13
Cuối cùng bọn chúng vẫn theo về nhà tôi.
Dương Lực nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng kinh ngạc nói: “Nhà của Khương Nhuyễn có nghèo gì đâu, sao ngày nào cũng ngồi xe buýt đi học, làm tôi tưởng cậu nghèo kiết xác...... nếu biết thế này......"
Hắn không nói tiếp nữa.
Trong lòng tôi cười nhạo một tiếng.
Nếu biết nhà tôi giàu, thì sẽ không bắt nạt tôi nữa à?
Biểu cảm trên mặt Sở Tư Tư không thay đổi chút nào, lễ phép chào hỏi cha mẹ tôi.
Mẹ tôi pha cho mỗi người một ly cà phê, cười nói: “Không ngờ Nhuyễn Nhuyễn có tới ba người bạn thân lận đấy, trước giờ dì chưa từng nghe thấy con bé nhắc tới các cháu."
Chắc là Dương Lực không nghĩ tới mẹ tôi lại trẻ trung xinh đẹp như vậy, gương mặt đen thui đỏ lên.
Lúc này trông hắn như một đứa con trai bình thường chưa trải sự đời.
Tôi bình tĩnh nhìn phản ứng của hắn.
Tôi chưa bao giờ quên, biểu cảm trên khuôn mặt của hắn đã tàn nhẫn như thế nào khi hắn giáng từng cú đấm vào bụng tôi.
Dương Lực nhấp một ngụm cà phê, bỗng nhiên tò mò nhìn mấy túi ni lông đen trong góc phòng: “Cô chú ơi, có gì trong mấy cái túi đó vậy ạ ?"
Tôi căng thẳng siết chặt ly, khớp ngón tay vì dùng sức quá mạnh mà trắng bệch.
Cha từ tốn cười: “Cái gì à....... cháu tư qua xem thử là biết thôi."
Dương Lực thực sự đứng lên rồi đi tới phía mấy cái túi ni lông
Tim tôi đập nhanh như muốn bay ra ngoài.
Ý cười trên khuôn mặt của cha mẹ ngày càng đậm.
Dương Lực mở túi ni lông ra.
Hắn lập tức che miệng.
14
“Hôi quá!
“Đống thịt này chắc hư hết rồi! Thật ghê tởm......"
Dương Lực ghét bỏ lùi lại vài bước.
Trong túi ni lông là đống thịt xay còn vương chút máu.
Mùi hôi thối từ trong túi bay lan ra xung quanh.
Sở Tư Tư và Từ Nhiên đều nhíu mày, vô thức bịt mũi lai.
“Đây là thịt xay mà ngoài chợ bán còn dư, chú chuẩn bị để mấy con chó hoang gần đây ăn ấy mà.”
Cha cười giải thích.
Tôi khẽ thở phào một hơi.
Dương Lực đứng gần mấy cái túi nhất, bị mùi hôi xông cho tái mặt, liên tục lùi về sau.
Sở Tư Tư bỗng mở miệng: “Cô chú à, thực ra Nhuyễn Nhuyễn ở trong lớp có một biệt danh rất thú vị đó.”
Mẹ cười cười: “Ồ? “
Sở Tư Tư nói vừa nhanh vừa nhẹ nhàng: “Chó cái.” (= đ* đ*ếm)
nông khí lập tức đóng băng.
Cô ta cười nhìn cha mẹ tôi.
Nhưng cả cha mẹ lẫn anh trai đều không hề có phản ứng như cô ta mong muốn.
Họ vô cùng bình tĩnh nhìn Sở Tư Tư, ngay cả ý cười trên khóe miệng cũng không thay đổi chút nào.
Trông mẹ như vừa nghe được chuyện gì đó rất thú vị, lộ ra một nụ cười nhè nhẹ.
“Nếu như dùng hình ảnh cún con đáng yêu để miêu tả Nhuyễn Nhuyễn thì đúng là rất phù hợp.” Cha cười ha ha đáp.
Nụ cười trên mặt Sở Tư Tư sắp không giữ nổi nữa.
Từ Nhiên và Dương Lực nhìn cha mẹ tôi như nhìn mấy tên ngốc.
Từ Nhiên nói bên tai tôi: “Cha mẹ mày bị thiểu năng à, nói bóng gió rõ ràng như vậy mà còn không hiểu ?"
Giọng của cô ta không hề nhỏ chút nào.
Đủ để cho tất cả mọi người nghe được.
Nhưng cha mẹ tôi giống như chẳng nghe thấy gì cả.
Từ Nhiên chậm rãi uống một ngụm cà phê lớn.
Đột nhiên, bieu cám của cô ta có chút khác thường.
Từ Nhiên phun ra thứ gì đó.
Mắt cô ta trừng lớn.
“Cái gì đây........ sao lại có ngón tay người thế này!"
Từ Nhiên khiếp sợ la lên.
Nhưng mọi người xung quanh đều nhíu mày nhìn cô ta.
“Ngón tay! Cái này là ngón tay người đó! Giết người, cha mẹ của Khương Nhuyễn giết người rồi!” Từ Nhiên bị dọa tới mức không ngừng lặp đi lặp lại.
“Từ Nhiên, cậu bình tĩnh đi, nhìn xem thứ cậu vừa nhả ra là gì?” Tôi bình thản nói.
Từ Nhiên thở hồng hộc, lấy hết dũng khí mở mắt, sắc mặt cô ta tái mét.
“Làm sao...... làm thế nào mà biến thành viên đường rồi, rõ ràng thứ tao vừa nhìn thấy là ngón tay mà......”
Từ Nhiên run rẩy nói.
“Ngón tay cái gì! Coi phim kinh dị nhiều quá rồi à?” Dương Lực cười nhạo nói.
Tôi lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ở đó trồng một loài hoa có màu sắc sặc sỡ kỳ lạ.
Nghe nói chỉ cần nghiền loại hoa này thành nước rồi thêm vào đồ ăn, sẽ khiến người ta sinh ra ảo giác.
15
Nửa ngày sau Từ Nhiên mới bình tĩnh lại được.
Chưa được bao lâu liền tới lượt Dương Lực “biểu diễn".
Hắn cứ chốc chốc lại nhìn về phía bịch ni lông, lo lắng hỏi: “Mọi người có nghe thấy tiếng gì không..... từ mấy cái bịch ni lông ấy, cứ sột soạt sột soạt mãi....."
“Có khi nào có chuột trong đó không?”
Sở Tư Tư nhíu mày: “Cậu đang nói gì thế hả?"
“Mọi người không nghe thấy sao ?!"
Dương Lực lập tức nhảy cẫng lên khỏi sofa.
Mặt mày hắn nhăn nhó: “Cứ sột soạt lạo xạo ồn chết đi được! Sao lại không nghe thấy chứ, ồn như vậy mà...."
Đột nhiên, mặt hắn cứng đờ.
Dương Lực giống như nhìn thấy cái gì đó rất khủng khiếp, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở đứt quãng vụn vặt.
Tôi chưa từng thấy hắn lộ ra vẻ sợ hãi như thế này.
Tôi có chút tò mò, rốt cuộc là hắn nhìn thấy cái gì.
Một giây sau, chất lỏng tanh khai từ dưới thân hắn nhiễu xuống.
Sở Tư Tư và Từ Nhiên kinh ngạc thốt lên: “Dương Lực! Cậu bị điên hả!”
Nhưng Dương Lực chỉ nhìn đăm đăm về mấy cái túi ni lông: “Bò ra rồi, ả ta bò ra rồi kìa, mấy người có thấy không.... bò ra rồi kìa.....”
Hắn cứ lầm bầm như một kẻ điên.
16
Mà lúc này ý cười trên mặt cha mẹ và anh trai đã vô cùng mãnh liệt.
Từ Nhiên là kẻ đầu tiên chịu không nổi nữa.
Cô ta khóc lóc: “Ở đây kỳ quái quá..... tớ muốn về nhà !"
Dù Sở Tư Tư không nhìn thấy gì cả, nhưng cô ta vẫn nhíu chặt mày, cũng cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
“Chúng tôi về đây.”
Cô ta đứng dậy đeo túi xách, vừa định bước đi thì đột nhiên nhìn chằm chằm vào tôi.
“Không thể nào....”
Bằng mắt thường cũng thấy được sắc mặt Sở Tư Tư dần dần tái mét.
Cô ta nhìn tôi như mất hồn, miệng khẽ lẩm bẩm: “Mày đã chết rồi mà, Trần Đồng, mày đã chết rồi!”
Tôi biết, cuối cùng thì Sở Tư Tư cũng bắt đầu nhìn thấy ảo giác.
Cái tên Trần Đồng này, tôi từng nghe qua rồi.
Trước khi tôi chuyển đến trường này, người bị bọn người Sở Tư Tư bắt nạt chính là Trần Đồng.
Nghe nói cuối cùng cô ấy không chịu đựng nổi nữa, nhảy từ trên tầng thượng của trường xuống.
Cái chết của Trần Đồng được giải quyết vô cùng nhanh gọn, không gây ra chút ảnh hưởng nào.
Vừa nghe thấy Sơ Tư Tư nói ra cái tên Trần Đồng, Từ Nhiên như phát điên, không quan tâm gì nữa mà kéo Sở Tư Tư chạy về phía cửa.
Nhưng rất nhanh thôi, biểu cảm của bọn chúng liền biến thành kinh hãi.
Tám ổ khóa treo sừng sững trên cửa lớn.
Anh trai đứng trước cửa, cười tươi nhìn bọn chúng.
"Khách còn chưa chơi đùa thỏa thích thì làm sao mà đi được?”
Màn "biểu diễn” của họ, chỉ mới bắt đầu.
Tôi cuộn người trên ghế sô pha, cơ thể không khống chế được mà run nhẹ.
17
Ba người bọn Sở Tư Tư ngất xỉu.
Đợi đến lúc chúng tỉnh lại thì đã bị trói chặt rồi.
Tôi đứng sau lưng gia đình mình, tâm trạng vừa căng thẳng vừa phức tạp.
“Ê! Các người điên rồi sao! Trói chúng tôi làm gì hả!”
Dương Lực vừa tỉnh táo lại đã dùng sức giãy giụa.
Nhưng hắn liền nhận ra, sợi dây này nhìn có vẻ mảnh mai nhưng lại trói cực kỳ chặt.
Hắn càng giãy giụa, sợi dây càng siết chặt hơn.
Từ Nhiên khóc lóc thét lên: “Các người muốn làm gì, eo sao lại trói chúng tôi?”
Tuy rằng sắc mặt của Sở Tư Tư đã tái mét, nhưng cô ta là người bình tĩnh nhất trong số bọn chúng.
“Tôi khuyên các người mau chóng thả tôi ra, nếu không cha tôi tuyệt đối sẽ không tha cho mấy người đâu.” Sở Tư Tư lạnh lùng nói.
Anh trai nghiêng đầu nhè nhẹ, đi tới trước mặt Sở Tư Tư rồi ngồi xổm xuống.
Ngực Sở Tư Tư phập phồng dữ dội.
Tôi nhìn thấy sự sợ hãi không thể che giấu được trên mặt cô ta.
"Cha”
Trong cổ họng anh trai phát ra tiếng cười trầm thấp:
“Cái người cha mà mày nói, là hắn ta đó hả?”
Anh trai rút điện thoại ra.
Trong điện thoại đang chiếu hình ảnh của camera giám sát.
Một người đàn ông khỏa thân, hai tay hai chân bị trói, đang treo ngược đầu xuống đất.
Hắn không ngừng giãy giụa, phát ra tiếng ưm ưm sợ hãi.
“Mày nói, cái thứ mập như con lợn này, là cha của mày à?”
Vẻ bình tĩnh trên mặt Sở Tư Tư không giữ nổi nữa.
Cô ta tức giận hét lên: “Mày mau thả cha tao ra! Cái thằng điên này!"
“Nghe nói trước kia cha mày làm nghề giết heo, thịt heo mà hắn giết thơm ngon hơn của người khác gấp mấy lần, Tư Tư, mày biết cha mày giết heo thế nào không ?"
Sở Tư Tư mặt cắt không còn giọt máu.
“Người khác giết heo đều là chém một dao giải quyết nhanh gọn, nhưng cha của mày thì không thích như thế, hắn thích dày vò những con heo. Khi heo vẫn còn tỉnh táo, đánh gãy tứ chi rồi từ từ lột da nó, hắn cảm thấy thịt heo lúc heo đau đớn tột cùng mà chết là ngon nhất."
Sở Tư Tư thở gấp, ngực phập phồng kịch liệt.
Cơ thể cô ta đang run rẩy.
18
“Rốt cuộc mày muốn thế nào ?” Sở Tư Tư kiềm nén sợ hãi, cắn răng hỏi.
"Tư Tư, tao cho mày một cơ hội, cơ hội sống sót, chịu không?” Giọng nói của anh trai cực kỳ dịu dàng.
“Giữa cha mày và mày, có thể chọn một người được sống tiếp, bây giờ tao cho mày quyền lựa chọn.”
Từ Nhiên khóc lóc: “Chúng mày muốn giết bọn tao? Giết người phạm pháp, tụi bây sẽ bị tử hình hết!"
Dương Lực cũng hoảng loạn kêu gào thả hắn ra.
Mẹ cưng chiều sờ đầu tôi: “Sợ lắm phải không nè?
Thật là đáng thương.... nhưng chúng tôi không thể co
thả các cháu đi nha, lúc các cháu bắt nạt Nhuyễn Nhuyễn nhà chúng tôi, con bé chắc chắn cũng rất sợ hãi....."
Từ Nhiên khóc: “Xin lỗi, Nhuyễn Nhuyễn, cậu thả tôi ra đi, sau này tôi sẽ làm như không có chuyện gì xảy ra hết, tôi sẽ không bắt nạt cậu nữa.... cậu nói gì tôi cũng nghe theo hết!"
Dương Lực cao to lực lưỡng đó, người mà chỉ cần dùng một tay liền có thể đánh tôi chảy máu mũi đó, giờ phút này cũng lộ ra biểu cảm van xin hèn mọn.
“Tôi cũng vậy, cầu xin cậu đấy, Nhuyễn Nhuyễn, sau này tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho cậu, tôi sẽ không đi theo làm tay sai của Sở Tư Tư nữa, bắt nạt cậu là ý của cô ta, không liên quan đến tôi!”
Tôi ngơ ngác nhìn bọn chúng.
Giờ phút này, tôi chỉ cảm thấy có chút ồn ào.
Cha âu yếm nhìn tôi: “Nhuyễn Nhuyễn, con nói xem nên làm thế nào ?"
Mẹ cũng quay đầu nhìn tôi.
Tôi siết chặt lòng bàn tay.
Giống như chỉ có đau đớn mới có thể khiến tôi bình tĩnh lại.
Tôi phải nói gì đây?
Tôi nên nói gì đây ?
Khoảnh khắc này, trái tim tôi đập dữ dội.
Sau khi im lặng hồi lâu, tôi nghe thấy bản thân khẽ nói: “Tùy mọi người quyết định.”
Khuôn mặt ba người bọn chúng lập tức không còn chút huyết sắc nào.
Hóa ra khuôn mặt của một người sống cũng có thể trông giống xác chết đến thế.