Người ta nói ái tình như lửa, có lẽ vì hôm nay trời nóng, dễ khiến lòng người bốc hỏa.
Sùng Văn Đế đã đi được một đoạn đường dài rồi, vốn đã nóng nực, bây giờ càng thêm khô nóng, nhưng hoa sen bên kia nhà thủy tạ*, chỉ có thể nhìn từ xa, cảm nhận hương thơm thoang thoảng, không thể đến gần.
*Nhà thủy tạ (水榭): nhà xây trên mặt nước, để làm nơi giải trí.
Tập Hồng Nhụy cố gắng hoàn thành trách nhiệm của một nha hoàn, giấu kỹ Bạch Liên Nhi ra sau lưng, giữ gìn danh tiết cho nàng ta, đồng thời cũng che giấu đi dung mạo xinh đẹp kia.
Bạch Liên Nhi này quả thật rất xinh đẹp, nhưng không thể để nàng ta cướp mất phong thái của nàng được!
Hừ hừ, vì kiếp trước đã cho nàng ta một cơ hội, nhưng nàng ta không biết nắm bắt, vậy thì đừng trách ta cướp lấy vận mệnh Hoàng hậu của ngươi!
Biết rằng thế giới này là một cuốn tiểu thuyết, nữ chính có thể trở thành Hoàng hậu, tâm tư Tập Hồng Nhụy liền hoạt động.
Bọ họ chỉ là đám nha hoàn nhỏ bé, cả đời chỉ có thể nhặt những thứ mà chủ tử bỏ đi, chủ tử là chính thê, vậy các nàng chính là thiếp thất, chủ tử là Hoàng hậu, vậy thì cớ gì nàng không thể trở thành Quý phi?
Nếu như khu bình luận của quyển sách này vẫn còn, chắc chắn sẽ có người cười nhạo nàng si tâm vọng tưởng.
Làm sao một nha hoàn nhỏ bé, một cung nữ thấp hèn, có thể gả cho thường dân đã là may mắn lắm rồi, vậy mà lại dám mơ tưởng đến Hoàng đế!
Nam chính chỉ yêu nữ chính, bọn họ là trời sinh một đôi, tiện nhân như ngươi, sao dám mơ tưởng hão huyền! - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Tập Hồng Nhụy thong dong vắt nước trên tóc và y phục, để mặc ánh sáng lấp lánh của mặt hồ phản chiếu lên mặt, trong màn sương mờ ảo, nàng khẽ ngẩng đầu ---
Ai nói ta muốn quyến rũ nam chính? Thiên hạ này chẳng lẽ chỉ có mình hắn là Hoàng đế sao?
Nhân vật nam chính sẽ trở thành hoàng đế trong tương lai, nhưng hiện tại không phải là vẫn chưa phải sao?
Nàng chỉ muốn làm Quý phi, còn Hoàng đế là ai, có quan trọng gì đâu?
Tuy rằng Hoàng đế hiện giờ đã là một lão già, nhưng chỉ cần được sủng ái, ai lại chê Hoàng đế già chứ!
Trải qua một kiếp, nàng đã dùng chính bản thân mình để chứng minh cho những người trong khu bình luận kia thấy, nam chính ngoài nữ chính ra, sẽ không động lòng với bất kỳ ai.
Nếu đã như vậy, nàng đây sẽ đào tẩu sang một Hoàng đế khác!
Đến lúc đó gặp lại, nam chính sẽ phải gọi nàng một tiếng thẩm nương*… à không, là nương nương mới đúng, ô hô hô!
*Thẩm nương (婶娘): Thím, vợ của chú. Ninh Lan chỉ là cháu trai của Hoàng đế, sau khi cứu Hoàng đế mới được phong tước Thái tử (Thế tử vương phủ)
Sau khi nảy ra ý định trở thành “thẩm nương” của nam chính, Tập Hồng Nhụy ngẩng mặt lên và hỏi một cách sắc bén: “Các ngươi là ai, sao dám tự tiện xông vào hậu viện của Thế tử phủ, kinh động đến nữ quyến trong phủ, các ngươi có gánh vác nổi trách nhiệm này không?"
Đức Nhân - đại thái giám bên cạnh Sùng Văn Đế đang định lên tiếng thì bị Sùng Văn Đế ngăn lại, ông ta cười vui vẻ nói: "Ta... ta là quản gia mới của Thế tử phủ."
Tập Hồng Nhụy: Hả? Điều này không giống với trong tưởng tượng của nàng? Lão già xấu xa này là đang chơi trò gì vậy?
Nàng ngẩng khuôn mặt trắng nõn nà đầy nước lên, đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, giọng nói mang theo chút hờn dỗi đáng yêu: “Ngài lừa ai vậy! Nhìn phong cách của ngài, làm sao có thể là quản gia được!”
Sùng Văn Đế duỗi tay ra, nhìn xuống trang phục của chính mình, vui vẻ cười, sao lại không giống quản gia chứ?
Quay đầu nhìn sang đại thái giám Đức Nhân ở bên cạnh, người đã ở bên cạnh chủ tử của mình đã lâu, Đức Nhân ngay lập tức hiểu được suy nghĩ của chủ tử, mỉm cười nói: “Thật ra, chủ nhân của ta… chúng ta là những người đã thiết kế ra khu vườn này, được Thế tử gia cho phép đến đây dạo chơi, vẽ tranh, hơn nữa nơi này cũng không phải khuê phòng của nữ quyến, chúng ta không hề có ý mạo phạm."
Tập Hồng Nhụy:...
Hả! Hóa ra hắn đang đang chơi trò “Hoàng đế giả dạng thường dân”, ở cái tuổi này rồi mà cũng rất biết cách làm loạn!
Nhưng mà vở kịch đã diễn đến nước này, nếu nàng còn không tin thì thật là bất lịch sự.
Cho nên Tập Hồng Nhụy tỏ ra ngốc nghếch và ngây thơ, hoàn toàn tin vào lời nói của bọn họ, chống nạnh lên tiếng: “Thì ra là vậy, vậy ngài đi chỗ khác trước đi, ta đi thay y phục cho cô nương này trước đã.”
Bạch Liên Nhi thu mình thành một con chim nhỏ, trốn sau lưng Tập Hồng Nhụy, không nói một lời, Sùng Văn Đế lúc này mới để ý tới nàng ta.
Hắn không biết đây là ai ở trong phủ Thái tử, ở lại đây thêm nữa e là không ổn, Sùng Văn Đế bèn cười ha hả rồi xoay người rời đi.
Thấy Sùng Văn Đế quay đầu rời đi, hắn thậm chí còn không hỏi tên của nàng, Tập Hồng Nhụy rất lo lắng.
Nhưng cứ tiếp tục dây dưa như vậy thì quá lộ liễu, nàng bèn đảo mắt, sau đó nhấc chân đá vào người đang nằm dưới đất, lớn tiếng nói: "Này! Các người bỏ quên người này rồi!"
Ngay khi hắn quay lại, thống lĩnh thị vệ đang nằm dưới đất nôn thốc nôn tháo, bị Tập Hồng Nhụy đá một cái liền tỉnh táo lại.
Tai thống lĩnh thị vệ bị nước chui vào, đầu óc vẫn còn choáng váng, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một tiểu cô nương mặc y phục đỏ rực, đôi mắt to tròn, đen láy đang nhìn mình chằm chằm.
Tai hắn bỗng chốc đỏ bừng, vội vàng mò mẫm nhặt thanh đao dưới đất, không cần ai dìu đỡ, tự mình lồm cồm bò dậy.
Đang định hành lễ, thống lĩnh thị vệ bị đại thái giám Đức Nhân trừng mắt liếc một cái, hắn bèn ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Khi Sùng Văn Đế thấy hắn ta như vậy, ký ức trong nháy mắt ùa về, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười.
Tuy nhiên, đối với mệnh lệnh của hắn, cho dù không biết bơi, hắn ta vẫn liều mình nhảy xuống nước cứu người, quả thật là trung thành, tận tâm, Sùng Văn Đế cũng không so đo nữa, phất phất tay, ý bảo hắn mau chóng đi theo.
Đợi đến khi ra khỏi tầm mắt, Sùng Văn Đế quay đầu nhìn về phía Tập Hồng Nhụy, trên mặt lộ ra vẻ thích thú.
…
Chờ đến khi đoàn người đi xa, không còn nhìn thấy bóng dáng đâu nữa, Tập Hồng Nhụy mới tức giận chống nạnh, này, thật sự là một câu cũng không thèm hỏi sao, rõ ràng trong nguyên tác, Bạch Liên Nhi chỉ cần bị nhìn một cái là đã được đưa vào cung rồi mà!
Nàng tràn đầy hùng tâm tráng chí, muốn cướp lấy cơ hội của nữ phụ độc ác kia, không ngờ tới, danh tiết lại là thứ chỉ dành riêng cho tiểu thư khuê các, nha hoàn như nàng thì không có!
Trải qua một cú sốc lớn như vậy, cả người Tập Hồng Nhụy như kiệt quệ, ủ rũ.
Tập Hồng Nhụy xoay người, thu hồi vẻ e lệ, nũng nịu lúc nãy, trừng mắt nhìn Bạch Liên Nhi, giọng nói quái gở: “Biểu cô nương thân mến, trong một khu vườn rộng lớn như vậy, ngươi đi đứng kiểu gì mà lại vô tình rơi xuống nước, xung quanh lại không có ai đi cùng sao?”
Bạch Liên Nhi bày ra một màn kịch lớn như vậy, bên cạnh chắc chắn có người giúp đỡ.
Tình hình vừa rồi hỗn loạn, nha hoàn và ma ma đang trốn ở một bên không kịp xuất hiện, nhưng người vừa mới rời đi, họ đã vội vàng chạy tới đỡ tiểu thư của mình đứng dậy.
Ma ma lập tức mắng nhiếc: “Tiểu nha đầu nhà ngươi từ đâu đến, thật là vô giáo dưỡng, cô nương nhà ta, đến lượt ngươi nói này nói nọ sao! Chờ ta đi bẩm báo với Thế tử gia..."
Trước khi bà ta kịp nói xong, một giọng nói nhẹ nhàng đã ngăn bà ta lại.
“Ma ma, dù sao đây cùng là ân nhân cứu mạng của Liên Nhi, người đừng vô lễ như vậy, mau lấy chút bạc ra cảm tạ vị cô nương này."
Khi ma ma nghe thấy điều này, bà ta có vẻ vô cùng tức giận, nhưng nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của Bạch Liên Nhi, bà ta đành phải miễn cưỡng móc từ trong túi ra mấy thỏi bạc vụn, vẻ mặt khinh thường nói: "Này, đây là cô nương nhà ta ban ơn cho ngươi đấy!"
Tập Hồng Nhụy liếc mắt nhìn vào lòng bàn tay lão ma ma, ước chừng khoảng bảy, tám thỏi, ánh mắt nàng lập tức sáng rực, nhưng sau khi liếc nhìn Bạch Liên Nhi, nàng vẫn khịt mũi kiêu ngạo rồi ngẩng đầu lên.
Trước khi nàng kịp từ chối, Bạch Liên Nhi liền tiến lên một bước, rút cây trâm cài trên tóc xuống, cài lên tóc Tập Hồng Nhụy.
Tập Hồng Nhụy hơi sững sờ một lát, ra vẻ muốn tháo xuống nhưng lại tiếc rẻ, cứ thế đứng im tại chỗ.
Bạch Liên Nhi nhận lấy bạc từ tay ma ma, nhét vào tay Tập Hồng Nhụy, dịu dàng cười nói: “Đây là thứ mà cô nương xứng đáng nhận được, đừng khách sáo.”
Vẻ mặt kiêu ngạo của Tập Hồng Nhụy rốt cuộc cũng dịu xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào số bạc trong tay, vui vẻ khom người hành lễ: "Đa tạ biểu cô nương!"
Bạch Liên Nhi cố ý ho khan một tiếng, Tập Hồng Nhụy vội vàng luống cuống đỡ lấy nàng ta, vẻ mặt chân thành nói: “Tuy rằng hiện giờ là mùa hè, nhưng thân thể của nữ nhi không tốt, không thể để ướt người như vậy được, nên nhanh chóng về phòng gọi đại phu đến xem qua!”
Sau khi Bạch Liên Nhi khen ngợi Tập Hồng Nhụy vài câu, sau đó được nha hoàn dìu đỡ, chậm rãi rời đi.
Khi bóng dáng của Tập Hồng Nhụy dần biến mất, nàng ta đột nhiên xoay người lại.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, không tự nhiên mà nàng ta có thể nhận ra nha hoàn của hồi môn của Thái tử phi chỉ trong nháy mắt.
Có vẻ như những người xung quanh Thái tử phi cũng không phải là không có sơ hở.
“Khụ, khụ, khụ…
Vì muốn màn kịch thêm phần chân thật, Bạch Liên Nhi cố ý uống vài ngụm nước, lúc này mới thật sự bị sặc.
Ma ma ở bên cạnh rất đau khổ, tiến tới ôm lấy nàng ta: “Ta nói tiểu thư, người cũng là tiểu thư của một phủ, tại sao lại tự đối xử như vậy với bản thân mình!”
Bạch Liên Nhi dừng lại, khí chất cao quý, cộng thêm dáng vẻ yếu đuối, nàng ta trời sinh đã mang một vẻ đẹp mong manh, dễ vỡ, khiến người khác phải thương xót, nhưng lúc này đây, trong mắt nàng ta lại tràn đầy sự phẫn uất.
“Ta và Ninh Lan ca ca tình đầu ý hợp, nếu không phải tại vì đứa con ả nhà họ Lâm cản trở người được gả cho huynh ấy phải là ta mới đúng! Ta không cam lòng... Ta không cam lòng... Ta nhất định phải đoạt lại Ninh Lan ca ca, chỉ cần trái tim huynh ấy hướng về ta, cho dù làm thiếp, ta cũng nguyện ý!"
Ma ma nhìn ánh mắt dữ tợn của Bạch Liên Nhi, biết rõ nàng ta đã không còn nghe lời khuyên can của bất kỳ ai nữa rồi, bà ta chỉ đành bất lực thở dài một hơi.