Ngắm nhìn chính dung nhan tuyệt sắc của mình phản chiếu trên mặt hồ phẳng lặng, tâm tình Tập Hồng Nhụy quả nhiên như mây tan gió tản, mọi tức giận đều tiêu biến mất, ngay cả những chuyện rối ren của kiếp trước, nàng cũng chẳng còn nhớ rõ nữa.
Thoát khỏi uất hận, oán trách của kiếp trước, lúc này đây, Tập Hồng Nhụy mới có tâm trạng thưởng ngoạn cảnh sắc nơi đây. Nàng bỗng nhận thấy hoa đẹp, nước trong, cảnh nào cũng nên thơ hữu tình, đẹp như chốn bồng lai tiên cảnh.
Nghĩ đi nghĩ lại, nơi đây là vương phủ nguy nga lộng lẫy, có những loại hoa không tên ở khắp nơi, đâu đâu cũng toát lên vẻ đẹp tráng lệ, xa hoa. Nàng muốn làm chủ nhân của nơi này thì có gì là sai?
Phú quý như vậy, ai mà không muốn chiếm làm của riêng? Một đám người thối nát từ đâu tới, ở đó nói nhảm lại giả vờ cao thượng, thật đáng khinh!
Tập Hồng Nhụy nhen nhóm tham vọng của mình, đôi mắt long lanh chợt lóe sáng, nàng xoay người, dáng vẻ uyển chuyển, thướt tha, tiến về phía rừng hoa rực rỡ sắc màu.
Trong vườn, các a hoàn, bà tử đang tất bật làm việc, khi nhìn thấy Tập Hồng Nhụy thì họ không xa lạ gì nên chỉ cười nói vài câu rồi lại tiếp tục công việc, cũng không ai ngăn cản nàng.
Vì vậy, Tập Hồng Nhụy đã đi sâu vào trong khu vườn mà không bị cản trở.
…
Sùng Văn Đế được thái giám bên cạnh dìu đỡ, thong dong thưởng ngoạn ngự hoa viên vừa mới xây dựng xong, bỗng nhiên dừng bước bởi một âm thanh bất ngờ vọng đến.
Chỉ nghe thấy một giọng nữ trong trẻo, lanh lảnh, như gần như xa, từ trong rừng hoa thoảng tới: "Ta khinh... cái gì mà mộng... mượn long khí... sao có thể sánh bằng chân long trên trời..."
Con rồng thực sự trên bầu trời:...
Phụt ---
Tiểu nha đầu này thật thú vị~
Mặc dù Sùng Văn Đế đã lên đến vị trí quyền lực này, hắn đã nghe đủ kiểu nịnh bợ của các bá quan, đại thần, nhưng thỉnh thoảng lại “nghe lén” người khác tôn thờ sau lưng hắn, quả thật có chút mới mẻ.
Trong lòng nổi lên sự hiếu kỳ, Sùng Văn Đế muốn tiếp tục tiến về phía trước, nhưng một giọng nói đột nhiên truyền tới từ phía sau: “Bệ hạ tha tội, vi thần quản lý phủ đệ không nghiêm, để cho nha hoàn bên dưới hành động thất lễ như vậy trước mặt bệ hạ.”
Sùng Văn Đế nghe vậy liền dừng bước, thu hồi ý định muốn tìm hiểu, lúc nhìn lại thì thấy người thanh niên kia sắc mặt tái nhợt, vầng trán ướt đẫm mồ hôi, trong lòng không khỏi dâng lên một tia thương cảm: “Không sao đâu, nhưng nếu Lan Nhi thấy không khỏe thì không cần phải miễn cưỡng đi cùng trẫm, lui xuống nghỉ ngơi đi."
Ninh Lan chịu đựng sự khó chịu, sắc mặt tái nhợt nói: “Tạ ơn bệ hạ quan tâm, nhưng vi thần thân là thần tử, sao có thể để quân vương ở một mình như vậy, bệ hạ..." - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
“Được rồi ~” Sùng Văn Đế cao giọng cắt ngang: “Lần này ta tới đây là để gặp ngươi, nếu ngươi như thế này sẽ chỉ khiến ta thấy khó chịu hơn thôi, lui xuống đi, ta tự mình dạo chơi một lát rồi về."
Ninh Lan dường như vẫn còn có chút do dự, nhưng trước sự khăng khăng của Sùng Văn Đế, hắn vẫn lui xuống trước.
Dưới sự hỗ trợ của thuộc hạ, hắn ngồi trên chiếc xe lăn đặc biệt do Thái tử phi làm, sắc mặt của Ninh Lan trở nên ảm đạm, hắn nói với Bùi Tam ở bên cạnh: “Đi xem nha hoàn ăn nói hàm hồ kia là người ở phủ nào.”
Bùi Tam đứng dậy tuân lệnh, xoay người rời đi.
Ninh Lan ngồi trên xe lăn, nhìn lại hướng Sùng Văn Đế vừa đi, ánh mắt phẳng lặng không gợn sóng, đưa hắn trở về phòng nghỉ ngơi.
Vì sự gián đoạn này, Sùng Văn Đế nhất thời quên mất chuyện thú vị vừa rồi.
Trong hoàng thất, hoàng tử, công chúa nhiều vô số kể, nhưng Sùng Văn Đế yêu thích nhất không ai khác chính là Ninh Lan - Thế tử của Thụy Vương phủ, bởi vì đôi chân của Ninh Lan là vì hắn mà bị phế.
Năm đó, Sùng Văn Đế đột nhiên mắc một căn bệnh hiểm nghèo, thuốc thang đều vô dụng, thần y chẩn đoán chỉ có cách dùng thuốc mạnh như hổ lang mới mong khỏi hẳn, nhưng lại cần một người có huyết thống thân cận để thử thuốc, xác định liều lượng.
Sùng Văn Đế lúc bấy giờ vẫn chưa có con nối dõi, muốn tìm người thân cận thử thuốc, chỉ có thể tìm trong số các hoàng tử, nghe nói đến chuyện này, các hoàng tử đều sợ hãi, chùn bước, chỉ duy nhất Ninh Lan - Thế tử của Thụy Vương phủ, khi đó tuổi còn nhỏ, lại xung phong nhận nhiệm vụ.
Kết quả là, Sùng Văn Đế khỏi bệnh, còn Ninh Lan bởi vì thử thuốc mà đôi chân trở nên tàn phế, mỗi khi nghĩ đến chuyện này, Sùng Văn Đế lại cảm thấy áy náy, càng thêm phần yêu thương, bù đắp cho Ninh Lan.
Do đó, khi Thụy Vương thế tử thành hôn, Sùng Văn Đế đã đích thân cho hắn mở phủ đệ riêng, hôm nay rảnh rỗi, nhớ lại chuyện này, Sùng Văn Đế liền muốn đến thăm.
Thụy Vương thế tử đi lại không tiện, Sùng Văn Đế cũng không muốn làm phiền hắn quá nhiều, nên chỉ mang theo thái giám thân cận và một thống lĩnh thị vệ vi hành xuất cung, miễn lễ nghi rườm rà, nhưng xem ra hôm nay vẫn là làm Ninh Lan mệt mỏi rồi.
Sùng Văn Đế đang định xoay người rời đi, bỗng bị khung cảnh u tĩnh, của khu vườn phía trước thu hút.
Người thiết kế khu vườn này quả là tài hoa hơn người, tuy không nguy nga lộng lẫy bằng ngự hoa viên trong cung, nhưng lại tinh tế, đầy thi vị, Sùng Văn Đế vốn yêu thích hoa cỏ, kỳ thật bỗng nảy sinh ý muốn dạo chơi, đã đến đây rồi, chi bằng thưởng ngoạn cho thỏa thích.
Được thái giám dìu dắt, thong dong dạo bước giữa vườn hoa, đang lúc Sùng Văn Đế cảm thấy có chút mệt mỏi thì bỗng nghe thấy tiếng động lạ, hình như là tiếng kêu cứu của nữ tử, có người rơi xuống nước.
Sừng Văn Đế sững sờ một lát, nhanh chóng để những hộ vệ ở xung quanh đi xem sao.
Thân hình to béo của thống lĩnh thị vệ chạy hộc tốc đến nơi phát ra tiếng kêu cứu, chỉ thấy một bóng trắng như tuyết đang vùng vẫy giữa dòng nước.
Thống lĩnh thị vệ vội vàng chạy tới báo cáo: “Báo cáo! Bệ hạ, có một nữ tử đã rơi xuống nước!”
Sùng Văn Đế:...
"Bẩm cái gì mà bẩm! Trẫm có phải mù đâu! Ngươi còn không mau cứu người!"
Đám thị vệ ở trong cung, chưa có lệnh của chủ nhân, làm sao dám hành động hấp tấp, nghe được mệnh lệnh của Sùng Văn Đế, thống lĩnh thị vệ vội vàng cung kính đáp: "Thuộc hạ tuân mệnh!"
Nói xong, thống lĩnh thị vệ liền cởi bỏ đai lưng, nhảy xuống nước.
Cái gì? Ngươi hỏi hắn có biết bơi không ư?
Hoàng thượng ra lệnh, biết bơi hay không thì có liên quan gì chứ!
Hồ nhân tạo này chắc không sâu lắm đâu, không có vấn đề gì! Đừng bận tâm!
Phù!
Ùng ục… Ùng ục…
Sùng Văn Đế:...
Người phụ nữ vùng vẫy trong nước:...
Hay tốt hơn là để nàng nên tự mình trèo lên…
Ngay khi Bạch Liên Nhi đang ở thế tiến thoái lưỡng nan, không biết nên tiếp tục giả vờ hay là thôi thì bỗng nhiên có một người nhảy xuống nước.
Một tiểu cô nương mặc y phục đỏ rực, cởi bỏ lớp áo ngoài, như cá gặp nước, lao mình xuống hồ, túm lấy tóc Bạch Liên Nhi, kéo lên bờ.
Sau khi kéo Bạch Liên Nhi lên, nhìn thấy một người đang vùng vẫy dưới nước, Tập Hồng Nhụy im lặng, đây là ai vậy?
Nhưng bây giờ, trước sự chứng kiến của rất nhiều người, Tập Hồng Nhụy cũng không còn cách nào khác, đành phải nhảy xuống hồ một lần nữa.
Thống lĩnh thị vệ vốn dĩ không biết bơi, tư thế lúng túng, vụng về của hắn dưới nước còn khó coi hơn cả Bạch Liên Nhi lúc nãy.
Tập Hồng Nhụy dồn hết sức lực, rốt cuộc cũng kéo được người đàn ông to béo kia lên bờ, may mà ngày thường nàng vẫn thường xuyên làm việc nặng, nếu không thật sự không kéo nổi!
Sau khi kéo người đàn ông to lớn lên, cả người Tập Hồng Nhụy gần như kiệt sức, nhưng nàng lập tức nhớ đến phân cảnh lúc này.
Khi Bạch Liên Nhi “từ từ tỉnh lại”, nàng ta sắp chuẩn bị vô tình để lộ ra bờ vai ngọc ngà và đôi chân thon dài của mình ra…
Tập Hồng Nhụy nhanh tay nhặt chiếc áo khoác bị vứt trên mặt đất, bọc kín người Bạch Liên Nhi, sau đó kéo mặt nàng ta hướng về phía Sùng Văn Đế, lớn tiếng hỏi: "Biểu cô nương, người không sao chứ?"
Bạch Liên Nhi bị nàng nhìn thấu, nhìn thấy rõ ràng trên bờ là một lão già mập mạp, chứ không phải Thụy Vương thế tử tuấn tú lịch lãm, nàng ta hoảng sợ kêu lên thất thanh, không cần Tập Hồng Nhụy phải nhắc nhở, vội vàng cuộn chặt người lại như cái bánh chưng.
Đây là một cảnh trong sách, nữ phụ "Bạch liên hoa" thầm thương trộm nhớ nam chính, cố ý giả vờ rơi xuống nước, nói rằng quần áo không chỉnh tề, bị Thái tử nhìn thấy hết, danh tiếng của nàng ta đều đã mất, nên nàng ta chỉ có thể gả vào phủ làm thiếp.
Thế nhưng, Bạch Liên Nhi nằm mơ cũng không ngờ tới, người đến cứu nàng ta không phải nam chính, mà lại là Sùng Văn Đế - một lão già đáng ghét.
Bạch Liên Nhi tự tay bê đá vào chân mình, cho nên nàng ta chỉ có thể bị đưa vào cung để gả cho lão hoàng đế.
Thế là một đóa bạch liên hoa xinh đẹp, thuần khiết lại bị một lão già hái mất, cư dân mạng được phen cười nghiêng ngả, ai bảo ngươi dám tranh giành nam nhân với nữ chính chứ!
Sau khi Bạch Liên Nhi bị ép phải cưới lão hoàng đế, cả người như biến thành một người khác, trở nên điên cuồng, liên tục bày trò hãm hại nữ chính, sau khi nam chính lên ngôi hoàng đế đã ban cho nàng ta một ly rượu độc kết liễu cuộc đời.
Trước khi chết, nam chính mới nói cho Bạch Liên Nhi biết, chuyện năm xưa nàng ta vào cung, tất cả đều là do hắn sắp đặt, từ đầu đến cuối hắn không hề có tình cảm gì với nàng ta, tất cả đều chỉ là suy nghĩ mơ mộng của nàng ta mà thôi. ( truyện trên app tyt )
Sau khi biết hết mọi chuyện, Bạch Liên Nhi phát điên, còn cư dân mạng thì được phen hả hê, không ngừng ca ngợi nam chính thâm sâu khó lường, chung tình, trước sau như một.
Nhưng Tập Hồng Nhụy lại nghĩ khác bọn họ, những gì nàng nghĩ là, được gả cho hoàng đế, tại sao lại phải khóc?
Trên bờ, Sùng Văn Đế nhìn thống lĩnh thị vệ đang vùng vẫy dưới nước như vịt nghe sấm, tức giận đến mức râu tóc dựng ngược.
Sùng Văn Đế vội vàng ra lệnh cho những người khác nhảy xuống nước, hợp sức kéo tên thị vệ bất tài của mình lên.
Tuy nhiên, trước khi những người khác kịp nhảy xuống nước, một bóng người màu đỏ đã nhảy xuống đó trước một bước.
Sùng Văn Đế sững sờ khi nhìn thấy bóng dáng nhanh nhẹn của tiểu cô nương mặc đồ đỏ bơi trong nước, tài giỏi như một người chỉ huy.
Sùng Văn Đế đợi nàng lên bờ, đang định cẩn thận quan sát thì tiểu cô nương đã nhanh chân chạy đến trước mặt.
Tập Hồng Nhụy nhìn lão già mập mạp trước mặt, vẻ mặt hiền từ, phúc hậu, chẳng khác gì những lão gia giàu có, an nhàn khác.
Thế nhưng, khi biết được thân phận thật sự của hắn - đương kim hoàng đế, thân hình tròn trịa, bộ râu bạc phơ kia bỗng chốc như được phủ lên một lớp kim phấn vô hình, sáng lấp lánh, chói mắt vô cùng!
Lúc trước, nàng cùng các nha hoàn nói cười, đột nhiên chuyển chủ đề, cũng là vì khoảnh khắc này.
Chân long thiên tử, hiện giờ đang ở ngay trước mắt nàng!
Sùng Văn Đế cũng há hốc mồm nhìn tiểu cô nương trước mặt.
Nước hồ thấm ướt quần áo của nàng, quần áo mùa hè rất mỏng nên tất cả đều dính chặt vào cơ thể, để lộ ra những đường cong tuyệt mỹ.
Một giọt nước theo hàng mi cong vút lăn xuống, chớp mắt đã rơi xuống sống mũi cao thẳng, rồi bỗng chốc biến mất.
Đôi mắt đẹp như sao trời bất chợt hướng về phía Sùng Văn Đế, trong khoảnh khắc ấy, hắn như quên hết mọi thứ xung quanh ---
Nương tử nhà ai, xuất hiện ở đây?