1.
Bố tôi bất ngờ phá sản, may mắn thế nào lại bám được đùi của Cận gia, một gia tộc quyền quý.
Đối phương cam kết sẽ bỏ ra 50 triệu tiền vốn giúp bố tôi cứu sống công ty.
Tất nhiên, tiền không phải tự nhiên mà đến.
Đổi lại, em gái tôi phải kết hôn với thiếu gia nhà họ Cận, Cận Bắc Xuyên để xung hỉ.
Cận Bắc Xuyên nửa năm trước bị tai nạn ôtô, trở thành người thực vật, đến nay vẫn nằm liệt trên giường.
Em gái tôi là vũ công đại tài, tương lai đầy hứa hẹn.
Đương nhiên không thể lãng phí thanh xuân của mình trên một người sống thực vật được.
Vì vậy, ngày nào bố mẹ tôi cũng cãi nhau, từ ban công cãi tới phòng khách, từ nhà bếp cãi tới ghế sofa.
Em gái tôi suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, khóc đến mức ngất xỉu mấy lần.
Bọn họ đều gọi tôi là kẻ ngốc, rất nhiều chuyện tôi nghe không hiểu.
Những chuyện tôi có thể làm là nằm trên gác xép nghe lén bố mẹ tôi cãi nhau.
“Trần Đại Chí, ông là đồ súc vật không tim không phổi! Ông lại có thể nghĩ ra việc bán con gái một cách bẩn thỉu như vậy, để Kiều Kiều bảo bối của tôi gả cho một người sống thực vật, đây là ông đang muốn mạng của mẹ con tôi mà!”
“Nếu không thì sao? Không làm như vậy, bà muốn cả nhà chúng ta cạp đất mà ăn sao?”
“Bây giờ đồ ăn, đồ dùng, quần áo của con gái bà, cái nào không phải là do ông bố này ra ngoài kiếm tiền cung cấp cho.”
Thời gian tranh cãi của hai người hôm nay ngắn ngủi đến lạ thường.
Không phải mệt rồi, mà là tiếng chuông cửa vang lên.
Trước mặt người ngoài, bọn họ là một cặp vợ chồng ân ái nhàm chán.
“Cháu chào chú, chào dì!”
Giọng nói rất quen thuộc, là trúc mã tôi yêu thầm suốt 13 năm Cố Trì Yến.
Tôi xúc động chạy ra.
Cố Trì Yến cũng đi lên lầu.
Còn chưa kịp vui mừng, tôi lại thấy Cố Trì Yến quay người, đi thẳng vào phòng của em gái.
Nhìn thấy Cố Trì Yến, tiếng khóc của em gái càng lớn hơn.
Cố Trì Yến thấy vậy, ôm em gái tôi vào trong lòng, nhìn lên giống như một cái cây cao lớn.
Có lẽ ánh mắt của tôi quá mãnh liệt, Cố Trì Yến chú ý tới sự tồn tại của tôi.
Tôi sợ hãi co rúm lại, muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này.
Giây tiếp theo, bị anh ta gọi lại.
“Trần Tranh, đừng đi được không?”
Đây là lần đầu tiên Cố Trì Yến gọi tôi nhẹ nhàng như vậy, cũng là lần đầu tiên anh ta cầu xin tôi.
Tôi ở lại.
Sau đó, tôi nhìn thấy anh ta quỳ xuống trước mặt tôi, dùng giọng điệu thành khẩn cầu xin tôi:
“Trần Tranh, em có thể lấy chồng thay Kiều Kiều được không?”
2.
Lấy chồng thay Kiều Kiều?
Tôi thật sự không quá hiểu ý nghĩa của việc lấy chồng.
Tôi vẫn đang suy nghĩ về hai từ này.
Cố Trì Yến nghĩ rằng tôi không đồng ý, tiếp tục nói:
“Chỉ cần em lấy chồng thay Kiều Kiều, muốn anh làm gì cũng được. Trần Tranh, đây là lần đầu tiên anh cầu xin em. Kiều Kiều và em không giống nhau, Kiều Kiều hoạt bát vui vẻ, cô ấy gả vào Cận gia vừa bảo thủ lại nghiêm khắc cứng nhắc sẽ chết mất.”
Cứ như vậy, tôi thay em gái gả cho Cận Bắc Xuyên.
Tôi không muốn em gái tôi chết.
Tôi muốn Cố Trì Yến vui vẻ.
Nghe tôi nói muốn gả thay, bố mẹ tôi không còn cãi nhau nữa.
Họ quan tâm tôi, thậm chí còn nhìn tôi với ánh mắt giống như họ nhìn em gái.
Gả thay cũng thật tốt.
Cận Bắc Xuyên thật là người tốt to bằng trời.
3.
Cận Bắc Xuyên là một người bệnh, toàn bộ hôn lễ đều tối giản.
Cho dù như vậy, tôi vẫn rất mệt.
Đến phòng tân hôn, thậm chí tôi còn không nghĩ tới ăn cơm, vừa lên giường đã ngủ quên.
Ngày hôm sau tỉnh lại nhìn người đàn ông nằm bên cạnh tôi mới nhận ra, đây không phải nhà của tôi.
Tôi mặc quần áo mới muốn về nhà, nhưng lại bị chóng mặt ngã vào ngực người đàn ông.
Đầu óc tôi cứng đờ, tôi lo lắng sợ người trên giường bị thương.
Lo lắng cởi nút áo của anh ấy ra, kiểm tra thương tích.
Trên làn da trắng nõn mịn màng hiện lên chi chít vết sẹo.
Lần đầu nhìn thấy, tôi có chút xuất thần.
Trong lúc thất thần, tôi dường như nghe thấy tiếng rên rỉ.
Tôi tới gần, thổi nhẹ hai cái:
“Thổi thổi tóc, thổi thổi tóc, tôi thổi thổi cho anh, anh sẽ không đau nữa đâu.”
“Mặc dù trên người anh có những vết sẹo xấu xí, anh cũng là người đàn ông đẹp nhất tôi từng thấy, dù sao cũng đừng đau lòng nhé.”
Tôi cẩn thận an ủi Cận Bắc Xuyên.
Những lời tôi nói đều là thật, Cận Bắc Xuyên rất đẹp, còn đẹp hơn trúc mã tôi yêu thầm 13 năm.
Đẹp như một hình nộm, tôi cầm cánh tay của anh ấy lên, cắn nhẹ một miếng.
Chỉ trong nháy mắt, trên làn da trắng nõn mịn màng dính lên một tầng nước bọt mỏng.
Một hàng dấu răng màu đỏ hiện ra rõ ràng.
Tôi còn chưa kịp chột dạ, đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
Giờ ăn cơm đã tới, quản gia cố ý tới gọi tôi.
4.
Cận gia có rất nhiều người, mọi người ngồi trên một chiếc bàn lớn ăn sáng.
Tôi không nhớ nổi khuôn mặt của người khác, chỉ biết cúi đầu ăn canh và bánh bao hấp.
Bánh bao nóng hổi vừa mới ra lò, thêm chút giấm, uống một ngụm, tâm tình vô cùng thỏa mãn.
Thức ăn ở Cận gia rất ngon, chỉ là người dùng bữa lại không có nề nếp.
Luôn có người đá chân tôi ở dưới bàn ăn.
Đá một cái, hai cái…
Sau khi bị đá sáu lần, tôi cuối cùng không nhịn được nữa, tìm đúng phương hướng, đá lại thật mạnh.
“Bịch” một tiếng.
Cận Lục Thiếu ngã xuống đất.
Những người còn lại trên bàn ăn nhìn thấy điều này, họ lại bắt đầu một trận giương cung bạt kiếm.
Tôi nghe không hiểu, ngôn ngữ quá thâm thúy.
Nhưng tôi đoán là đang mắng người.
Ăn cơm xong, quản gia đưa tôi đi gặp Cận lão phu nhân.
Bà ấy mặc một bộ sườn xám, rất thời thượng, cũng rất hiền hậu, kéo tay tôi dặn dò chuyện của Cận Bắc Xuyên.
Bà ấy bảo tôi không cần lo lắng, chỉ cần một lòng một dạ với Cận Bắc Xuyên.
Trước khi đến, bố mẹ tôi cũng đã dạy tôi, nói ít lại, giả bộ thành một người câm.
Nghe hiểu thì trả lời, nghe không hiểu thì gật đầu cười.
Tôi không nói gì, mới có thể giống với em gái tôi.
Chiêu này rất có ích.
Trước khi rời đi, bà nội đeo lên tay tôi một chiếc vòng phỉ thúy.
Bà ấy xoa đầu tôi, khen tôi là “đứa trẻ ngoan”.
Tôi rất vui, tôi thực sự muốn nói chuyện.
Tôi kéo rèm cửa thật kín, nhỏ giọng nói chuyện với Cận Bắc Xuyên.
Bọn họ đều nói Cận Bắc Xuyên không thể tỉnh lại.
Như vậy, tôi có thể yên tâm nói với anh ấy bí mật của mình, không cần lo lắng bị người ta biết được.
Hi hi, tôi thật thông minh!
Tôi nói với Cận Bắc Xuyên lúc ăn sáng, Cận Lục Thiếu đá tôi.
Nói với anh ấy sau khi kết thúc bữa sáng, Cận tiểu thư suýt nữa thì va vào tôi, cũng may không đụng vào tôi, mà ngã lăn xuống đất.
“Quan trọng nhất là: Hôm nay bà nội khen tôi là một đứa trẻ ngoan! Cận Bắc Xuyên anh biết không? Tôi lớn như vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên được khen là “đứa trẻ ngoan”.”
“Trước đây bọn họ đều gọi tôi là “đứa ngốc”.”
“Hì hì hì, Cận Bắc Xuyên, gả cho anh thật tốt!”
Kéo rèm cửa lên, ban ngày đã thành buổi tối rồi.
Tôi ngã cắm đầu xuống trước mặt Cận Bắc Xuyên.
Không chú ý tới mắt Cận Bắc Xuyên đang mở, đôi mắt sâu thẳm tĩnh mịch nheo lại, mang theo ý cười.
Giường của Cận gia vừa lớn vừa mềm, tôi ngủ vốn rất ngon.
Nhưng trong mơ, luôn có người nhéo mặt tôi, nói:
“Đứa nhỏ ngốc nghếch này từ đâu tới đây vậy?”
Tôi tức giận cắn đối phương một cái.
Sau khi mơ mơ màng màng tỉnh dậy, tôi phát hiện trên tay của Cận Bắc Xuyên có thêm một hàng dấu răng.
Tôi chột dạ, tự phạt ngủ ba ngày dưới nền nhà.Thật xấu hổ vì trong cơn mơ màng đã xem Cận Bắc Xuyên thành đùi gà để ăn!
5.
Đồ ăn thức uống của Cận gia rất ngon.
Chưa đến nửa tháng, tôi đã béo thêm một vòng.
Quản gia mua rất nhiều quần áo mới, vô cùng vừa vặn.
Tôi liếc nhìn Cận Bắc Xuyên trên giường, nghĩ không thể coi trọng bên này coi nhẹ bên kia, nên đã đo giúp anh ấy, làm mấy bộ quần áo mới.
Tùy theo vóc dáng cắt quần áo, trước đây tôi từng làm quần áo cho búp bê và gấu bông nhỏ.
Chỉ là Cận Bắc Xuyên to lớn như vậy, tôi lấy thước dây đo từ đầu tới chân, còn chưa đo xong, đã kiệt sức rồi.
Người thực vật thật sự quá nặng.
Cơ thể còn rất cứng.
Không lâu sau, quản gia mỉm cười đi tới:
“Thiếu phu nhân đi uống trà chiều đi, những việc này cứ để tôi được rồi.”
Tôi đưa số liệu đã đo cho quản gia, mỉm cười rời đi.
Quản gia là một người vừa có trách nhiệm vừa toàn năng.
Có ông ấy ở đây, quần áo làm ra càng đẹp hơn.