Tôi bảo Tiểu Dư đến quán rượu Đức Hưng lần nữa, đưa quản lý Lưu và tên đầu bếp kia về cục cảnh sát uống trà.
Chẳng ngờ, quản lý Lưu nói đầu bếp đã bị sa thải rồi, không biết giờ anh ta đang ở đâu.
Trong phòng thẩm vấn, quản lý Lưu cứ đưa mắt nhìn xuống mũi chân, di di nó trên sàn, tôi rít một hơi thuốc thật mạnh, tia lửa nhanh chóng lan đến phần đầu của điếu thuốc, tôi dùng lực ấn tàn thuốc đang được bao bọc bởi ánh lửa xuống góc bàn.
“Nghe nói, quản lý Lưu đã thu dọn xong hành lý rồi à?”
Tiểu Dư nói nếu đến muộn chút nữa thì tên này đã bỏ chạy mất rồi.
Quản lý Lưu lau mồ hôi trên trán, gượng cười đáp: “Mẹ tôi bệnh nặng, tôi định về quê thăm bà ấy.”
Trực giác nói cho tôi biết, ông ta có gì đó mờ ám.
“Quản lý Lưu chúng ta đừng quanh co nữa. Tiếp sau đây, mỗi một câu nói của ông tốt nhất nên là lời thật.” Tôi cầm roi da quất lên mặt bàn.
Quản lý Lưu gật đầu, mồ hôi vừa mới lau giờ lại túa ra.
“Quản lý Lưu, tối hôm đó, vị khách mời thứ hai của Bồ Hải Sơn rốt cuộc có đến hay không?”
“Không nhìn thấy, thám trưởng Thẩm, đây hoàn toàn là sự thật. Giữa giờ có một người trẻ tuổi lên lầu, hình như nói là vị khách kia có việc quan trọng không đi được, lúc đó ông chủ Bồ vẫn còn rất vui vẻ.”
Quản lý Lưu thật sự không biết người thứ ba đó là ai, hay là có nguyên nhân nào khác không dám khai ra kẻ đó? Rốt cuộc vị khách này là đối tác làm ăn của Bồ Hải Sơn hay là kẻ tình nghi giết người thợ cắt cỏ?
Điểm này, về sau tôi sẽ tìm cách kiểm chứng.
Tiếp theo còn có một vấn đề.
“Quản lý Lưu, thịt nha nha hấp là món gì?”
Tôi chỉ vào tên một món ăn trong thực đơn hỏi.
Quản lý Lưu cười mỉa nói: “Thám trưởng Thẩm, món này một tháng trước ngài đã ăn ở quán chúng tôi rồi mà.”
Thật vậy, một tháng trước lão Nguỵ đã kéo tôi đi đến một bữa tiệc, hình như là tiệc do Bồ Hải Sơn tổ chức, nói là món mới của quán rượu Đức Hưng vừa được ra mắt, cả Thượng Hải chỉ có duy nhất một tiệm bán, mời các vị lãnh đạo đến thưởng thức.
Tôi có ấn tượng rất sâu sắc với món thịt nha nha này, ăn vào mềm tan trong miệng, còn có vị thanh ngọt. Tôi tự nhận mình đã ăn qua vô số loại thịt, nhưng chưa từng ăn được miếng thịt nào ngon như vậy, cho nên tôi đã không kiềm được mà gắp thêm mấy miếng.
Lúc đó tôi đã hỏi phục vụ đây là món thịt gì, tên đó cười hớn hở nói: “Thịt nha nha.”
Những người có mặt trong bữa tiệc này đều là kẻ quyền thế có thân phận và địa vị, cho dù không biết tên món ăn, cũng sẽ không hỏi nhiều, lỡ như để lộ ra việc mình kém hiểu biết, vậy thì sẽ rất mất mặt.
Tôi chỉ mới hỏi tên món ăn vậy mà đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, cho nên cũng không tiện hỏi thêm nữa.
“Ngứa đòn ha ha, tôi hỏi là dùng thứ gì để làm, nguyên liệu đó. Đừng lấy thịt tê tê ra để lừa tôi, nói thật đi.” Tôi cao giọng.
“Thám trưởng Thẩm thật sự muốn biết?” Quản lý Lưu ngập ngừng, ra vẻ thần thần bí bí.
“Lẽ nào là thịt rồng ư?” Tôi cười giễu.
Gian thương, cũng không phải ông đây chưa từng gặp qua.
“Thịt nha nha, chính là nha nha trong nha nha bi bô tập nói.”
“Là ý gì?” Sau lưng tôi chợt đổ mồ hôi lạnh.
“Thám trưởng Thẩm, đã từng nghe qua gỏi người chưa?”
“Người gì?” Cơ mặt tôi bỗng co rút lại.
“Chính là trong mấy năm đại hoạ, những gia đình giàu có sẽ nuôi người trong nhà giống như nuôi gà vịt rồi giết để đãi khách. Thông thường thì đều là thịt phụ nữ và trẻ con, chất thịt tươi mềm, cảm giác so với đàn ông…..”
Khỏi cần nói, những món còn lại như Đồng Tử Bái Phật, Xích Tử Chi Tâm (Tim trẻ sơ sinh), Tam Chỉ Bất Lão Thang (Canh ba món giúp trẻ hoá), đều được làm từ nguyên liệu gì.
Tôi “ồ” một tiếng, hận không thể nôn ra máu, lập tức rút súng lục ở thắt lưng ra, lên nòng, đưa chân đá văng cái ghế đẩu sang một bên, bước tới bên cạnh quản lý Lưu, chĩa súng vào đầu ông ta.
“Ông đây phải đập chết cái lũ súc vật máu lạnh các người.”
Ánh sáng sắc lạnh từ họng súng phản chiếu đôi mắt đỏ xồng xộc của tôi.
Quản lý Lưu sợ đến mức bên dưới đũng quần đã ướt thành một mảng, cả người mềm nhũn như bùn rơi bịch xuống đất.
“Thám, thám trưởng Thẩm, không liên quan tới tôi. Đều, đều là chủ ý của ông chủ Bồ và phó chỉ huy Trương….”
Cảnh vệ ngoài cửa nghe thấy tiếng động liền xông vào, lo lắng kéo tôi ra.
“Sếp Thẩm, bình tĩnh, bình tĩnh, đối với loại người này không đáng đâu, không đáng đâu.”
Chẳng trách, quán rượu Đức Hưng, nhà của Bồ Hải Sơn và Trương Chí An đều có một cái lồng sắt cao bằng nửa người ở sau nhà bếp.
Chẳng trách, thợ cắt cỏ lại moi hết mọi thứ trong dạ dày của Bồ Hải Sơn và Trương Chí An ra, còn có tất cả thức ăn trên bàn gói lại mang đi.
Chẳng trách, hắn lại dùng cách thức tàn bạo như thế để giết chết hai tên thực khách không giàu cũng có quyền thế này.
Hoá ra là vậy, hoá ra là vậy.
- ------
Quay trở về phòng làm việc, Phương Linh đang ở đó chờ tôi.
Tôi xoa hai bên huyệt thái dương đang đau đến nhức nhói, mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế.
“Phương Linh, cô nói với cục trưởng Nguỵ, vụ án này tôi không theo nữa, bảo ông ta mời người khác đi.”
Ở khắp đất Thượng Hải này, thậm chí trong phạm vi cả nước thì tôi là một trong số ít những cảnh thám có thể dựa vào cảm nhận nhạy bén vẽ ra được chân dung hung thủ và hình dạng vũ khí. Được người trong ngành coi trọng, tặng cho một biệt hiệu gọi là “Mắt Ưng”.
Nhưng hôm nay tôi lại muốn nói rằng giết tốt lắm, mọi người nói xem có kỳ lạ không?
“Thẩm Thanh, có phải gần đây anh không uống thuốc không?” Phương Linh nhìn tôi hỏi.
“Đã uống năm năm rồi, chẳng lẽ không được thả lỏng vài ngày sao?”
“Không được.” Phương Linh kiên quyết nói.
“Tôi đã hứa với thầy sẽ trông chừng anh thật tốt. Tôi và anh, cả hai chúng ta đều không muốn khiến ông ấy thất vọng đúng không?”
Thầy mà Phương Linh nói chính là thầy của tôi ở học viện quân đội Hoàng Phố, Ngô Trĩ Huy – Ngô lão gia, thượng nghị sĩ hội đồng minh, có giao tình rất thân thiết với cha tôi. Mấy năm nay ông ấy vẫn luôn quan tâm, chăm sóc tôi như một người cha, còn đặc biệt phái Phương Linh đến bên cạnh phụ giúp công việc cho tôi, cha con ruột cũng không hơn được vậy.
(*Ngô Trĩ Huy nguyên tên là Thiếu, học danh Kỷ Linh hay Ký Linh, sau đổi tên là Kính Hằng, tự Trĩ Huy là một nhà ngôn ngữ học, nhà triết học và chính trị gia Trung Quốc.)
Tôi gật đầu phụ hoạ theo.
“Tinh thần của anh kém quá, để tôi thay anh thẩm vấn quản lý Lưu, anh nghỉ ngơi cho khoẻ đi, lát nữa quay lại hẵng nói tiếp.”
“Đây, mau uống đi.” Phương Linh lấy một viên thuốc màu trắng từ trong túi áo ra đưa cho tôi.
Tôi nhận lấy viên thuốc, bưng cốc nước lên uống một hơi hết sạch.
Thấy bóng Phương Linh đã đi xa, tôi liền nhổ viên thuốc đã ngậm dưới lưỡi ra, ném nó vào thùng rác.
Phương Linh đã quên rồi ư? Thuốc an thần không giúp ích gì được cho bệnh tình của tôi cả, gần đây thuốc cô ấy đưa cho tôi cứ luôn là loại này.
Cô gái này sao vậy nhỉ? Từ lúc tôi xin nghỉ xong quay trở lại, cứ kỳ kỳ quái quái.
Lúc tôi còn đang ở đó nghi hoặc, Tiểu Dư đã xuất hiện trước mặt với cái đầu nhễ nhại mồ hôi: “Thủ lĩnh, không bắt được đầu bếp, anh ta bỏ chạy nhanh quá.”
“Anh muốn quay về phải không? Tôi lái xe đưa anh đi.”
Tôi vỗ vai Tiểu Dư, nói muốn tự mình đi.
Ai ngờ trên đường quay về lại đột nhiên nhìn thấy Triệu Tuyền.
Khi đó trời đã chạng vạng tối, bóng dáng cậu ta khuất dần trong ánh chiều tà mênh mông, tôi theo Triệu Tuyền băng qua hai con ngõ, men theo lối bờ kè sông Hoàng Phố đi thêm nửa dặm, tới khu cư trú của dân chạy nạn từ phương Bắc đến, cả một con đường đều là nạn dân mình gầy trơ xương, áo quần rách rưới, vật vờ như những bóng ma, đang dùng ánh mắt đói khát quan sát mọi thứ như thể tất cả đều là thức ăn.
Triệu Tuyền dừng lại trước một cái lán nhỏ, đứng nhìn hai phần mộ trước mặt, bên cạnh cắm một tấm bia gỗ, trên đó viết dòng chữ “Mộ Của Cha Con Tiểu Thạch Đầu”.
Cậu ta xoay người nói với tôi: “Thẩm Thanh, cậu sẽ giúp họ đòi lại công bằng, đúng không?”
“Cậu là thợ cắt cỏ, có phải không? Người có phải là do cậu giết?” Tôi ngước mắt lên nhìn Triệu Tuyền.
Triệu Tuyền lắc đầu cười khổ: “Thẩm Thanh, cậu lại tự động xoá đi ký ức nữa rồi sao?”
“Cái gì mà xoá đi ký ức?” Đầu óc tôi trở nên trống rỗng.
Triệu Tuyền chép miệng nói: “Bỏ đi.”
“Cha của Tiểu Thạch Đầu chính là người đã đến cục cảnh sát báo án, sau đó bị đánh chết rồi ném xuống sông Hoàng Phố. Chết rồi cũng không được lập án, không có ai biểu dương chính nghĩa cho ông ấy.” Triệu Tuyền sờ vào tấm bia gỗ trên mộ nói.
Chuyện này tôi cũng có nghe nói, so với vụ án nạn dân bị đánh chết nhỏ như con kiến này, cục cảnh sát còn có những vụ án quan trọng và cấp bách hơn cần phải xử lý.
“Ông ấy từng cầu xin tôi giúp ông ấy tìm Tiểu Thạch Đầu, nhưng tôi, cuối cùng vẫn muộn một bước….”
Triệu Tuyền siết tay lại thành nắm đấm, đấm lên cái cây bên cạnh mộ, vài chiếc lá cuối cùng còn sót lại trên cây cũng theo đó mà rơi xuống.
“Tiểu Thạch Đầu mới năm tuổi, nó rất hiểu chuyện, mỗi lần tôi nung bát sứ hay bình gốm cho dân tị nạn nó đều ở bên cạnh phụ giúp, còn nói sau này lớn lên nó muốn theo tôi học làm gốm sứ.”
“Thế nhưng cuối cùng nó lại bị nấu thành tám món một canh.” Triệu Tuyền cố gắng kiềm nén tiếng nấc nghẹn, hai mắt đỏ hoe.
Cho nên, cậu ta đã gói ghém tất cả thức ăn, ngay cả đồ thừa lại trong dạ dày cũng không bỏ sót, cậu ta đang thu gom thi thể cho Tiểu Thạch Đầu.
“Triệu Tuyền, chuyện của Tiểu Thạch Đầu tôi cũng rất buồn. Nhưng cho dù Bồ Hải Sơn và Trương Chí An có phạm phải tội gì, cũng nên giao cho pháp luật trừng trị. Lấy bạo trừ bạo, trước nay chưa từng là việc làm đúng đắn.”
Tôi lặp lại lý tưởng của mình một cách chán ngắt, cố gắng duy trì lý tính và nguyên tắc theo chuẩn mà một người thi hành pháp luật nên có.
“Thẩm Thanh, bao nhiêu năm qua cậu vẫn chẳng thay đổi chút nào.” Khoé miệng Triệu Tuyền cong lên mang theo vẻ giễu cợt.
“Nếu như Tiểu Thạch Đầu là con của cậu, cậu vẫn sẽ nói như vậy ư?” Triệu Tuyền lạnh lùng nhìn tôi.
“Cậu cũng sẽ hận không thể moi tim, lột da, lấy nội tạng bọn chúng đúng không?”
Tôi thừa nhận tôi chưa từng nghĩ đến những điều này, tôi không thể đồng cảm dù chỉ là một chút, tôi chỉ nhắc lại cho cậu ta biết về những giáo dục mà tôi được tiếp nhận cũng như lý tưởng mà tôi theo đuổi.
“Cậu biết đã có bao nhiêu đứa trẻ nằm trong bụng những tên ra vẻ đạo mạo chính trực kia không? Tất cả là tám mươi đứa! Con số này cục cảnh sát các cậu có biết không?” Triệu Tuyền nhìn thẳng vào mắt tôi hỏi.
Tôi quả thật không biết, giờ đây tôi không cách nào có thể nhìn thẳng vào mắt Triệu Tuyền. Thậm chí cục cảnh sát còn chưa từng coi những vụ trẻ em mất tích là án lớn cần phải xử lý, dù sao thì cũng chỉ đều là con của nạn dân.
Lỡ như chính những nạn dân đó tự bán con đi thì sao? Đây là lời mà lão Nguỵ cục trưởng đã nói trong một buổi họp.
Kẻ quyền thế mãi mãi khó mà hiểu được nỗi khổ của dân nghèo, không tận mắt nhìn thấy, chưa từng đích thân trải qua, cho dù có miêu tả tàn khốc tới đâu thì cũng chỉ như gãi không đúng chỗ ngứa mà thôi.
“Thẩm Thanh, việc biến người thành món ăn tôi chỉ từng thấy có một lần, nhưng tôi nghĩ nếu như tôi là cha mẹ của những đứa trẻ đó, kể cả khi đám súc sinh kia bị pháp luật trừng phạt, một súng chết tươi thì cũng không thể xoa dịu được lòng căm hận của tôi, tất cả thứ mà bọn trẻ đã chịu, tôi muốn họ trả lại gấp đôi.”
Triệu Tuyền tức giận gào lên như thẩm phán địa ngục Tử Diện râu ria vậy.
Những lời này chẳng khác nào viên gạch đập thẳng vào đầu tôi, tôi chợt hiểu ra tại sao thợ cắt cỏ lại có uy danh trong dân chúng cao đến vậy, cậu ấy thật sự đã lấy nỗi khổ của kẻ yếu làm nỗi khổ của chính mình, hơn nữa lại có thể đồng cảm sâu sắc với những đau đớn ấy, báo thù rửa hận không chút nương tay.
“Triệu Tuyền, cậu đã bị bắt.” Tôi giơ súng lên chĩa vào cậu ta.
Xin lỗi, Triệu Tuyền, tôi từng nói rồi, nếu cậu giết người, tôi sẽ bắt cậu.
Cậu ta chẳng những không giận dữ mà còn bật cười.
“Thẩm Thanh, cậu bắt không được tôi đâu.”
Triệu Tuyền đột ngột phi lưỡi hái ra, tôi nghiêng đầu, đồng thời bắn hai viên đạn về phía cậu ta, đạn sượt qua vai Triệu Tuyền, cậu ta như một con én, lượn tới áp sát người tôi, cả hai cùng vật nhau xuống.
Triệu Tuyền vung nắm đấm kèm theo tiếng huýt gió, nói với tôi: “Thẩm Thanh, có phải cậu cũng phát hiện ra, đêm đó, thật ra vẫn còn một người khách khác?”
Cái gì gọi là “cũng” phát hiện ra?
“Vì tên đó mà tôi đã phải đợi thêm nửa tiếng, tôi đi theo chàng trai trẻ tuổi hôm đó đến báo tin, cậu đoán xem gửi lời xong hắn đã đi đâu?”
Tôi vốn định đấm một cú vào mặt Triệu Tuyền, nhưng khi nghe lời này nắm đấm bèn chậm lại nửa nhịp, bị cậu ta đỡ được.
“Cục cảnh sát.”
Tôi ngây người, bị Triệu Tuyền đấm một cú vào bụng, eo lập tức thắt lại.
Triệu Tuyền ghé sát vào tai tôi nói: “Nhớ kỹ, ai gấp rút muốn lấy bản khắc hoạ chân dung của thợ cắt cỏ từ cậu, thì kẻ đó chính là vị khách thứ ba.”
“Còn nữa, cẩn thận với Phương Linh.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT