Tôi tên Khương Nhuyễn.
Anh trai tôi là một người có nhân cách chống đối xã hội.
Anh ấy luôn cho rằng tôi là một đóa hoa trắng nhỏ bé đáng thương.
Nhưng thực ra ấy, tôi còn biến thái hơn cả anh ấy nữa.
01
Xác của bọn Sở Tư Tư được phát hiện trong nhà giáo viên chủ nhiệm lớp tôi.
Nghe nói lúc bị bắt, bà ta khóc lóc nói không phải do bà ta làm.
Nhưng trên thi thể ba người bọn họ chỉ có dấu vân tay của bà ta.
Trước khi giáo viên chủ nhiệm bị phán tử hình, tôi có đi gặp bà ta.
Tôi chỉ nhẹ nhàng nói một câu.
Bà ta liền giận dữ, vừa khóc vừa la hét giống như mụ điên.
Thật là đáng sợ.
Tôi nói với bà ta, rõ ràng tôi đã từng cho bà ta cơ hội.
02
Khi tôi ra khỏi đồn cảnh sát, anh trai đang đứng bên ngoài đợi tôi.
Rất nhiều cô gái đều đang nhìn trộm anh ấy.
Thật đáng ghét.
Muốn móc mắt của mấy ả ta.
Tôi rưng rưng nước mắt đi tới trước mặt anh trai: “Tuy rằng lúc trước cô giáo không giúp đỡ em, nhưng thế này có phải hơi quá rồi không?”
Ngón tay nhỏ nhắn yếu ớt của tôi nắm chặt vạt áo anh ấy: “Em không muốn thấy cô giáo ch.ết, rõ ràng chuyện này không phải do cô ấy làm mà…..”
Anh trai xoa đầu tôi, khẽ thở dài: “Nhuyễn Nhuyễn, loại người này không xứng làm giáo viên, chẳng lẽ em muốn sau này bà ta nhìn thấy học sinh bị ức hiếp lại giả vờ không thấy, thậm chí còn tiếp tay cho bọn bắt nạt sao?”
Tôi khó chịu ‘ưm’ một tiếng.
Thấy tâm trạng tôi không tốt, anh trai nói muốn dẫn tôi đi ăn lẩu.
Tôi hiếm lắm mới cười với anh ấy một cái: “Vậy em muốn ăn nhiều thịt một chút.”
Cũng đúng, nên ăn mừng chút chứ nhỉ.
03
Không có đám người Sở Tư Tư làm phiền, tôi thuận lợi thi lên đại học tốt nhất thành phố.
Đêm trước ngày đi học Đại học.
Anh trai đứng bên giường nhìn tôi chằm chằm.
Ánh mắt của anh ấy như rắn độc, lạnh lẽo và dính nhớp.
Thân thể tôi không nhịn được mà run nhẹ.
Nhưng không phải vì sợ hãi.
Mà là hưng phấn.
Một bên giường lún xuống.
Tôi cảm giác được anh trai đang ngồi bên cạnh tôi.
Ngón tay anh trượt qua cổ tôi.
Khiến tôi co rúm người lại theo bản năng.
“Nhuyễn Nhuyễn, muốn chạy thoát khỏi anh sao?”
Anh trai khàn giọng thở nhẹ, giọng nói như đang cố gắng kìm nén gì đó.
“Thật muốn…… giữ em lại bên cạnh mãi mãi……”
Hai tay anh ấy đặt lên cổ tôi, từ từ siết lại.
Cảm giác ngạt thở khiến mặt tôi dần đỏ bừng.
Tôi sắp không thở nổi nữa.
Nhưng trong lòng tôi lại cực kỳ vui sướng.
Vì anh trai cũng có suy nghĩ giống tôi.
Muốn mãi mãi giữ tôi bên cạnh.
Anh trai……
Nhiều thêm chút nữa, mạnh hơn nữa đi.
Chỉ cần mạnh thêm chút nữa thôi, cổ tôi sẽ bị gãy.
Nhưng thật đáng tiếc, cuối cùng tôi vẫn không nhịn được mà mở mắt.
Anh trai giật phắt tay ra, lần đầu tiên trên khuôn mặt đó lướt qua một tia hoảng loạn và bối rối.
Tôi sợ hãi phát ra một tiếng nức nở yếu ớt: “Anh….. muốn g.iết em sao?”
Anh ấy nằm gục đầu bên tai tôi, đau khổ lặp đi lặp lại câu xin lỗi.
04
Tôi chọn ở lại ký túc xá trường.
Vì tôi biết, điều này có thể khiến anh trai ghen tị đến phát điên.
Ngày đầu tiên đi học, cha mẹ đưa tôi đến trường.
Cha nhìn tôi với ánh mắt không nỡ rời xa.
Rõ ràng lúc g.iết người thì đều mỉm cười, vậy mà bây giờ người đàn ông đáng sợ này lại vì con gái xa nhà mà mắt đỏ hoe cả lên.
“Nhuyễn Nhuyễn, hay là chúng ta đừng ở ký túc xá được không? Nếu con ngại đường đi học xa quá thì hôm nay cha mua cho con một căn biệt thự gần trường nhé.”
Người đàn ông cao lớn thế mà lại ra vẻ năn nỉ đáng thương.
Mẹ cũng cười nhìn tôi: “Nhuyễn Nhuyễn, hay là ở nhà đi nhé, nếu không mẹ sợ không khống chế được bản thân…..”
Tôi sợ sệt lùi một bước, bất lực nhìn họ, yếu ớt cầu xin: “Con thực sự muốn ở lại trường…. con muốn trải qua cuộc sống bình thường của sinh viên đại học….”
Mẹ thu lại ý cười, khuôn mặt vô cảm nhìn tôi rất lâu, cuối cùng thở dài một hơi: “Nhưng nếu có người bắt nạt con, cha mẹ vẫn sẽ làm y như hồi trước, con biết chưa?”
Tôi căng thẳng gật đầu, hết sức dũng cảm nói: “Con đã kết bạn wechat với các bạn cùng phòng rồi, bọn họ tốt lắm ạ.”
Cuối cùng cha mẹ vẫn đồng ý cho tôi ở lại trường.
Mẹ kéo người cha đang khóc lóc rời đi.
Cha thì thầm trong tiếng nức nở: “Không gặp được con gái cưng mỗi ngày, em không lo lắng sao?”
Khuôn mặt mẹ hiện lên vẻ nghiêm trọng: “Anh không biết đâu, đêm qua em định đến xem Nhuyễn Nhuyễn ngủ có đá chăn không, kết quả là…..”
Giọng nói của mẹ bị nhấn chìm giữa tiếng huyên náo xung quanh.
Tôi xoay người đi vào trường.
Nhưng trước khi tôi bước vào trường, một ánh mắt mãnh liệt nhìn đăm đăm vào tôi.
Tôi cong môi, tâm trạng cực kỳ tốt, nhưng lại làm bộ sợ hãi quay đầu lại.
Không nhìn thấy bóng người quen thuộc đó, tôi thở phào một hơi.
Không hay biết vào khoảnh khắc tôi rời đi, anh trai từ trong góc bước ra, khuôn mặt u ám nhìn về phía tôi.
05
Tôi ngơ ngác đứng giữa sân trường rộng lớn, không biết nên làm gì.
Lúc này, một nam sinh vẻ ngoài dịu dàng đẹp trai xuất hiện trước mặt tôi.
“Chào đàn em, em đang tìm đường phải không? Để anh dẫn em đi đăng ký nhé, anh tên Lộ Gia, là hội trưởng hội học sinh.” Nam sinh cười nói.
Tôi lộ ra một nụ cười có chút rụt rè, nhẹ nhàng nói: “Làm phiền đàn anh rồi ạ.”
Lộ Gia cầm lấy hành lý của tôi, dẫn tôi đi về phía trước.
Trên đường đi, anh ta vô cùng tập trung giới thiệu trường học cho tôi như một đàn anh nhiệt tình.
Nhưng anh ta không lừa được tôi.
Tôi ngửi được mùi máu nhàn nhạt trên người Lộ Gia.
Mùi máu ấy à, tôi quen thuộc đến mức không thể quen hơn được nữa.
Trên cơ thể của kẻ g.iết người lâu năm luôn phảng phất thứ mùi đặc trưng không thể nào gột sạch.
Đi sau lưng Lộ Gia, tâm trạng tôi vui vẻ đến mức cong môi cười.
Tới rồi đây.
Công cụ thúc đẩy tình cảm của tôi và anh trai lại có nhiều thêm một cái rồi này.
06
Trên đường đi.
Tôi “không cẩn thận” biểu diễn một cú vấp té trên con đường thẳng băng không có chướng ngại vật nào.
Quả nhiên Lộ Gia vô cùng kịp thời đỡ lấy tôi.
Tôi đỏ mặt nói xin lỗi.
Lộ Gia nhìn mặt tôi, lộ ra một ý cười sâu xa.
Nhưng anh ta chắc chắn không nghĩ tới, trong lòng tôi đang đếm ngược:
Ba, hai…..
Còn chưa đếm tới số ‘một’ thì đã xuất hiện một cánh tay thon dài rắn chắc nắm lấy vai tôi, kéo tôi ôm vào lòng.
Anh trai thấp giọng cười: “Xin lỗi nhé Nhuyễn Nhuyễn, anh trai đến muộn rồi.”
Lông mày của tôi hơi nhíu lại một chút.
Tôi biết, Lộ Gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua động tác nhỏ này của tôi.
Quả nhiên, mặt anh ta nghiêm túc hỏi: “Nhuyễn Nhuyễn, người này thực sự là anh trai của em à?”
Tôi ‘ừm’ nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Làm phiền đàn anh quá, từ bây giờ để anh trai dẫn em đi là được rồi ạ.”
Lộ Gia nhíu mày, nhưng vẫn mỉm cười với tôi: “Được, vậy chúng ta kết bạn wechat đi, em mới tới nên còn nhiều chuyện chưa rõ, có thể liên lạc với anh lúc nào cũng được.”
Dưới ánh mắt u ám của anh trai, tôi đỏ mặt kết bạn wechat với Lộ Gia.
Đợi Lộ Gia rời đi xong, anh trai mới cười nhẹ: “Vừa rồi mặt của Nhuyễn Nhuyễn đỏ như vậy, sao nào, em thích loại thế này à? Nhưng rõ ràng hắn cũng chẳng phải thứ tốt lành gì….”
“Anh à, đừng nói đàn anh như vậy, không phải ai cũng giống anh…….”
Mặt tôi tái mét rồi im bặt.
Anh trai cong môi: “Hửm? Nhuyễn Nhuyễn, sao không nói tiếp đi…..”
Anh ấy cười.
Nhưng ánh mắt lại dần dần trầm xuống.
y dô~
Thứ công cụ hình người đó cũng có ích ghê nha.
07
Bạn cùng phòng mới đều khá thân thiện.
Chỉ là họ tốt quá nên chẳng thú vị gì cả.
Tôi nằm trên giường ăn khoai tây chiên, cùng Lộ Gia nhắn tin một câu lại tiếp một câu.
Phải công nhận tên này biết cách dỗ dành con gái thật đấy.
Nội dung trò chuyện vừa phải, không đi quá giới hạn.
Thông minh hơn loại con trai vừa bắt đầu liền nhắn “có đang online không, gửi một tấm ảnh selfie qua xem nào” này kia.
Nhưng như vậy cũng không thay đổi được sự thật rằng hắn ta là tên cặn bã khốn kiếp.