11.

Bà nội thường ngày luôn yên tĩnh bây giờ lại nước mắt lưng tròng, nhìn Cận Bắc Xuyên:

“Tên tiểu quỷ nhà con!”

Ở trước mặt bà nội Cận Bắc Xuyên không còn bướng bỉnh nữa, khôn khéo giống như một con thỏ nhỏ.

Bà cháu hai người, cháu một câu bà một câu lảm nhảm việc nhà.

Đương nhiên, vẫn có nhiều câu tôi nghe không hiểu.

Tôi ngồi trên bàn ăn bên cạnh ăn bánh hoa quế, nhìn có vẻ như rất điềm tĩnh.

Điều kiện tiên quyết là tôi không ngủ quên khi đang ăn bánh hoa quế.

Trong cơn mơ màng, tôi hình như nghe thấy có người đang cười.

Lại mở mắt, tôi phát hiện mình đang được Cận Bắc Xuyên ôm trong lòng.

Vóc người anh ấy không quá vạm vỡ, nhưng bàn tay ôm tôi rất chắc.

Từ góc chết này, cũng có thể nhìn ra được vẻ đẹp rạng ngời của Cận Bắc Xuyên, giống như nam chính trong phim điện ảnh vậy.

“Cô bé ngốc nghếch, chồng em có đẹp trai không?”

Người đẹp trai, giọng nói cũng rất dễ nghe.

Dễ nghe tới mức tôi quên cả việc anh ấy gọi mình là đồ ngốc, ngờ nghệch trả lời anh ấy:

“Đẹp trai!”

“Tôi không phải đồ ngốc.”

Cận Bắc Xuyên bật cười.

Nụ cười rực rỡ, mê hoặc ánh mắt của tôi.

Mãi đến khi bị đặt xuống giường lớn trong phòng ngủ, tôi mới nhận ra rằng tôi đã được Cận Bắc Xuyên ôm đi rất xa.

Phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy.

Động tác của Cận Bắc Xuyên rất nhanh, sau khi tắm xong khoác một chiếc khăn tắm đi ra ngoài.

Những giọt nước trong suốt như pha lê chảy xuống cơ bụng của anh ấy, trông đặc biệt hấp dẫn.

Má tôi chợt nóng lên, vội nuốt nước bọt.

Cận Bắc Xuyên nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm:

“Bây giờ anh tỉnh rồi, có thể tiếp tục làm những việc trước đó chưa làm xong.”

“Việc… gì?”

“Em nói xem? Giữa vợ chồng còn có việc gì?”

Đầu ngón tay ẩm ướt, quét nhẹ qua mặt tôi.

Ngay lập tức một lớp bột dính lên đầu ngón tay.

Là bột dính lên trong lúc tôi ăn bánh hoa quế.

Ăn vụng bị bắt được, má càng nóng hơn.

Ánh mắt của Cận Bắc Xuyên rất nguy hiểm, nhìn giống như đang muốn ăn thịt người.

Tôi lùi lại một bước, nhưng bị anh ấy kéo lại, ôm tôi thật chặt vào trong lòng.

Một nụ hôn dài rơi xuống.

“Cô bé ngốc nghếch, không biết phải thông khí sao?”

Không khí ở trong khoang miệng đều bị cướp đoạt sạch sẽ.

Tôi rất nhanh ngất đi.

Cảnh tượng trước mắt bị bóp méo.

Ồ, tôi thật sự ngất rồi.

12.

Lần nữa mở mắt đã là hai ngày sau.

Từ trong miệng của bác sỹ, tôi mới biết mình bị sốt.

Có thể hai ngày trước thần kinh căng thẳng, gặp phải quá nhiều chuyện.

Hoặc do quá sợ hãi.

“Tỉnh rồi? Nếu muộn hơn chút nữa, anh sẽ bị đám người đó coi là quái th ú mất.”

Cận Bắc Xuyên tự giễu cợt mình.

Giọng nói mang theo một chút bất bình.

Mắt anh ấy đỏ ngầu, giống như anh ấy đã ở đây cùng tôi rất lâu rồi.

Tôi chưa học cách an ủi người khác.

Bố mẹ không thích nghe lời nói ngây thơ lại ngu ngốc của tôi.

Hầu hết thời gian, tôi đều sẽ học dáng vẻ của em gái, sau đó im lặng giả câm.

Tôi cúi đầu giả chết, nhưng bị Cận Bắc Xuyên ôm vào lòng:

“Cô bé ngốc nghếch, thật xin lỗi.”

Hừ, cảm thấy có lỗi với tôi còn gọi tôi là đồ ngốc.

Cận Bắc Xuyên thật xấu xa!

“Nếu như anh tỉnh lại sớm hơn chút em sẽ không phải chịu tủi thân.”

Hoá ra không phải xin lỗi vì gọi tôi là đồ ngốc.

Hoá ra cảm giác khó chịu đó gọi là tủi thân…

“Anh hứa với em, sẽ không có lần sau. Cho nên, tha thứ cho anh được không?”

“Được!”

Tôi và anh ấy ngoắc tay cam kết.

Đây là trò chơi có chút ấu trĩ của đứa ngốc.

Nhưng Cận Bắc Xuyên lại cười.

13.

Một tuần sau được xuất viện, Cận Lục Thiếu đi chơi đêm bị chụp bao tải đánh.

Cận phu nhân tức giận đến mức thét ra lửa, đến tìm Cận Bắc Xuyên gây rắc rối.

“Vì một người phụ nữ, mày lại có thể làm ra chuyện anh em tương tàn như vậy, Cận Bắc Xuyên, mày là một tên súc vật!”

“Người đàn ông không bảo vệ được vợ của mình mới mà súc vật! Nhưng nếu bà đã mắng tôi là súc vật rồi, vậy thì tên súc vật này có làm thêm một vài việc nữa, cũng hợp tình hợp lí, bà nói đúng không?”

Cận Bắc Xuyên nhướn mày, trong mắt mang theo một tia độc ác.

Cận phu nhân chán nản.

Năm đó lúc bà ấy sinh Cận Bắc Xuyên, cha Cận ngoại tình, Cận Bắc Xuyên đẻ non, có chút nói lắp.

Bà ấy đem sự tức giận trút hết lên người Cận Bắc Xuyên.

Sau đó, khi bà nội Cận biết được việc này, đã dạy dỗ hai người một phen, lại đưa Cận Bắc Xuyên về nuôi dưỡng.

Có thể lúc nhỏ chịu nhiều ủy khuất, sau khi Cận Bắc Xuyên trưởng thành mạnh mẽ vang dội, ra tay tàn nhẫn.

Sống thực vật chính là màn kịch do chính anh đạo diễn.

Mục đích để những kẻ phản bội Cận gia nổi dậy, chiếm lấy mảnh đất phía nam thành phố.

Bà ta dựa vào việc là mẹ của Cận Bắc Xuyên, luôn tự tìm phiền phức cho Cận Bắc Xuyên.

Nhưng Cận Bắc Xuyên bây giờ chán ghét không để bà ta vào trong mắt.

Cận phu nhân càng nghĩ càng tức giận, căm hận rời đi.

14.

Trong khoảng thời gian này, Cận Bắc Xuyên đi sớm về muộn, không thấy người.

Nghe nói là đi giải quyết những kẻ phản bội.

Hôm đó lúc anh ấy trở về, tôi đang ngủ.

Đột ngột không kịp chuẩn bị, một cảm giác lạnh lạnh truyền tới cổ tôi.

Tôi tưởng trong phòng có gió lùa vào, nên quấn chăn bông, tiếp tục ngủ.

Mãi đến khi nghe thấy: “Đồ vô tâm, trong lúc tôi không ở đây, em lại có thể ngủ ngon như vậy.”

Tôi mới nhận ra là Cận Bắc Xuyên.

Tôi trở mình, giống như ôm búp bê của mình, ôm lấy anh ấy.

Lúc trước Cận Bắc Xuyên còn là người thực vật, tôi thích ôm anh ấy, nhẹ nhàng nói, khiếu nại với anh ấy.

Khi nói về kẻ phản bội, anh ấy nghiến răng căm hận.

Kẻ phản bội chính là người anh em tốt nhất của Cận Bắc Xuyên.

Hai người cùng nhau trải qua phong ba bão táp, nhưng tới cuối cùng, trong kế hoạch hoàn mỹ của đối phương, làm lộ kế hoạch đấu thầu của Cận Bắc Xuyên, làm hỏng phanh xe của Cận Bắc Xuyên…

Tôi vốn muốn ngủ tiếp, nhưng nghe thấy anh ấy nói vậy, hoàn toàn không ngủ được nữa.

Nếu như em gái cũng đối xử với tôi như vậy, tim tôi cũng sẽ rất đau.

“Gấu nhỏ ngoan, đừng tủi thân, hôn hôn ôm ôm, mọi muộn phiền đều sẽ tan biến!”

Lúc trước tôi bị người khác ức hiếp, sẽ ôm lấy con gấu đồ chơi, dỗ dành nó.

Giọng nói có chút ngây ngô, khiến cho Cận Bắc Xuyên bật cười.

“Cô bé ngốc, em lại coi anh thành một đứa trẻ để dỗ dành?”

“Anh không thích sao, vậy thì lần sau tôi sẽ không ôm nữa.”

Nghe thấy vậy, Cận Bắc Xuyên lại dùng ánh mắt nguy hiểm cảnh cáo tôi:

“Em dám? Sau này em chỉ có thể ôm anh, nếu em dám ôm người khác, anh sẽ băm hắn ra thành từng mảnh!”

Cận Bắc Xuyên thật ngốc!

Anh ấy cũng không nghĩ tới, ai sẽ muốn ôm tôi!

Tôi chu miệng, không phản bác anh ấy.

Anh ấy sớm đã bị hỏng rồi.

Vừa đáng thương lại thiệt thòi như vậy, cho anh ấy một cơ hội vậy.

Cận Bắc Xuyên quấn lấy tôi, đòi tôi hát bài hát thiếu nhi cả đêm.

Sau khi thức dậy, lại biến thành một người đàn ông quyền lực lạnh lùng.

Nhưng sau tất cả có thứ gì đó đang dần thay đổi theo thời gian.

Ánh mắt Cận Bắc Xuyên nhìn tôi đầy dịu dàng.

“Cô bé ngốc” lúc trước đã thành “cục cưng” rồi.

15.

Vào ngày tiệc sinh nhật của Cận Bắc Xuyên, tổ chức rất nhiều trò chơi, ca hát nhảy múa.

Cận phu nhân mời rất nhiều thiên kim xinh đẹp.

Tôi chưa từng tham gia bữa tiệc hoành tráng như vậy, có chút sợ hãi.

Cố Bắc Xuyên an ủi tôi:

“Không sao đâu, không muốn đi thì không đi.”

“Nếu như em không ở đây, có khiến anh xấu hổ không?”

Cận Bắc Xuyên mạnh mẽ hôn tôi:

“Cục cưng, thể diện của chồng em từ trước tới nay đều không dựa vào em để lôi kéo. Có anh ở đây, em chỉ việc làm bản thân mình là được.”

Trái tim giống như bị người ta chạm vào một cái, không khỏi chua xót, mũi cũng vậy.

“Cục cưng, anh ở đây, em không cần phải biết điều gì cả, chỉ cần là chính em, như thế nào anh cũng thích.”

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng không rơi nước mắt.

Nhưng bởi vì câu nói của Cận Bắc Xuyên, phá tan hàng phòng bị.

Nước mắt vỡ oà, khóc thật to.

Tôi giữ lấy tay của Cận Bắc Xuyên.

“Em đã suy nghĩ rất nghiêm túc, bữa tiệc sinh nhật này, em phải ở cùng với anh, nếu như em không ở đây, anh bị người ta ức hiếp không có ai ôm anh thì phải làm sao?”

“Cô bé ngốc,ai có thể ức hiếp được anh.”

Bởi vì bận tâm tới tạo hình của tôi, Cận Bắc Xuyên cuối cùng không làm tóc tôi rối tung.

Một mảng son môi màu hoa hồng loang lổ, ánh nước lấp lánh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play