13.
Tôi cảm thấy đầu óc mình đã trở thành một mớ hỗn độn.
Rốt cuộc là thế nào?
“Ting”
Lại có một tin nhắn nữa được gửi tới.
“Lưu Mạn là chủ mưu đã lên kế hoạch giết cậu! Những lời cuối cùng cô ấy nói khi nãy, có lẽ là lúc chúng ta bí mật trò chuyện ở góc hành lang, đã bị đồng bọn của cô ấy lén nghe thấy.”
“Hiện giờ cô ấy và đồng bọn bên ngoài đang kích động cậu, chơi đùa cậu, đợi đến lúc tâm trí cậu hoảng loạn sẽ giết chết cậu!”
“Bây giờ tớ đang ở trên lối thoát hiểm chỗ cửa sổ, cậu tìm một lý do đến gần cửa sổ, tớ dẫn cậu đi! Nếu cậu không tin lời tớ nói, cứ mở cửa ra, nhìn thử xem bên ngoài rốt cuộc là ai!”
Đọc đến đây, tôi vô thức ngẩng đầu lên, liếc mắt về phía cửa.
Không ngờ lại vô ý liếc thấy ánh mắt của Lưu Mạn.
Cô ấy đang mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào điện thoại của tôi.
Điều kì lạ là, con ngươi của cô ấy như sắp lồi ra ngoài, hệt như bị thứ gì đó ép đẩy ra vậy.
Thấy tôi ngẩng đầu lên, cô ấy lập tức thu lại vẻ mặt đó.
Nhưng bộ dạng đó đã khắc sâu vào trong tâm trí tôi.
Tôi vốn không hề tin những tin nhắn kia, nó rất có thể là do Đinh Cốc Hà ở ngoài cửa đang giở trò, muốn dụ tôi bước ra.
Có điều ánh mắt lúc nãy của Lưu Mạn khiến tôi bắt đầu thấp thỏm lo sợ.
Tôi bước xuống giường, quyết định thử một lần: “Ngoài cửa sao lại không có tiếng động gì nữa rồi, tớ ra ngoài xem thử cậu ấy đã đi hay chưa.”
“Đừng đi, cửa khoá lại rồi, nhất định cậu ta không còn ở đây nữa…” Lưu Mạn nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.
Tôi khẽ gỡ tay cô ấy ra, bước nhanh về phía cửa, vờ ra vẻ như sắp mở cửa.
Lưu Mạn vội vàng xông tới, túm chặt lấy tay tôi, thần sắc trên khuôn mặt cô ấy rất u ám: “Diệp Vân, sao lại không tin tớ?”
Quả nhiên có vấn đề.
“Cậu bỏ ra.” Tôi cố gắng thoát khỏi sự khống chế của cô ấy, nhưng không ngờ sức lực của Lưu Mạn lại lớn đến như vậy.
Trong phút chốc, hai người chúng tôi đã quấn lấy nhau.
“Ầm!”
Trong lúc vật lộn, lưng của tôi đập mạnh vào cửa.
Bỗng, cánh cửa đột nhiên bật mở ra từ bên ngoài.
Tôi chợt giật mình, không phải cửa đã bị khoá rồi sao?
Tiếp sau đó, tôi và Lưu Mạn đều bị mất thăng bằng, ngã vào trong hành lang tối om.
Một bóng người đứng ở bên cửa, cúi đầu xuống nhìn chúng tôi.
Là Đinh Cốc Hà.
Đáng ghét! Tin nhắn đó thật sự là một lời nói dối để lừa tôi ra mở cửa.
E là cậu ấy đã sớm mở được cửa rồi, chỉ đợi tôi tự sa vào cái bẫy này mà thôi!
14.
Không đợi tôi kịp phản ứng, Đinh Cốc Hà lập tức cúi người, đẩy Lưu Mạn ra khỏi người tôi.
Sau đó cậu ấy nắm chặt lấy tay phải của tôi, kéo tôi đứng dậy chạy về phía cuối hành lang.
“Cậu bỏ ra!” Tôi vừa hét lên vừa đánh vào cánh tay của Đinh Cốc Hà.
Đinh Cốc Hà cũng không quay đầu lại, chỉ nói: “Tớ đến để cứu cậu, cậu nhìn phía sau đi.”
Tôi giật mình, quay đầu nhìn về phía sau.
Vừa nhìn lại, toàn thân tôi liền nổi da gà.
Lưu Mạn vừa nãy ngã xuống đất giờ đây đang từ từ đứng dậy, nhưng hành vi của cô ấy hoàn toàn không giống con người chút nào.
Nửa thân dưới của Lưu Mạn lê trên mặt đất, nhưng nửa thân trên đã dựng đứng lên, cô ấy xoay người 180 độ về phía tôi, eo xoắn lại như cái bánh quai chèo.
Mặt cô ấy đầy máu, đôi mắt hệt như vừa nãy, như có thứ gì đó đang ép con ngươi ra khỏi hốc mắt.
“Bộp”
Một bên con ngươi của Lưu Mạn rơi xuống đất kèm theo tiếng kêu kinh khủng, con ngươi ấy rơi trúng vào trong vũng máu nhơ nhớp.
Bên mắt còn lại vẫn nhìn chằm chằm tôi một cách đáng sợ.
Cửa phòng ở hai bên dãy hành lang cũng đồng loạt mở ra, vô số những cặp mắt từ khe cửa hiện ra, nhìn về phía tôi.
“Bắt bọn chúng lại….” Lưu Mạn ra lệnh, giọng cô ấy khàn khàn, rất khó nghe.
Chủ nhân của những đôi mắt ở hai bên dãy hành lang bắt đầu lao ra khỏi cửa, chạy về phía tôi và Đinh Cốc Hà.
Bọn họ cũng hệt như Lưu Mạn vậy, vặn vẹo quái lạ, không giống con người.
Tôi có đang mơ không? Mọi người sao lại thế này?
15.
“Chạy mau!” Đinh Cốc Hà hét lên.
Dưới sự lôi kéo của cậu ấy, chúng tôi đã chạy xuống tầng dưới.
Sau khi đến được phòng khách, Đinh Cốc Hà dẫn tôi hết rẽ trái lại rẽ phải, rồi bước vào trong một tầng hầm.
Cậu ấy quay đầu đóng cửa tầng hầm, còn khoá lại nữa, sau đó mới đặt mông ngồi xuống bậc thềm nói: “An toàn rồi…”
Tôi ù hết cả đầu, thở hổn hển hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tất cả mọi người sao lại như vậy…?”
Đinh Cốc Hà lắc đầu: “Tớ không biết, tớ chỉ biết Lưu Mạn có điều gì đó không ổn, cô ấy đã lên một kế hoạch đáng sợ muốn giết chết cậu, vừa nãy chúng ta mà chạy chậm vài giây, e là đã không kịp rồi.”
Tôi gật đầu, cũng đi đến ngồi xuống bậc thềm.
Có lẽ Đinh Cốc Hà vẫn còn che giấu chuyện gì đó chưa nói với tôi, nhưng tôi đã tận mắt chứng kiến Lưu Mạn và những người khác biến thành bộ dạng đó, tôi không thể phủ nhận sự thật rằng Đinh Cốc Hà đã cứu mình.
Nhắc mới nhớ….căn biệt thự này còn có tầng hầm sao?
Lúc đặt thuê biệt thự, tôi cũng có đọc qua trang quảng cáo về nó, rõ ràng họ nói không có tầng hầm mà.
Nghĩ đến đây tôi quay đầu định hỏi Đinh Cốc Hà, nhưng lại nhìn thấy cậu ấy đang nhìn thẳng vào tôi.
Ánh mắt đó không đáng sợ, ngược lại mang đầy vẻ ái muội không thể nói rõ.
Cô nam quả nữ trốn dưới tầng hầm, hơn nữa tôi còn thầm thích cậu ấy…
Ý thức được điều này, mặt tôi chợt đỏ ửng lên.
“Chúng ta định ở đây bao lâu thế?” Tôi né tránh ánh mắt của Đinh Cốc Hà, từ trên bậc thềm đứng bật dậy, hoảng hốt tuỳ tiện ném đại ra một chủ đề để nói.
Đinh Cốc Hà cười rồi nói: “Bao lâu cũng được, cậu đến xem này.”
Nói xong Đinh Cốc Hà đứng dậy, rất tự nhiên nắm lấy tay tôi, dẫn tôi đi vào sâu trong tầng hầm.
Lúc này tôi mới phát hiện ra diện tích của căn hầm này rất lớn, xung quanh đầy những ngăn tủ, bên trên cất những loại đồ dùng sinh hoạt hàng ngày.
Đồ hộp, bột mì, gia vị, quần áo, còn có rất nhiều sách nữa.
Chính giữa căn hầm có một cái ghế sofa dài, sát gần tường có một cái tivi, trong góc còn có một chiếc giường lớn.
Ngoại trừ không có cửa sổ, nơi đây thật sự còn thích hợp làm nhà ở hơn những căn nhà bình thường khác nữa.
“Đây là thế nào vậy, sao trong phần quảng cáo cho thuê biệt thự không nhắc đến nơi này còn có tầng hầm?” Tôi khó hiểu hỏi.
Đinh Cốc Hà cười: “Tớ có một thói quen, khi đến một nơi nào đó xa lạ tớ thường muốn đi khắp nơi xem thử, vô tình phát hiện ra tầng hầm này, những người khác trong lớp không ai biết cả đâu.”
“Cậu xem cách bài trí ở nơi này đi, chúng ta có thể ở lại đây thật lâu, bảo đảm mọi người sẽ không tìm thấy chúng ta.”
Tôi ngẩn người một lúc rồi cúi đầu thật thấp, mặt càng đỏ hơn.
Câu nói này nghe có chút ái muội, đặc biệt là khi cậu ấy vẫn đang nắm lấy tay tôi.
“Tớ thích cậu.”
Hả?
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên, bắt gặp phải ánh mắt chân thành của Đinh Cốc Hà.
Cậu ấy đang nói với tôi sao?
16.
Tôi không dám tin.
Đinh Cốc Hà tiếp tục nói: “Tớ biết cậu thích tớ, thật ra tớ cũng thích cậu từ rất lâu rồi, nhưng mãi vẫn không có can đảm nói câu này với cậu. Bây giờ tớ có can đảm nói rồi, cậu thì sao?”
Nghe những lời này, trong lòng tôi như có con nai nhỏ đang nhảy loạn xạ.
Trước nay tôi chưa từng nghĩ đây sẽ là một mối tình song phương.
Nhưng khi thật sự đối diện với lời tỏ tình của Đinh Cốc Hà, tôi lại có chút chùn chân.
Khi thứ mà ngay cả trong mơ mình cũng tìm kiếm đang hiện ra trước mắt, người hèn nhét sẽ luôn cảm thấy nó không chân thật, thậm chí muốn kháng cự lại nó.
Tôi chính là kẻ hèn nhát như vậy đấy.
“Tớ….Chúng ta vẫn nên mau chóng báo cảnh sát thôi, chạy thoát trước rồi hãy nói sau.” Tôi vô cùng căng thẳng, vừa nói vừa tiện tay lấy điện thoại di động ra.
Thật ra, tôi chỉ muốn chuyển chủ đề mà thôi.
Nào ngờ, Đinh Cốc Hà lại khẽ túm lấy bàn tay đang cầm điện thoại của tôi: “Chúng ta khoan hẵng nghĩ đến chuyện đó, được không...?”
Tôi thử giật tay ra một chút, nhưng Đinh Cốc Hà vẫn không chịu buông.
Cậu ấy không muốn tôi báo cảnh sát….
Trái tim tôi dần nguội lạnh, cũng bắt đầu bình tĩnh hơn một chút.
Sau khi trải qua một cuộc truy sát kỳ lạ như vậy, lời tỏ tình bất ngờ này có còn thật sự là vì tình yêu không?
Đồng thời, tôi cũng nghĩ tới một vấn đề.
Nếu như mọi chuyện thật sự như những gì Đinh Cốc Hà nói, những người khác trong lớp tôi đều không biết gì về căn hầm này.
Vậy tại sao cậu ấy phải khoá cửa?
Hơn nữa, lớp tôi nhiều người như vậy, một khi bọn họ tìm đến đây, sợ rằng dù cho có khoá cũng không thể ngăn được họ.
Trừ phi…
Mục đích của việc khoá cửa là khiến tôi không cách nào bỏ chạy được.
17.
Tôi bắt đầu tỉnh táo lại.
“Tớ cảm thấy chúng ta vẫn nên mau chóng rời khỏi đây thì hơn, chẳng phải cậu nói mọi người đều không biết dưới này có tầng hầm sao? Bây giờ bên ngoài không có động tĩnh gì, chúng ta hoàn toàn có thể lén chuồn đi đúng không?”
Tôi nhìn vào mắt Đinh Cốc Hà rồi nói.
Ánh mắt của cậu ấy cũng không hề né tránh, vẫn luôn nhìn thẳng vào tôi.
Rất lâu sau Đinh Cốc Hà mới thở dài nói: “Cậu vẫn nghi ngờ tớ, đúng không?”
Tôi không lên tiếng.
“Được rồi, chúng ta thoát ra trước rồi tính, cậu đợi một chút, tớ đi lấy chìa khoá.”
Nói xong, Đinh Cốc Hà xoay người đi tới một chiếc tủ.
Thấy cậu ấy quay lưng đi, tôi lập tức bước đến một chiếc tủ đựng đồ gần mình nhất.
Vừa nãy tôi để ý thấy trong tủ này có rất nhiều dụng cụ làm bằng kim loại, tôi tiện tay lấy một chiếc cờ lê từ trong đó ra, giấu ở sau lưng.
Rất nhanh sau đó, Đinh Cốc Hà đã cầm chìa khoá trong tay quay lại.
“Cậu đi mở cửa trước đi.” Tôi nói.
Đinh Cốc Hà không nói gì, đi thẳng lên bậc cửa, mở cửa tầng hầm xong cậu ấy liền đứng sang một bên, làm động tác “xin mời” với tôi.
Tôi nắm chặt cờ lê sau lưng, căng thẳng bước tới.
Ba bước, hai bước, một bước.
Tôi vừa nhìn Đinh Cốc Hà, vừa bước lên bậc thang, mắt thấy tôi sắp ra khỏi cửa, Đinh Cốc Hà bỗng hành động.
Cậu ấy lấy ra một sợi xích sắt từ sau lưng sau đó bổ nhào về phía tôi.
Tình huống cấp bách, tôi cũng không thể không lấy cờ lê đã chuẩn bị từ trước, đập xuống đầu Đinh Cốc Hà.
Dường như cậu ấy không ngờ tôi có vũ khí trong tay, sau một tiếng “bốp”, cậu ấy bị tôi đánh trúng quai hàm, lăn xuống bậc cửa.
Tôi không dám do dự, một bước trèo lên tới bậc thang, bước ra khỏi tầng hầm, sau đó chạy về phía cổng lớn biệt thự.
Phía sau truyền đến tiếng của Đinh Cốc Hà: “Đừng…đừng chạy ra cổng lớn…”
18.
Tôi theo lối lúc mới đến, chạy một mạch ra tới phòng khách.
Cả đường đi, tim tôi cứ thấp thỏm không yên.
Mỗi lần chạy đến một chỗ rẽ, tôi đều sợ phải nhìn thấy dáng vẻ đáng sợ của đám bạn học kia.
Thế nhưng kì lạ là, xung quanh vô cùng yên tĩnh, hoàn toàn không có sự hỗn loạn như lúc tôi và Đinh Cốc Hà bị truy sát.
Rốt cuộc tại sao Đinh Cốc Hà lại muốn đối xử với tôi như vậy? Đám người Lưu Mạn lại là thế nào nữa?
Những câu hỏi này cứ không ngừng quanh quẩn trong đầu tôi, không có đáp án.
Cứ như vậy tôi thuận lợi đi đến cổng lớn ở phòng khách một cách khó hiểu.
Cửa chính ở biệt thự này là dạng cửa hai cánh mở phong cách Châu Âu, vô cùng nặng nề, trong đó một cánh dường như đã bị ai đó mở hé ra, có thể nhìn thấy được một khe hở nhỏ.
Vốn dĩ tôi còn sợ rằng cửa đã bị khoá, nào ngờ vậy mà lại không phải.
Chỉ cần mở được cánh cửa đó ra, tôi sẽ thành công thoát khỏi nơi đáng sợ này.
Trong lòng tôi có chút vui mừng, đang định đưa tay ra mở cửa. Bỗng nhiên, tôi chợt nhớ tới Đinh Cốc Hà.
Vừa nãy ở dưới tầng hầm, mặc dù không biết cậu ấy dùng xích sắt định làm gì với tôi, nhưng cú đánh mà tôi đáp trả thật sự không hề nhẹ chút nào.
Có nguy hiểm đến tính mạng không nhỉ?
Tôi hơi do dự.
Hơn nữa, Đinh Cốc Hà đã nói với tôi: “Đừng chạy ra cổng lớn”, câu này lại có ý gì?
Tôi nhìn một bên cửa đang mở hé, ngẫm nghĩ một lúc, sau đó dán mắt vào khe cửa nhìn ra bên ngoài.
Có gì đó hơi bất thường…
Mưa vẫn tuôn xối xả, bầu trời thỉnh thoảng vẫn vang lên tiếng sấm chớp đùng đùng.
Thế nhưng dưới thời tiết như vậy, tôi vẫn nhìn thấy được sương mù dày đặc.
Đám sương mù đó chỉ cách cổng chính chừng vài mét, dường như đang chuẩn bị chào đón tôi bước tới vậy.
Đây là cái gì?
Lời cảnh báo của Đinh Cốc Hà có phải đang ám chỉ thứ sương mù quái lạ này không?
Nghĩ đến đây, tôi vô thức quay đầu nhìn về phía tầng hầm.
Ai ngờ vừa quay đầu lại, tôi đã nhìn thấy một cảnh tượng khiến tôi gần như ngạt thở.
Mỗi một góc khuất trong phòng khách đều có vô số những cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Tại sao vừa nãy tôi không phát hiện ra?
Mọi người đều đang ở đây đợi tôi ư?
19.
Tôi cấp tốc xoay người lại, não đang chạy thật nhanh nghĩ xem nên làm thế nào.
Ngay sau đó tôi đã nhận ra một vấn đề: Nếu như mục đích của mọi người là giết chết tôi, vậy thì vừa nãy lúc tôi do dự có nên mở cửa hay không, bọn họ đều có thể ra tay rồi.
Thế nhưng mãi cho đến tận bây giờ, họ cũng chỉ ở đó nhìn tôi.
Lẽ nào, họ muốn để cho tôi mở cửa?
Tất cả những thứ kì lạ xảy ra trong hôm nay đã khiến cho tôi trở nên thần hồn nát thần tính.
Rốt cuộc bên ngoài cánh cửa kia có thứ gì mà khiến cho Đinh Cốc Hà và tất cả bạn học của tôi quan tâm đến vậy?
“Ùng ục!”
Một thứ âm thanh đặc sệt vang lên, kế đó một bóng người từ trong góc tối bắt đầu di chuyển về phía tôi.
“Cút ra ngoài!” Tiếng nói như không phải người đó cất lên, tôi đã nhìn thấy dáng vẻ của người vừa đi tới là ai.
Nửa thân dưới của cô ấy lê trên sàn, nửa thân trên đứng thẳng, trong tay cầm một con dao bếp, giống như một loài côn trùng lao về phía tôi, phía sau còn lưu lại một vũng máu.
Chỉ còn lại một con mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Là Lưu Mạn.
Tôi không hiểu, cô ấy chỉ là ngã xuống sàn cùng với tôi thôi mà, sao có thể biến thành như vậy?
“Lưu Mạn, cậu làm sao vậy, rốt cuộc là tại sao?” Tôi rơi nước mắt, bởi vì sợ hãi, cũng là bởi vì phải chứng kiến bạn thân của mình biến thành bộ dạng thê thảm như vậy.
“Ra ngoài, hoặc là chết!” Lưu Mạn gào lên, tiếp tục đi về phía tôi, vung con dao trong tay lên.
Ngay lúc tôi đang vô cùng căng thẳng, bỗng một bóng đen từ bên trái tầm mắt sượt ngang qua.
Tôi còn chưa kịp nhìn rõ, thứ đó đã nhào vào người Lưu Mạn, ấn cô ấy ngã xuống đất.
Nhìn kỹ hơn một chút, là Đinh Cốc Hà.
Tôi đưa tay bịt miệng, cả người không ngừng run rẩy.
Đinh Cốc Hà này, không phải là người tỏ tình với tôi ở dưới tầng hầm, mà là con quái vật cả người vặn vẹo, tứ chi đứt đoạn trong cơn ác mộng của tôi.
Cơn ác mộng đó quả nhiên có thật!
20.
“Rốt cuộc cậu muốn thế nào?” Lưu Mạn đang bị ấn dưới sàn khàn giọng gào lên.
“Các cậu tiếp tục như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì, tại sao không buông tay?”Giọng của Đinh Cốc Hà mang theo âm thanh đáng sợ kì dị.
“Là cậu, sao cậu lại không buông tay? Rõ ràng cô ấy có thể sống.” Lưu Mạn lại gào lên.
Nhìn hai con “quái vật” đang gầm gừ quấn lấy nhau, tôi vô cùng sợ hãi.
Bọn họ đang nói gì vậy?
“Trong lòng cậu biết rõ, cậu không trụ được bao lâu nữa, không để cô ấy đi, cô ấy sẽ bị cậu kéo xuống chết theo! Cậu hãy nghĩ đến bố mẹ của cô ấy! Nghĩ đến tương lai của cô ấy đi!” Giọng của Lưu Mạn càng lúc càng lớn hơn.
Nghe thấy lời này, Đinh Cốc Hà trầm mặc không nói, mấy giây sau mới thấp giọng đáp: “Tôi biết…”
Tôi dần hiểu ra được phần nào, dường như bọn họ đang nói về tôi.
Nhưng tôi vẫn không có chút manh mối gì về việc chính xác họ đang nói đến cái gì.
Chưa đợi tôi kịp hiểu, Đinh Cốc Hà bỗng buông Lưu Mạn ra.
Sau đó “bò” về phía tôi.
Tôi sợ hãi vô cùng, lùi bước về phía sau, dựa vào cổng lớn không dám nhúc nhích.
Đinh Cốc Hà hệt như trong cơn ác mộng của tôi, cậu ấy ngoẹo cổ nhìn tôi, nói: “Tớ biết hôm nay là ngày cuối cùng rồi, bây giờ nghĩ lại, là tớ đã quá ích kỉ…”
Giọng nói đó quả thật rất đáng sợ, nhưng tôi có thể nghe ra được, câu nói này chứa đầy nỗi áy náy và chua xót.
Dường như cậu ấy không muốn hại tôi.
“Cậu đang nói gì…”
Tôi vừa định hỏi rõ ràng, Đinh Cốc Hà lại đột nhiên tăng tốc lao về phía tôi.
Kế đó tôi cảm nhận được một lực đẩy rất lớn, lưng của tôi đập vào cửa đau điếng.
Sau cú va đập mạnh ấy, tôi dần mất đi ý thức.
“Xin lỗi, A Vân, tạm biệt….”
Đó là câu nói cuối cùng tôi nghe được trước khi ngất đi.
21.
“….Tỉnh rồi, cô ấy tỉnh rồi….”
“Mau gọi bác sĩ tới…”
“…Không được, chàng trai này không thể chịu được nữa…”
“….Kiểm tra bước đầu đã hồi phục rồi, quả thực phải gọi là kỳ tích…”
Vô số những âm thanh lộn xộn, tiếng bước chân, rung lắc, tiếng các vật thể va chạm vào nhau vang vọng trong ý thức tôi.
Đợi đến khi mọi thứ trở nên tĩnh lặng, ý thức của tôi dần ngưng đọng lại, trần nhà trắng tinh bắt đầu hiện ra trong tầm mắt.
“Con gái, con tỉnh rồi! Có còn nhận ra mẹ không?” Bên cạnh truyền đến tiếng của mẹ.
Tôi khẽ xoay đầu, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên hai bên tóc mai đã bạc màu hoa râm.
“Mẹ…mẹ….” Tôi gọi mẹ một cách khó nhọc.
“Ừ, ừ, là mẹ đây! Con gái ngoan! Con gái ngoan!” Mẹ rơi nước mắt, giọng run run.
Tôi cũng rơi nước mắt.
Tôi đã nhớ ra tất cả rồi…
22.
Tốt nghiệp xong, chúng tôi cùng nhau thuê một căn biệt thự, muốn nhân cơ hội này vui vẻ thoải mái một lần cuối cùng trước khi mỗi người một nơi.
Nào ngờ, mọi người đều không thể qua được đến ngày thứ hai.
Hai giờ sáng hôm đó, một trận mưa lớn bất ngờ trút xuống đã làm đổ sụp cả căn biệt thự.
Lúc sự việc xảy ra tôi đang ở trong phòng, tai nạn chấn động khiến tôi sợ đến mức không biết làm gì, chính Đinh Cốc Hà đã từ trong phòng cậu ấy lao đến, đẩy tôi vào phòng vệ sinh.
Thế nhưng cậu ấy còn chưa kịp bước vào, biệt thự đã đổ sụp.
Đinh Cốc Hà không kịp chạy vào phòng vệ sinh, bị sàn nhà sụp xuống người làm gãy tay chân và cổ, phải đưa vào ICU cấp cứu.
Tôi may mắn thoát nạn nhờ trốn được vào nhà vệ sinh có cấu trúc khá đặc biệt, thế nhưng cũng bị thương nặng, trở thành người thực vật.
Kể từ đó, ý thức của tôi vẫn luôn mắc kẹt ngay hôm gặp nạn, bị giam hãm trong căn biệt thự đó, lặp lại một vòng luẩn quẩn: “Bước vào biệt thự -> Xảy ra tai nạn.”
Không biết vì sao, ý thức của những người khác dường như cũng rơi vào vòng lặp giống tôi.
Chỉ khác nhau ở chỗ, họ có thể giữ lại kí ức còn tôi thì không.
Lúc đầu, mọi người đều bối rối giống tôi.
Sau khi đến vòng lặp thứ ba, tất cả họ đều nhận ra bản thân đã chết rồi, có người không cách nào tiếp nhận được, mọi người bắt đầu chỉ trích nhau, lao vào đánh nhau, mãi cho đến thời khắc biệt thự đổ sụp xuống.
Sau bảy vòng lặp, mọi người đau khổ ngẫm lại những lỗi lầm và thứ khiến mình hối hận ở đời này, tự nói lời xin lỗi với gia đình và người mình thương yêu.
Sau vòng lặp thứ mười, bọn họ nói với tôi: “Cậu không thuộc về nơi này, cậu phải rời khỏi thôi.”
Mỗi lần quay trở lại vòng lặp, bọn họ đều nói cho tôi biết sự thật, khuyên tôi rời khỏi căn biệt thự chắc chắn sẽ sụp đổ này.
Chỉ cần bước ra khỏi cánh cổng lớn đó, tôi sẽ có thể quay trở về thế giới thực.
Thế nhưng lần nào tôi cũng không đồng ý.
Bởi vì tôi biết một khi tôi rời khỏi đây, bọn họ sẽ biến mất khỏi thế giới này mãi mãi.
Sao tôi dám một mình sống tiếp?
Sao tôi có thể một mình sống tiếp?
Bọn họ cố ép tôi rời đi, nhưng nếu tôi cứ luôn khăng khăng không muốn đi, dù cho bọn có đông người thế nào cũng không thể đẩy tôi ra khỏi cửa được.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là do thể xác của tôi vẫn còn sự sống…
Vì vậy sau đó họ đã thay đổi một cách khác.
Bọn họ không nói cho tôi biết sự thật nữa, mà dùng cách đe doạ đến tính mạng khiến tôi khiếp sợ, để tôi tự mình chủ động bước ra khỏi cánh cửa đó.
Thế nhưng lúc này lại xuất hiện một chướng ngại ---- là Đinh Cốc Hà.
23.
Đây là tình cảm đến từ hai phía, tôi thích cậu ấy, cậu ấy cũng thích tôi.
Nhưng chúng tôi đều quá cẩn thận, cẩn thận đến mức không dám nói cho đối phương biết tình cảm của bản thân.
Sau khi biết được sự thật trong vô số những vòng lặp không hồi kết, Đinh Cốc Hà vô cùng hối hận, hối hận vì lúc còn sống đã không bày tỏ nỗi lòng của mình ra.
Thế là cậu ấy cố chấp muốn giữ tôi ở lại mãi mãi trong đêm mưa tuôn xối xả đó.
Trong vô số vòng lặp, cậu ấy đã tự mình đào ra căn hầm kia, còn tìm thêm rất nhiều những vật dụng khác, cố gắng bày trí nó giống như một ngôi nhà --- ngôi nhà của chúng tôi.
Cho dù ở mỗi vòng lặp đều phải bắt đầu lại, phải bày tỏ lại với tôi nhưng cậu ấy vẫn vui vẻ chấp nhận.
Cứ như vậy, Đinh Cốc Hà đã đứng ở phe đối lập với tất cả những người còn lại trong lớp tôi.
Lưu Mạn và mọi người vừa tạo ra nguy hiểm để ép tôi rời khỏi, vừa đổ tội cho Đinh Cốc Hà, họ cố gắng làm tất cả mọi thứ để ngăn cản chúng tôi đến với nhau, khiến cậu ấy không thể thành công.
Đinh Cốc Hà cũng cố gắng hết sức để lấy được lòng tin của tôi, ở bên cạnh tôi, đợi đến khi biệt thự sụp đổ, chúng tôi lại bước vào vòng lặp kế tiếp.
Có lẽ bởi vì Đinh Cốc Hà được cấp cứu trong ICU và vẫn còn dấu hiệu của sự sống nên cậu ấy vẫn luôn chiếm được ưu thế.
Nhưng cuối cùng có một lần, cậu ấy không còn trụ được nữa.
Mẹ nói với tôi, hôm tôi tỉnh lại, Đinh Cốc Hà ở phòng ICU đã trút hơi thở cuối cùng.
Bác sĩ nói, nếu như tôi tỉnh lại muộn chút nữa, một số chức năng của cơ thể sẽ để lại di chứng vĩnh viễn không thể phục hồi.
Rốt cuộc có phải hôm đó Đinh Cốc Hà đã biết mình sẽ chết nên mới đẩy tôi ra khỏi cửa không?
Hay là cậu ấy biết nếu như tôi không rời khỏi, cơ thể của tôi sẽ phải chịu giày vò suốt nửa đời sau?
Tôi không biết, có lẽ là cả hai.
“Xin lỗi…..xin lỗi….”
Tôi nằm trên giường bệnh, khóc đến giọng khàn đặc lại.
Không ai biết tôi đang xin lỗi ai.
Xin lỗi, tớ không thể giữ các cậu ở lại…
Xin lỗi, tớ không thể đi cùng với các cậu…
24.
Một năm sau.
“Cố lên!” Mẹ ở bên cạnh khích lệ tôi, trong khi bố dang tay ra che chở tôi.
Tôi dùng hết sức lực, chống tay lên bộ khung tập đi, bước những bước chân đầu tiên.
Một bước, hai bước, ba bước….
Tôi hết sức rồi.
Bố ở phía sau lập tức đỡ lấy tôi, đặt tôi ngồi lên xe lăn.
Tôi có thể cảm nhận được hai tay của bố đang run lên vì kích động.
“Con gái…thành công rồi! Con có thể đi được rồi!” Bố mẹ rưng rưng nước mắt nói.
Tôi đổ mồ hôi đầy trán, nhưng khoé miệng lại không ngừng nhếch lên.
Đúng vậy, tôi có thể đi được rồi.
Sau khi tỉnh dậy, bác sĩ đã tiến hành kiểm tra cho tôi, còn sắp xếp cho tôi một lộ trình hồi phục, ông ấy rất ngạc nhiên về cơ thể kì lạ của tôi: “Cháu đã rơi vào trạng thái thực vật một thời gian dài nhưng cơ thể vẫn không có trở lại gì lớn, cố gắng hồi phục trong một hai năm, có lẽ sẽ không khác gì với trước lúc bị thương cả, thật sự là một trường hợp hiếm thấy.”
Quả nhiên, một năm sau khả năng ngôn ngữ và suy nghĩ của tôi đã hồi phục lại như cũ, cũng là lần đầu tiên tôi đứng dậy khỏi xe lăn và đi bằng đôi chân của mình.
Đối với tất cả những thể nghiệm đã xảy ra khi tôi rơi vào trạng thái thực vật, bác sĩ không thể đưa ra được kết luận chính xác nào, chỉ nói có thể là do ảo giác.
Dù sao y học hiện đại vẫn chưa làm rõ được ý thức của người thực vật thật ra có tồn tại không, và tồn tại ở đâu.
Nhưng tôi biết, tất cả những việc đó đều là thật.
Tôi nhìn lên bức ảnh trên đầu giường.
Đó là ảnh chụp chung của cả lớp tôi vào ngày tốt nghiệp, giữa đám đông có một chàng trai cao lớn trông có vẻ ngốc nghếch đang mỉm cười rạng rỡ.
Tớ sẽ không phụ lòng các cậu.
Cảm ơn mọi người.
Cảm ơn cậu vì đã yêu tớ.
(Hết)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT