâm tư nha đầu này, chắc hẳn đã hoàn toàn không còn đặt ở chỗ này nữa rồi.
Ra hiệu cho Tập hồng Nhụy để đồ sang một bên trước, sau đó cô ta quay sang nhìn Ninh Lan, nhẹ giọng nói: “Thái tử giờ này còn tới đây làm gì?"
Ninh Lan cười nói: “Chẳng lẽ phu quân không được tới thăm phu nhân sao?”
Lỗ tai Lâm Oản nóng bừng.
Lúc đầu, cô ta chỉ muốn im lặng sống trong thời cổ đại không có ai nương tựa này, vì vậy cô ta dựa vào thân phận Thái tử phi để tự bảo vệ bản thân, cùng thế tử Thụy vương làm một đôi phu thê hợp tác không chê vào đâu được.
Không ngờ, sau khi làm quen,vị thế tử Thụy vương này quả thực giống như nam chính trong tiểu thuyết xuyên không, lúc nào cũng toát ra sức hấp dẫn.
Nhìn bầu không khí giữa hai người, Bùi Tam và Tập Hồng Nhụy thức thời lui xuống.
Lúc ra ngoài, vô ý va phải người bên cạnh, Tập Hồng Nhụy tức giận quay đầu lại.
Bùi Tam nhìn thấy vẻ mặt phồng má của nàng liền sững người, không dám nhúc nhích.
Tập Hồng Nhụy trừng mắt nhìn hắn ta một cái, rồi sải bước thật nhanh để tránh xa hắn ta một đoạn.
Bùi Tam có chút khó chịu, nhưng vì thể diện, hắn ta vẫn mím miệng và không nói gì cả.
Hắn ta nghĩ rằng chuyện đó giống như trước đây, rất nhanh sẽ yên tĩnh trở lại, nhưng không biết vì sao, Bùi Tam luôn cảm thấy có một hương ngọt ngào ở trong không khí, giống như hương thơm từ trên cơ thể của cô nương này. Mùi hương thoang thoảng dễ chịu.
Chẳng biết từ lúc nào, dường như máu trong người cũng theo hương thơm này mà sôi trào.
Cuối cùng Bùi Tam cũng nhịn không được liếc mắt nhìn sang, vừa nhìn không sao, nha đầu bên kia hình như cũng đang len lén nhìn hắn ta. ( truyện trên app T Y T )
Sau khi phát hiện mình bị nhìn trộm, đôi mắt lập tức mở to, nàng hoảng hốt kêu lên: “Nhìn cái gì!”
Bùm…
Đầu Bùi Tam như nổ tung.
Khi nhìn lại một lần nữa, mới phát hiện tiểu cô nương kia mặt mày đỏ ửng, dáng vẻ lúc nhìn hắn ta, giống như con mèo nhỏ, vừa hung dữ vừa mềm mại.
Dáng vẻ này, chẳng lẽ là thật sự thích hắn ta rồi...
Bùi Tam trong nháy mắt như bị rót mấy cân mật, trước kia luôn mồm độc địa phản bác, lần này lại kỳ diệu mà không phản đối.
Hắn ta cúi đầu xuống, thấp giọng lẩm bẩm: “Nhìn thì đã sao nào, ngươi quý giá lắm sao, nhìn một cái còn muốn thu tiền..."
Khi Tập Hồng Nhụy nghe thấy những điều này, nàng lập tức bùng nổ, trừng mắt giận dữ với hắn ta: “Chính là muốn thu tiền đấy! Nhìn nữa móc mắt ngươi ra!"
Bùi Tam lại nhìn nàng một cái, giả vờ không để ý quay đầu đi chỗ khác. Dáng vẻ tức giận, hình như lại càng đẹp mắt hơn, ha.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, ánh mắt Bùi Tam, luôn nhịn không được liếc nhìn. Nhưng nha đầu kia hình như thật sự tức giận rồi, khoanh tay, không thèm để ý đến hắn.
Bùi Tam có chút buồn bực, lại có chút ngọt ngào.
Quên đi, hắn ta là một người đàn ông trưởng thành, không chấp nhặt với tiểu cô nương, hay là có thời gian, hắn cúi đầu trước vậy ~