Tôi bị bắt nạt.
Bọn bắt nạt tôi còn đe dọa nói muốn đến nhà tôi.
Tôi cầu xin họ đừng đến.
Bởi vì họ không biết, tôi là người duy nhất bình thường trong nhà.
Cha tôi là sát nhân hàng loạt.
Mẹ bệnh kiều.
Anh trai thì nhân cách chống đối xã hội.
Chỉ có tôi, là một đóa hoa trắng nhỏ bé đáng thương.
01
Tôi về nhà với tâm trạng vô cùng nặng nề.
Người mở cửa cho tôi là cha.
Trên người cha mang tạp dề, cười lên vô cùng dịu dàng.
“Đói rồi phải không, cha có chuẩn bị cho con một ít điểm tâm đấy.”
Ý cười trên mặt cha càng lúc càng đậm.
Mà tôi chỉ cảm thấy không rét mà run.
Trên tạp dề của cha, loang lổ nhiều vết máu.
Vết máu rất mới.
Rất rõ ràng, là vừa mới bị bắn lên.
Cha cúi đầu nhìn theo ánh mắt sợ hãi của tôi, lập tức cười một cái: "Ây da…. không cẩn thận làm bẩn tạp dề rồi, lát nữa mẹ con lại cằn nhằn cha cho xem.”
Tôi thấp thỏm cởi giày đi vào nhà.
Có một người phụ nữ đang bị trói trên ghế.
Đầu tóc rối bời, trên mặt đầy máu, môi trên và môi dưới bị khâu lại với nhau.
Cô ấy thấy tôi đi vào, kích động phát ra tiếng nức nở, nhìn tôi với ánh mắt cầu cứu.
Cơ thể tôi run lên, tôi dời tầm mắt đi.
“Bà dì này đã ném con gái chưa tới năm tuổi của mình ra ngoài, còn bản thân thì đi phóng đãng với đàn ông.”
“Đứa trẻ đáng thương đó bị xe chèn thành một cục thịt máu me be bét, con nói xem lúc còn sống, đứa bé đã đau đớn như thế nào?”
Cha nhẹ nhàng nói.
Tôi cứng đờ ngồi trên sô pha, không dám nhìn qua bên đó.
Một lúc sau liền vang lên tiếng hét thảm thiết.
Tiếng hét đau đớn của người phụ nữ kéo dài hơn mười phút mới dần dần biến mất.
Cha tháo mắt kính xuống, lau lau vết máu trên tròng kính, mỉm cười nói với tôi: “Nhuyễn Nhuyễn, cha sắp chặt cô ta thành từng khúc rồi, chắc là sẽ hơi chán, con về phòng đi nhé.”
Được sự cho phép, tôi liền chạy như bay về phòng.
Sau lưng còn vang lên tiếng thở dài của cha.
Tôi nghe thấy cha lẩm bẩm, tính cách của đứa nhỏ này sao không giống chúng ta chút nào vậy nhỉ.
Lúc này tôi đã run rẩy đến bủn rủn tay chân.
Toàn thân đều là mồ hôi lạnh.
Đây không phải lần đầu tiên tôi thấy cha giết người.
Lần đầu tiên cha giết người trước mặt tôi, tôi chỉ mới năm tuổi.
Trong ánh mắt kinh hãi của tôi, cha cắt cổ một người đàn ông đang sống sờ sờ.
Cha nói người đàn ông này đã bạo hành vợ nhiều năm, làm cho người vợ không chịu nổi phải nhảy lầu tự sát.
Nhưng hắn không phải chịu bất cứ hình phạt nào cả.
Vậy nên, cha muốn đích thân trừng phạt hắn.
Tôi hít sâu một hơi, khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được.
Nhưng điều khiến tôi căng thẳng nhất, là tối nay.
Đám người bắt nạt tôi mỗi ngày nói muốn đến nhà tôi.
Mỗi khi nghĩ đến chúng, bụng tôi liền co rút đau đớn.
Rõ ràng tôi đã cầu xin chúng rất nhiều lần, đừng đến nhà tôi.
Nhưng chúng lại nắm tóc tôi, tát tôi mấy bạt tai, cười và nói rằng muốn xem xem gia đình như thế nào mà lại nuôi ra được thứ sâu bọ như tôi.
Nhưng chúng không biết rằng…..
Người từng đến nhà tôi, không có ai còn sống trở ra cả.
02
Tiếng chuông cửa vang lên.
Tôi mở cửa, người đang đứng ngoài cửa đó, là mẹ tôi.
Mẹ có một khuôn mặt xinh đẹp vô hại, nhưng chỉ có tôi mới biết, mẹ đáng sợ như thế nào.
Mẹ mỉm cười nhìn tôi: “Cởi đồ ra.”
“Mẹ….” Tôi gần như cầu xin nhìn mẹ.
Nhưng tôi vẫn run rẩy cởi bỏ quần áo, lộ ra cơ thể đầy vết sẹo lớn nhỏ.
“Ai làm? Hửm?” Ý cười của mẹ ngày càng mãnh liệt.
Nhưng chỉ có tôi mới biết, bây giờ mẹ đang rất tức giận.
Khi bà ấy tức giận, thì sẽ thích làm những chuyện vô cùng đáng sợ.
Khi tôi năm tuổi, bị một đứa nhóc ở nhà trẻ giật tóc.
Ngày thứ hai, cậu bé đó liền mất tích.
Tin tức nói, đứa bé không cẩn thận nên tự mình ngã từ trên lầu xuống mà chết.
Nhưng chỉ có mình tôi biết, trước khi chết cậu bé đã nắm chặt một cây kẹo mút trong tay.
Là loại kẹo mút mẹ thích mua cho tôi nhất.
Khi học tiểu học, giáo viên tưởng tôi là con nhà nghèo, thường xuyên cố ý làm khó tôi.
Rõ ràng là tôi và bạn cùng bàn cùng trực nhật, cô ấy lại giao cho tôi những công việc dơ bẩn và mệt mỏi nhất.
Nhìn thấy tôi xách thùng nước nặng nề rồi bị ngã trong nhà vệ sinh, cô giáo ha ha cười to.
Tôi không dám nói với người nhà.
Tuy rằng tôi ghét cô giáo này, nhưng tôi càng không muốn người nhà đi làm chuyện xấu.
Nhưng chuyện này vẫn bị mẹ tôi nhạy bén phát hiện.
Không bao lâu sau, tôi nhìn thấy tin tức về cái chết của cô giáo.
Buổi tối trên đường về nhà, bị vài người thay phiên hành hạ mà chết.
Hai tay hai chân đều bị đánh gãy.
Khi tôi nhìn thấy những bức hình hỗn loạn đó, máu trên người tôi gần như đóng băng.
Bởi vì rõ ràng tôi……
Đã từng nhìn thấy những người đó cười nói vui vẻ với mẹ ở gần nhà.
03
Ngón tay lạnh lẽo của mẹ vuốt ve vết thương của tôi.
Dòng suy nghĩ bị kéo về, tôi rùng mình dữ dội.
Mẹ khẽ thở dài một hơi: “Có lúc mẹ thực sự nghi ngờ, có thật là mẹ đã sinh ra con hay không?”
Tôi nhìn mẹ, không dám lên tiếng.
Vì tôi biết, tôi thực sự không phải con ruột của họ.
04
Từ nhỏ tính cách tôi đã yếu đuối, dễ rơi nước mắt.
Tôi nhớ lúc nhỏ nuôi mèo, lúc mở cửa không cẩn thận để mèo con chạy mất.
Đợi tới lúc tìm được thì đã bị ai đó hành hạ đến mức thoi thóp rồi.
Mèo con bị cưa mất một chân, móc mất một con mắt.
Tôi khóc đến mức không thở nổi.
Anh trai không nhịn nổi nữa, lạnh nhạt nói với tôi: “Em cũng không muốn nó tiếp tục đau đớn như vậy đúng không?”
Tôi gật đầu trong nước mắt.
Giây tiếp theo, tôi thấy anh trai bẻ gãy cổ của mèo con.
Tiếng xương bị bẻ gãy vang lên rõ mồn một.
Tôi nhớ rất rõ, khóe miệng của anh trai, giống như mỉm cười.
Sau đó cha tôi đi kiểm tra camera giám sát, nhìn thấy hai thằng nhóc cùng khu phố hành hạ mèo con thành bộ dạng kia.
Chúng tôi tìm tới phụ huynh của hai đứa nhóc đó.
Vậy mà họ chỉ qua loa nói: "Chỉ là một con mèo cỏ thôi mà? Bao nhiêu tiền, chúng tôi đền cho mấy người là được chứ gì.”
“Báo cảnh sát? Đừng có đùa, con trai chúng tôi mới có mười bốn tuổi thôi, mà nói thật nhé, là mấy người không cẩn thận để mèo chạy mất, tôi còn chưa nói mèo của mấy người dọa con tôi đấy….”
Thằng nhóc từ sau lưng mẹ ló đầu ra, vừa kiêu ngạo vừa xấu xa cười nói: "Mẹ ơi, là con mèo đó cào chúng con bị thương đó!”
“Mấy người nghe thấy chưa? Tôi còn chưa tìm mấy người đòi tiền mà mấy người đã tìm tới trước rồi, ai mà biết mèo của mấy người có bị bệnh dại gì không nữa?” Bà ta hừ lạnh một tiếng.
Tôi tức đến mức nước mắt rơi lã chã: "Con nhìn thấy trong camera giám sát là mấy đứa đó cố ý dẫm lên đuôi mèo con, mèo con mới cào chúng nó!”
Thằng nhóc không hề chột dạ chút nào: “Ai nói là tao cố ý, tao chỉ vô tình thôi! Cái loại mèo biết cào người khác như thế này, đập chết nó là đúng!”
Tôi tức giận xông lên muốn tranh cãi với thằng nhóc đó, nhưng lại bị mẹ của nó đẩy ngã xuống đất.
Anh trai dìu tôi đứng dậy, hời hợt nói: “Cũng đúng, súc vật làm người khác bị thương, nên bị đập chết…..”
Giọng điệu của anh ấy lạnh lẽo vô cùng.
Cha mẹ không nói lời nào, chỉ mỉm cười nhìn người phụ nữ cùng con trai của bà ta.
Người phụ nữ dường như chưa từng gặp qua dạng phụ huynh như đôi cha mẹ này, không tranh luận với bà ta, thậm chí biểu cảm còn chưa từng thay đổi.
Bà ta có chút chột dạ, đuổi chúng tôi đi.
Mấy ngày sau, vào một đêm nọ, sau khi tôi khóc đến tỉnh giấc, muốn đến nhà bếp uống chút nước.
Cửa lớn mở ra.
Tôi thấy anh trai đi vào nhà.
Trong đêm tối, khuôn mặt của anh ấy u ám tĩnh mịch.
Tôi ngửi thấy mùi máu nhàn nhạt.
Áo khoác của anh trai, nhuốm một màu đỏ tươi chói mắt.
Anh nhếch miệng cười: “Anh đi xử lý mấy con súc vật cắn người ấy mà.”
Ngày thứ hai, rất nhiều cảnh sát đến khu phố của chúng tôi.
Thì ra hai đứa nhóc đó, đêm qua bị người khác rạch bụng, moi ruột ra ngoài.
Đây chính là gia đình của tôi, họ chiều chuộng tôi, yêu thương tôi, nhưng lại khiến tôi……
Cảm thấy sợ hãi.
05
Mẹ nhéo mặt tôi: "Đang nghĩ gì đó?”
“Mẹ chỉ thuận miệng nói vậy thôi, con là cục cưng mẹ mang thai mười tháng mới sinh ra mà.”
“Nhuyễn Nhuyễn, mẹ thấy có một lá thư trong hòm thư, gửi cho con đấy.”
Mẹ lấy lá thư ra.
Tôi nghi ngờ mở thư ra, con ngươi lập tức co lại, cơ thể không tự chủ mà co giật.
Bên trong là một bức ảnh.
Trong ảnh, tôi như một con chó bẩn thỉu bị kẻ khác dẫm lên bụng.
Đám bắt nạt đó đổ keo nhựa lên đầu tôi.
Chúng cười vô cùng vui vẻ.
Tôi vẫn nhớ lời chúng nói.
Chó cái thì không xứng có mái tóc đẹp như thế.
Cảm giác đau đớn khi bị giày cao gót dẫm lên bụng hiện lên rõ mồn một.
Đằng sau bức ảnh là một dòng chữ:
“Bọn tao vô cùng mong chờ được đến nhà của Nhuyễn Nhuyễn, nhìn xem cuộc sống của cả nhà chó cái.”
Cuối dòng còn vẽ một cái mặt cười dễ thương.
Mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống, tôi vô thức muốn giấu bức ảnh ra sau lưng.
Nhưng mẹ không cho tôi cơ hội để giấu.
Mẹ dễ dàng lấy đi bức ảnh trong tay tôi.
Tôi khiếp sợ nhìn mẹ.
Biểu cảm trên mặt mẹ không thay đổi chút nào, vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt như cũ.
“Nhuyễn Nhuyễn, vết thương trên người con, là do bọn chúng làm à?”
“Trước kia con giấu mẹ đi cắt tóc ngắn, cũng là vì chúng nó?”
Tôi thấp thỏm gật đầu, run rẩy kề sát hai má của mình vào tay mẹ.
“Mẹ ơi…. cầu xin mẹ….. con có thể chuyển trường mà, chúng ta cũng có thể báo lại giáo viên, con sẽ không để họ tới gần con nữa….”
“Đừng ra tay với bọn họ mà….”
Tôi như một con thú nhỏ đáng thương, yếu ớt cầu xin mẹ.
Trước kia, lúc tôi chọc mẹ tức giận, chỉ cần dùng chiêu này thì mẹ sẽ tha thứ cho tôi.
Mẹ cười.
Đôi mắt tăm tối của mẹ nhìn tôi: “Nhuyễn Nhuyễn à, tuy là mẹ rất thích nhìn con làm nũng, nhưng mà lần này dù có làm nũng cũng vô dụng nha.”
“Không phải mẹ đã từng nói, chúng ta phải đối đãi nhiệt tình với khách sao, làm sao có thể khóa cửa từ chối tiếp khách được chứ?”
Mẹ cưng chiều sờ sờ mặt tôi, nhẹ nhàng thì thầm bên tai tôi: “Nhà chúng ta nhất định phải chuẩn bị cho chúng một buổi tối thật long trọng, không-thể-nào-quên.”
Nghe mẹ nói xong, cả người tôi từng từng từng chút, lạnh băng.
06
Đêm khuya.
Tôi gặp ác mộng.
Trong mơ, tôi trở về lúc tám tuổi.
Đi chân trần đứng ở phòng khách.
Phòng khách rất tối, không mở đèn.
Cửa phòng cha mẹ khép nhẹ, để hở một khe cửa.
Ánh sáng yếu ớt le lói ra ngoài.
Tôi nghe thấy giọng cha mẹ nói chuyện.
Tôi tò mò, ôm búp bê đi qua đó.
“Đón đứa nhỏ này về, không biết rốt cuộc là đúng hay sai nữa..…”
“Anh hối hận rồi à?”
“Cũng không phải hối hận, chỉ là cảm thấy tính cách của đứa nhỏ này.….”
“Nếu sau này không thích nữa thì giết đi là được, dù sao thì vườn nhà chúng ta cũng không phải chỉ có một cái xác…..hi hi…..”
Một cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân lan ra toàn thân tôi.
Tôi của lúc tám tuổi đó, giống như rơi vào địa ngục lạnh lẽo.
Trong phòng đột nhiên im lặng.
Khuôn mặt ấm áp của cha mẹ ló ra từ bên trong cửa.
Họ nở nụ cười giống hệt nhau, nhìn tôi nói: “Nghe lén cha mẹ nói chuyện là bé hư đó nha!”
07
Tôi giật mình tỉnh dậy.
Toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Cuộc nói chuyện mà tôi vô tình nghe được lại trở thành cơn ác mộng của mình.
Như một sợi dây thừng quấn quanh cổ.
Tôi cũng không biết liệu ngày nào đó sợi dây thừng này có siết lại không nữa.
Tôi không phải con ruột của họ.
Vậy nên tính cách của tôi không giống họ chút nào.
Nếu như ngày nào đó cha mẹ không vui…..
Tôi sẽ bị giết.
Giống như những người chết dưới tay cha, bị rạch cổ họng, trơ mắt nhìn máu của bản thân phun ra ngoài, tuyệt vọng chờ đợi cái chết.
Đột nhiên, khóe mắt tôi liếc thấy cửa phòng có một khe hở.
Tôi kinh ngạc.
Rõ ràng trước khi ngủ, tôi đã khóa chặt cửa rồi mà.
Một bóng người yên lặng đứng trong bóng tối.
Tôi nhận ra đường viền tinh tế cao cấp của đôi giày da đó.
“Anh…..” Tôi run rẩy mở miệng.
Anh trai bước ra khỏi bóng tối.
Bình thường công việc của anh ấy rất bận rộn, hiếm khi về nhà.
Đã ba tháng rồi tôi không gặp anh ấy.
Anh từ trên cao nhìn xuống tôi, khuôn mặt đẹp trai không nhìn ra biểu cảm gì.
“Sao anh đã về rồi, anh trai…..” Tôi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Trong nhà này, thực ra anh trai mới là người mà tôi sợ nhất, sợ hơn cả cha mẹ.
Bởi vì trước kia, khi mà anh còn ở nhà, dù buổi tối tôi có khóa cửa bao nhiêu lần thì mỗi khi tỉnh giấc vì ác mộng, đều sẽ nhìn thấy anh trai với khuôn mặt vô cảm ngồi bên giường tôi.
Mắt nhìn chằm chằm tôi.
Anh ấy giơ tay chạm vào tai tôi.
Ngón tay của anh trai rất lạnh.
Tôi rùng mình, nén cảm giác khó chịu trong lòng xuống.
Nhưng tôi không biểu hiện ra một chút kháng cự nào.
Vì tôi biết, tôi càng kháng cự thì sẽ càng làm anh trai phấn khích hơn.
“Mẹ gọi điện thoại cho anh, nói ngày mai bạn em sẽ đến nhà chơi, nói anh tuyệt đối không được vắng mặt.”
Cơ thể tôi từ từ cứng đờ, lưng căng ra.
“Cả nhà chúng ta phải tiếp đón khách thật chu đáo chứ, phải không, Nhuyễn Nhuyễn ?”
Anh cười nhẹ vuốt tai tôi.
“Còn nữa, anh nhớ em rồi.”
Anh trai nhẹ nhàng cởi áo khoác.
Anh ấy ngồi bên giường nhìn tôi đăm đăm như một con rắn độc tham lam.
“Sao Nhuyễn Nhuyễn không ôm anh như ôm gấu bông thế? “
Ánh mắt của anh trai tĩnh mịch vô cùng, trầm giọng nói.
Giọng của anh rất dễ nghe, mang theo chút trầm khàn đặc biệt.
Nhưng tôi chỉ cảm thấy rét run từng cơn.
“Anh ơi, em buồn ngủ rồi, anh có thể ra ngoài được không ?” Sắc mặt tôi tái nhợt, nhỏ giọng nói.
Anh trai nhìn tôi rất lâu.
Cuối cùng, anh hôn nhẹ lên trán tôi một cái.
“Vậy, chúc em ngủ ngon nhé, Nhuyễn Nhuyễn.”