Anh ấy đứng dậy ra khỏi phòng.

Tôi nắm chặt chăn, kéo chăn qua khỏi đỉnh đầu, cả cơ thể co lại bên trong chăn.

Tôi biết…..

Anh trai chưa đi.

Anh chỉ giả vờ rời đi thôi.

Bởi vì vẫn luôn có một ánh mắt lạnh băng rơi trên người tôi.

08

Đợi đến khi tôi tỉnh lại lần nữa thì trời đã sáng rồi.

Đêm qua tôi cứ mơ mơ hồ hồ rồi ngủ mất.

Tôi đến nhà vệ sinh, đánh răng rửa mặt một chút.

Trong gương phản chiếu một khuôn mặt tái nhợt yếu ớt.

Tôi hít sâu một hơi, tự nói với mình: “Hôm nay dù thế nào cũng phải ngăn cản bọn họ đến nhà mình.”

Có một vài túi rác màu đen căng phồng trong góc phòng khách. 

Thậm chí tôi còn ngửi thấy mùi tanh tưởi nhàn nhạt từ những túi rác đó.

Dạ dày dâng lên một cơn buồn nôn.

Không cần đoán cũng biết trong đó đựng cái gì.

Nhưng điều làm tôi khó hiểu là số lượng túi rác hình như không đúng lắm.

Ít hơn trước kia nhiều.

“Nhuyễn Nhuyễn, mau tới ăn sáng đi, cha đặc biệt nấu cháo thịt nạc cho con nè.”

Cha mang tạp dề, cười rạng rỡ.

Trên bàn ăn đặt một nồi cháo nóng hôi hổi.

Mùi thơm nồng đậm của thịt bao phủ cả không gian.

Anh trai mặc âu phục ngồi trước bàn ăn, tao nhã múc một chén cháo.

Mặt tôi trắng bệch ngồi bên bàn, nhìn những miếng thịt màu đỏ tươi đến mức bất thường nổi trên chén cháo.

Cái này, không lẽ……

Trong đầu tôi liên tưởng đến một suy nghĩ rất tệ, cực kỳ tệ.

Anh trai ăn ngụm cháo nhỏ, cười nhạt nói: “Sao Nhuyễn Nhuyễn không ăn đi, thịt của thanh thiếu niên ăn ngon hơn thịt của người già nhiều lắm đấy……”

Ngay sau đó, tôi không nhịn nổi nữa, lập tức chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.

Trong phòng khách vang lên tiếng oán giận của mẹ.

“Cái thằng nhóc này, đừng có chọc ghẹo em gái con, biết rõ Nhuyễn Nhuyễn rất nhát gan mà…… Đây là thịt heo mẹ mua ngoài chợ sáng nay đó…...”

Nghe mẹ nói xong, tôi nhẹ nhõm thở ra một hơi, xụi lơ ngồi trên đất, vừa quay đầu liền bắt gặp ánh mắt đầy ý cười của anh trai.

Tôi quên mất.

Anh ấy thích nhất là nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của tôi.

09

Tôi từ chối để tài xế chở đi học, đón xe buýt đến trường trong tâm trí mơ màng. 

Vừa vào lớp học, liền có vài đôi mắt dính lên người tôi làm tôi sợ hãi.

Như dã thú nhìn thấy con mồi vậy.

Tôi lo lắng đi tới chỗ ngồi của mình và ngồi xuống.

Vừa ngồi xuống liền cảm thấy không đúng lắm.

Sau lưng truyền tới tiếng cười trộm.

Tôi muốn đứng dậy.

Nhưng váy bị dính chặt vào ghế.

Đột nhiên, tiếng vải vóc bị xé toạc vang lên.

Cả lớp quay đầu nhìn.

Váy của tôi rách tươm.

Không có ai cười ra tiếng.

Nhưng ánh mắt họ nhìn tôi, mang theo sự chế giễu không chút che giấu.

Mặt tôi lập tức trắng bệch.

“ y da, ai đổ keo dán lên ghế của Nhuyễn Nhuyễn vậy, làm xấu mặt Nhuyễn Nhuyễn của chúng ta rồi, nào nào, mặc áo khoác của tớ vào đi.”

Sở Tư Tư thân mật đến gần, nhẹ nhàng cầm áo khoác che lại phần thân dưới của tôi.

Tôi hoảng hốt co rúm người lại.

“Dương Lực, lấy cho Nhuyễn Nhuyễn một cái ghế mới đi.”

Nam sinh cao lớn để tóc húi cua thoải mái ừ một tiếng,  nhanh chóng đổi ghế cho tôi.

Nhưng tôi lại nhìn thấy sự ác ý trong mắt cậu ta.

“Được rồi Nhuyễn Nhuyễn, sắp tới giờ lên lớp rồi, mau ngồi xuống đi nè.”

Sở Tư Tư không cho tôi cơ hội nói chuyện, ấn tôi ngồi xuống ghế. 

Giây tiếp theo, một cơn đau nhức từ đùi truyền tới.

Tôi phát ra tiếng rên rỉ đau đớn , mồ hôi lạnh trên trán lập tức túa ra.

Sở Tư Tư dịu dáng đứng bên cạnh tôi, dùng giọng mà chỉ hai chúng tôi nghe được nói: “Nhuyễn Nhuyễn, mày biết không? Ở thời cổ đại thì loại chó cái ( = đ* đ*ếm) sẽ bị nhốt lồng heo thả trôi sông, mà tao thấy cái đó tàn nhẫn với mày quá nên là tao đã gắn rất nhiều đinh lên áo khoác…… Mày phải biết ơn tao đó nha!”

Tôi đã đau đến mức không nói nên lời, chỉ có thể khó khăn thở dốc.

Tiếng chuông vào lớp reo lên.

Sở Tư Tư quay về chỗ ngồi.

Tôi có thể cảm nhận được máu tươi đang từ từ chảy ra ngoài.

Nhớp nháp, nóng hổi.

Chủ nhiệm lớp đi vào.

Lúc tôi ngẩng đầu lên, vừa hay bắt gặp ánh mắt của bà ta.

Bà ta nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch vì mất máu và đau đớn của tôi.

Nhưng bà ta nhanh chóng cúi đầu rồi mở sách giáo khoa, điềm nhiên như không có chuyện gì.

Thực ra……

Tôi đã từng gặp giáo viên để nhờ giúp đỡ.

Tôi đã từng nói với bà ta.

Bà ta nói sẽ giúp tôi.

Ngày hôm đó, bà ta còn nói sau khi tan học sẽ nói chuyện rõ ràng với tôi.

Biểu cảm của giáo viên rất chân thành, nhưng có thể là do tôi đã quá nóng vội mà đã bỏ qua đôi tay hơi run rẩy và ánh mắt không tự nhiên của bà ta.

Cô giáo dẫn tôi đến một phòng riêng yên tĩnh, nói muốn trò chuyện cùng tôi ở đây.

Nhưng khi tôi bước chân vào phòng, đập vào mắt là khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của đám người Sở Tư Tư.

Ngày hôm đó, rất đau.

Nhưng cũng quen rồi.

Trong cơn mơ hồ, tôi bắt đầu tự cười nhạo mình.

Rõ ràng tôi biết cha của Sở Tư Tư là quan chức cấp cao, đã quyên góp rất nhiều tiền cho trường này.

Không có ai dám làm mích lòng cô ta cả…….

Đau đớn khiến tôi khó mà chịu đựng nổi, vừa xoay đầu, lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc lướt qua cửa sổ.

10

Tôi đau quá, chịu không nổi nữa nên lập tức đứng lên.

Bạn cùng bàn kinh ngạc bật thốt: “Trên người cậu toàn là máu kìa!”

Sở Tư Tư liền mở miệng: “Cô ơi, hình như Nhuyễn Nhuyễn tới kỳ rồi, em dẫn bạn đến nhà vệ sinh cô nhé!”

“Không cần đâu, tôi tự đi được!”

Chủ nhiệm lớp liếc tôi một cái, lạnh nhạt nói: “Để Tư Tư đi cùng em đi.”

Trong lớp liền có tiếng xì xào to nhỏ.

“Nghe nói nhà Khương Nhuyễn nghèo đến mức không mua nổi băng vệ sinh, toàn dùng giấy thấm thôi đấy…….”

“Trời đất……. ghê tởm quá, hèn chi toàn là máu…….”

Tôi mấp máy môi muốn giải thích, cuối cùng vẫn cúi đầu xuống không nói gì.

Móng tay dài của Sở Tư Tư cắm sâu vào cánh tay tôi. Đau điếng.

Cô ta cười cười kéo tôi rời khỏi lớp học, đi đủ xa rồi thì thu lại nụ cười, thô bạo đẩy tôi ngã xuống đất.

Tôi nặng nề ngã xuống.

Sở Tư Tư vô cảm nhìn tôi.

Tôi cũng ngước mắt nhìn cô ta.

Rốt cuộc là từ lúc nào lại biến thành thế này nhỉ?

Trong đầu tôi lướt qua rất nhiều suy nghĩ.

Lúc mới chuyển tới trường, tôi không hề bị bắt nạt, mọi người đối xử với tôi rất thân thiện.

Đây là ngôi trường của hội nhà giàu.

Có thể là do mỗi ngày tôi đều ngồi xe buýt đến trường.

Cũng có thể do tôi không hòa nhập được với họ.

Hoặc cũng có thể do giờ tan học của một ngày nào đó, đàn anh khóa trên mà Sở Tư Tư thích thầm đã cản đường tôi lại, đỏ mặt nói rằng anh ta thích tôi.

Nhưng mà, rõ ràng tôi…….

Chỉ muốn tốt cho họ thôi.

Những người muốn làm bạn với tôi, tỏ tình với tôi…….

Đều đột nhiên biến mất.

Bởi vì anh trai đã ôm chặt tôi vào lòng, thì thầm bên tai tôi như một người tình: “Anh xin lỗi…..Chỉ là anh ghen tị quá, sao chúng nó lại có thể nhận được sự ưu ái của Nhuyễn Nhuyễn chứ? Từ trước tới giờ Nhuyễn Nhuyễn còn chưa từng cười thật lòng với anh lần nào cả.…..”

Đột nhiên, ngón tay truyền tới một cơn đau mãnh liệt. 

Đôi giày da của Sở Tư Tư dẫm lên ngón tay tôi.

“Nhuyễn Nhuyễn, tao rất mong chờ tối nay tới nhà mày chơi đấy, mày phải….. chuẩn bị thật tốt để tiếp đón bọn tao. Nhất định phải làm cho bọn tao vui vẻ nha…..”

Khuôn mặt xinh xắn của Sở Tư Tư mang theo sự tàn bạo hồn nhiên.

Tôi nhìn cô ta hồi lâu, cuối cùng cổ họng rít ra một chữ: “......Được.”

Sở Tư Tư ngẩn người.

Cô ta không nghĩ tới việc tôi sẽ đồng ý.

Trên mặt cô ta xuất hiện một nụ cười độc ác hơn.

“Thật là đáng mong đợi.”

Đúng vậy, thật đáng mong đợi.

11

Sau khi tan học.

Bọn Sở Tư Tư sợ tôi chạy mất, một trái một phải bao vây tôi ở giữa.

Một chiếc Maybach trắng đậu ngoài cổng trường.

Một người đàn ông cao ráo đứng dựa vào cửa xe.

Vừa nhìn thấy người đó, bản năng cơ thể của tôi liền trốn về phía sau.

Là anh trai.

“Nhuyễn Nhuyễn, anh tới đón em về nhà.”

Anh trai cười nói.

Tôi nhìn thấy trong mắt ba người bọn Sở Tư Tư lướt qua một tia kinh ngạc.

Ý cười bên môi Sở Tư Tư ngày càng đậm.

Cô ta nhẹ nhàng nói: “Nhuyễn Nhuyễn à, sao mày chưa từng nói với tao là mày có một người anh trai đẹp trai thế này vậy ?”

Tôi im lặng.

Sở Tư Tư vô cùng phóng khoáng bước tới tự giới thiệu: “Em chào anh, chúng em là bạn thân của Nhuyễn Nhuyễn, em tên Sở Tư Tư, hôm nay Nhuyễn Nhuyễn mời chúng em đến nhà chơi đấy

Anh trai nhướng mày cười nói: “Vô cùng hoan nghênh các em.”

Lúc tôi muốn ngồi lên ghế phụ lái, liền bị Sở Tư Tư  trông có vẻ như vô tình đẩy ra.

“Nhuyễn Nhuyễn à, mình có chút khó chịu, ghế trước rộng rãi hơn, anh ơi, em có thể ngồi ghế trước không ?”

“Tất nhiên là được rồi.” Anh trai cười cười trả lời.

Ánh mắt của anh ấy dần dần di chuyển, từ khuôn mặt của Sở Tư Tư xuống tới đôi chân thon dài trắng nõn của cô ta.

Mặt Sở Tư Tư liền đỏ lên.

Từ Nhiên đẩy vai tôi, xấu xa nói: “Ê, anh của mày để ý Tư Tư rồi hả ?”

Đúng vậy.

Anh ấy để ý rồi đó.

Với sự hiểu biết của tôi đối với anh ấy, vừa rồi rõ ràng là anh ấy đang suy nghĩ xem nên chặt nhỏ đôi chân này như thế nào.

“Mày nói xem nếu như sau này anh ấy cưới Tư Tư, vậy ba người các người sẽ là người một nhà rồi, Nhuyễn Nhuyễn à, Tư Tư làm chị dâu của mày thì mày nhất định sẽ rất hạnh phúc.”

Từ Nhiên nói bên tai tôi.

Tôi biết, cô ta muốn nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của tôi.

Nhưng cô ta lầm rồi.

Tôi quay đầu nhìn cô ta, nhếch miệng cười.

Từ Nhiên đơ người.

12

Sở Tư Tư ngồi lên ghế phụ lái.

Vừa ngồi xuống liền bật dậy hét lên.

Một vết máu từ đùi chảy xuống.

Một cây đinh nhỏ đang găm trên đùi cô ta.

Anh trai lộ ra vẻ mặt kinh ngạc và áy náy xin lỗi.

“Ôi trời, sao ở đây lại có cây đinh thế này? Để anh chở em đến bệnh viện nhé.”

Đôi mắt Sở Tư Tư đỏ hoe vì đau đớn, cô ta nhìn anh trai với ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.

Tôi đột nhiên nhớ tới bóng dáng lướt qua ngoài cửa sổ trước đó, tim chùng xuống.

Thì ra anh luôn theo dõi tôi.

Tay tôi nắm chặt vạt áo, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh mắt của anh trai qua gương chiếu hậu.

Mắt anh cong cong, đong đầy vui vẻ.

Tôi hoảng loạn dời tầm mắt đi.

12

Chúng tôi đưa Sở Tư Tư đến bệnh viện.

Lúc khử trùng vết thương, cô ta đau đến rơi nước mắt, vô thức nắm lấy áo của anh trai.

Cô ta nhanh chóng buông tay, ngại ngùng nói: “Em xin lỗi……”

“Không sao, chuyện này vốn dĩ là lỗi của anh mà.” Giọng điệu anh trai dịu dàng.

Sở Tư Tư cong môi, đắc ý quay đầu lại nhìn tôi.

Mặt tôi trắng bệch, hai vai run nhẹ.

Từ Nhiên thấp giọng: “Ê, mày đang sợ Tư Tư cướp mất anh mày đó hả ?”

Không……

Không phải đâu……

Nếu như cô ta thực sự tóm được anh trai vào tay thì tốt rồi.

Trước khi xử lý con mồi, anh trai luôn cư xử vô cùng dịu dàng.

Tôi đang sợ, nỗi sợ xuyên thấu bao trùm cả thân thể.

Trong cơn hoảng hốt, tôi nhìn thấy ba người trước mắt như hóa thành ba bộ xương trắng.

Từ khoảnh khắc bọn chúng bước lên xe thì chúng đã không còn cơ hội sống sót trở về nữa rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play