Nàng là một người trưởng thành được tái sinh một lần nữa, lại trời sinh vô tâm vô phế, Tập Hồng Nhụy nhanh chóng kiểm soát cảm xúc của bản thân.
Hít vào và thở ra nặng nề, điều hòa lại hơi thở của mình, không để lộ dấu vết nhỏ dù chỉ trong giây lát.
Giữ thẳng chiếc khăn tay, nàng giơ lên cao quá đầu, nhìn xuyên qua lớp vải mỏng, ngước nhìn mặt trời to lớn và nóng rực trên bầu trời.
Ánh mắt Tập Hồng Thụy dần dần tràn đầy tham vọng, kiếp này nàng muốn trở thành mặt trời, mặt trời cao nhất!
Về lý do tại sao vừa rồi khi đang nói chuyện với những nha hoàn đó đột nhiên thay đổi cuộc trò chuyện và có chút khác biệt so với những gì nàng đã nói ở kiếp trước, tất nhiên, đó là bởi vì…
“Ngươi không ở trong phòng thái tử phi hầu hạ cho tốt, ở ngoài này làm cái gì vậy?” Một giọng nói vừa quen thuộc vừa lạ lẫm đột nhiên truyền tới.
Nàng ngẩng đầu nhìn kỹ, người tới mặc một chiếc váy nâu đoan trang, áo khoác màu vàng nhạt, mái tóc được chải gọn gàng cuộn thành một búi đơn giản, không có sợi tóc thừa nào rủ xuống, chỉ cài một chiếc trâm bạc hình hoa cúc đơn giản vào giữa tóc, khuôn mặt sáng sủa, nhìn qua thì rất phù hợp với yêu cầu của nữ chính ở trong tiểu thuyết.
Tập Hồng Nhụy dừng lại, cúi đầu xuống, kinh ngạc nói: “Ngưng Mộng cô cô, nô tỳ thấy tiểu thư đang ngủ trưa nên không dám quấy rầy, thời tiết gần đây càng ngày càng nóng, nô tỳ có chút khó thở, cho nên muốn tranh thủ thời gian tiểu thư đang nghỉ ngơi, đến vườn hóng gió một chút…”
Thị nữ Ngưng Mộng đột nhiên cau mày: “Lúc còn ở phủ Tướng quân, đây là các quy củ mà ngươi đã được học sao?”
Tập Hồng Nhụy lập tức cúi thấp đầu xuống: “Cô cô tha tội, nô tỳ biết sai rồi, chỉ là trước đây ở phủ Tướng quân, tiểu thư không phải…”
Ngưng Mộng không chút do dự cắt ngang lời cô: “Tiểu thư của ngươi là ai, tiểu thư kia của ngươi từ đâu tới?”
Tập Hồng Nhụy đột nhiên nhận ra bản thân mình đã nói sai, nhanh chóng quỳ xuống đất: “Cô cô tha tội, là Thái tử phi, là nô tỳ nói sai rồi!”
Ngưng Mộng nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Ngươi không cần phải tạ lỗi với ta, ngươi là nha hoàn của hồi môn của thái tử phi, mỗi một động tác đều đại diện cho thể diện của nàng ấy, việc hôm nay ta sẽ báo cáo lại mọi chuyện cho thái tử phi biết, xử lý như nào, người sẽ tự có quyết định.”
Tập Hồng Nhụy hoảng sợ ngẩng đầu lên, nhưng Ngưng Mộng cô cô lại chẳng buồn để ý tới nàng, lập tức xoay người rời đi: “Thái tử phi đang tìm ngươi, nhanh lên một chút.”
“Vâng!”
Vẻ mặt Tập Hồng Nhụy hoảng sợ, nhanh chóng đứng dậy đi theo phía sau nàng ta, nhưng trong lòng nàng lại không như vẻ bề ngoài.
Ngưng Mộng cô cô này trước đây là nha hoàn bên cạnh Thụy vương phi, rất được sủng ái, cho nên hai mươi sáu tuổi rồi mà vẫn chưa được gả chồng, sau khi Thái tử phi qua cửa, liền được phái đến bên cạnh Thái tử phi.
Kiếp trước, Tập Hồng Nhụy với tư cách là nha hoàn của hồi môn của thái tử phi, đối mặt với những người do lão vương phi phái tới, nàng đương nhiên có rất nhiều tâm tư ẩn giấu, lúc nào cũng cố gắng bài xích bọn họ, muốn ép bọn họ ra khỏi trung viện. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Nhưng nha hoàn được Lão Vương phi coi trọng, làm sao có thể đơn giản như thế được, nàng ta ở đó giở trò, ngấm ngầm ngáng chân, Ngưng Mộng nhẹ nhàng khéo léo nhắc tới từ quy củ, liền khiến nàng bị đánh mười trượng.
Cảm nhận được cơn đau nhẹ vẫn còn chút châm chích ở trên lưng, Tập Hồng Nhụy nhớ lại, hẳn là nàng mới bị đánh cách đây không lâu.
Kiếp trước, cho dù bị đánh, nàng cũng tràn đầy sự hoài nghi, thậm chí càng thêm hăng hái, muốn tìm cách vực dậy.
Nhưng kiếp này, nàng đột nhiên không muốn quan tâm nữa, bởi vì nàng được tái sinh một lần nữa nên biết rằng chủ nhân của mình, lại không phải cùng phe với nàng.
Sự “không an phận” của nàng từ lâu đã bị “tiểu thư” để mắt tới, mặc dù Ngưng Mộng là do lão vương phi phái tới, nhưng người này là người tốt chính trực, làm sao mà tiểu thư của nàng, là nữ chính xuyên không tới, lại có thể hành động như một người bình thường, chỉ dựa vào những mối quan hệ thưa thớt được.
Cho nên nữ chính và Ngưng Mộng cuối cùng cũng trở thành một đôi chủ tớ tốt với nhau như tỷ muội, thậm chí ở giai đoạn này, nữ chính còn đánh giá Ngưng Mộng cao hơn nàng.
Kiếp trước, nàng không hiểu tại sao đột nhiên có một ngày, tiểu thư lớn lên cùng mình không còn coi trọng và gần gũi với mình nữa, mà ngày càng gần gũi với người ngoài hơn.
Bây giờ nàng biết tiểu thư của mình, không biết từ lúc nào, đã trở thành một người khác, nàng và vị Thái tử phi nương nương hiện tại này, đừng nói là chút tình nghĩa, mà còn rất chán ghét nàng.
Tập Hồng Nhụy là người rất biết nhìn sắc mặt người khác, trước kia nàng ngang ngược hung hăng, ở phủ Tướng quân không khác gì một chủ tử thứ hai, bởi vì tiểu thư nguyên bản của nàng là một người vô pháp vô thiên, được nuông chiều từ nhỏ.
*Vô pháp vô thiên (无法无天): Coi trời bằng vung; ngang ngược nhất đời (kẻ làm càn không kiêng nể gì); vô pháp vô thiên.
Hiện tại không còn chỗ dựa, làm sao còn có thể giống như trước đây không biết sống chết.
Vì vậy, Tập Hồng Nhụy bày ra dáng vẻ giống như bị trận đòn trước đó dọa sợ, cơ thể vặn vẹo, cam chịu đi theo phía sau Ngưng Mộng.
Nhưng hiển nhiên, Ngưng Mộng có thể trở thành nha hoàn riêng của Lão Vương phi, quả nhiên có bản lĩnh.
Đối với sự thành thật đột ngột của nàng, nàng ta không buông lỏng cảnh giác một chút nào, thản nhiên dẫn nàng vào phòng, không vui không buồn đứng bên cạnh chủ tử, dâng trà cho chủ tử.
Trên ghế quý phi, một thiếu nữ thần sắc lãnh đạm đang dựa lưng, cho dù biểu cảm có mờ nhạt đến mấy cũng không thể giấu được vẻ duyên dáng, quyến rũ như hoa mẫu đơn kia.
Lâm Oản thờ ơ nhận lấy trà mà Ngưng Mộng dâng lên, nhấp một ngụm, sau đó mới chuyển tầm mắt xuống nhìn Tập Hồng Nhụy đang ở phía dưới.
Tập Hồng Nhụy liếc nhìn cô ta, nhanh chóng cúi đầu xuống, quỳ xuống nhận tội.
Sau khi bò trên mặt đất, không ngờ, nàng lại có chút chua xót.
Kiếp trước, trước và sau khi tiểu thư rơi xuống nước, cô ta đã thay đổi rất nhiều, tại sao nàng không nghĩ tới, đó không còn là tiểu thư trước đây của mình nữa rồi?
Nếu không phải nàng vô tâm như vậy, hiện tại nhìn lại, cũng không nhớ nổi dáng vẻ thật sự của tiểu thư nữa rồi.
Dù thế nào đi chăng nữa, chắc chắn cũng sẽ không phải là dáng vẻ keo kiệt như bây giờ.
Tiểu thư nhà nàng năm đó đừng nói là thứ gì tốt không dùng đến đều cho nàng, còn nói sau khi gả đi sẽ để nàng làm thiếp, cô ta làm chính thất, đi đâu cũng sẽ đưa nàng đi theo.
Nào giống như vị tiểu thư này, ngay cả trên đầu cài mấy đóa hoa, buộc hai sợi dây đỏ, cũng phải ghi hận trong lòng.
Haizzz, có lẽ đây chính là báo ứng, có một tiểu thư đối xử tốt với nàng như vậy, nhưng nàng lại không biết quý trọng điều đó, sau khi một lão học cứu* xuyên qua, nàng mới biết tiểu thư trước đây tốt với nàng như thế nào…
*Lão học cứu (老学究): Cổ giả; độc giả cao tuổi.
…
Lâm Oản liếc nhìn Tập Hồng Nhụy ở trên mặt đất, cũng không vội vàng để nàng đứng dậy.
Cô ta vốn dĩ là một giáo viên dạy lịch sử, xuyên không đến thế giới này một cách bất ngờ, nguyên chủ là một vị tiểu thư đích nữ bị mẹ kế nuôi dạy thành phế vật, đầu óc đơn giản, tính cách càng không tốt, nóng tính làm càn.
Phụ thân nguyên chủ là Hữu tướng, muốn gả nguyên chủ cho Thế tử Thụy Vương, nguyên chủ nghe nói ghe nói Thế tử Thụy Vương là một tên què quặt nên đã làm ầm ĩ như điên, khóc lóc, gây rắc rối, ba lần treo cổ tự tử không muốn gả đi, để mẹ kế và muội muội được một phen cười thầm, thuận tiện chọc cho Hữu tướng tức giận đến suýt chết.
Sau đó, khi nguyên chủ giả vờ nhảy xuống hồ tự tử, chân nguyên chủ bị chuột rút, nguyên chủ thực sự đã chết, Lâm Oản, người có cùng họ và tên với nguyên chủ đã nhập vào cơ thể của nguyên chủ.
Sau khi nhập hồn, Lâm Oản bất đắc dĩ phải thu dọn cục diện rối rắm mà nguyên chủ để lại.
Cô ta biết rõ lịch sử, nhưng cô ta không muốn giống như những nữ xuyên không khác, cứ động một chút là “theo đuổi tự do”, “tất cả chúng sinh đều bình đẳng”, “cuộc sống một vợ một chồng”, nên đã ở yến hội ngâm một bài thơ của Lý Bạch, khiến tất cả mọi người có mặt ở đó đều kinh ngạc, loại não tàn này ở thời cổ đại chân chính sống không quá một tập.
Cho nên khi cô ta một lần nữa đối mặt với việc bị Hữu tướng ép gả, không chút do dự đáp ứng, đồng thời cũng vì bản thân tranh thủ lợi ích lớn nhất.
Tuy rằng Thế tử Thụy Vương bị tật ở chân, đi lại bất tiện, nhưng lại cưới cô ta với lễ nghi của chính thê.
Vào thời cổ đại, chính thê khác với thê thiếp, chính thê được pháp luật bảo vệ, chỉ cần cô ta quản lý tốt thân phận Thế tử phi này của mình, liền có thể tránh được phần lớn nguy hiểm, an an ổn ổn sống hết một đời.
“Nhưng nha hoàn bên cạnh nguyên chủ này, hiển nhiên cũng giống như tiểu thư của nàng ta, là một kẻ không an phận.”
Lúc ở phủ Tướng quân, liền ấp ủ ý định làm thiếp cho thiếu gia phủ Tướng quân, đến phủ Thế tử, cũng không có gì thay đổi.
Một nha hoàn, ngày nào cũng không đặt tâm tư lên người chủ tử, lo suy nghĩ cách lui thân an ổn, ngược lại lại dành tâm sức vào việc kẻ mày tô son, đảo mắt suy tính làm sao bám víu quyền quý.
Một người như vậy, khi còn trẻ và xinh đẹp, có thể có một vài ngày tốt đẹp, nhưng sau này còn có thể có kết cục tốt đẹp nào chứ?
Nhưng điều này không có gì đáng ngạc nhiên, từ thời cổ đại đến nay, thứ dễ khiến nữ nhân sinh ra kiêu ngạo nhất, chính là dung mạo xinh đẹp.
Ví dụ như Tình Văn trong “Hồng Lâu Mộng”, không chỉ dựa vào nhan sắc của mình để sống cuộc đời như một nửa của chủ tử, nha hoàn Tập Hồng Nhụy này, còn kiêu ngạo hơn cả Tình Văn.
Tình Văn ít nhất còn biết mình không có thân phận cao quý, nên đã quyết định thà làm thiếp nhưng cao quý còn hơn làm vợ của một người nghèo.
Bởi vì dáng vẻ yếu đuối không xương, bẩm sinh quyến rũ, đúng là đã mê hoặc một đám công tử quyền quý háo sắc, mê mẩn như uống phải mười bát canh mê hồn, dã tâm càng lúc càng lớn.
Đáng tiếc, khi dã tâm cao hơn bầu trời, và như một người có thân phận thấp hèn, chỉ riêng vẻ đẹp đã là một thảm họa rồi.
Nàng ta tham vọng muốn trèo cao, lại không nghĩ xem tại sao người ta lại muốn chơi đùa với mình, cuối cùng chẳng phải là nhân lúc nàng ta còn trẻ đẹp mà tùy tiện nếm thử mùi vị, sau khi chán ghét rồi thì vứt bỏ như đống rác.
Muốn sinh tồn ở thời cổ đại đầy rẫy nguy hiểm này,, điều quan trọng nhất là phải tuân theo các quy tắc, giữ an toàn và bảo vệ bản thân một cách khôn ngoan.
Chỉ là cô ta đã nói thẳng với nàng, người bị tiền tài làm cho mù quáng này có lẽ vẫn còn hận cô ta, Lâm Oản không phải là thánh mẫu, lấy việc cứu khổ cứu nạn làm nhiệm vụ của mình.
Lâm Oản chỉ cho nàng một cơ hội cuối cùng này, nếu nàng có thể nắm bắt nó tốt thì thôi, còn không thì tự lo liệu lấy bản thân vậy.
Vì thế Lâm Oản nhẹ giọng nói: “Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi.”
Tới rồi.
Nghe câu hỏi quen thuộc này, Tập Hồng Nhụy biết rằng khí chất của nữ nhân này đã không còn giống với tiểu thư trước đây nữa, nở nụ cười mà cung kính quỳ lạy, sợ hãi co rúm người lại: “Thưa Thái tử phi, nô tỳ năm nay mười sáu tuổi ạ.”
Mấy ngày trước vừa bị phạt, cũng có khả năng là đã ngoan ngoãn nghe lời hơn, cho nên Lâm Oản cũng không quá quan tâm đến sự thay đổi tính cách đột ngột của nàng, mà chỉ nhẹ giọng nói: “Ngươi cũng đã tới tuổi xuất giá rồi, ta không muốn trì hoãn ngươi, nói cho ta biết ngươi muốn một mối hôn sự như thế nào?”
Sau khi được tái sinh một lần, Tập Hồng Nhụy đã biết tất cả mọi thứ về những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng nàng vẫn ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy ngại ngùng và lo lắng mà một thiếu nữ nên có khi nói về hôn sự của đời mình: “Không biết chủ tử muốn gả nô tỳ cho ai?”
Lâm Oản thản nhiên nói: “Ngươi là nha hoàn hồi môn của ta, ta tất nhiên sẽ tìm cho ngươi một ngôi nhà tốt, ngươi nghĩ sao về Bùi Tam bên cạnh Thế tử gia?”
Bùi Tam sao, điều đó tự nhiên cũng rất tốt.
Hắn ta là thị vệ được nam chính coi trọng nhất bên cạnh, trung thành và tận tâm, dung mạo tuấn lãng, một tiện tỳ xuất thân nô bộc như nàng gả cho hắn ta quả thực là quá tốt.
Cho nên kiếp trước, nàng không thích Bùi Tam vì hắn ta làm thuộc hạ, khi từ chối, những bình luận về nàng đều bùng nổ.
[Buồn cười chết mất, nàng ta vẫn còn mặt mũi không thích Bùi Tam làm thuộc hạ, nàng ta cho rằng nàng ta là thiên kim đại tiểu thư sao?]
[Để ta phổ cập một ít kiến thức phổ thông cho mọi người biết thế nào là gia sinh tử, gia sinh tử chính là con cái do nô bộc nhà chủ nhân sinh ra, bọn họ có địa vị thấp và những đứa trẻ sinh ra ở đó cũng thuộc tầng lớp thấp kém. Bọn họ không thể tham gia kì thi hương hàng năm, không thể kết hôn với những người có địa vị tốt, bọn họ là loại người rẻ tiền nhất trong thời cổ đại, nha hoàn rẻ tiền này lại khinh thường Bùi Tam, đúng là tự đánh giá mình quá cao mà!] ( truyện trên app T Y T )
[Con khốn này là đang muốn quyến rũ nam chính sao? A a a, chết tiệt!]
[Ngươi mà cũng xứng! Nam chính là một thành viên trong hoàng tộc, là con rồng cháu phượng, lão hoàng đế hiện tại không thể sinh con nữa, tương lai hắn có thể trở thành hoàng đế, một nha hoàn rẻ tiền như ngươi mà cũng dám ảo tưởng!]
[Đừng nói tới nam chính, ngay cả tiểu Bùi, nàng ta cũng không xứng, xin hãy để Bùi Tam và Ngưng Mộng ở bên nhau, tôi thích Ngưng Mộng!]
[Thích Ngưng Mộng +1! Bùi Tam và Ngưng Mộng ở bên nhau đi!]
…
Và sau đó, tất cả những gì mà nữ chính và khu vực bình luận nói đều đã trở thành sự thật.
Đúng như dự đoán, nàng không biết xấu hổ móc nối với “nam chính” và trở thành một tiểu thiếp vô danh, không danh không phận, không có năng lực lại tự mãn.
Sau đó có một kết thúc thật bi thảm, mọi tính toán tất cả đều thành uổng phí.
Nam chính chỉ yêu nữ chính, sở dĩ hắn thu nhận nàng làm thiếp là bởi vì, trước khi nữ chính xuyên không tới, vị tiểu thư nguyên chủ của cô ã buông lời ngông cuồng, chê bai Thụy Vương thế tử là một người què, bị nam chính phát hiện, giữa nam nữ chính sinh ra hiểu lầm, hắn chỉ muốn chọc giận cô ta mà thôi.
Sau đó, họ đã hóa giải hiểu lầm, và nam chính cũng trở thành hoàng đế, cùng nữ chính sống với nhau hạnh phúc.
Nam chính vô cùng hối hận về những hiểu lầm trước đây đối với nữ chính, liền cho người hủy đi dung nhan của nàng - một kẻ bán đứng chủ nhân, tìm một người mua bán nô lệ và bán nàng cho một nhà thổ để xoa dịu nỗi oan ức của nữ chính.
Vào ngày nàng bị bán vào kỹ viện, cũng chính là ngày mà Bùi Tam - người vừa mới được phong làm Tứ phẩm Đới đao thị vệ, và Ngưng Mộng - nữ quan thân cận bên cạnh Hoàng hậu nương nương, dưới sự chứng kiến của Hoàng đế và Hoàng hậu, tổ chức một hôn lễ long trọng.
Trong chương đó, toàn bộ phần bình luận tràn ngập không khí vui vẻ.
[Chết tiệt! Sướng chết đi được!]
[Không phải con khốn họ Tập không thích Bùi Tam làm thuộc hạ sao? Bây giờ tiểu Bùi đã trưởng thành, nàng ta thì trở thành một con chó cái cưỡi trên mười vạn người đúng là đồ chó cái, ha ha ha!]
[Trái tim ta cao như bầu trời, đời ta mỏng hơn tờ giấy, nếu không phải Tập Hồng Nhụy tham lam, nữ chính chắc chắn sẽ không đối xử tệ với nàng ta như vậy, Ngưng Mộng là thê tử chính thức của Tứ phẩm Đới đao thị vệ được cưới hỏi đàng hoàng!]
[Hú hú hú, Ngưng Mộng xứng đáng! Bùi Tam và Ngưng Mộng chắc chắn sẽ hạnh phúc bên nhau![
…
Giờ đây, nàng đã quay trở lại bước ngoặt quyết định số phận của cuộc đời mình, nàng đã biết hết tất cả sự thật và có một cơ hội để bắt đầu lại từ đầu.
Chỉ cần đồng ý, nàng sẽ là thê tử chính thức của Tứ phẩm Đới đao thị vệ được cưới hỏi đàng hoàng, nàng xuất thân là một nha hoàn thấp kém, vậy nàng còn gì mà không thấy hài lòng?
Tuy nhiên, lúc Tập Hồng Nhụy ngẩng đầu lên, với ánh mắt rực lửa nàng nói: “Thái tử phi, nô tỳ không nguyện ý!”