16.

Bữa tiệc sinh nhật này, rốt cuộc vẫn bị người ta phá hỏng.

Một tiếng trước lúc bữa tiệc sinh nhật kết thúc, Cận phu nhân đã ném ra một quả bom nghiêm trọng.

Bà ta và nhiều người bà ta dẫn theo đã vạch trần thân phận “kẻ ngốc” của tôi.

Bà ta nói tôi đã lừa gạt Cận gia, lừa gạt bà ta.

Cận gia phô trương lớn, hội trường mời tới không ít truyền thông.

Cảnh tượng Cận phu nhân vạch trần tôi, bị người ta phát sóng trực tiếp lên mạng.

Chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi, tất cả mọi người đều biết tôi là “đồ ngốc”.

Trước đây bọn họ cười nhạo tôi:

“Kẻ ngốc và người thực vật, thật đúng là trời sinh một cặp.”

Bây giờ lại nói tôi:

“Lòng dạ ác độc, thấy người sang bắt quàng làm họ.”

Còn có người nói:

“Cận Bắc Xuyên có sở thích đặc biệt.”

Sắc mặt của Cận Bắc Xuyên u ám, không nói gì.

Chỉ ôm lấy tôi đang run rẩy vào trong lòng, xin lỗi tôi:

“Cục cưng, anh xin lỗi, lại khiến em phải chịu oan ức rồi.”

“Không sao, bọn họ nói đều là sự thật, em không ủy khuất. Em chỉ là có chút đau lòng cho anh.”

Thật ra tới bây giờ, tôi đã có thể bình tĩnh chấp nhận sự khác biệt của mình.

Nhưng tôi vẫn không kìm được đau lòng cho Cận Bắc Xuyên.

Không sai. Đau lòng.

Ngay cả khi bố mẹ vì tôi là “đồ ngốc” nên không thích tôi nhiều như thích em gái, cũng sẽ không bao giờ vắng mặt trong sinh nhật của tôi.

Vào ngày sinh nhật, họ sẽ cố gắng hết sức đáp ứng mọi yêu cầu của tôi.

Tiệc sinh nhật, luôn là ngày vui vẻ nhất của tôi.

Tôi hi vọng ngày này có thể trở thành ngày hạnh phúc nhất của Cận Bắc Xuyên.

Nhưng tôi không ngờ, lại cứ là vào ngày này, Cận phu nhân lại vạch trần thân phận của tôi, phá hỏng tiệc sinh nhật.

Nếu như bố mẹ đối xử với tôi như vậy, tôi sẽ tủi thân chết mất.

Cận Bắc Xuyên ôm tôi, dùng lực rất mạnh.

Chúng tôi giống như hai mảnh vụn không hoàn chỉnh, bổ sung cho nhau, hợp nhất thành một mảnh hoàn hảo.

17.

Tối hôm đó, Cận gia được lên tiêu đề của giải trí hàng tuần.

Chuyện bí mật của nhà giàu, đám người ăn dưa sôi nổi trồng dưa xuống ruộng.

Cận Bắc Xuyên thật sự có năng lực ngăn chặn tin tức.

Chỉ là vấn đề dư luận, chặn không bằng khai thông.

Cho nên anh ấy chỉ chặn những bài viết xúc phạm tôi.

Sự việc náo động rất lớn, lớn tới mức bố mẹ và em gái tôi đều biết.

Rất nhanh có điện thoại gọi tới.

Không phải là răn dạy quở trách, không phải dỗ dành, mà là bình tĩnh đề nghị.

“Con gái, con li hôn với Cận Bắc Xuyên đi.”

“Li hôn?”

Tôi mơ hồ lặp lại hai từ này.

Giống như việc gả thay lúc đầu.

Không cần tôi truy hỏi, bọn họ đã cho tôi một đống kế hoạch và giải thích.

“Lúc đầu, là bố không đúng, không nên phát điên vì tiền, vì 50 triệu bán con cho Cận gia, khiến cho con chịu ủy khuất như vậy.”

Bọn họ giống như rất yêu tôi, cũng rất hối hận.

Có phải lúc người ta mất đi rồi, mới biết hối hận không?

“Tranh Tranh, li hôn với Cận Bắc Xuyên đi. Bây giờ cậu ta không phải là người thực vật, con không nắm bắt được cậu ta. Cậu ta là người nắm quyền Cận gia, có rất nhiều người phụ nữ thích cậu ta, nhưng con chỉ là một đứa ngốc cần người khác chăm sóc, bị chơi đến chết thế nào cũng không biết…”

Mẹ tôi nghiêm túc đưa ra lời khuyên cho tôi.

Bình tĩnh chỉ ra nhưng vấn đề rất thực tế.

Đề nghị giống như mưa rơi xuống, tôi không biết phải trả lời như thế nào.

Chỉ là nghĩ đến phải rời xa Cận Bắc Xuyên, lại cảm thấy khó chịu trong lòng.

Giống như có ai đó dùng một chiếc búa nhỏ đánh tới từng cái từng cái một.

Điện thoại bị người ta giật lấy, là Cận Bắc Xuyên.

Hoá ra ngay từ đầu anh ấy đã đứng bên cạnh tôi nghe lén.

Nghe tới đây, anh ấy cuối cùng không kìm chế được nữa.

“Hai người thật là một cặp cha mẹ ích kỷ. Bây giờ lại muốn Trần Tranh và tôi li hôn sao? Lúc gả cô ấy cho một người thực vật như tôi, các người đã nghĩ cái gì? Để tôi đoán, lúc đó có phải cảm thấy, Trần Kiều là một thiên tài khiêu vũ, không đáng bị gả cho một người sống thực vật như tôi, nhưng Trần Tranh chỉ là một đứa ngốc, cho dù có bị người Cận gia bắt nạt ngược đãi cũng không sao? Các người yêu cầu Trần Tranh li hôn với tôi, rốt cuộc là lo lắng cho tương lai của cô ấy, hay là sợ không chịu nổi sự trả thù của Cận gia?”

Đầu bên kinh điện thoại yên tĩnh đến đáng sợ.

Tại sao lại đưa ra lời đề nghị ly hôn này, bố mẹ Trần cũng không thể đưa ra một lí do nào.

Là thương con gái hay là cân nhắc ích kỷ của thương nhân, hoặc là cả hai.

Điều này rất khó phán xét.

Cuộc sống chính là như vậy, không bao giờ có thể suy xét vấn đề từ một phía, con người luôn cân nhắc lợi ích và thực tế.

Cúp điện thoại, Cận Bắc Xuyên ôm tôi vào trong lòng.

Lực đạo rất mạnh, dường như muốn đem tôi hoà vào máu thịt của anh ấy.

“Cục cưng, đồng ý với anh, mãi mãi không rời xa anh.”

Giọng nói rất thành khẩn.

Đây không phải là lần đầu tiên người khác khẩn thiết cầu xin tôi.

Nhưng dự định ban đầu của lời khẩn cầu hoàn toàn trái ngược.

Một người yêu cầu tôi đi, một người yêu cầu tôi ở lại.

Cận Bắc Xuyên dạy tôi lựa chọn và phản kháng, dạy tôi nắm giữ cuộc đời của mình, dạy tôi không cần phải hiểu chuyện, dạy tôi cân nhắc bản thân…

Lần này, tôi không bị người khác lôi cuốn suy nghĩ, mà nghe theo trái tim của mình.

Tôi không đáp ứng, mà kiễng chân lên ôm cổ, hôn anh ấy.

Cận Bắc Xuyên từng nói, hôn là một cách bày tỏ tình yêu.

Không phải Cận Bắc Xuyên yêu cầu tôi, mà là tôi yêu anh ấy.

Tình yêu sâu đậm, thật khó để kiềm chế bản thân.

Một đêm này hoàn toàn mất kiểm soát.

Tôi cũng biết thêm một mặt điên cuồng khác của Cận Bắc Xuyên.

Lúc tôi tỉnh lại, Cận Bắc Xuyên cười mãn nguyện, những ngón tay đang mân mê tóc tôi.

“Cục cưng, anh rất hối hận.”

“Cái gì?”

Tôi hơi bối rối, nhìn thấy anh ấy cười híp mắt, hôn tôi:

“Làm đàn ông tốt như vậy không làm, lại đi làm thái giám.”

18.

Một thời gian sau, Cận Bắc Xuyên bắt đầu bận rộn trở lại.

Đuổi việc những người giúp việc nhiều chuyện ở Cận gia, lựa chọn một tiểu khu phù hợp trong biệt thự để ở, giao lưu với các đối tác kinh doanh của Cận gia.

Luồng thông tin trên mạng rất phức tạp, rất nhanh, lực chú ý của đám người ăn dưa đã bị thu hút bởi giám đốc điều hành của doanh nghiệp Triệu Thị.

Nghe nói giám đốc điều hành đó bị vợ bắt quả tang khi đang quan hệ với nam nhân tình, hàng trăm nghìn người ăn dưa, buổi phát sóng trực tiếp thật sôi nổi.

Trong lúc tôi đang thở dài, chuông cửa vang lên.

Người mà tôi không ngờ tới đang đứng ngoài cửa, Cố Trì Yến.

Anh ta nhìn tôi, mắt đỏ hoe:

“Trần Tranh, chó bông nhỏ này là của em đúng không? Lúc đó anh bị thương là em cứu anh có đúng không?”

Ánh mắt của tôi rơi trên chú chó nhồi bông nhỏ.

Những kí ức trước kia vào lúc này dần bị đánh thức.

Năm tôi 9 tuổi, tôi đứng đợi em gái ở lớp tập nhảy.

Bởi vì hành vi kì lạ của mình, tôi bị một đám trẻ con đuổi theo mắng tôi là đồ ngốc.

Lúc đó, Cố Trì Yến đi ngang qua và hạ gục kẻ bắt nạt tôi chỉ bằng một chú đấm.

Anh ta là người đầu tiên mới gặp đã tỏ ra quan tâm tôi.

Anh ta bảo vệ tôi một mùa hè.

Năm 13 tuổi, tôi và Cố Trì Yến trùng phùng.

Anh ta trở thành đối tượng bị bắt nạt, toàn thân đầy m á u nằm trong góc tường.

Tôi cõng anh ta trên lưng, lao đến phòng khám gần đó.

Sau đó tôi mới biết, bố của Cố Trì Yến ở công trường xảy ra chuyện, ngoài ý muốn qua đời.

Sau khi những người ở trường học nhận ra anh ta không còn ai nâng đỡ, bắt đầu bắt nạt anh ta.

Mùa hè đó tôi cùng Cố Trì Yến xa nhau, tôi ngoan ngoãn ăn uống, tập đấm bốc, trở thành người có thể bảo vệ mình.

Kẻ ngốc đánh nhau không cần mạng.

Tôi đánh nhau sẽ không thua.

Những kẻ bắt nạt Cố Trì Yến bị đánh tới mức khóc gọi cha mẹ, cũng không dám bắt nạt anh ta nữa.

Anh ta đã từng bảo vệ tôi, sau đó tôi bảo vệ anh ta.

Về sau, Cố Trì Yến và em gái tôi trở thành bạn cùng bàn.

Hai người cùng vào cùng ra, là cặp đôi kim đồng ngọc nữ được mọi người nhận định.

Còn tôi, luôn ở phía sau hai người, trở thành cái bóng bảo vệ hai người họ.

Tôi ngơ ngác nhìn Cố Trì Yến, nghe anh ta kể những chuyện mà tôi không biết.

Anh ta nói năm đó anh ta phát hiện em gái tôi có giữ một con chó bông giống hệt cái tôi để lại cho anh ta, nhận nhầm em gái thành tôi, mới thân thiết với em ấy.

Anh ta nói mấy ngày trước mới phát hiện ra có gì đó không đúng, suy xét rất lâu, mới phát hiện ra người anh ta yêu là tôi.

Anh ta nói từ những lời đàm tiếu trên mạng anh ta biết được tôi ở Cận gia phải chịu ủy khuất.

“Trần Tranh, người anh thích là em, đi cùng anh có được không? Anh bảo đảm cuộc đời sau này sẽ toàn tâm toàn ý với em, sẽ không để em bị người ta lạnh nhạt giống như ở Cận gia…”

Đôi mắt Cố Trì Yến đỏ ửng, giọng nói dường như mang theo sự hối hận vô tận.

Cố Trì Yến nói, còn đưa cho tôi xem bức ảnh chú chó nhồi bông nhỏ.

Anh ta biết mơ ước, sở thích của tôi, dùng thứ tôi yêu thích để trao đổi tình yêu của tôi.

Anh ta nói rất nhiều, nghe tới mức đầu óc tôi quay cuồng.

Trong miệng dâng lên cảm giác đắng ngắt không giải thích được.

“Đi? Anh muốn mang vợ tôi đi đâu?”

Là người vừa mới giao lưu bên ngoài về, Cận Bắc Xuyên.

Một khẩu súng dí vào trán Cố Trì Yến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play