Hai giờ sáng, tôi đứng trước cửa phòng vệ sinh, bịt chặt miệng lại, toàn thân run rẩy.

Tiếng nói chuyện của đám bạn từ nhà vệ sinh vọng ra.

Bọn họ đang thảo luận việc, làm thế nào để giết tôi vào ngày mai!

1.

Tôi là Diệp Vân, vừa mới tốt nghiệp đại học xong.

Cả lớp tổ chức tiệc mừng tốt nghiệp, mọi người cùng nhau thuê một căn biệt thự rộng lớn, chuẩn bị quẩy một trận ra trò.

Đêm đầu tiên ở trong biệt thự, tôi tỉnh dậy đi vệ sinh.

Vừa bước đến trước cửa phòng, đã nghe thấy bên trong vọng đến tiếng thì thầm to nhỏ.

“Ngày mai phải ra tay rồi, mọi người đã nghĩ ra cách hay nào chưa?”

“Tớ có thể dùng dao, thế nhưng cậu ấy lại muốn thứ gì đó khiến người ta đau đớn hơn.”

“Nè, các cậu dùng thứ gì cũng được, có điều nhất định phải nhanh. Cả lớp mình đông người như vậy, nhưng phần thưởng thì chỉ có một.”

“Cuối cùng cũng đến ngày này rồi! Con nhỏ lẳng lơ Diệp Vân đó, tớ đã muốn giết nó từ lâu.”

Tôi đứng ở một góc bên ngoài nhà vệ sinh, cả người phát run.

Bọn họ đang nói đùa ư?

Theo như lời họ nói, cả lớp đều tham gia vào một hoạt động ---- ai giết tôi trước, người đó sẽ được nhận thưởng!

Tại sao chứ?

Tôi tự thấy rằng bình thường nhân duyên của mình rất tốt, trước nay cũng chưa từng đắc tội ai, tại sao mọi người lại muốn giết tôi?

Thế nhưng nghe thấy giọng điệu trong nhà vệ sinh, đặc biệt là thái độ căm hận đến tận xương tuỷ khi họ nhắc đến tôi đó, thật sự không giống như là nói đùa!

Cảm giác ớn lạnh thấu xương chạy dọc khắp cơ thể tôi, tôi đã không thể nào nghe tiếp được nữa, buộc phải vội vàng rời khỏi.

Tôi kiễng chân, muốn quay về phòng lấy điện thoại bỏ chạy.

Từ nhà vệ sinh đến phòng tôi cũng chỉ cách có mấy bước.

Thế nhưng bây giờ, dù chỉ là một bước tôi cũng không bước nổi.

Bởi vì lúc tôi vừa quay đầu lại, tôi đã loáng thoáng nhìn thấy ở phía cuối hành lang có một bóng người mờ ảo.

Tôi không nhìn rõ được đó là ai, nhưng tôi có cảm giác da đầu mình tê rần---

Người đó, đang nhìn tôi.

2.

Bây giờ là hai giờ sáng, đa phần mọi người đều đã đi ngủ.

Cái bóng đó đứng bất động ở ngay lối cầu thang, là đang làm gì?

Tôi nhìn nó một cách thận trọng và sợ hãi, cả người không dám nhúc nhích.

Mọi thứ xảy ra trong tối nay dường như đều khiến người ta khó mà hiểu nổi.

Đột nhiên, tôi phát hiện không gian bỗng trở nên yên tĩnh hẳn.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, nhà vệ sinh phía sau lưng tôi không còn tiếng động nữa.

Bàn bạc xong cả rồi ư?

Vậy có nghĩa là….bọn họ sắp ra đây rồi!

Tôi vô cùng lo lắng.

Nếu lúc này bị người bên trong phát hiện ra, e là kiếp này khó tránh.

Không lo được nhiều như vậy nữa, tôi bắt đầu nhanh chân bước về phòng mình.

Tôi cố hết sức không để phát ra tiếng động, thầm cầu nguyện đừng để người trong nhà vệ sinh phát hiện ra mình, cùng lúc đó mắt tôi vẫn dán chặt vào bóng đen ở phía hành lang kia.

Trực giác nói với tôi, bóng đen đó còn đáng sợ hơn đám bạn học ở phía sau lưng tôi.

Ba bước, hai bước, một bước….

Cuối cùng! Tôi cũng chộp được tay nắm cửa phòng.

Đồng thời, bóng đen đó cử động rồi.

Nó đột nhiên bò ở dưới đất, tứ chi chống đỡ cả cơ thể, bò về phía tôi trong tư thế rất quỷ dị.

Không, thay vì nói bò không bằng nói nó đang phóng nhanh về phía tôi thì đúng hơn.

Tốc độ đó thật sự rất nhanh! Quả thực không hề giống người một chút nào!

Tôi vô cùng sợ hãi, hai tay không ngừng vặn nắm cửa, muốn chạy vào phòng thật nhanh.

Có điều cánh cửa này lại không cách nào mở ra được, hệt như đã bị người nào đó khoá trái rồi vậy.

Ban nãy, lúc tôi ra khỏi cửa không hề khoá nó.

Sau vài giây, bóng đen đó đã đến trước mặt tôi.

Tôi có thể nhìn thấy gương mặt thật của người đó.

Vậy mà lại là Đinh Cốc Hà.

Đinh Cốc Hà là chàng trai mà tôi thầm mến, ban đầu tôi vốn định nhân buổi tiệc tốt nghiệp này tỏ tình với cậu ấy.

Thế nhưng lúc nãy khi cậu ấy bò trên đất, hoàn toàn mất đi dáng vẻ của một con người.

Hai tay hai chân của cậu ấy đều bị biến dạng, phần xương bên trong lòi ra đâm thủng lớp da, máu tươi tuôn không ngừng.

Nhưng cậu ấy lại như không cảm nhận được chút đau đớn nào, cổ ngoẹo sang 90 độ, đầu ngẩng lên, nhìn tôi với vẻ mặt vô cảm.

Không, đó không phải là Đinh Cốc Hà.

Đó là một con quái vật có khuôn mặt của Đinh Cốc Hà.

“Aaaaa”!!!

Tôi hét toáng lên rồi bất tỉnh.

3.

“Aaaaa”!!!

Tôi hét lên thất thanh sau đó mở hai mắt ra rồi đột ngột ngồi bật dậy, sợ hãi nhìn xung quanh.

Không có quái vật, cũng không có nhà vệ sinh.

Tôi đang ngồi trên giường trong phòng mình.

Nhìn vào màn hình điện thoại, đã là tám giờ sáng.

Lẽ nào vừa nãy đều là mơ?

“Cộc cộc cộc”

“Diệp Vân, cậu không có chuyện gì chứ?”

Những tiếng gõ cửa vang lên liên hồi, dường như các bạn ở phòng khác đều bị tiếng hét của tôi doạ cho sợ hãi.

“Không có gì, không có gì…” Tôi quay ra cửa đáp lời.

“Không sao là tốt, cậu mau đến phòng khách đi, hôm nay trời mưa không thể ra ngoài được, chúng ta cùng nhau chơi trò chơi nhé.”

Tiếng bước chân ngoài cửa xa dần xa dần.

Tôi lắc đầu mấy cái, cố gắng để bản thân tỉnh táo hơn một chút.

Cơn ác mộng đó quá chân thật, có điều sau khi tỉnh dậy nghĩ kĩ lại, chung quy vẫn không có lý nào lại như vậy được.

Cả lớp hợp nhau lên kế hoạch giết tôi? Sao có thể chứ?

Tôi bước xuống giường, sửa soạn lại một chút, sau đó đi xuống phòng khách tầng một.

Lúc tôi xuống lầu, hầu hết mọi người đều đang ở phòng khách ăn sáng.

Tôi đã nhìn thấy Đinh Cốc Hà.

Cậu ấy ngồi ở một góc trong phòng nhìn chằm chằm tất cả mọi người, ánh mắt vô cùng kì quái, không biết đang nghĩ những gì.

Nhớ đến bộ dạng đáng sợ của cậu ấy trong giấc mơ hôm qua, trái tim tôi khẽ run rẩy.

Nỗi kinh hoàng đó chân thật đến độ bây giờ nhìn thấy dáng vẻ bình thường của cậu ấy tôi còn cảm thấy có chút kì lạ.

Tôi ngẫm nghĩ một lát, sau đó bước tới trước: “Đinh Cốc Hà, cậu….”

Chưa đợi tôi kịp nói xong, Đinh Cốc Hà đột nhiên kéo lấy tay tôi.

Cậu ấy dẫn tôi đi khỏi đám người trong phòng khách, đến một góc khuất dưới chân cầu thang.

4.

Thấy xung quanh không có ai, Đinh Cốc Hà mới lên tiếng: “Tìm tớ có chuyện gì sao?”

Ngập ngừng một chốc, tôi cũng kể lại cho cậu ấy nghe về cơn ác mộng ngày hôm qua của mình.

Đinh Cốc Hà nghe xong chẳng những không cười nhạo tôi, mà còn nghiêm túc nghĩ ngợi một lúc rồi an ủi tôi: “Nghe thì vẫn thấy rất đáng sợ, có điều cậu đừng quá để tâm, chẳng phải tớ vẫn yên ổn bình thường đây sao? Chỉ là một giấc mơ thôi, sẽ không có ai giết cậu đâu.”

Tôi gật đầu, sau đó thình lình hỏi một câu: “Cậu có chuyện gì muốn nói với tớ không?”

Đinh Cốc Hà sững người, dường như không ngờ đến tôi sẽ hỏi như vậy.

Im lặng vài giây, cậu ấy thở dài nói: “Không có gì, chúng ta đi ăn sáng thôi.”

Nói xong liền quay lưng rời đi.

Tim tôi khẽ chùng xuống.

Tôi rất thích cậu ấy, nhưng tôi không phải là một cô gái nhỏ bị tình yêu làm cho mụ mị đầu óc.

Biểu hiện kỳ lạ của cậu ấy ở phòng khách, cộng với việc trước tiên cậu ấy làm là kéo tôi đến một góc vắng người, cho thấy cậu ấy đang che giấu chuyện gì đó.

Cậu ấy cũng không có chút gì ngạc nhiên khi nghe thấy giấc mơ của tôi, còn nghiêm túc an ủi tôi, cho thấy cậu ấy sớm đã dự liệu được những lời tôi nói.

Đinh Cốc Hà có vấn đề.

Lúc tôi đang định chạy lên hỏi tiếp, bỗng Đinh Cốc Hà đột ngột quay người lại, cậu ấy ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, ánh mắt tràn ngập oán hận.

Đó chỉ là việc xảy ra trong một khoảnh khắc.

Tôi còn chưa kịp nhìn theo tầm mắt của cậu ấy, một con dao từ trên trần đã sượt qua mũi tôi rồi cắm thẳng xuống sàn nhà.

Tôi cảm thấy mũi mình chợt lạnh, bèn đưa tay ra chạm vào, không có vết thương nào.

Có lẽ chỉ là thân dao sượt qua chóp mũi.

Sau khi ngẩn người khoảng ba giây, tôi mới nhìn xuống con dao đang cắm thẳng dưới đất, bắt đầu sợ hãi đến hoảng loạn.

Nếu như vừa nãy Đinh Cốc Hà không quay đầu lại, tôi đuổi theo cậu ấy thêm một bước nữa, vậy thì bây giờ con dao đó đã cắm trên đỉnh đầu của tôi rồi.

Lẽ nào có người thật sự muốn giết tôi?

5.

“A, xin lỗi xin lỗi, không có ai bị thương chứ?”

Ba bạn nữ trong lớp từ trên cầu thang chạy xuống, xuất hiện trước mặt tôi và Đinh Cốc Hà.

Một người trong số họ cầm mâm bánh mì trên tay, vẻ mặt áy náy: “Doạ chết tôi rồi, các cậu không sao chứ, bọn tôi vừa mới đi cắt bánh mì cho mọi người, lúc xuống lầu không cẩn thận làm rơi con dao…”

Trong căn biệt thự này có rất nhiều lối đi lên tầng hai, nơi mà tôi nói chuyện với Đinh Cốc Hà chính là nơi ít người lui tới nhất.

Nếu như ba người họ muốn đem bánh mì xuống cho mọi người, hoàn toàn không cần phải đi lối cầu thang này.

Tôi nhìn chằm chằm vào ba cô gái, cố gắng tìm ra sơ hở nào đó trên gương mặt của họ.

Thấy tôi không nói gì, mấy cô gái cứ cúi đầu xin lỗi, mặt đầy vẻ áy náy.

Không tìm thấy chứng cứ, cũng không nhìn ra bất cứ sơ hở nào, tôi chỉ đành miễn cưỡng tha thứ cho họ.

Thế nhưng thời điểm con dao rơi xuống lại quá trùng hợp, thật sự khiến người ta không thể không nghĩ nhiều…

Còn Đinh Cốc Hà nữa, rốt cuộc cậu ấy đang che giấu điều gì?

Tôi nhìn Đinh Cốc Hà, nhưng cậu ấy không hề nhìn tôi mà lại đang dõi mắt theo bóng dáng đang dần rời đi của ba cô gái kia, cũng không biết là đang nghĩ gì.

6.

Lúc chúng tôi quay về phòng khách, mọi người đã ăn sáng gần xong cả rồi.

Bỗng nhiên, một tiếng sấm vang ầm trên bầu trời.

Vài giây sau, mưa xối xả trút xuống.

Trước nay tôi chưa bao giờ chứng kiến một trận mưa trút nhanh và đáng sợ đến vậy.

Nhìn cảnh sắc bên ngoài qua ô cửa sổ bằng kính sát sàn trong phòng khách, dường như tất cả mọi thứ đều đang bị nước mưa làm cho lu mờ.

“Dự báo thời tiết nói sẽ có mưa, quả nhiên là thật,…Nếu đã không thể ra ngoài chơi, vậy chúng ta ở trong này chơi trốn tìm đi.”

Trong đám đông không biết ai là người đưa ra đề nghị này, nhưng nó đã nhận được sự tán thành của tất cả mọi người.

Rất nhanh, trò chơi bắt đầu.

Ngay khi “quỷ” mở miệng đếm ngược, mọi người đều chạy ào đến những ngóc ngách khác nhau trong biệt thự.

Đinh Cốc Hà và tôi đều là những kẻ đi trốn, cậu ấy lập tức chạy ngay đến chỗ hành lang, tôi cũng theo sát phía sau.

Cho đến giờ tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, điều duy nhất tôi có thể làm chính là tiếp cận Đinh Cốc Hà.

Tôi cần phải biết cậu ấy đang che giấu điều gì, hơn nữa trực giác nói cho tôi biết, cậu ấy sẽ không hại tôi.

Căn biệt thự này rất lớn, dù chỉ là một tầng cũng có rất nhiều phòng, Đinh Cốc Hà rẽ tới rẽ lui, người phía sau chúng tôi càng lúc càng ít, mọi người đều đã tìm được chỗ thích hợp để trốn.

Rốt cuộc cậu ấy muốn trốn đi đâu?

Tôi vừa đi theo, vừa lẩm nhẩm đoán trong đầu.

Ai biết được, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Lúc đi ngang qua nhà bếp, tôi chợt cảm thấy có một lực đẩy rất lớn từ phần hông phía sau người mình, điều này khiến tôi lập tức bị mất thăng bằng và ngã nhào vào trong bếp.

Tôi cố nén cơn đau từ từ bò dậy, nhưng những gì tôi nhìn thấy lại là cánh cửa nhà bếp đang từ từ bị đóng lại.

“Két!”

Cửa bị khoá rồi!

“Xì~”

Cùng lúc đó, không biết ở một góc nào đó trong bếp đang phát ra âm thanh rất kì quái, mũi tôi cũng ngửi thấy một mùi cực kì khó chịu.

Ngẩn ra một lúc, tôi mới nhận thức được mình đang rơi vào nguy hiểm rồi ---- Rò rỉ khí gas!!!

Tôi lập tức đứng dậy chạy đến chỗ cửa sổ, phát hiện cửa sổ đã bị rào lại bằng hàng rào chống trộm, không thể thoát ra ngoài.

Tôi thử mở cửa thông gió, nhưng nó không hề di chuyển dù chỉ một chút, dường như đã bị khoá chặt rồi.

Tôi quay lại, muốn tìm chỗ đang bị rò rỉ hoặc là công tắc.

Thế nhưng nhà bếp quá rộng lại quá xa lạ với tôi, tìm một lúc lâu cũng không tìm thấy.

Không còn cách nào khác, tôi đành chạy đến cửa lớn thử mở nó ra.

Quả nhiên, cửa đã bị khoá từ bên ngoài.

Tôi chỉ có thể vừa đập cửa, vừa hét lớn kêu cứu.

Rất nhanh, khí gas trong phòng dần toả ra nồng nặc, tôi cũng từ từ mất đi ý thức.

7.

“Diệp Vân, cậu sao rồi, Diệp Vân?”

Không biết đã qua bao lâu, tôi mới tỉnh lại sau cơn hôn mê, đang nằm trên sàn ngay chỗ cửa bếp.

Đinh Cốc Hà quỳ ở bên cạnh, vừa lay người tôi vừa không ngừng gọi tên tôi.

Tôi mở mắt ra, các bạn học đều đang vây bên cạnh, lo lắng nhìn tôi.

Nhưng tôi biết, bọn họ không đáng tin!

Dao, khí gas…

Thật sự có người muốn giết tôi!

Thấy tôi tỉnh lại, Đinh Cốc Hà vội hỏi: “Cậu sao rồi?”

“Tớ không sao, cậu đưa tới về phòng nghỉ ngơi một lát là được rồi.” Tôi nói một cách yếu ớt.

“Được, được.” Thấy tôi không sao, mặt của Đinh Cốc Hà lộ rõ vẻ vui mừng, sau đó cậu ấy bế tôi quay trở về phòng.

Trực giác và lý trí đều nói cho tôi biết, mặc dù Đinh Cốc Hà đang che giấu gì đó, nhưng dường như cậu ấy vẫn thật sự quan tâm đến tôi, và là người duy nhất mà tôi có thể tin tưởng lúc này.

Trên đường về phòng cậu ấy nói với tôi, cậu ấy nghe thấy tiếng kêu cứu và tiếng đập cửa, sau khi mở cửa ra liền nhìn thấy tôi đang nằm trên sàn.

“Tớ đi lấy chút đồ ăn cho cậu, cậu vẫn chưa ăn gì mà.” Sau khi đặt tôi xuống giường, Đinh Cốc Hà quay người định rời đi.

Tôi vội gọi cậu ấy lại: “Đợi đã…nếu bên ngoài có các bạn học khác, cậu cứ nói với họ là tớ đã ngủ rồi, không muốn có ai đến quấy rầy.”

Đinh Cốc Hà nhìn tôi một lúc rồi nói: “Được.”

Nhìn Đinh Cốc Hà rời đi, mí mắt của tôi cũng dần nặng trĩu.

Có lẽ là di chứng của việc ngộ độc khí gas, tôi bắt đầu rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê…

Mãi cho đến khi có người bước vào phòng.

8.

“Cạch!”

Tiếng xoay nắm cửa đưa ý thức của tôi trở về thực tại.

Đinh Cốc Hà quay lại ư?

Tôi quay đầu, nhìn về phía cửa.

Không biết do sắc trời đã tối, hay do mưa tuôn xối xả mà cả căn phòng tối om, mờ mờ ảo ảo, không nhìn rõ gì cả.

Cửa mở ra, một bóng người uyển chuyển bước vào.

Không phải Đinh Cốc Hà!

Tim tôi chợt giật thót.

“Diệp Vân, cậu thế nào rồi…?”

Giọng nói quen thuộc từ cửa phòng vọng lại khiến trái tim thấp thỏm lo sợ của tôi dần thả lỏng.

Hoá ra là Lưu Mạn.

Lưu Mạn là bạn thân nhất đời này của tôi, suốt bốn năm đại học chúng tôi vẫn luôn như hình với bóng không hề tách rời.

Chúng tôi vẫn thường nói đùa, nếu như kiếp sau đối phương đầu thai làm con trai, vậy thì cứ cưới nhau là xong.

“Vẫn ổn, sao cậu lại đến đây?” Tôi chống tay trên giường rồi bật người ngồi dậy.

Lưu Mạn không trả lời, mà chỉ xoay người nhẹ nhàng đóng cửa lại.

“Cạch!”

Cô ấy khoá cửa rồi.

9.

Tim tôi lại giật thót lần nữa.

Vừa nãy tôi bảo Đinh Cốc Hà nói với mọi người đừng vào phòng làm phiền tôi, chính là để làm một cuộc “sàng lọc.”

Nghe Đinh Cốc Hà nói xong, nhất định sẽ không có ai nhẫn tâm đến quấy rầy một bạn học yếu đuối vừa mới bị ngộ độc khí gas như tôi.

Nhưng nếu vẫn có người cố ý đến, vậy thì chắc chắn họ có ý đồ riêng.

Lưu Mạn là bạn thân nhất của tôi, tôi không muốn nghi ngờ cô ấy.

Thế nhưng cô ấy không những đến, mà còn khoá cửa lại.

Tôi chầm chậm với tay tới chiếc đàn bàn trên đầu giường….

Lưu Mạn khoá cửa xong, cũng chậm rãi đi về phía tôi.

Tôi ấn bật công tắc, sau đó nắm chặt cây đèn trong tay, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

Có điều, dưới ánh sáng của đèn bàn, tôi nhìn thấy nét mặt của Lưu Mạn rất căng thẳng, cô ấy còn lấy ngón trỏ đặt lên môi.

“Diệp Vân, cậu đừng lên tiếng, có người muốn giết cậu!” Lưu Mạn thì thầm với tôi.

Tôi sững người.

Lưu Mạn đi đến bên giường, nắm lấy tay tôi nói: “Là Đinh Cốc Hà, Đinh Cốc Hà có vấn đề.”

10.

“Ý cậu là sao?” Tôi thấp giọng hỏi.

Lưu Mạn nói ra những lo lắng của cậu ấy: “Sáng sớm hôm nay tớ nghe mấy chị em nói nhìn thấy Đinh Cốc Hà lén lút trước cửa phòng cậu, không biết đang làm gì.”

“Bọn họ cố ý nói lớn tiếng, Đinh Cốc Hà nghe xong liền rời khỏi, lúc đó cậu vừa tỉnh dậy, nên bọn họ mới nhân tiện mời cậu xuống ăn sáng đấy.”

“Còn nữa, trước khi chơi trò trốn tìm, tớ tận mắt nhìn thấy Đinh Cốc Hà lén đi vào nhà bếp, sau đó mọi người phát hiện ra cậu ngất xỉu trong bếp.”

“Cậu ta nhất định có vấn đề, nói không chừng vụ rò rỉ khí gas cũng nằm trong kế hoạch của cậu ta.”

Tôi hốt hoảng giật mình.

Bây giờ nghĩ lại, Đinh Cốc Hà quả thật có chút kỳ lạ.

Trước đây cậu ấy kéo tôi đến một góc cầu thang vắng người, sau đó cậu ấy vừa ngẩng đầu lên, con dao liền rơi xuống.

Nhất định cậu ấy đã nhìn thấy gì đó, nhưng tại sao lại không nói với tôi?

Mà sao lại trùng hợp như vậy nhỉ, có người biết tôi và Đinh Cốc Hà sẽ đứng ở góc đó nói chuyện ư?

Trừ phi Đinh Cốc Hà và họ là cùng một bọn.

Theo cách nói của Lưu Mạn, chuyện xảy ra trong nhà bếp e cũng là kế hoạch của Đinh Cốc Hà.

Lẽ nào tôi tin lầm người rồi?

11.

“Cốc cốc cốc”

Tiếng gõ cửa vang liên hồi.

“Diệp Vân, tớ lấy cho cậu chút đồ ăn này, sao lại khoá cửa rồi?” Ngoài cửa truyền đến tiếng của Đinh Cốc Hà.

Tôi đưa mắt nhìn Lưu Mạn, cô ấy mím môi rồi lắc đầu.

“Không cần đâu, tớ không muốn ăn, cậu quay về đi, cảm ơn.” Tôi nói với ra ngoài cửa.

Không khí yên lặng vài giây, sau đó Đinh Cốc Hà trầm giọng nói: “Diệp Vân, Lưu Mạn đang ở bên cạnh cậu, đúng không?”

Sao cậu ấy lại biết?

Giọng của Đinh Cốc Hà bắt đầu lớn dần: “Diệp Vân, tránh xa Lưu Mạn ra một chút, cậu ấy có vấn đề! Vụ con dao rơi từ trên tầng xuống, là do cậu ấy xúi giục những người khác làm đấy!”

12.

Tôi ngây người nhìn Lưu Mạn, cô ấy lại lắc đầu nguầy nguậy.

“Cậu có gì chứng minh không?” Tôi hướng ra cửa rồi hỏi, mắt vẫn dán chặt vào Lưu Mạn.

Đinh Cốc Hà có chút lo lắng: “Không có, thế nhưng lúc bọn họ bàn bạc với nhau, chính tai tớ đã nghe thấy, tớ vốn cho rằng chỉ là nói đùa mà thôi, ai ngờ bọn họ lại làm thật!”

“Nếu thật sự là vậy, sau khi chuyện xảy ra sao cậu lại không trực tiếp vạch trần tôi? Tại sao đến bây giờ mới nói với Diệp Vân?” Cuối cùng Lưu Mạn cũng nhịn không được nữa, hét lớn về phía cửa.

「……」

Bên ngoài không có tiếng trả lời.

Nhất thời, tất cả mọi người đều chìm vào im lặng.

Tôi chầm chậm vùng tay ra khỏi Lưu Mạn, nhích xa ra cô ấy một chút.

Trước tình hình hiện tại, cả hai người này tôi đều không tin tưởng được ai.

Thấy ánh mắt hoài nghi của tôi, Lưu Mạn vô cùng sốt ruột: “Tớ biết hiện giờ cậu không tin tớ, tớ cũng không chứng minh được điều gì, nhưng có một chuyện tớ vốn không muốn nói, bây giờ lại không thể không nói với cậu, cho dù cậu không tin…”

Nói đến đây, giọng của Lưu Mạn bắt đầu chậm rãi dần, trong giọng nói còn mang theo chút run rẩy: “Đinh Cốc Hà cậu ta…..cậu ta không phải là người, lúc tớ nhìn thấy cậu ta trong bếp, cậu ta hệt như một con nhện vậy, tay chân chống dưới mặt đất, lưng hướng lên trời….”

Mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra khắp người tôi.

Đó chẳng phải là bộ dạng của Đinh Cốc Hà trong giấc mơ của tôi sao?

Giấc mơ đó, tôi chỉ từng kể với Đinh Cốc Hà, với quan hệ giữa cậu ấy và Lưu Mạn, tuyệt đối sẽ không có chuyện cậu ấy kể lại chuyện này cho Lưu Mạn nghe.

Vậy những gì mà Lưu Mạn nói và giấc mơ của tôi, là thật ư?

Đinh Cốc Hà là quái vật?

“Rầm rầm rầm!”

Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa rất mạnh, thậm chí đang ngồi trên giường tôi vẫn cảm nhận được mặt đất có hơi rung chuyển.

“Mở cửa!!!” Tiếng hét của Đinh Cốc Hà từ ngoài cửa truyền tới.

Âm thanh đó trầm khàn đáng sợ, dường như không giống tiếng động mà con người có thể phát ra được.

Bởi vì đã bị vạch trần cho nên cậu ấy muốn trực tiếp ra tay luôn ư?

Nghĩ đến bộ dạng của Đinh Cốc Hà trong giấc mơ hôm qua, tôi không khỏi run bần bật.

Lưu Mạn cũng sợ mất hồn, cô ấy tiến sát lại chỗ tôi, nắm chặt lấy tay tôi.

Dưới sự sợ hãi tột độ ấy, một giây trôi qua đối với chúng tôi tựa như một năm.

May mà cuối cùng Đinh Cốc Hà cũng không xông vào, mấy phút sau tiếng đập cửa đã biến mất.

Cậu ấy rời đi rồi sao?

“Ting”

Tôi nhận được một tin nhắn trên điện thoại: “Người ngoài cửa không phải tớ! Đừng tin bất cứ câu nào bọn họ nói, tất cả đều là kế hoạch của Lưu Mạn!”

Người gửi, là Đinh Cốc Hà.

(Còn tiếp)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play