Tim, gan, phổi, răng đặt ở cái đĩa trên bàn đều đã được Phương Linh cất vào trong túi, hiện giờ nó đã trống không.
Tuy nhiên, có một bộ dụng cụ ăn rất sạch sẽ, như thể chưa từng có người sử dụng, cũng không có vết máu.
Tôi nhìn lại lần nữa, không sai, ba đôi đũa màu đỏ.
Hai người nhưng có đến ba bộ dụng cụ ăn?
Có phải hôm qua vốn dĩ phải có đến ba người tham gia buổi tiệc, nhưng cuối cùng lại chỉ có hai người tới?
Vậy thì người thứ ba là ai? Có phải hung thủ không?
Quản lý Lưu nói đêm qua đích thực ông chủ đã kêu ông ấy chuẩn bị bàn ăn cho ba người, nhưng vị khách còn lại là ai thì ông ta cũng không rõ.
“Thám trưởng Thẩm, tôi chỉ là một người làm công, ông chủ đã nói vậy, tôi cũng không dám hỏi nhiều.”
Lão già khôn lỏi, đợi ông đây rảnh sẽ lại thẩm tra ông.
Tôi ấn ấn huyệt thái dương mấy cái, khoát tay bảo Tiểu Dư dẫn quản lý Lưu xuống dưới lầu.
“Vẫn còn một điểm rất kỳ lạ, xem này.”
Phương Linh chỉ vào vết thương chí mạng trên người nạn nhân, khoé miệng hơi cong lên: “Từ khi tôi vào nghề đến nay đã khám nghiệm qua vô số tử thi, nhưng lại chưa từng nhìn thấy vết thương nào có hình dáng như vậy.”
“Thám trưởng Thẩm, anh là môn sinh Hoàng Phố, còn từng du học ở nước ngoài, năng lực vượt trội, nhìn thấy nhiều quen biết cũng rộng, giúp tôi xem thử vết thương này là do loại hung khí nào gây ra.”
Mặt trời mọc ở đằng Tây rồi, cái lưỡi cay độc của Phương Linh giờ đây lại đang xuống nước nhờ tôi giúp cô ấy khắc hoạ hung khí. Tôi không khỏi có chút hiếu kỳ, bèn bảo Phương Linh đưa cho mình một đôi găng tay, sau đó lấy dụng cụ thăm dò từ trong hộp ra, tỉ mỉ xem xét độ sâu và hình dạng của vết thương.
Hình dạng của miệng vết thương, quả thật rất hiếm gặp.
Như thường lệ, tôi nhắm mắt lại, khắc hoạ trong đầu hình dáng của hung khí, khoảnh khắc vẽ ra được thứ hung khí đó, tôi không biết do trời trở lạnh hay do quá khó chấp nhận, nhưng nó khiến tôi bất giác rùng mình.
Bởi vì thứ hung khí này là một loại vũ khí cực kì khó gặp, mà tôi cũng chỉ từng gặp qua có một lần, vào mười năm trước, ở Luân Đôn.
Đó là khi tôi rời Hoàng Phố đến Học Viện Cảnh Sát Hoàng Gia Anh học năm đầu tiên, đúng lúc thám tử cấp cao Hoàng Gia Anh, giáo sư khoa luật danh tiếng lẫy lừng ngài Thompson đang tuyển học trò.
Lúc đó, quý ngài gầy còm với chất giọng Birmingham lạ hoắc đã đưa ra một nghịch lý:
“Luật pháp có thể giải quyết những vấn đề mà luật pháp không thể giải quyết được không?”
Đó cũng là lần đầu tiên tôi gặp Triệu Tuyền, ngay khi cậu ta cứ liên tục hỏi là tên ngốc nào lại có thể đưa ra vấn đề như vậy, tôi đã đứng dậy nói, luật pháp có thể làm được, cho dù không thể làm được ngay trong hôm nay, nhưng chỉ cần chúng ta không ngừng hoàn thiện luật pháp, khiến nó trở nên hoàn hảo, vậy thì có thể giải quyết được những vấn đề mà trước kia chưa thể giải quyết.
Tôi rất rõ vị giáo sư này thích câu trả lời thế nào cho câu hỏi này, mặc dù trong lòng tôi thật sự không hề nghĩ vậy.
Quả nhiên ngài Thompson đã nở một nụ cười lịch thiệp đặc trưng kiểu Luân Đôn, sau đó hài lòng gật đầu.
Thế nhưng, ngay giây tiếp theo, lời phát biểu của Triệu Tuyền đã lập tức tát thẳng vào gương mặt chưa kịp thu lại nụ cười của giáo sư Thompson, khiến cơ mặt ông ấy không ngừng co giật.
Triệu Tuyền nói, không ai có thể ngồi đó chậm rãi chờ đến ngày luật pháp hoàn thiện, công lý đến muộn cũng giống như thực phẩm quá hạn vậy, chẳng còn chút giá trị nào. Nếu như luật pháp không làm được, vậy xin hãy nhường chỗ cho gươm giáo đi.
Đại khái khoảng mười giây sau khi Triệu Tuyền nói xong, giáo sư Thompson mới run run khoé môi đáp: “Anh Triệu, anh nên đi làm Robin Hood chứ không phải cảnh sát.”
“Sau giờ học đến văn phòng của tôi.”
Trong tiếng cười ồ của cả lớp, Triệu Tuyền nhún vai cười, xoay người vẫy tay với mọi người.
Không ngoài dự đoán, người được giáo sư Thompson chọn là tôi.
Sau đó, không biết Triệu Tuyền đã dùng cách gì, thuyết phục giáo sư Thompson nhận thêm một học trò, thế là tôi và cậu ta đã trở thành bạn đồng môn.
Giáo sư Thompson có tay nghề nung sứ xương rất giỏi, Triệu Tuyền vô cùng hứng thú đối với món nghề này đến nỗi không còn thiết tha gì việc học trên lớp nữa, ngày ngày đi theo bậc thầy nung sứ này bỏ dở công việc điều tra tội phạm, cứ thế học làm sứ xương suốt ba năm.
(*Sứ xương là dòng sứ đẳng cấp và được làm từ nguyên vật liệu độc đáo nhất trong đó có 25% đất sét cao lanh, 25% khoáng chất và 50% tro xương động vật. Tro xương dùng để làm sứ xương được tạo nên từ xương gia súc với hàm lượng sắt thấp.)
Mặc dù chểnh mảng việc học là vậy, nhưng đến kỳ sát hạch tốt nghiệp, nói về kỹ năng, Triệu Tuyền không hề thua kém bất cứ đặc công nào, về đầu óc suy luận sắc bén lại không khác gì thám tử thực thụ, có thể nói là một thiên tài.
Đêm trước lễ tốt nghiệp, tôi và cậu ta đã tiến hành một cuộc biện luận phi chính thức.
Tôi nói nếu để tôi xử lý một vụ án, tôi sẽ không hỏi nguyên do, chỉ hỏi ai là kẻ đã giết người. Từ trước đến nay tôi không cho phép bất cứ ai coi thường và báng bổ pháp luật.
Triệu Tuyền nói cậu ta muốn gột rửa sạch cái ác bên ngoài pháp luật, nếu cậu ta giết người thì kẻ đó đáng bị giết, dưới tay cậu ta sẽ không có linh hồn nào chết oan.
Tôi nói nếu như lạm dụng tư hình trở nên phổ biến, vậy pháp luật còn có tác dụng gì?
Triệu Tuyền cười khẩy, nếu kẻ ác có tai mắt đến nơi cấp cao thì sao? Nếu chúng gian xảo quỷ quyệt, biết rõ đấy là hung thủ nhưng chúng ta không có đủ chứng cứ thì sao?
“Thẩm Thanh, thân là người thực thi pháp luật, đứng trước kẻ thủ ác, cậu chắc rằng bản thân sẽ không có lúc nào phải cam chịu đầu hàng sao?”
Lời của Triệu Tuyền như một mẩu bánh mì khô nhét vào cuống họng tôi, khiến tôi bị nghẹn đến ứ máu.
Tôi nhìn chòng chọc vào cậu ta, im lặng khoảng ba, bốn giây, rồi nói như đang tuyên thệ: “Nếu sau này cậu giết người, tôi nhất định sẽ đích thân bắt cậu, để cậu chịu sự trừng phạt của pháp luật.”
Triệu Tuyền cười đáp: “Nếu như cuối cùng phải có một người bắt được tôi, tôi cũng hy vọng người đó là cậu.”
Thật kỳ lạ, hai người chúng tôi như nước với lửa, nhưng đối phương lại là người duy nhất mà người còn lại có thể gọi là bạn.
Hôm tốt nghiệp, Triệu Tuyền đã tặng tôi một bức tranh, trong tranh vẽ hình Trúc Lâm Thất Hiền thời Nguỵ Tấn.
(*Trúc lâm thất hiền (chữ Hán: 竹林七賢) là tên dân gian gọi nhóm bảy học giả, nhà văn và nhạc sĩ theo trường phái Đạo giáo sống trong rừng trúc đầu thời nhà Tấn.)
Tôi hỏi cậu ấy tại sao lại là Trúc Lâm Thất Hiền?
Triệu Tuyền đáp, bởi vì cậu ta cảm thấy tình bạn giữa chúng tôi khá giống với hai nhân vật nổi tiếng trong đó.
Tôi nói thật vớ vẩn.
Giáo sư Thompson cũng tặng cho tôi và Triệu Tuyền một món quà tốt nghiệp.
Đó là một chiếc búa thẩm phán nhỏ bằng gỗ và một cái lưỡi hái tử thần bằng thép tinh luyện có thể gấp lại bỏ vào túi.
Hai thứ đó được đặt song song trên bàn của giáo sư Thompson.
Tôi để Triệu Tuyền chọn trước.
Cậu ta cũng không khách sáo với tôi, duỗi những ngón tay trắng ngần ra, trước tiên là án chừng búa gỗ, cười khẩy nói một câu nhẹ quá.
Sau đó lại cầm lưỡi hái lên quăng mấy cái, nói thú vị đấy, sau đó gập lưỡi hái lại cho vào túi rồi nói với tôi thứ này là của cậu ta rồi.
- ---------
Sau khi rời khỏi hiện trường vụ án, tôi hút một hơi hết hai điếu thuốc.
Thủ đoạn giết người chuyên nghiệp mà dứt khoát, miệng vết thương gây ra bởi lưỡi hái tử thần, cảm giác quen thuộc như từng đợt sóng đánh vào dây thần kinh trên người tôi.
Hiếm khi Phương Linh nhìn thấy sắc mặt ngờ nghệch của tôi mà lại không buông lời cười nhạo, hai cảnh sát mới được tuyển đi theo phụ giúp đang tìm xe cảnh sát để vận chuyển thi thể.
Tiểu Dư vẫn còn giám sát quá trình quản lý Lưu ghi chép lại thực đơn hôm qua ra một bản mới để mang về đồn.
“Thủ lĩnh, có phải anh cũng để ý tới, bên ngoài nhà bếp đặt một cái lồng sắt cao bằng nửa người, anh nói xem rốt cuộc tối qua bọn họ đã ăn thứ gì?” Trên đường trở về, Tiểu Dư thấp giọng hỏi tôi.
“Bất kể họ đã ăn gì, thứ này nhất định đã mang đến hoạ sát thân cho bọn họ. Thợ cắt cỏ trước nay chưa từng lạm sát người vô tội, chắc hẳn họ đã làm việc gì đó mờ ám.”
“Thủ lĩnh, anh quen biết tên thợ cắt cỏ này sao?”
“Không biết, tôi hy vọng hắn ta không phải người mà tôi biết.” Tôi rầu rĩ đáp.
- ------
Sáng hôm sau, tôi dẫn Tiểu Dư đến nhà của Bồ Hải Sơn và Trương Chí An điều tra, bên trong hai ngôi nhà này cũng đều có lồng sắt, trống không. Khi tra hỏi, bọn họ đều nói là dùng để nhốt tê tê, tôi cười thầm trong lòng, nếu như là tê tê thì tốt rồi, nhưng e là không phải.
Đi một vòng lớn, đến lúc trở về cục cảnh sát thì cũng đã khoảng bốn giờ chiều.
Chẳng ngờ, những người trong cục cảnh sát đều đang nôn mửa.
Lão Nguỵ cục trưởng tức giận đến mức đập bàn, liên tiếp chửi mười mấy câu bằng chất giọng Thượng Hải.
Hoá ra, trưa nay cục cảnh sát nhận được một bộ trà cụ làm bằng sứ xương rất tinh xảo.
Buổi chiều lúc uống trà, có người đề nghị dùng ấm mới để pha, uống xong hai nước trà mới nhớ đến việc xem xem là ai gửi tới.
“Thẩm Thanh, cậu biết ời mà hả? Màu sắc của giấy dai và màu nâu cọ của vải bố kết hợp với nhau khó coi quá trời, đúng chớ? Còn cười à? Vậy cậu nhận vụ này được chớ?”
“Cũng thật là oách, dám động thổ trên đầu thái tuế.”
Lão Nguỵ là người Đông Bắc nhưng luôn thích chêm tiếng Thượng Hải khi nói chuyển để thể hiện sự thân thiết của mình với người dân, tôi nghe mà não xoắn hết cả lại, chỉ có thể giật lấy cái hộp trên tay lão Nguỵ tự mình xem thử.
Dưới đáy hộp, chỗ vải nhung màu nâu cọ có đặt một quyển sổ nhỏ bằng da bò rộng bằng ngón tay.
Bên trên viết: “Sứ xương của Bồ Hải Sơn Trương Chí An, xin nhận cho.”
Xem ra, đầu của Bồ Hải Sơn và Trương Chí An được tìm thấy rồi.
Thợ cắt cỏ biết làm sứ xương.
Hình dáng của tên thợ cắt cỏ càng lúc càng hiện lên rõ ràng trong tâm trí tôi, nhưng bởi vì như vậy mà cõi lòng tôi lại càng thêm nặng trĩu.
Bởi vì, vụ án đang dần hé lộ theo cái cách mà tôi không muốn nó xảy ra nhất.
Lão Nguỵ mời tôi một điếu thuốc, hỏi về tiến độ vụ án, ngụ ý bảo tôi nhanh chóng tìm ra tên thợ cắt cỏ này, để hắn nhận hình phạt thích đáng của pháp luật, tử hình ngay tại chỗ cũng được. Ý câu này là, mau chóng xử chết hắn ta.
Vị cục trưởng xôi thịt trở về từ Nhật Bản này quả nhiên đơn giản và thiển cận, ông ấy vốn không hề biết chúng ta đang phải đối mặt với một đối thủ thế nào.
Muốn phá án thì nhiệm vụ cấp bách nhất bây giờ là làm rõ tối hôm đó bọn họ đã ăn thứ gì, đồng thời phải nhanh chóng tìm ra vị khách thứ hai, cũng chính là người thứ ba trong bữa tiệc.
(Còn tiếp)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT