Gia đình không bình thường

Chương 4


3 tháng


19

Anh trai: “Tư Tư, kiên nhẫn của tao có hạn, tao cho mày ba giây suy nghĩ, ba, hai, một…….”

Biểu cảm của Sở Tư Tư lướt qua sự đau khổ và dữ tợn.

Giây cuối cùng, cô ta cắn chặt răng cương quyết mở miệng: “Tao chọn cho tao được sống!”

Anh trai lộ ra nụ cười:

“Như mày mong muốn.”

Trong đoạn video giám sát, một chiếc cưa điện khổng lồ xuất hiện ở thân dưới người đàn ông.

Ngay sau đó liền vang lên tiếng hét như heo bị chọc tiết.

Máu thịt tung tóe.

Người đàn ông đang sống sờ sờ liền bị cưa thành hai nửa.

Sở Tư Tư điên cuồng la hét, sụp đổ khóc lớn.

Tôi yên lặng nhìn cô ta.

20

Từ Nhiên bị dọa đến tiểu ra quần.

Toàn thân cô ta run như cầy sấy.

Mặt Dương Lực trắng bệch, đã sợ đến nỗi không nói được gì nữa.

Bọn chúng không thể tin được là anh trai thực sự dám ra tay.

Cách gi.ết người man rợ như vậy, nhưng biểu cảm trên mặt anh ấy không hề thay đổi chút nào.

“Cha tôi đã ch.ết rồi, bây giờ anh có thể thả tôi đi chưa? Anh ơi, em cầu xin anh, anh muốn em làm gì cho anh cũng được……”.

“Đúng là em đã đối xử với Nhuyễn Nhuyễn rất tệ, sau này em không dám nữa, chúng em vẫn còn vị thành niên , vẫn là con nít thôi! Sau này Nhuyễn Nhuyễn nói gì em cũng sẽ nghe theo hết…… được không ạ?” Sở Tư Tư khóc lóc van xin khẩn thiết.

Anh trai cúi đầu thương hại nhìn cô ta: “Lời nói của thằng điên mà mày cũng tin hả?”

“Tao đã đọc nhật ký của Nhuyễn Nhuyễn rồi.” Anh trai thở dài.

Tôi mấp máy môi một chút, cuối cùng vẫn giữ im lặng.

“Nhuyễn Nhuyễn nói rằng cũng đã từng cầu xin tụi bây tha cho em ấy, con bé rất tốt, không nhẫn tâm nhìn bất cứ ai phải ch.ết vì em ấy cả.”

“Rõ ràng con bé đã cho tụi bây rất nhiều cơ hội để sống sót, nhưng bây có buông tha cho em ấy đâu.”

“Bây giờ chúng mày hết cơ hội rồi.

“Mày nói biệt danh trên lớp của Nhuyễn Nhuyễn là gì ấy nhỉ? À rồi, là chó cái.

“Nhuyễn Nhuyễn, anh trai sẽ cho em thấy thế nào là một con chó cái chính hiệu nhé, được không nào ?”

Anh trai quay đầu, đôi mắt âm u nhìn tôi nói.

Những ký ức đẫm máu tràn ngập tâm trí tôi.

Bàn tay căng thẳng không kiềm được mà phát run.

Tôi biết anh muốn làm gì.

Tôi rùng mình một cái.

Nhiệt độ xung quanh bỗng trở nên lạnh lẽo vô cùng.

21

Mẹ thở dài: “Được rồi, đừng hỏi Nhuyễn Nhuyễn nữa, đã biết là con bé dễ mềm lòng lắm mà.”

Sau khi Sở Tư Tư biết được rằng anh trai sẽ không thả cô ta đi, liền tuôn ra những lời chửi rủa cay độc nhất.

Anh trai không thèm quan tâm, còn rất nghiêm túc nhìn chân của cô ta.

“Chân dài quá rồi, chân chó ngắn lắm, phải cưa bớt nhiều đây….”

“Tay cũng dài quá…..”

Cuối cùng Sở Tư Tư cũng bị sự tuyệt vọng nuốt chửng.

Cô ta bỗng nhớ tới trước khi lên xe, người đàn ông này đã nhìn chằm chằm chân của cô ta.

Thì ra lúc đó, hắn đã muốn biến cô ta thành chó rồi…..

“Nhuyễn Nhuyễn à, cảnh tượng tiếp theo sẽ rất đẫm máu, anh biết là em không thích nên là….” Anh trai nhếch miệng cười.

Mẹ kéo tay tôi: “Nhuyễn Nhuyễn, chúng ta đi xuống lầu thôi, mấy việc dơ bẩn này để cánh đàn ông làm là được rồi.”

“Khương Nhuyễn! Đừng đi! Xin cậu làm ơn cứu tôi với!”

“Khương Nhuyễn! Khương Nhuyễn! Cậu không thể trơ mắt nhìn chúng tôi ch.ết được!”

“Xin lỗi, rất xin lỗi, chúng tôi đã sai rồi….. làm ơn cứu chúng tôi với!”

Ba người đó vừa khóc vừa la hét, cầu xin tôi cứu họ.

Tôi thờ ơ nhìn ba khuôn mặt đã từng vô cùng kiêu ngạo.

Tôi khẽ nói: “Tôi đã từng nói rồi, các người đối xử với tôi thế nào cũng được, chỉ là đừng đến nhà tôi, rõ ràng tôi đã nhấn mạnh rất nhiều lần.…..”

Cuối cùng tôi quay đầu, đi theo mẹ ra khỏi phòng.

Cánh cửa từ từ khép lại trước mặt tôi.

Tôi không thấy được ánh mắt tuyệt vọng đến cùng cực của bọn chúng.

Giống hệt ánh mắt của những kẻ sắp ch.ết mà tôi đã từng thấy.

22

Bên trong, là tiếng hét.

Tiếng hét đinh tai nhức óc.

Nhưng nhà tôi có nhiều biện pháp cách âm lắm, hàng xóm không nghe thấy gì đâu.

23

Rõ ràng tôi đã quen rồi.….

Nhưng nỗi sợ hãi to lớn và sự dằn vặt lương tâm vẫn khiến tôi bật khóc.

Tôi vùi đầu trong lòng mẹ, kìm nén tiếng nức nở.

Mẹ xoa đầu tôi hồi lâu.

Khóc được một lúc, tôi ngẩng đầu thì thào: “Mẹ ơi, sẽ có ngày con bị mọi người gi.ết ch.ết như thế sao? Hôm đó, con đã nghe thấy…….. con không phải con ruột của cha mẹ.”

Mẹ kinh ngạc nhìn tôi, sau đó liền bật cười.

“Con đang nói tới lúc con tám tuổi nghe thấy cha mẹ nói chuyện hả? Bé ngốc này, sao con lại cho rằng con không phải con ruột của chúng ta chứ…. mẹ chưa từng lừa con, con là bé cưng mà mẹ mang thai mười tháng sinh ra đấy!”

“Vậy…..” Tôi khó tin đáp.

Mẹ khẽ thở dài: “Vốn không muốn nói cho con biết chuyện này, nhưng bây giờ con đã lớn rồi, cũng có quyền được biết sự thật. Thực ra anh trai con mới là đứa bé được cha mẹ nhặt về….”

“Cứ tưởng là một đứa trẻ bình thường thôi, nhưng tính cách thằng bé ngày càng giống chúng ta, à không, nói đúng hơn thì thằng bé trời sinh đã có nhân cách chống đối xã hội rồi. Cha mẹ lo rằng thằng bé sẽ làm hại con, nên là cứ do dự mãi, không biết có nên thủ tiêu nó hay không…..”

“Nhưng mà anh trai con ấy, nó thật sự rất yêu con……”

Tôi ưm một tiếng, nắm chặt vạt áo của mẹ.

Đúng lúc này, tiếng gào thét trên lầu im bặt.

Cửa từ từ mở ra.

Anh trai đứng ở tầng hai.

Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mặt anh ấy.

Khuôn mặt vấy máu đó vẫn đẹp trai như một vị thần.

Có lẽ anh sợ tôi thấy sợ hãi, hoảng hốt lau vết máu trên mặt đi.

Nhưng anh ấy không biết, thực ra thì…..

Tôi vui ch.ết đi được.

24

Tôi tên Khương Nhuyễn.

Cha mẹ tôi bẩm sinh đã có nhân cách chống đối xã hội.

Rất không may, tôi không bị đột biến, thừa hưởng luôn nhân cách này.

Chỉ là tôi biết cách che giấu bản thân tốt hơn.

Năm tám tuổi, tôi đã biết anh trai là được cha mẹ nhặt về.

Thú thực, khoảnh khắc biết được sự thật đó, trong lòng tôi vui sướng không gì sánh được. 

Tôi thích anh trai.

Thích đến mức muốn nuốt anh vào bụng, khâu vào cơ thể, vĩnh viễn không tách rời.

Vì để cho anh trai bảo vệ mình, tôi đã cố gắng hết sức để giả vờ là một bông hoa trắng nhỏ bé không nhiễm khói bụi thế gian.

Mỗi đêm anh lẻn vào phòng nhìn trộm tôi, tôi đều không nhịn được mà phát run.

Không phải vì sợ, mà là hưng phấn.

Tôi rất yêu gia đình mình.

Nhưng đôi khi họ ngây thơ quá.

Cũng không biết có nên nói vậy không nữa, họ thích gi.ết người, nhưng nhiều lúc sơ suất quá đi.

Ngày anh trai g.iết hai thằng nhóc kia, là tôi giúp anh ấy dọn dẹp hiện trường.

Cha gi.ết người nhiều năm như vậy mà còn chưa bị bắt, đều là nhờ tôi thu dọn tàn cục.

Tôi ấy à, thật ra cũng khổ tâm lắm, phải không ngừng giải quyết hậu quả cho họ, nhưng mà tôi vẫn….

Thích cha mẹ lắm luôn á, thích cả anh trai nữa nè~

(Hoàn)


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play