Ta Gả Cho Một Lão Hoàng Đế

Chương 3: Ngươi Nói Ngươi Không Thích Màu Đỏ


1 tuần

trướctiếp

Nghe nàng lớn tiếng từ chối, nữ chính và Ngưng Mộng thờ ơ nhìn nàng.

Đúng như mong đợi về cặp chủ tớ hoàn hảo trong tương lai, hiện tại đã thể hiện ra dáng vẻ ăn ý.

Lâm Oản sau khi nhận được đáp án, bởi vì không có gì bất ngờ, rất nhanh liền mất hứng thú, nhưng vẫn là xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, tận tâm tận lực hỏi một câu: “Tại sao?”

Tập Hồng Nhụy đã kiềm chế hơn bình thường rất nhiều, nhưng trông nàng vẫn có vẻ rất tức giận: “Hừ, hắn chẳng qua chỉ là một tùy tùng bên cạnh Thế tử gia, nô tỳ không muốn gả cho hắn!” 

Lâm Oản liếc nhìn nàng một cái, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà: “Hôn nhân là chuyện lớn ảnh hưởng đến cuộc đời của một người phụ nữ, địa vị cao không nhất định sẽ là tốt nhất, người tốt mới là quan trọng nhất, ta nghĩ Bùi Tam là một người không tệ, nếu sau này ngươi gả cho hắn, chắc chắn sẽ không phải chịu tổn thất gì, ta đều là vì muốn tốt cho ngươi.”

Tập Hồng Nhụy mím môi, lẩm bẩm: “Nhưng nô tỳ không muốn gả cho hắn, cho dù cả đời này nô tỳ không gả cho hắn, cũng không gả cho ai hết, tiểu thư để nô tỳ đi theo người mãi mãi đi!”

Trong lúc vội vàng này, nàng lại gọi tiểu thư lần nữa, khôi phục lại phong thái cũ.

Ngay khi Lâm Oản nhìn thấy phong thái của nàng, cô ta đã biết rằng nha hoàn nhỏ này của mình chính là mắc bệnh nan y, chắc chắn không thể cứu chữa được.

Trong trường hợp này, vì tôn trọng số phận của người khác, cô ta có thể làm bất cứ điều gì mà mình thích, nhưng cô ta đã quyết định sẽ dần dần cách xa nha hoàn này.

Vì thế cô ta xua tay để nàng rời đi: “Thôi, thôi vậy, ngươi muốn làm gì thì làm,chỉ là sau này hối hận, đừng có tìm ta là được, đi xuống trước đi, có Ngưng Mộng ở cùng ta là được rồi.”

Tập Hồng Nhụy liếc nhìn Ngưng Mộng, sau đó nhìn tiểu thư có chút hoảng sợ nói: “Tiểu thư… Không… Thái tử phi…” 

Lâm Oản lại bày ra vẻ mặt lười biếng, Tập Hồng Nhụy chỉ có thể ngậm miệng lại mà cúi đầu rời đi. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Lúc đi ra ngoài, nàng liếc nhìn tảng đá lớn trong thác nước dưới hành lang, lông mày chợt cong lên, đôi mắt nheo lại.

Nhấc vạt váy lên, bước từng bước chân nhỏ nặng nề đi đến tảng đá, nàng dừng lại, hung hăng nắm lấy bụi hoa hồng nguyệt quý bên cạnh, lại đá vào tảng đá lớn một cái.

Rõ ràng là, một hơi thở rất nhẹ, đã ngừng lại.

Tập Hồng Nhụy lại như không hề hay biết, giống như đang trút sự phẫn nộ, liên tiếp đá mấy lần, cuối cùng khịt mũi nặng nề, lẩm bẩm nói: “Bùi Tam đáng ghét, mới không muốn gả cho hắn, ai bảo hắn coi thường ta, hừ! Hắn đã coi thường ta, ta cũng coi thường hắn, tên Bùi Tam đáng ghét!”

Hơi thở phía dưới tảng đá và bụi hoa, rõ ràng là đã thay đổi.

Tập Hồng Nhụy vẫn chưa thấy hết giận, đá thêm vài lần nữa để chút giận, cuối cùng dường như vì bị đau, nàng ôm chân và “hét lên” đầy đau đớn, liền nhảy tới và ngồi trên tảng đá thấp để nghỉ ngơi một chút.

Sau khi ngồi xuống, giọng nói của nàng tràn đầy oan ức, lẩm bẩm một mình: “Hừ, tên Bùi Tam đáng ghét, mình không gây rối với hắn, hắn làm gì mà nhìn ta chướng mắt như vậy, ngày nào cũng mắng ta!”

Dường như không đợi được câu trả lời, liền ném đóa hoa hồng nguyệt quý đỏ tươi sắp bị nàng bóp nát đi, đứng dậy một cách nhẹ nhàng, thản nhiên nói: “Không sao hết, dù sao thì ta cũng xinh đẹp như vậy, có rất nhiều người thích ta, Bùi Tam là cái thá gì chứ, ta không cần hắn thích! Hắn ghét ta, ta cũng sẽ ghét hắn! Hứ!” 

Tiếng lẩm bẩm dần dần đi xa, một bàn tay to lớn của một người đàn ông mạnh mẽ duỗi ra bên dưới gốc cây hoa, nhặt đóa hoa hồng nguyệt quý vương đầy cánh hoa rơi.

Được chủ tử ra lệnh đi theo, hắn ta tình cờ nghe được những lời nàng vừa nói, không kịp trốn tránh, Bùi Tam đang trốn sau tảng đá hoa có chút giật mình.

Lúc mới bắt đầu, khi nghe tin Thái tử phi muốn gả nha hoàn thân cận cho mình, hắn ta cũng có chút ngỡ ngàng, căn bản chưa chuẩn bị tâm lý.

Nhưng dù sao nam nhân nào mà chẳng muốn có một mái ấm, sau khi bình tĩnh lại, trên môi không khỏi hiện lên một tia vui vẻ, hóa ra Thái tử phi lại coi trọng hắn ta như vậy, đối với nha hoàn mà Thái tử phi đã nói, Bùi Tam nghiêng đầu cẩn thận nhớ lại…

Một đôi mắt to long lanh, đuôi mắt hơi nhếch lên, lúc nào cũng như ẩn chứa ý cười, khi tức giận liền nhíu mày, khi cười liền lộ ra hàm răng trắng tinh, nhất cử nhất động thậm chí là khi đứng yên cũng khiến cho tâm hồn người ta điên đảo, không giống nữ nhân đoan trang thục đức, nhưng dung mạo quả thực rất xinh đẹp, thậm chí không thua kém gì Thái tử phi.

Nếu hắn ta có thể lấy nàng làm vợ…

Bùi Tam đột nhiên cúi đầu xuống, hai má nóng bừng, xem ra cũng được…

Tuy nhiên, trước khi hắn ta có thể cảm nhận được chút niềm vui thì Tập Hồng Nhụy đã kiên quyết từ chối, mọi thứ đều tan vỡ hết.

Bùi Tam:...

Nàng không thích hắn ta vì hắn ta chỉ là một tùy tùng, vậy thì sao chứ! Mặc kệ nàng có nói thế nào, thì hắn ta cũng là thuộc hạ thân cận của thái tử!

Thấy Tập Hồng Nhụy đẩy cửa đi ra, Bùi Tam tràn đầy tức giận trốn dưới tảng đá hoa, nhưng không ngờ lại nhìn thấy Tập Hồng Nhụy dùng đá để trút giận.

Nghe nàng liên tục nói ‘hắn xem thường nàng”, Bùi Tam sững người, hắn ta nói như vậy khi nào chứ! Không phải chính nàng là người xem thường hắn ta chỉ vì hắn ta là một tùy tùng nhỏ sao!

Nhưng Tập Hồng Nhụy trông rất tức giận và tủi thân, Bùi Tam chưa từng thấy nàng như thế này, vì vậy hắn ta đành kìm nén sự nghi ngờ trong lòng.

Nhặt đóa hoa hồng nguyệt quý trên đất lên, trên cành hoa hồng mọc đầy những chiếc gai nhỏ, nhưng lúc đó nàng hình như không hề do dự mà nắm lấy, tại sao, hắn ta lại khiến cho nàng tức giận tới như vậy chứ?

Suy nghĩ cẩn thận, đột nhiên nhớ ra, trước đây… hình như thái độ của hắn… đối với nàng… đúng là không tốt lắm…

Nhưng hắn ta không có ý nhắm vào nàng, ai bảo tiểu thư nhà nàng, lúc trước lại chê bai Thế tử gia nhà hắn ta như vậy!

Gần đây, quan hệ giữa Thái tử và Thái tử phi đã dịu đi một chút, trong lòng hắn ta cũng không còn quá ác ý với nàng nữa.

Sở dĩ hắn ta vẫn lạnh lùng như vậy còn không phải là bởi vì tiểu cô nương này luôn thích liếc mắt đưa tình với chủ tử của hắn ta hay sao.

Hắn ta ở bên Thái tử nhiều năm như vậy, đã nhìn thấy rất nhiều tiểu cô nương si tâm vọng tưởng, trong lòng hắn ta giễu cợt.

Nhưng nhìn tất cả những gì xảy ra vừa rồi, hắn ta đột nhiên có một ý tưởng táo bạo, hắn ta cho rằng tiểu cô nương kia đang nhìn Thái tử, nhưng thật ra là nàng đang nhìn hắn ta…

“Suýt.”

Bùi Tam chăm chú suy nghĩ, không đề phòng mà bị gai của hoa hồng đâm trúng, hắn ta lập tức tỉnh táo lại. Nhìn vào vết máu trên tay, đưa ngón tay cái lên miệng và mút nó. Nhưng đóa hoa hồng gai góc kia, lại luyến tiếc không nỡ buông tay.

Tập Hồng Nhụy khập khiễng rời đi, đợi đến khi nàng đi khuất khỏi tầm mắt, liền quay đầu lại cười khinh bỉ. Đứng thẳng người, bước những bước nhỏ và nhanh về phía trước, hung hăng vỗ vỗ tay.

Bởi vì tiểu thư giả không muốn nàng hầu hạ, vậy nàng không hầu hạ nữa, cơ hội lười biếng quang minh chính đại như vậy, nàng sao có thể bỏ qua!

Còn về cành hoa hồng kia, Tập Hồng Nhụy duỗi bàn tay trắng nõn, không chút dấu vết ——

Ui cha! Ai lại đi nắm lấy cành hồng đó bằng tay không chứ, tất nhiên, là phải thông qua tay áo rồi!

Tên ngốc đó, phỏng chừng còn đang cầm đóa hoa héo úa kia mà say sưa đấy nhỉ, hahaha!

Kiếp trước, điều châm chọc nhất về nàng, chính là Bùi Tam, người bị nàng dứt khoát từ chối, kỳ thực căn bản không thích nàng ta. ( truyện trên app T Y T )

Bởi vì “Tiểu Bùi” trong tiểu thuyết được coi là một “cao thủ nhìn thấu trà xanh” nổi tiếng, loại “trà xanh” như nàng,liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu, chưa từng cho nàng sắc mặt tốt.

Người trong lòng người ta từ đầu đến cuối chỉ có Ngưng Mộng, thế mà nàng lại tự mình đa tình khinh thường người ta, giống như thằng hề nhảy nhót, trực tiếp kéo hiệu ứng châm chọc lên mức tối đa.

Tuy nhiên, sau khi nàng bị bán vào kỹ viện, trong góc khuất mà độc giả không nhìn thấy, vị khách đầu tiên không thể lộ diện tiếp đãi nàng, lại chính là vị “cao thủ nhìn thấu trà xanh” nổi tiếng này.

Lúc trước khi nàng nói những lời từ hôn kia, Bùi Tam đã đứng ở ngoài cửa và nghe lén tất cả những lời lẽ ngông cuồng mà nàng nói rồi ghi nhớ trong lòng.

Vì vậy, khi Tập Hồng Nhụy tìm mọi cách lấy lòng hắn ta để có thể thoát ra ngoài, hắn ta luôn thích đè nàng trước gương để nàng có thể nhìn rõ khuôn mặt xấu xí lúc đó của mình.

Cười khẽ nói: “Ngươi còn coi thường ta là tùy tùng nhỏ bé nữa không?”

Tập Hồng Nhụy nhìn hình ảnh phản chiếu ở trên mặt nước, nhìn trái nhìn phải, rất hài lòng, cuối cùng nàng cũng đã trở về thời điểm xinh đẹp nhất.

Tự vuốt ve khuôn mặt hoàn mỹ của nàng, Tập Hồng Nhụy lộ ra nụ cười tự mãn, đó đương nhiên là vẫn ghét bỏ rồi!

Một nô lệ vẫn chỉ là một nô lệ, nếu hắn ta trở thành tay sai của Hoàng đế, thì hắn ta cũng chỉ là một tên tay sai cấp cao mà thôi!

Nam nhân trong thiên hạ, đều là nô tài của Hoàng đế, nữ nhân trong thiên hạ, đều là nô tài của trượng phu, tiểu thiếp trong thiên hạ, lại đều là nô tài của chính thê.

Về phần nàng, người sinh ra đã là nô lệ, thì nàng chính là nô lệ của tất cả mọi người. Cả đời làm nô lệ vẫn còn chưa đủ sao?

Vì ông trời đã cho phép nàng được tái sinh một lần, tại sao nàng lại muốn tiếp tục làm nô lệ mà không tìm cách thay đổi chứ!

Dung mạo khuynh quốc khuynh thành như nàng, cho dù là chủ nhân thiên hạ, là Hoàng đế ngự trên điện vàng son, thì làm sao có thể không động lòng đây?

Tên nô lệ Bùi Tam kia, cũng xứng sao!

Những ngón tay trắng ngần cuộn lấy dải lụa đỏ rực, đôi mắt đẹp như muốn câu hồn người.

Nhưng trước đó, nàng thực sự muốn xem liệu vị “cao thủ nhìn thấu trà xanh” được ca ngợi trong sách này, rốt cuộc có thật sự lợi hại như vậy hay không~

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp