19.
“Cận Bắt Xuyên, anh bỏ súng xuống.”
Tôi chưa từng thấy Cận Bắc Xuyên tức giận tới mức như vậy.
Tôi sợ anh ấy sẽ bắn chết Cố Trì Yến.
Cận Bắc Xuyên nghe được lời này, sững sờ, không biết đang nghĩ cái gì, khoé miệng xuất hiện một nụ cười gượng gạo.
Sau khi cười khổ, lập tức biến thành nụ cười ác độc:
“Cục cưng, là em ở lại, hay là muốn mạng của anh ta ở lại?”
Tôi nhìn Cận Bắc Xuyên, ôm lấy anh ấy.
Lựa chọn ai đã không cần nghi ngờ gì nữa.
Cố Trì Yến yên ổn bước ra khỏi cổng lớn Cận gia, chỉ là bị đánh mặt mũi sưng tấy.
Sau khi nhìn thấy Cố Trì Yến rời đi, Cận Bắc Xuyên ném tôi lên trên giường, đè lên không cho tôi cử động:
“Cục cưng, em lừa anh cũng được, hay là vì Cố Trì Yến cũng không sao, tóm lại cả đời này của em đừng nghĩ tới chuyện rời xa anh.”
Răng ma xát da thịt, mang theo lực đạo trừng phạt, một bông hoa xinh đẹp nở rộ.
Giọng nói của Cận Bắc Xuyên bức bách.
Tôi nhiệt tình dùng hành động đáp lại.
“Đồ ngốc, từ trước tới nay em ở lại, là vì em muốn ở lại.”
“Hả?”
Động tác đột ngột dừng lại, Cận Bắc Xuyên nghiêng đầu nhìn tôi, giống như một chú cún con đang không thể tưởng tượng được.
“Cục cưng…”
Âm cuối du dương, khiến cho trái tim tôi tan chảy.
Cận Bắc Xuyên không biết, từ rất lâu rồi, anh ấy đã chiếm giữ vị trí của Cố Trì Yến trong trái tim tôi rồi.
Anh ấy làm cho tôi hiểu rõ, thích và báo ân là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Hơn nữa, lời bày tỏ của Cố Trì Yến hôm nay, đã khiến cho ấn tượng tốt đẹp của tôi đối với anh ta hoàn toàn biết mất.
Tôi là một đứa ngốc, không phải là một kẻ thiểu năng không hiểu gì cả.
Khả năng hiểu biết của tôi chỉ chậm hơn nhiều năm so với người bình thường.
Nhưng Cố Trì Yến là người mà tôi nhớ nhung suốt 13 mùa xuân.
Tôi hiểu anh ta nhiều hơn những gì anh ta nghĩ.
Anh ta rất thông minh, thông minh tới mức có thể đoán được suy nghĩ của tôi chỉ trong một lần gặp mặt.
Người thông minh sẽ không nhận nhầm người cứu mạng mình, chỉ là xem anh ta có muốn nhận hay không thôi.
Rất rõ ràng, giữa em gái thông minh tiền đồ đầy triển vọng và tôi vụng về ngu ngốc, Cố Trì Yến lựa chọn cái đằng trước.
Mặc dù có vô số cơ hội, khiến cho anh ta thấy rõ người lúc đó cứu mạng anh ta là ai.
Nhưng anh ta vẫn muốn tận hưởng tình yêu nồng cháy của thiếu nữ.
Tận hưởng, sự kiêu ngạo hách dịch.
Sao tôi có thể vì một tên rác rưởi như vậy vứt bỏ chồng mình?
20.
Cận Bắc Xuyên là một lọ giấm không có cảm giác an toàn.
Anh ấy sợ tôi sẽ vứt bỏ anh ấy, giống như tôi đã từng sợ hãi.
Trong thời gian này, anh ấy hận không thể trói tôi trên người mình.
Chỉ sợ rời ra một chút, người đàn ông khác sẽ lập tức tới cửa mang tôi đi.
Sau khi người Cận gia biết được, cũng chỉ dám cười nhạo sau lưng Cận Bắc Xuyên, không dám giở trò gì cả.
Thủ đoạn của Cận Bắc Xuyên quá tàn nhẫn.
Ngay cả em trai ruột Cận Lục Thiếu của anh ấy còn bị tra tấn sống không bằng chết, đừng nhắc tới những người còn lại trong Cận gia.
Trong sáu tháng qua, Cận Lục Thiếu ăn cơm bị đánh, đi tới hộp đêm bị đánh, ngay cả lúc đang ngủ cũng bị người ta tát tỉnh.
Đánh không đến mức chết người, nhưng sự tra tấn tinh thần lâu dài như vậy còn đáng sợ hơn.
Cận Lục Thiếu gầy da bọc xương, than khóc thảm thiết, tới trước mặt tôi cầu cứu:
“Chị dâu, em sai rồi, em không dám nữa. Cầu xin chị trao đổi với anh trai em, để cho em ngủ một giấc thật ngon được không?”
Cận phu nhân đau lòng cho Cận Lục Thiếu, vẫn muốn mắng Cận Bắc Xuyên hai câu.
Cận Lục Thiếu sợ hãi vội vàng bịt miệng lại.
“Mẹ của con, mẹ thật sự là mẹ ruột của con. Nếu muốn con sống sót, mẹ có thể ngậm miệng lại được không?”
Cận Bắc Xuyên vẫn chưa quên hành vi phát sóng trực tiếp nói tôi là kẻ ngốc lúc trước.
Hai mẹ con liền tâm, anh ấy biết rõ Cận Lục Thiếu quan trọng với Cận phu nhân tới mức nào.
Nếu như mẹ Cận lại làm thêm trò tiểu nhân nào nữa, anh ấy sẽ tra tấn Cận Lục Thiếu thêm mấy tháng nữa.
21.
Gả cho Cận Bắc Xuyên được 8 tháng, anh ấy đã tổ chức một đám cưới cực kỳ lãng mạn để bù đắp sự tiếc nuối của tôi lúc gả cho anh ấy.
Vào ngày hôn lễ, anh ấy đặc biệt mở một phòng phát sóng trực tiếp, đồng bộ toàn bộ quá trình lễ cưới diễn ra.
“Từ đầu tới cuối, người tôi muốn lấy chính là Trần Tranh, không có mưu kế xảo quyệt hay mưu tính lòng người nào cả.”
“Cô ấy ngây thơ thuần khiết, là người con gái tốt nhất mà tôi từng gặp trong đời.”
“Có thể cưới cô ấy làm vợ, là Cận Bắc Xuyên tôi trèo cao.”
Cận Bắc Xuyên đã soạn một bản chuyển nhượng tài sản, chuyển toàn bộ tài sản đứng tên anh ấy sang cho tôi.
Hôm đó, xuất hiện rất nhiều hot search:
#Cận Bắc Xuyên trèo cao#
#Kẻ nghèo hèn Cận Bắc Xuyên#
#Cận Bắc Xuyên mù quáng trong tình yêu#
Cận Bắc Xuyên rất không hài lòng, bỏ ra một số tiền lớn sửa lại tiêu đề:
#Trần Tranh Cận Bắc Xuyên nhân duyên tiền định#
#Trần Tranh Cận Bắc Xuyên Kim Đồng Ngọc Nữ#
#Trần Tranh Cận Bắc Xuyên một đời một kiếp#
Tình yêu của anh ấy mãnh liệt, mọi người đều biết.
22.
Vào ngày cưới, em gái tôi cũng có mặt tại hôn trường.
Em ấy uống say mèm, nhận lỗi với tôi, xin lỗi tôi, bày tỏ lời chúc phúc chân thành tới tôi.
Em gái tôi thích Cố Trì Yến, Cố Trì Yến lựa chọn như thế, em ấy nói không đau lòng là giả.
Tôi nắm lấy tay em ấy, nghiêm túc nói:
“Không cần vì một kẻ hèn nhát dao động mà đau lòng, anh ta không xứng với em.”
Sau khi em gái nhà họ Cận đứng ở bên cạnh xem kịch biết được toàn bộ câu chuyện, nồng nhiệt ôm em ấy vào trong lòng.
“Em gái, đừng khóc, trên thế giới này có hàng ngàn hàng vạn đàn ông, không có người này thì đổi người khác. Câu lạc bộ do chị mở có rất nhiều người trẻ tuổi, vì lợi ích của em gái chị dâu, tôi sẽ cho em chơi miễn phí.”
Cô em chồng này ngoại trừ độc mồm độc miệng ra, tư duy rất tiến bộ.
Trước khi Cận Bắc Xuyên kịp ngăn cản, hai cô bé đã chạy mất rồi.
Suy cho cùng người mẫu nam trong câu lạc bộ có 8 múi, Cố Trì Yến chỉ có 6 múi thôi.
Bố mẹ tôi ngồi trên bàn tiệc, đang tranh luận với Cận phu nhân.
Hai bên đều bị đối phương làm cho bực bội, ai cũng không phục, cuối cùng cả hai say khướt ngã xuống đất.
Lúc đưa bố mẹ về phòng nghỉ, tôi nghe thấy họ nói:
“Con ngoan, phải thật hạnh phúc nhé! Đừng hận bố mẹ!”
“Không hận.”
Không hận, chỉ là cũng không quan tâm nhiều như trong tưởng tượng.
Những ngày tháng ở Cận gia, khiến tôi học cách suy xét sự việc nhiều hơn.
Tôi biết bố mẹ phân biệt đối xử giữa tôi và em gái, đây là suy nghĩ rất thực tế.
Bọn họ chỉ là một cặp bố mẹ đạt tiêu chuẩn, cho tôi tình yêu vừa đủ, lấp đầy cuộc đời mơ hồ của tôi.
Tôi có cuộc đời của tôi, tôi buông bỏ rồi.
23.
Đêm tân hôn, Cận Bắc Xuyên tặng tôi một con chó bản địa nhỏ bị cụt đuôi.
Đây là một con chó lang thang, ngoài ý muốn bị tai nạn xe.
May mà được Cận Bắc Xuyên nhìn thấy, mang tới bệnh viện thú ý cứu chữa.
Chú chó nhỏ đã khỏi bệnh được xuất viện, chạy nhảy tung tăng, còn biết tạm biệt với người khác, rất đáng yêu.
Anh ấy đặt tên cho nó là “Tiểu Tranh Tử”.
Cận Bắc Xuyên rất hiểu tôi.
Anh ấy tặng tôi không chỉ là một con chó nhỏ coi bốn bể là nhà, mà còn cho tôi cảm giác an toàn.
“Cận Bắc Xuyên, em thật sự rất yêu anh.”
“Cục cưng, yêu không thể chỉ dùng miệng nói.”
Tôi còn chưa kịp suy nghĩ, đã bị đè lên trên người.
“A…”
Tôi đỏ mặt, cắn môi.
Tiểu Tranh Tử không nhìn thấy gì kêu lên.
Sau đó, bị Cận Bắc Xuyên vô tình nhốt ngoài cửa.
Vải bị xé toạc, bản nhạc mê đắm lòng người vang lên trong đêm.
Giữa hơi thở hỗn loạn, hai chúng tôi hứa hẹn cả đời.
Cận Bắc Xuyên và tôi mười ngón tay đan chặt.
Anh ấy nói:
“Trần Tranh và Cận Bắc Xuyên sẽ đời đời kiếp kiếp ở bên nhau.”