1.
Mẹ tôi đương nhiên không đồng ý: “Bé Bân lúc còn sống đã không được hưởng hạnh phúc, không thể để nó chết đi vẫn làm một con ma cô độc được.”
Cuối cùng mẹ cắn răng chi ra một khoản tiền lớn, mua về một cô gái hợp tuổi vừa mới qua đời để kết âm hôn cho anh trai tôi.
Hôm đưa cô dâu đến tôi cũng có đi xem thử, người trông có vẻ khá đàng hoàng, có điều lại ăn mặc rách rưới, đến lúc chết vẫn không có nổi một bộ quần áo tử tế.
Người mai mối kết âm hôn vừa đếm tiền vừa nói mãi: “Con trai nhà các người thật có phúc, cô gái này vẫn còn là trinh nữ, chỉ là mạng cô ấy không tốt.”
“Lúc đi lên núi cắt cỏ thì bị ngã chết.”
Ngã chết?
Trong lòng tôi có hơi nghi hoặc, nếu nói bị ngã chết vậy thì mặt và tay dẫu sao cũng phải có vết thương chứ.
Thế nhưng da mặt, da tay của cô gái này lại trắng mịn nõn nà, không hề có chút thương tích nào, chỉ có vết bầm ở quanh cổ.
Tôi còn định đến nhìn kĩ hơn nhưng đã bị mẹ đẩy sang một bên.
Mẹ kéo bà mối vào phòng thay áo cưới cho chị dâu mới của tôi.
Thi thể của anh tôi đã để được sáu ngày rồi, chỗ chúng tôi không được để người chết quá bảy ngày, hôm nay bắt buộc phải chôn.
2.
Hai người họ ở trong một cái quan tài cực lớn màu đỏ, là kiểu màu đỏ tươi đến chói mắt, giống như là màu máu vậy.
Nhìn chiếc quan tài lớn dành cho hai người này, rõ ràng đang là giữa trưa nắng nóng nhưng tôi lại cảm thấy cả người lạnh toát, sống lưng ớn lạnh từng cơn.
Thất Công chuyên xem ngày cho đám tang, cưới hỏi, nói: “Cô dâu chú rể đều chết bất đắc kỳ tử, chỉ có dùng quan tài đỏ mới áp chế được họ. Nếu không e là sẽ xảy ra chuyện.”
Mẹ tôi và bà mối thay quần áo cho chị dâu xong, lúc đặt chị ấy vào quan tài, sắc mặt họ rất khó coi.
Thất Công vừa làu bàu: “Sao lại lâu vậy, suýt chút nữa là lỡ giờ lành rồi.”, vừa khoát tay ra hiệu cho người đến khiêng quan tài lên đường.
Nhưng lúc những người đó khiêng quan tài lên, lại phát hiện được một chuyện vô cùng kỳ lạ.
Tám người đàn ông khoẻ mạnh, nhấc quan tài suốt năm sáu phút nhưng vẫn không tài nào nhấc lên nổi.
Bây giờ không chỉ mẹ tôi, mà ngay cả sắc mặt của những người khiêng quan tài cũng trở nên rất khó coi.
Người đội trưởng bước đến nói với mẹ tôi: “Thím à, quan tài này quá đáng sợ rồi, chúng tôi không khiêng nổi.”
Mẹ tôi khuyên can mãi, vừa xuống nước nhỏ nhẹ vừa trả thêm tiền mới giữ được những người này ở lại.
Thế nhưng bọn họ ở lại mà quan tài vẫn mãi không nhấc lên được thì cũng chẳng có tác dụng gì, mẹ tôi đưa ánh mắt cầu khẩn nhìn sang Thất Công.
Thất Công đi quanh quan tài một vòng, lại ghé sát vách quan nghe thử một lúc, sắc mặt càng lúc càng trở nên khó coi.
Sau khi đứng dậy, Thất Công trừng mắt nhìn bà mối nhưng cũng không nói gì.
Ông ấy ra hiệu gọi tôi tới, bảo tôi đến chuồng gà tìm ra một con gà trống to nhất trong đàn rồi lấy thêm một con dao trong nhà thường dùng để giết thịt gia súc mang lại đây.
Tôi lập tức chạy đi ngay.
Sau khi đưa cho Thất Công, ông liền ấn đầu gà trống lên quan tài, rồi dùng dao chặt đứt đầu gà.
Chớp mắt máu gà bắn tung toé lên quan tài, nhưng lại không có một giọt nào rơi xuống đất cả.
Toàn bộ đều thấm vào bên trong quan tài, giống như đang bị quan tài hút máu vậy.
Đợi sau khi máu gà khô hết, Thất Công liền gọi những người kia nhanh đến khiêng quan tài đi.
Lần này quả nhiên có thể nhẹ nhàng nâng lên được rồi.
Thấy quan tài đã nhấc được lên, toàn bộ những người có mặt đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhất là mẹ tôi và bà mối, vẻ mặt như thể đã trút được gánh nặng vậy.
3.
Nơi chôn cất đã được chọn sẵn từ trước, ở đó vẽ một vòng tròn và chèn thêm một tấm vải màu trắng.
Sau khi đến nơi, Thất Công bảo tôi và tám người khiêng quan tài cùng nhau đào đất.
Tôi đến gần xem thử, đất ở đây khá tơi xốp, hơn nữa khi nhìn kĩ lại dường như có thể nhìn thấy bên dưới lớp đất còn có thứ gì đó đang bò lúc nhúc.
Tôi sợ đến mức đứng đờ ra tại chỗ, toàn thân tê cứng, không dám nhúc nhích.
Anh tôi không có con trai, cho nên xẻng đầu tiên phải do tôi đào xuống, tôi không làm điều này thì tám người kia cũng không cách nào động thổ được.
Mẹ gấp gáp bước tới vỗ bộp vào đầu tôi một cái: “Cái đồ ngốc này, đứng ngẩn ra đó làm gì thế?”
Tôi chỉ tay vào lớp đất đã được khoanh tròn sẵn, run rẩy nói: “Trong đất có thứ gì đó, mặt đất còn đang chuyển động kìa.”
Mẹ nghi hoặc nhìn xuống đất một lúc, sau đó lại vỗ thêm một cái thật mạnh vào đầu tôi: “Làm gì có thứ gì, mau đào đi.”
Mẹ ở bên cạnh quan sát tôi như hổ rình mồi, sau đó nóng ruột giục tôi, thế nên tôi không còn cách nào khác, dù có sợ hãi đến đâu cũng chỉ có thể nhấc xẻng lên đào xuống.
Tôi vừa đào xẻng đầu tiên, tám người kia cũng bắt đầu hừng hực khí thế bắt tay vào việc.
Đào được một nửa, bỗng nghe thấy có tiếng người hét lên, từ trong mộ đột nhiên có máu chảy ra.
Chúng tôi đều đồng loạt quăng xẻng rồi bỏ chạy hết sang một bên.
Thất Công run rẩy bước tới.
Lần này không chỉ mình tôi nhìn thấy, mà tất cả mọi người đều nhìn thấy, mặt đất đang chuyển động.
Tốc độ chuyển động của nó càng lúc càng nhanh, càng lúc càng dày đặc hơn.
Đợi đến khi đất lộ hẳn ra, chúng tôi mới nhìn rõ được, đó là một đám rắn chi chít quấn chặt vào nhau.
Con lớn thì to bằng bắp tay của trẻ sơ sinh, con nhỏ thì chỉ bằng một cái đầu đũa.
Cả đám cuộn lại chằng chịt khiến người ta nhìn mà da đầu tê rần.
Bên trong vẫn còn rất nhiều nữa, xem ra vừa nãy bị chúng tôi dùng xẻng bổ trúng, máu chảy ra chắc có lẽ cũng là máu rắn.
4.
Sắc mặt của Thất Công dần trở nên u ám, ông lẩm nhẩm nói: “Lúc này tìm một nơi khác để chôn nhất định là không kịp rồi.”
Nửa câu sau dường như là nghiến răng ken két mà nói: “Lấy xẻng đâm chết đám xúc vật này đi.”
Thất Công vừa thốt ra câu này, mặt của tất cả mọi người đều biến sắc, ngay cả mẹ tôi cũng có chút do dự.
Dù sao thì trong dân gian rắn cũng là một loài vật có linh tính. Mẹ tôi ngập ngừng hỏi Thất Công: “Giết nhiều rắn như vậy, sẽ không có chuyện gì chứ?”
Thất công bất lực nói: “Làm lỡ giờ chôn cất người đã chết bất đắc kỳ tử vậy thì càng lớn chuyện hơn.”
Tám người khiêng quan tài không muốn dính vào rắc rối lớn như vậy, thế là đồng loạt cầm xẻng lùi về sau, muốn bãi công.
Mẹ tôi cắn răng nói: “Làm đi, mỗi người thêm năm ngàn tệ.”
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều có chút do dự, thế là mẹ tôi lại gào lên: “Tám ngàn.”
Tục ngữ nói có tiền có thể sai khiến được cả ma quỷ.
Bây giờ trên mặt của mỗi người đều hiện ra nét hung hăng, tàn nhẫn.
Tên cầm đầu dùng xẻng đập vào đám rắn, có người đầu tiên ra tay, mọi người cũng không còn e ngại nữa.
Này thì xẻng, này thì đập.
Đám rắn chi chít quấn cuộn vào nhau rất nhanh đã bị đập chết hết cả.
Ở dưới huyệt, máu đã nhuộm đỏ thẫm.
Đám rắn chết sạch, tám người kia muốn dọn xác chúng ra khỏi huyệt nhưng lại bị Thất Công ngăn lại.
Thất Công trầm mặt nói: “Cứ để vậy mà chôn luôn đi.”
“Rắn chết trấn sát khí, cũng rất thích hợp.”
Mọi người lại đưa mắt nhìn nhau, không ai dám ra tay, Thất Công tức giận hét lên: “Chôn.”
Tám người kia lúc này mới cắn răng khiêng quan tài đỏ đến đặt trên xác đống rắn kia.
Vừa bị quan tài đè xuống, đuôi của những con rắn chưa chết hẳn lộ ra đang giẫy giụa dữ dội.
Tôi sợ đến lùi về sau mấy bước, đứng nép vào sau lưng mẹ.
Chôn cất xong, lúc sắp rời đi, Thất Công gọi mẹ và tôi lại, đưa cho hai người chúng tôi ba nén hương.
Thất Công nói, buổi tối lúc đi ngủ hãy thắp hương ở đầu giường.
Còn nói, hương này ông ấy đã thờ trong thần đường được một năm, có tác dụng trừ tà.
Mẹ tôi vô cùng biết ơn mà nhận lấy.
5.
Xử lý xong tang sự cho anh tôi, lúc quay về nhà thì trời đã sụp tối.
Tôi và mẹ vừa bước tới cửa liền nhìn thấy ở đó có một hoà thượng đang đứng ngó nghiêng xung quanh.
Tôi bước lên trước hỏi: “Ngài đang nhìn gì vậy?”
Hoà thượng mặt mũi hiền từ, vừa cười một cái trên mặt đã hiện đầy nếp nhăn: “Ta đi ngang qua đây, khát quá, muốn tìm xin một ngụm nước.”
Vừa mới chôn anh trai xong, có lẽ tâm trạng của mẹ tôi không được tốt lắm, bà liếc nhìn hoà thượng một cái rồi bước vào trong nhà.
Tôi khẽ cười rồi nói: “Ngài đợi ở đây một lát.”
Sau đó tôi chạy vào nhà, mang cho hoà thượng một bát nước, còn có hai cái màn thầu.
Hoà thượng đi đến ngồi trên ngạch cửa, vừa ăn vừa trò chuyện với tôi.
“Người chết là ai?”
“Anh cháu.” Tôi cúi đầu đáp, có chút buồn bã, mặc dù bình thường tôi và anh ấy không thân thiết lắm, nhưng dù sao đó cũng là anh tôi.
Hoà thượng lại nói: “Ta ăn màn thầu của cậu, uống nước của cậu, nhưng lại không có tiền trả, hay là cậu nói cho ta biết ngày tháng sinh của cậu, ta xem bói giúp cho.”
Nghe hoà thượng hỏi đến ngày tháng sinh của mình, tôi im lặng cúi đầu không nói.
“Có gì không tiện nói sao?”
Tôi lắc đầu, đáp: “Thật ra cũng không có gì không tiện nói cả, sinh nhật của cháu là mồng 7 tháng 7.”
“Người trong làng đều gọi cháu là đứa trẻ ma, ngay cả mẹ cũng không thích cháu lắm.”
Hoà thượng như chợt bừng tỉnh.
Tôi ấp úng hỏi: “Người làm hoà thượng như ngài có phải cũng cảm thấy cháu rất xui xẻo không?”
Hoà thượng xoa đầu tôi, mỉm cười hiền từ nói: “Sao có thể chứ? Tương lai sau này cậu chắc chắn sẽ làm được việc lớn.”
Nói xong hoà thượng đưa chuỗi hạt trong tay cho tôi rồi bảo: “Cái này cho cậu.”
“Cho cháu?” Tôi vui mừng nhìn hoà thượng, dù sao từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng có ai tặng quà cho tôi.
Vậy nên cho dù tôi không dùng đến chuỗi hạt này, tôi cũng rất vui sướng.
Kế đó, hoà thượng đứng dậy phủi bụi đất trên người.
Tôi quyến luyến hỏi ông ấy: “Ngài muốn đi rồi sao?”
“Đúng vậy.” Hoà thượng nhìn về phía ngọn núi, “Lần này ta đến đây là có việc.”
“Vậy sau này cháu còn có thể gặp ngài không?” Tôi buồn bã hỏi.
“Đứa trẻ ngoan, hãy nhớ những lời ta nói đây, sau khi cậu làm được rồi, ba ngày sau ta sẽ đến tìm cậu.”
Tôi vội giục hoà thượng mau nói ra, rồi hứa rằng tôi nhất định sẽ làm được.
Hoà thượng cười, để lộ ra hàm răng trắng tinh: “Chuyện thứ nhất, tối nay lúc đi ngủ cậu hãy treo chuỗi hạt này trước cửa phòng mình, sau khi tỉnh dậy thì tháo nó xuống, cho đến lúc gặp lại ta không được để nó rời khỏi người.”
“Chuyện thứ hai, tối nay bất kể có ai gõ cửa, hay nghe thấy tiếng động gì, cũng đều không được mở cửa.”
“Chuyện thứ ba, cũng là chuyện quan trọng nhất.” Hoà thượng đưa con ngươi đen láy nhìn chằm chằm tôi, vô cùng nghiêm túc nói: “Nhất định không được tin bất cứ ai.”
Vẻ mặt nghiêm túc của hoà thượng khiến tôi sợ hết hồn, vừa đảo mắt một cái, nét mặt của ông ấy lại trở về dáng vẻ hiền từ trước kia.
Hoà thượng vỗ vai tôi rồi nói: “Nhóc con, ta đi đây, hy vọng ba ngày sau ta còn có thể gặp lại cậu.”
6.
Tối đêm đó, tôi lấy hương mà Thất Công đã cho thắp lên đặt ở đầu giường, rồi lại treo thêm chuỗi hạt của hoà thượng ở trước cửa.
Sau đó tôi lên giường đi ngủ.
Thế nhưng khi nằm trên giường, tôi lại trằn trọc mãi không ngủ được, vừa nhắm mắt, trong đầu tôi toàn là những vết bầm tím trên cổ chị dâu, còn có đám rắn chi chít kia nữa.
Đặc biệt là hương thắp trên đầu nằm, ở trong căn phòng tối đen, một sáng một tối, hệt như con mắt thứ ba, quỷ dị không thể tả.
Tôi lấy chăn trùm cả đầu lại, ngăn bớt ánh sáng từ chỗ hương kia, ở trong chăn không ngừng run rẩy, cái oi bức mùa hè khiến cả người đổ đầy mồ hôi nhưng tôi vẫn không dám ló đầu ra.
Trong cơn mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ, bỗng một tiếng gõ cửa rất lớn khiến tôi giật mình.
Tôi lập tức choàng tỉnh, ngồi bật dậy trong chăn run run hỏi: “Ai đấy?”
Bên ngoài đáp: “Bé Long, ta là Thất Công của con đây, mau mở cửa đi.”
Thất Công à, tôi thở phào một hơi, vừa định bước xuống giường mở cửa, bỗng tôi chợt nhớ lại lời đã hứa với hoà thượng hôm nay, ai gõ cửa cũng không được mở.
Tôi bắt đầu do dự.
Trong khoảng thời gian do dự vài giây đó, tiếng gõ cửa bên ngoài càng lúc càng lớn hơn, dường như muốn gõ sập cả căn nhà này vậy.
Kèm theo đó là tiếng hét: “Mau mở cửa, mau mở cửa đi.”
Chất giọng cũng chuyển dần từ mạnh mẽ sang vô cùng mảnh mai.
Bây giờ tôi có thể khẳng định, người ngoài cửa không phải là Thất Công, âm thanh đó rõ ràng là giọng của một người phụ nữ trẻ tuổi.
Tôi sợ đến mức co rút người lại trên giường, toàn thân tê dại, không thể cử động, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Tiếng gõ cửa lại kéo dài thêm một lúc, rồi dần dần im bặt.
Đợi đến khi hoàn toàn không còn chút động tĩnh gì nữa, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Tôi muốn ló đầu ra xem thử tiếng động bên ngoài, nhưng lại không dám.
Thậm chí tôi còn không dám cử động dù chỉ là một chút, cứ như vậy rút người trong chăn chịu đựng trong tư thế nửa nằm nửa ngồi.
Tôi cũng vô ý, thế mà lại bất giác ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Lúc tôi tỉnh lại thì trời đã sáng rồi.
Tôi lăn qua lộn lại một lúc rồi ngồi dậy, muốn kể cho mẹ nghe chuyện đã xảy ra tối qua.
Nào ngờ, lúc tôi vừa đẩy cửa ra đã thấy mẹ đứng chờ sẵn,
Mẹ nhìn tôi với ánh mắt vô cùng trìu mến, loại trìu mến đó trước đây tôi chưa từng thấy bao giờ.
Mẹ dè dặt nói: “Bé Bân.”
Tôi sững người, cố nén nỗi chua xót trong lòng nói: “Mẹ, con là bé Long.”
Nghe thấy tôi nói tôi là bé Long, ánh mắt của mẹ đột nhiên trở nên hung ác, mẹ nói: “Tại sao lại là bé Long, tại sao không phải là bé Bân?”
Tôi muốn nói, ngập ngừng mở miệng nhưng lại không nói được câu nào.
7.
Buổi chiều Thất Công đến nhà chúng tôi, mẹ gọi ông ấy vào phòng trong nói gì đó rất lâu.
Lúc Thất Công bước ra khỏi phòng ông ấy đi đến chỗ tôi hỏi: “Tối qua con có nghe thấy tiếng động nào không?”
Tôi kể lại chuyện tối qua cho Thất Công nghe, nhưng lại không kể chuyện vị hoà thượng kia đã cho tôi chuỗi hạt.
Thất Công trầm ngâm gật đầu, sắc mặt trở nên rất nghiêm trọng, gằn giọng nói: “Người chết bất đắc kì tử rất hung hãn, cho dù có hàng trăm con rắn kê dưới quan tài cũng không chịu an phận đâu.”
Tôi nghe không hiểu Thất Công đang nói gì, có điều nhìn sắc mặt của ông ấy tôi biết được chuyện này rất nghiêm trọng.
Thất Công lại đưa cho tôi ba nén hương rồi nói: “Bé Long, đêm qua thần cửa đã ngăn được ác hồn, thế nhưng thần cửa cũng đã bị sát khí ăn mòn rồi, hôm nay nhất định sẽ không ngăn được nữa.”
“Tối nay con hãy thắp hương đặt ở đầu giường, có thể bảo vệ mạng sống cho con, qua ba ngày sẽ an toàn thôi.”
Thất Công đưa ánh mắt mờ mịt nhìn chằm chằm tôi: “Nhớ lấy, nhớ kỹ lấy.”
Tôi rụt cổ lại nói: “Con nhớ rồi, Thất Công.”
Buổi tối, tôi canh đúng giờ thắp hương đặt ở đầu giường, lúc sắp lên giường, tôi bất ngờ đụng phải chuỗi hạt mà hoà thượng đã đưa cho mình.
Tôi lại đem chuỗi hạt treo ở trước cửa rồi mới trèo lên giường.
Đến nửa đêm, tiếng gõ cửa lại vang lên.
“Bé Long phải không? Anh là anh của em đây, mau mở cửa đi.”
Âm thanh ngoài cửa quả thật là giọng của anh tôi, tôi sẽ không nghe nhầm đâu.
Thế nhưng, không phải anh ấy đã chết rồi ư?
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, tôi vẫn bị doạ đến mức toàn thân run rẩy trốn dưới chăn, hai hàm răng va vào nhau lập cập.
Có lẽ không nghe thấy ai trả lời, tiếng gõ cửa của “người” bên ngoài càng lúc càng lớn hơn.
Duy trì thêm mấy phút nữa, tôi bỗng nghe thấy một tiếng ‘rầm’.
Là tiếng cửa lớn bị đổ sụp.
Tiếp sau đó là tiếng bước chân vội vã, tiếng bước chân ấy cách tôi càng lúc càng gần, tôi sợ đến mức nín thở, không dám nhúc nhích.
Tôi lấy tay bịt chặt miệng mình lại, chỉ sợ bản thân sẽ vì quá sợ hãi mà hét lên.
Tiếng bước chân đã đến trước cửa phòng tôi, tôi bỗng nghe thấy bên ngoài đó có tiếng nói: “Ở trong phòng này sao? Tìm thấy ngươi rồi.”
Ngay lúc này, giọng nói ấy chợt thay đổi, không còn là tiếng của anh tôi nữa, mà chính là giọng của người phụ nữ tối qua…
Tôi sợ đến mức cả người phát run, mồ hôi túa đầm đìa.
Tôi thầm cầu nguyện cho hương của Thất Công sẽ có tác dụng, mặc dù không có ai cần tôi nhưng tôi vẫn không muốn chết.
Tôi nghe thấy tiếng đẩy cửa, tôi dường như có thể cảm nhận được cánh cửa phòng đã bị mở hé ra.
Tôi tuyệt vọng gục xuống giường.
Thế nhưng lúc này bỗng vang lên một tiếng hét đau đớn, xung quanh lại trở nên yên tĩnh lạ thường.
Không biết đã qua bao lâu, tôi mới tìm lại được ý thức, sau khi nhận thức được mình đã an toàn, tôi mới nới lỏng dây thần kinh đang căng chặt nãy giờ, cả người mềm oặt như một khối bùn nhão, ngã ra giường.
Khi tôi sờ lại quần áo trên người lần nữa, nó đã ướt đẫm mồ hôi, không những thế ngay cả ga giường cũng ướt đầm đìa, không phân biệt rõ là mồ hôi hay là nước tiểu của tôi nữa.
8.
Sáng sớm ngày hôm sau, mẹ tôi và Thất Công đều đang đứng trước cửa phòng tôi, mẹ vẫn dùng ánh mắt hệt như hôm qua, nhìn tôi dè dặt gọi: “Bé Bân.”
Tôi vô cùng mệt mỏi, chỉnh lại lần nữa với mẹ: “Mẹ, con là bé Long.”
Tâm trạng của mẹ tôi lại càng kích động hơn hôm qua: “Tại sao tại sao, tại sao vẫn là bé Long?”
Thất Công túm lấy tay mẹ tôi, vội vàng kéo bà ra khỏi phòng.
Ánh mắt ông ấy trầm xuống, nhìn tôi: “Bé Long, đêm qua đã xảy ra chuyện gì, con phải kể lại hết cho ta không được thiếu một chữ nào.”
Từ tận đáy lòng tôi vẫn luôn rất cảm kích Thất Công, nếu như tối qua không có hương mà ông ấy đưa cho tôi, có lẽ tôi đã bỏ mạng nơi hoàng tuyền rồi.
Tôi đem chuyện tối qua kể lại hết cho ông ấy nghe.
Thất Công lẩm bẩm nói: “Không nên như vậy.”
Tôi nghi hoặc hỏi: “Thất Công, không nên cái gì thế?”
“Ồ, không có gì.”
“Ý ta là tối qua ta đã đưa hương cho con rồi, ác hồn sẽ không đến cửa được, sao có thể? Trừ phi…”
Thất Công khựng lại một chút: “Gần đây có người nào đưa cho con thứ gì khác không?”
Thứ khác?
Tôi nói: “Thất Công đợi chút.”
Sau đó tôi chạy vào phòng cầm chuỗi hạt của hoà thượng mang ra.
Lúc tôi vừa định đưa nó cho Thất Công, tôi lại nghĩ, lỡ như Thất Công thích nó và hỏi xin tôi, tôi cũng không thể từ chối được.
Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên có người tặng quà cho tôi…
Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại rút một hạt từ trong chuỗi hạt đó ra, nhét ở dưới gối, sau đó bện lại chuỗi hạt rồi mới đem ra ngoài.
Thất Công đứng ở cửa khó chịu nói: “Sao mà chậm chạp quá vậy?”
Vốn dĩ ông ấy vẫn còn đang định trách mắng tôi, nhưng vừa nhìn thấy chuỗi hạt trong tay tôi Thất Công liền tái mặt sợ hãi, cũng không thèm nói đến tôi nữa, mà lập tức giật lấy chuỗi hạt.
Sắc mặt của ông ấy vô cùng khó coi, hỏi tôi: “Cái này, là ai cho con?”
Tôi bị vẻ mặt ấy của Thất Công doạ cho mất hồn, lập tức không dám giấu diếm nữa, bèn đem toàn bộ chuyện đã gặp vị hoà thượng kia kể lại cho ông ấy.
Thất Công mặt mày u ám, vỗ đùi nói: “Ta đã bảo mà.”
“Bé Long, con có biết đây là gì không? Đây chính là chuỗi hạt dẫn đường cho ma quỷ, bé Long, tên hoà thượng đó muốn lấy mạng con.”
Tôi bị lời của Thất Công doạ cho lảo đảo vài bước sau đó ngã phịch xuống đất.
Tôi không dám tin, người đầu tiên tặng quà cho tôi lại là vì muốn hại tôi.
Thế nhưng, tại sao chứ?
Thất Công nhìn tôi với vẻ mặt coi thường, sau đó bỏ chuỗi hạt vào trong túi áo của ông ấy, rồi lại đưa cho tôi ba nén hương.
Giọng ông ấy khàn khàn nói: “Bé Long, đêm nay là đêm cuối cùng rồi, nhất định phải vượt qua.”
Tôi run rẩy đưa tay ra nhận lấy hương từ tay Thất Công.
Dường như Thất Công còn muốn nói gì nữa, nhưng lúc này thôn trưởng lại từ ngoài cửa hoảng hốt chạy vào.
Ông ấy thở hồng hộc nói: “Thất Công, ngài mau đi xem đi, nhà của Lưu Đại toàn là rắn độc, cả nhà lớn nhỏ đều chết rồi.”
Lưu Đại? Lưu Đại chính là một trong tám người khiêng quan tài giúp chúng tôi.
Con ngươi của Thất Công co lại, vội vàng gọi mẹ tôi chạy sang nhà của Lưu Đại.
9.
Vừa đến trước cửa nhà Lưu Đại, tôi đã bị cảnh tượng bên trong doạ đến bủn rủn tay chân.
Khắp nơi đều là rắn, trong sân những con rắn quấn nào nhau chồng thành từng lớp dày, trên mái nhà, trên tường cũng chi chít toàn rắn là rắn.
Trong sân nhà Lưu Đại có một bộ hài cốt, bên trên đầy những con rắn đang bò, từ những mảnh vải vụn còn sót lại có thể nhìn ra được, đó là bộ quần áo mà Lưu Đại đã mặc hôm chôn cất cho anh tôi.
Chỉ còn lại bảy gia đình đang đứng vây quanh Thất Công không ngừng run rẩy.
“Thất Công, có phải là đám rắn đến báo thù không, chúng ta phải làm sao đây?”
Sắc mặt của Thất Công vô cùng u ám, không hề phản ứng lại với bảy gia đình của những người khiêng quan tài kia.
Ông ấy chỉ nhìn vào bên trong rồi hỏi một câu: “Xin hỏi người đứng đầu thường tiên là vị nào?”
“Tuy rằng thường tiên đã tiêu diệt một nhà của Lưu Đại, nhưng vẫn còn giữ lại gia đình của bảy người còn lại, chứng tỏ thường tiên cũng là người tu hành ngay thẳng.”
“Lão hủ ở đây có một món quà, muốn dâng cho thường tiên, hy vọng có thể hoá thù thành bạn.”
Thất Công vừa nói dứt lời, một con rắn toàn thân xanh lục, to bằng đầu đũa lập tức bò ra.
Thất Công vội gọi tôi tới, nhưng cả người tôi run cầm cập, không dám nhúc nhích.
Mẹ ở phía sau lưng tức giận đẩy tôi một cái.
Tôi loạng choạng ngã xuống trước mặt Thất Công.
Thất Công lấy một con dao nhỏ từ trong ngực áo ra chặt đứt ngón trỏ của tôi, nặn ra ba giọt máu, nhỏ lên người con rắn kia.
Con rắn gật đầu với Thất Công, tiếp sau đó đám rắn trong sân liền nhanh chóng tản đi.
Thất Công thở phào nhẹ nhõm, nói với mọi người không sao nữa rồi, từ nay về sau đám rắn này sẽ không tìm đến nữa.
Tôi nắm chặt ngón tay đang chảy máu, cả người mềm nhũn ngã xuống đất.
Vừa ngẩng đầu lên, tôi liền phát hiện Thất Công đang nhìn chằm chằm mình, trong đáy mắt phát ra ánh nhìn tựa như điên cuồng.
Thất Công bảo tôi tự mình về trước, ông ấy và mẹ sẽ ở lại xử lý những việc còn lại.
10.
Tôi vừa về đến phòng nằm xuống, liền nghe thấy có tiếng bước chân vọng lại, thế là tôi vội vàng bò dậy.
Hoá ra người đến là bà mối đã kết âm hôn cho anh trai tôi.
Tôi vội nói: “Mẹ cháu không ở đây.”
Bà mối cười rồi nói: “Không sao, ta ở đây đợi.”
Tôi không sao diễn tả được sự quái dị trong điệu cười và giọng nói đó, nhưng nó lại khiến tôi chợt rùng mình sợ hãi.
Bà mối cứ thế đi thẳng vào trong phòng tôi, tôi muốn mời bà ấy ra phòng khách, nhưng bà lại vờ như mắt điếc tai ngơ.
Sau khi bà mối ngồi xuống, tôi hỏi bà tìm mẹ tôi có chuyện gì không?
“Có chứ.” Nụ cười của bà ta càng toe toét hơn, “Mẹ cậu nợ ta một khoản.”
Nợ bà ta ư? Tôi có chút nghi hoặc, lẽ nào tiền nhờ bà ấy làm âm hôn vẫn chưa trả đủ?
Bà mối nhích lại gần tôi nói: “Nhóc con, cậu nói xem chị dâu mới của cậu có đẹp không?”
Mặc dù không biết vì sao bà ta lại hỏi tôi chuyện này, thế nhưng tôi vẫn thành thật gật đầu đáp: “Đẹp.”
Chị dâu là người phụ nữ đẹp nhất mà tôi từng thấy.
Nghe thấy tôi khen chị dâu đẹp, nụ cười của bà mối lại càng rộng ra thêm, miệng như muốn kéo dài đến tận mang tai rồi vậy.
“Đẹp thì có đẹp, nhưng đáng tiếc, người đang sống sờ sờ đấy lại bị bóp cổ chết.”
Tôi không biết bản thân là bị biểu cảm của bà mối doạ sợ hay bị lời nói của bà ấy doạ sợ, tôi run rẩy nói: “Bà nói cái gì, rõ ràng là ngã chết mà?”
Nói đến đây, tôi chợt nhớ đến vết bầm xanh tím trên cổ chị dâu.
Lẽ nào, chị dâu thật sự bị người ta bóp cổ chết?
“Nhóc con, chị dâu của cậu thật là mệnh khổ.”
“Sau khi tốt nghiệp đại học cô ấy bị lừa lên núi và bán cho một tên đồ tể.”
“Thế nhưng chị dâu của cậu không chịu chấp nhận số phận, lúc tên đồ tể muốn giở trò đồi bại với cô ấy, cô ấy đã dùng một cây kéo đâm vào người hắn.”
“Tên đồ tể trong lúc tức giận đã bóp chết cô ấy, chị dâu cậu chết rồi cũng không được yên ổn. Bị người ta bán cho anh cậu kết âm hôn, lúc còn sống bị bán, chết đi rồi cũng vẫn bị bán đi.”
Tôi sợ hãi không ngừng run rẩy hỏi: “Làm sao….làm sao bà lại biết?”
Bà mối đứng dậy nở nụ cười đáng sợ, chầm chậm tiến đến gần tôi.
“Sao ta lại có thể không biết chứ?”
Vừa nãy tôi cứ luôn cảm thấy dáng đi của bà mối có chút kì lạ, nhưng lại không nói được kì lạ ở chỗ nào.
Bây giờ tôi có thể nhìn rõ, bà ta luôn nhón chân mà đi.
Tôi sợ hãi cuộn người trên giường.
Bà mối bước từng bước tiến lại gần tôi, lớp da trên mặt bong ra từng mảng lớn.
Lộ ra một khuôn mặt hoàn toàn khác, đó là khuôn mặt của chị dâu tôi.
Trên mặt chị dâu rơi xuống những giọt nước mắt bằng máu: “Là chính bản thân ta đã trải qua, sao ta lại không biết được?”
“Thậm chí, lúc ta được đưa đến đây vẫn còn lại một hơi thở, nhưng mẹ cậu và bà mối vẫn thản nhiên bóp chết ta.”
Tôi đột nhiên nhớ ra, hôm chôn cất anh tôi, bà mối và mẹ ở trong phòng thay đồ cho chị dâu rất lâu, hơn nữa lúc bước ra sắc mặt của bọn họ rất tệ.
Hoá ra….bọn họ phát hiện ra chị dâu chưa chết, nên đã bóp cổ chị ấy đến chết.
Tôi cuộn người trên giường, lắp bắp nói: “Chị chị dâu, em không có hại chị, chị tha cho em đi.”
Chị dâu tức giận gào lên: “Vậy thì ta đã hại ai?”
Chị dâu nhìn tôi cười, nụ cười càng lúc càng quái dị: “Sinh vào giờ âm, tháng âm, năm âm, dùng làm vật chứa thì tốt biết mấy.”
“Chẳng trách Thất Công lại tốn nhiều tâm sức như vậy, chỉ là không ngờ lại bị ta nhân lúc rắn vây quanh thôn mà lẻn được vào đây.”
Những lời chị dâu nói tôi nghe không hiểu, chỉ biết huơ tay loạn xạ, ra sức ngăn chị dâu đến gần.
Trong cơn hoảng loạn, tôi vô tình chạm phải chuỗi hạt mà mình đã giữ lại dưới gối sáng nay.
Tôi không kịp nghĩ gì lập tức chộp lấy nó ném vào người chị dâu.
“Aaaaa”
Đột nhiên tôi nghe thấy một tiếng hét thê lương không gì sánh được vang vọng thấu trời.
Đợi đến lúc tôi mở mắt ra lần nữa, chị dâu đã biến mất rồi.
Tôi khó nhọc thở lấy thở để, phải mất một lúc mới bình tĩnh lại được.
Tôi trèo xuống giường, nhặt chuỗi hạt lên, chuỗi hạt ban đầu vẫn còn trơn láng nhẵn nhụi, bây giờ ở giữa đã có một vết nứt.
Vừa nãy là chuỗi hạt này đã cứu tôi.
Thế nhưng không phải Thất Công đã nói, hoà thượng để lại chuỗi hạt này vì muốn hại tôi sao?
Tôi lại nhớ đến những lời vừa nãy chị dâu nói, Thất Công tốn nhiều tâm sức như vậy, còn có lời hoà thượng bảo tôi không được tin bất cứ ai.
Một chuỗi những sự việc liên tiếp xảy ra, đây là lần đầu tiên tôi nảy sinh lòng hoài nghi đối với những điều mà Thất Công đã nói.
11.
Buổi tối lúc sắp thắp hương, tôi đã bắt đầu do dự.
Cuối cùng, tôi vẫn không thắp hương mà Thất Công đã đưa cho mình.
Lúc tôi đang nằm trên giường suy nghĩ lung tung, mẹ đẩy cửa phòng bước vào.
Mẹ có vẻ ủ rũ nhìn chằm chằm vào tôi, đôi mắt như rắn độc đó doạ cho tôi rùng mình sợ hãi.
“Mẹ, mẹ sao vậy?” Tôi run run hỏi bà.
Mẹ cầm lấy nén hương trên bàn, hỏi tôi: “Tại sao lại không thắp hương, tại sao con lại không thắp hương?”
Nói xong mẹ liền lấy trong túi ra một bao diêm.
“Đừng!” Tôi hét lớn muốn ngăn bà lại.
Thế nhưng đã muộn, mẹ đã lấy diêm châm vào nén hương kia.
Ánh mắt điên cuồng của mẹ cứ hướng về tôi, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn khó tả, “Bé Bân, bé Bân sắp quay lại rồi, bé Bân của ta.”
“Mẹ, mẹ đang nói gì vậy, mẹ?” Tôi nhảy xuống giường giật lấy nén hương trong tay mẹ, dập tắt nó đi.
Thế nhưng, không kịp nữa, chị dâu của tôi đã đến cửa rồi, chị ấy đang đứng trước cửa đưa ánh mắt u ám nhìn tôi.
Chị dâu cười khúc khích nói: “Đều nhờ mẹ cậu thắp hương dẫn hồn, nếu không tôi cũng không tìm thấy cậu.”
Mẹ tôi nhìn thấy chị dâu nhưng lại không hề có chút sợ hãi nào, bà lao tới chộp lấy cánh tay của chị ấy rồi nói: “Bé Bân, con là bé Bân phải không?”
“Có phải con đã quay về rồi không? Con mau nhập vào xác bé Long đi, mau sống lại đi.”
Giây phút đó tôi đã khắc phục được mọi nỗi sợ hãi, tôi tức giận kéo mẹ lại rồi nói: “Mẹ, chị ấy không phải người, không phải anh của con, mẹ mau đi đi.”
Chị dâu vẫn cười khúc khích, có điều lần này là cười với tôi, nói: “Thật đáng thương.”
“Đến giờ cậu vẫn chưa hiểu ra sao? Mẹ cậu muốn anh trai nhập vào cơ thể cậu để sống thay cậu đấy.”
“Nói cách khác, mẹ cậu muốn cậu chết, để cho anh cậu được sống.”
Tôi từ từ buông tay mẹ ra, dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn bà.
Mẹ không thích tôi, tôi vẫn luôn biết rõ điều đó, thế nhưng tôi không ngờ được rằng bà lại muốn tôi chết.
Lúc tôi còn đang thừ người, chị dâu đã vươn tay móc lấy trái tim từ trong lồng ngực của mẹ ra.
“Bà già, lúc bà bóp chết ta, nên nghĩ đến sẽ có ngày này rồi.”
Mẹ tôi đưa ánh mắt thất thần nhìn chị dâu, thế nhưng chị ấy còn bồi thêm một câu: “Con trai của bà, đã bị tôi hút sạch hồn phách từ lâu rồi, bà già.”
Mẹ tôi thở hồng hộc muốn xông lên phía trước xé nát chị dâu ra, thế nhưng lại bị chị ấy dùng một chân đạp ngã xuống đất.
Mẹ nằm trên đất thoi thóp, chỉ có thể hít vào, không thể thở ra, miệng không ngừng mấp máy nhưng lại không thể thốt ra bất kì âm thành nào.
Nhưng nhìn vào khẩu hình miệng của bà tôi có thể đoán ra, bà đang gọi Bé Bân.
12.
Cả người tôi tê dại ngã phịch xuống đất, lúc này tôi vậy mà lại không còn cảm thấy quá sợ hãi nữa.
“Chị giết tôi đi.”
Nào ngờ chị dâu chỉ cười, không tiến lên phía trước nữa: “Giết cậu? Giết cậu để làm lợi cho người khác à?”
Sau đó chị dâu lại nhìn mẹ tôi: “Bà có biết con trai bà vì sao mà chết không?”
Mẹ vốn dĩ đang nhắm nghiền mắt, nghe vậy hai mắt đột nhiên mở to trừng trừng.
“Là Thất Công cho người đâm chết con trai lớn của bà đấy.”
“Bé Long sinh vào ngày âm tháng âm năm âm, chính là vật dẫn hồn tốt nhất.”
“Thất Công đã già lắm rồi, không còn sống được bao lâu nữa, cho nên ông ấy sớm đã nhìn trúng bé Long nhà bà.”
“Có điều phúc khí của tổ tiên nhà bà quá mạnh, ông ta không thể tuỳ tiện cướp được thứ gì từ bé Long cả.”
“Bởi thế Thất Công mới cho người đâm chết bé Bân của bà, rồi lại tìm người sinh vào tháng âm năm âm là tôi cùng hợp táng với anh ta.”
“Sau đó dùng quan tài của chúng tôi trấn giữ hàng trăm con rắn dưới mồ, để phá huỷ toàn bộ vận may của nhà bà.”
Mẹ tôi nghe xong thì thở hồng hộc, muốn đứng dậy nhưng sức lực lại không đủ.
Cuối cùng bà mang theo nỗi uất hận, chết không nhắm mắt.
Vô số đả kích khiến tôi choáng váng và tê liệt, giờ phút này tôi hoàn toàn không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
“Sao chị lại biết?”
Hai mắt của chị dâu toàn là máu, “Sao ta lại biết được ư? Chính là lúc ta giết chết bà mối, bà ấy đã nói cho ta biết.”
“Nếu như không phải bà ấy nói với ta, có lẽ ta có chết cũng không biết, ngay cả việc ta bị bán đi cũng là kế hoạch của đám người Thất Công.”
“Nếu như không phải bà ta nói với ta, có lẽ ta đã cướp hết nguyên khí trong nhà cậu, phá vỡ âm khí của cậu, huỷ hoại thứ duy nhất còn sót lại có thể bảo vệ được cậu.”
“Để Thất Công ngồi không làm ngư ông đắc lợi rồi.”
13.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thất Công đã đứng ở trước cửa từ lúc nào.
Thất Công sa sầm nét mặt nói: “Thật không ngờ, vạn xà vây thôn, mặc dù đã phá được vận may của cả thôn này nhưng lại để ngươi có thể xuất hiện ở đây giữa ban ngày ban mặt.”
“Ngươi có thể giết được bà mối, ta đã đi sai một nước cờ rồi!”
Chị dâu vẫn cười khúc khích nói: “Mặc áo cưới đỏ hạ táng, hai oan hồn chết thảm, trăm con rắn kê quan tài, quả thật là một thế cờ lớn!”
“Chỉ vì cái mạng già không đáng tiền của ông, hại chết biết bao nhiêu là sinh mạng.”
Thất Công thản nhiên hừ lạnh một tiếng: “Người không vì mình, trời tru đất diệt.”
“Ta sẽ giải quyết cô trước, sau đó từ từ xử lý thằng nhóc này.”
Tóc của chị dâu đột nhiên mọc dài ra, chị ấy hét lớn một tiếng sau đó lao về phía Thất Công.
Thất Công cũng không hề tỏ ra yếu thế, hai bóng người lao vào đấu đá nhau.
Hai mắt chị dâu đỏ ngầu, rất nhanh đã chiếm thế thượng phong.
Trên cánh tay, chân và cổ của Thất Công đầy những vết cào do chị dâu gây ra.
Lúc tôi tưởng rằng Thất Công không còn trụ được nữa, ông ấy đột nhiên lấy chuỗi hạt mà tôi đã đưa cho ông từ trong túi áo ra.
Thất Công giật mạnh chuỗi hạt ném nó về phía chị dâu.
Chị dâu hét lên một tiếng rất thê thảm.
Cơ thể chị ấy dần mờ đi, hung hãng nhìn Thất Công nói: “Ta không phục.”
Thất Công phun ra một ngụm máu: “Hai oan hồn chết thảm, trăm rắn kê quan tài, quả nhiên danh bất hư truyền.”
“Nếu như không có chuỗi hạt bồ đề trăm năm này, có thể ta đã thật sự chết trong tay cô rồi.”
Ánh mắt của chị dâu tràn đầy oán hận, phẫn nộ, không cam tâm, cả cơ thể dần dần tan biến.
14.
Đợi sau khi cơ thể chị dâu hoàn toàn biến mất, Thất Công mới quay sang nhìn tôi, nở nụ cười nham hiểm.
“Bỏ đi bỏ đi, ta hạ cờ lâu như vậy, tốt xấu gì cũng đã tiêu diệt được hơn nửa phúc khí của tổ tiên nhà ngươi, còn lại một nửa cứ từ từ luyện hoá thôi.”
Nói xong, Thất Công lấy từ trong túi ra một bình hồ lô, một con quái vật cả người phủ đầy rắn bò ra khỏi bình, tôi phải nhìn kĩ mất một lúc lâu mới nhận ra con quái vật đó chính là Lưu Đại.
Ánh mắt của Lưu Đại đờ đẫn, đám rắn thi nhau bò trên người anh ta.
Hệt như một con rối, từng bước từng bước đi về phía tôi.
“Bắt lại là được, đừng làm tổn thương đến cơ thể của nó.” Thất Công ở phía sau căn dặn.
Ngay lúc tôi rơi vào tuyệt vọng, muốn chết cũng không yên với Thất Công thì ngay lúc này ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói: “A Di Đà Phật.”
Thất Công giật mình quay người lại, Lưu Đại cũng dừng bước chân.
Tôi đưa mắt nhìn kĩ hơn, hoá ra là vị hoà thượng kia.
Hoà thượng vẫn mang dáng vẻ hiền từ đó.
Ông ấy nhìn tôi cười rồi nói: “Nhóc con không tệ, vậy mà vẫn chống đỡ được đến ngày thứ ba.”
Tôi nhìn lão hoà thượng, sống mũi cay cay, hi vọng lại được thắp lên lần nữa.
Thất Công sợ hãi nhìn hoà thượng, nhưng hoà thượng không ra tay với ông ấy, chỉ bắt đầu lặng lẽ niệm kinh.
Trong tiếng niệm kinh của hoà thượng, hình bóng của Lưu Đại dần dần tan biến.
Hơi thở của Thất Công trở nên nặng nhọc, ông ấy phun ra một ngụm máu tươi rồi nói: “Đi sai một nước cờ rồi, đi sai một nước cờ rồi.”
Thất Công vừa nói vừa muốn rời khỏi, nhưng lại bị hoà thượng chặn đường.
“Ngươi hại đứa nhóc này nhà tan cửa nát, dù sao cũng phải có một lời giải thích chứ?”
Hoà thượng vẫy tay với tôi rồi nói: “Nhóc con, qua đây.”
Tôi vội chạy tới.
Hoà thượng cười hiền từ nhìn tôi, chỉ tay vào Thất Công nói: “Hắn ta hại chết anh của cậu, hại chết luôn mẹ cậu, hại cậu nhà tan cửa nát, cậu có hận hắn không? Có muốn giết hắn báo thù không?”
Tôi đưa mắt nhìn Thất Công, lắc đầu nói: “Anh trai vẫn luôn bắt nạt cháu, mẹ muốn hại chết cháu, cháu không muốn báo thù cho họ.”
Hoà thượng vẫn tiếp tục cười: “Vậy hắn ở trong thôn nói cậu là đứa trẻ ma, khiến cậu bị tất cả mọi người xa lánh, khiến người mẹ vốn dĩ nên yêu thương cậu trở nên căm ghét cậu, cậu có muốn giết hắn báo thù không?”
Nhớ lại ánh mắt ghét bỏ của mẹ, còn có những chuyện đã gặp phải từ lúc còn rất nhỏ, hai mắt tôi bắt đầu đỏ hoe.
Hoà thượng đưa cho tôi một con dao, vỗ vai tôi cười rồi nói: “Tiểu quỷ mà hắn nuôi đã được ta siêu độ rồi, hắn lại đang bị thương, cậu muốn tới thì cứ tới đi.”
Tôi cầm lấy con dao từ trong tay hoà thượng, chậm rãi bước về phía Thất Công.
Thất Công hoảng hốt nhìn hoà thượng: “Các người là kẻ xuất gia lấy từ bi làm đầu, sao có thể xúi giục người khác giết ta chứ?”
Hoà thượng chỉ cười rồi nói: “Người xuất gia coi trọng nhân quả, ngươi nợ đứa trẻ này là nhân, vậy thì phải để nó đòi lại quả của nó chứ.”
Tôi cầm con dao trong tay đâm từng nhát vào người Thất Công, mãi cho đến khi bị tôi dồn đến chân tường, ông ấy cũng không còn động đậy được nữa.
Tái bút.
Tôi nói: “Cảm ơn sư phụ.”
Đột nhiên hoà thượng nở nụ cười u ám, hoàn toàn khác với dáng vẻ từ bi bình thường, “Không cần cảm ơn ta, hiện giờ ngươi đã phạm phải giới sát sinh, cũng xem như đã phá huỷ một nửa phúc khí cuối cùng của tổ tiên nhà ngươi rồi.”
(Hết)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT