Rất nhiều năm về trước, cấp trên dẫn tôi tham gia một bữa tiệc, tôi đã ăn được một loại thịt khiến tôi nhớ mãi không quên. Sau này, khi tôi biết được đó là thịt gì, cả đời tôi cũng không dám ăn thịt nữa.
- ---------
Năm 1946 là một năm đáng bị nguyền rủa, mùa thu năm đó kéo dài đến nửa năm, dịch tả vừa càn quét khắp Thượng Hải, Giang Nam mất mùa lan sang phương Bắc, nạn dân tràn vào Thượng Hải nhiều vô số kể.
Kể từ đó, chuyện kì lạ cứ liên tiếp xảy ra.
Vào ngày đầu tiên của tháng mười một, hơn chục gia đình nạn dân đã đến đồn cảnh sát báo rằng con họ mất tích, nhỏ nhất là một tuổi, lớn nhất là mười tuổi.
Đến đêm mùng tám, một người dân tị nạn hoảng hốt chạy đến đồn cảnh sát nói đã nhìn thấy một xe chở hàng vận chuyển hàng chục đứa trẻ chạy về hướng bến Thượng Hải.
Ngày hôm sau, thi thể của người đó trôi dạt trên sông Hoàng Phố, mỗi một khúc xương trên người đều bị đập nát.
Mười ngày sau, quán rượu Đức Hưng đã tồn tại từ rất lâu đời bỗng xảy ra một vụ thảm án.
Lão Nguỵ cục trưởng đích thân đến tìm tôi lúc này đang trong kỳ nghỉ phép, bảo tôi nhất định phải ra tay truy bắt hung thủ.
Người đến báo án là quản lý Lưu của quán rượu Đức Hưng, người chết là Bồ Hải Sơn, ông chủ quán rượu Đức Hưng, người giàu có nhất thành phố Thượng Hải và Trương Chí An, phó chỉ huy Bộ Tư Lệnh phòng vệ Thượng Hải.
Không giàu có thì cũng quyền thế.
Hiện trường vụ án xảy ra tại căn phòng cao cấp nhất ở cuối dãy hành lang trong quán rượu.
Hai thi thể nằm sấp ngoài cửa là lính thân cận mà Trương Chí An dẫn theo.
Một người bị loại hung khí vừa mỏng vừa sắc bén cắt đứt khí quản và mạch máu, trên mặt vẫn còn lộ ra biểu cảm kinh hoàng, hai mắt trừng to, có lẽ còn chưa kịp la lên. Người còn lại phản ứng nhanh hơn một chút, tay đã mò tới khẩu súng trên thắt lưng, nhưng cổ lại bị bẻ gãy, cụp hẳn sang một bên.
Đều là một chiêu chí mạng.
Hoặc là hung thủ có hai người, hoặc là……hai tay làm việc cùng lúc, mỗi tay giải quyết một người.
“Thủ pháp này dứt khoát quá nhỉ?” Tiểu Dư, trợ thủ của tôi tự sờ vào cổ mình mấy cái rồi tặc lưỡi.
Cửa phòng không bị hư hại, nếu như hung thủ không quen biết nạn nhân, chắc hẳn hắn sẽ giả dạng làm phục vụ để tiếp cận vào bên trong, khiến nạn nhân không có chút phòng bị nào.
- -------
Vừa đẩy cửa ra, một mùi máu tanh nồng nặc lập tức xộc vào mũi.
Thân thể người chết không còn chỗ nào có thể gọi là người được nữa.
Da mặt, da đầu cùng với toàn bộ tóc của nạn nhân đều bị lột ra, trải ở trên bàn, lột rất sạch sẽ, trông như một bộ tóc giả dùng để hoá trang vậy.
Tim, gan, phèo, phổi như một món ăn được bày trên cái đĩa trước mặt.
Cả hàm răng đều bị bẻ ra như thể đó chỉ là bộ răng giả, vết máu loang lổ, đặt bên cạnh cái đĩa kia.
Thi thể của hai nạn nhân, một người nằm bò trên bàn, người kia dựa vào ghế, cái đầu sau khi bị lột da ra không biết đang ở nơi nào.
Trong phòng chỉ có một cửa chính và một cửa sổ, cửa chính đóng, cửa sổ mở, bên ngoài cửa sổ đối diện với đường cái, đây là lầu hai, có lẽ sau khi hung thủ ra tay xong đã mang theo đầu của hai nạn nhân tẩu thoát bằng đường cửa sổ.
Trên mặt sàn cạnh bàn có hai chữ lớn được viết bằng máu “Cắt Cỏ”.
Hai người phụ tá vừa mới được tuyển vào nhìn thấy cảnh này lập tức lao ra ngoài, tựa vào khung cửa nôn thốc nôn tháo.
Tiểu Dư nói với tôi: “Thủ lĩnh, tôi xuống dưới gọi quản lý Lưu lên, ghi lại khẩu cung của ông ta.”
Thằng nhóc này đang ra vẻ bình tĩnh tìm lý do thoát khỏi hiện trường.
Có điều, cũng không thể trách bọn họ, mặc dù tôi đã từng chứng kiến qua vô số hiện trường vụ án, nhưng khi thấy cảnh tượng này vẫn không khỏi cảm thấy buồn nôn.
Tôi xua tay, cố nén sự khó chịu trong lòng, gọi Phương Linh người nãy giờ vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh đến khám nghiệm tử thi.
Cả đám đàn ông to khoẻ cũng không bì được với một cô gái, đúng không?
Nói là vậy nhưng dạ dày của tôi cũng đang không ngừng nhộn nhạo.
Tôi lấy trong túi áo ra một bao thuốc hiệu Lão Đao, vội vàng châm lửa, cho vào miệng hút vài hơi để đỡ buồn nôn.
“Cắt cỏ nghĩa là gì?” Phương Linh khám nghiệm tử thi xong thì tháo bỏ găng tay, nét mặt hơi tái lại.
“Là thợ cắt cỏ.” Tôi rít hơi thuốc cuối cùng, nhìn nét chữ như rồng bay phượng múa trên sàn.
Nghe danh đã lâu, vẫn không nghĩ có ngày sẽ giao đấu.
“Năm năm không xuất hiện, vừa ra tay đã là một vụ án lớn.”
Có lời đồn rằng, phương châm của thợ cắt cỏ chính là “Không nhổ cỏ dại, mạ khó mọc lên”, những kẻ bị giết đều là người mang tội ác tày trời, đây là một tên sát thủ có tiếng tăm vang dội trong dân chúng khoảng thời gian mười năm trở lại đây.
Mười năm trước, hắn dựa vào việc giết cả nhà Thiệu Tích Long, tên ác bá ở phía Nam An Huy mà trở nên nổi tiếng, sau đó liên tiếp gây ra ba vụ thảm án tại nhà họ Lãnh ở Ba Trung, lột da làm cao tên Hùng Phi Hạc ở phía Tây Quảng Đông…Nhưng năm năm trước, không biết vì lý do gì hắn lại đột nhiên mai danh ẩn tích.
Bây giờ, người chết trong phòng là Bồ Hải Sơn, người giàu có bậc nhất ở đất Thượng Hải, cũng xem như là một nửa đồng hương của tôi, từng có duyên dùng chung một bữa cơm, nhưng ông ấy lại có tiếng là hay giúp đỡ người nghèo, cứu trợ thiên tai.
Phó tổng tư lệnh Trương Chí An, lúc họp tôi từng thấy mặt vài lần từ đằng xa, tuy đã lập nhiều công lao nhưng không hề lấy đó làm kiêu ngạo, danh tiếng rất tốt.
Hai người này sao có thể gọi là kẻ gian ác được chứ?
- --------
Tiểu Dư rất xảo quyệt, gọi quản lý Lưu và đầu bếp chính của quán lên lầu, đứng cách hiện trường khoảng trăm mét để lấy khẩu cung.
Thứ nhất, không ai dám nói cậu ta lấy nhẹ sợ nặng, không có mặt ở hiện trường. Thứ hai, cũng tiện cho tôi có thể tuỳ ý tra hỏi quản lý Lưu và đầu bếp bất cứ lúc nào.
“Ra tay nham hiểm thuần thục, vũ khí chém sắt như bùn.” Phương Linh đưa bản báo cáo khám nghiệm cho tôi.
Tôi nhổ mẩu thuốc lá trong miệng ra, cúi đầu xem bản báo cáo, không để tâm đến ánh nhìn ghê tởm của Phương Linh.
Gân tay, gân chân của hai nạn nhân đều bị cắt đứt, vết cắt gọn gàng dứt khoát. Chứng minh, một là hung khí đủ sắc bén, hai là hung thủ ra tay cực kỳ nhanh.
Đương nhiên, điều này cũng có nghĩa là trước khi chết nạn nhân hoàn toàn không có khả năng phản kháng, chỉ có thể giương mắt nhìn nội tạng của mình bị móc ra đặt ở trước mặt.
Thậm chí khi bị lột da, nạn nhân vẫn chưa hoàn toàn tắt thở.
Đầu lưỡi rất có khả năng bị dao cắt đứt trong quá trình nạn nhân kêu la vì quá đau đớn.
Mổ bụng moi tim, gan, phổi ra ngoài, mức độ tàn bạo có thể sánh ngang với mười tám tầng địa ngục.
Cách ra tay này không giống như giết người diệt khẩu, mà giống với ép hỏi khẩu cung, hoặc là…..trừng phạt kẻ ác vậy.
Bước đầu xác định thời gian tử vong nằm trong khoảng từ mười một đến mười hai giờ đêm hôm qua.
Quản lý Lưu nói món ăn cuối cùng được bưng lên hôm qua vào lúc mười giờ tối, sau đó ông chủ nói có chuyện cần bàn, không muốn bị quấy rầy, bảo tất cả phục vụ bàn ra ngoài. Đến khoảng mười hai giờ rưỡi đêm, phục vụ lên lầu xem ông ấy có cần gì không thì phát hiện người đã chết.
Quản lý Lưu là một người thâm sâu khó lường, trên mông có một cái đuôi, bất cứ lúc nào cũng có thể quẫy đuôi theo chủ, mức độ tin cậy trong lời nói của ông ta rất khó xác định.
Nhưng còn đầu bếp kia, tôi vừa liếc mắt nhìn đã không khỏi hít sâu một hơi, một bên mắt anh ta cụp xuống, bên còn lại bị đục thuỷ tinh thể, đứng từ xa nhìn như thể đang trợn trắng, u ám và kinh hãi không nói nên lời, khắp người anh ta phảng phất toả ra một cảm giác hơi gian tà, không giống đầu bếp, mà giống một tên đồ tể hơn.
Quán rượu Đức Hưng này, e là không đơn giản như vẻ ngoài của nó.
“Có gì không ổn sao?” Phương Linh hỏi.
Tôi lắc đầu, thu tầm mắt về lại, bắt đầu quan sát căn phòng lần nữa.
Tim tôi bỗng giật nảy lên một cái, đột nhiên phát giác ra hình như đã bỏ sót thứ gì đó.
“Cô có phát hiện ra trong phòng này bị thiếu thứ gì không?”
“Cái gì?” Phương Linh đưa mắt nhìn quanh phòng với vẻ mặt khó hiểu.
“Tối qua bọn họ ở trong đây làm gì?”
“Ăn…..tối. Anh nói là…..” Giờ đây trên mặt, trên cổ Phương Linh đều đang không ngừng nổi da gà.
Không thấy thức ăn đâu cả. Trên bàn ngay cả một chút đồ thừa cũng không có, vô cùng sạch sẽ.
“Bị hung thủ ăn hết rồi?” Phương Linh nói mà không kịp suy nghĩ.
Rõ ràng cô ấy biết khả năng này là rất nhỏ, phải biến thái đến mức nào mới có thể bình tĩnh ngồi ăn sạch hết thức ăn trên bàn trong tình huống này.
“Bị đem đi rồi.” Nếu có người ăn thật, vậy thì trên bàn sẽ không sạch sẽ như vậy.
Nhưng tại sao lại đem đi nhỉ? Trực giác nói cho tôi biết, tìm ra nguyên nhân thì cách việc phá được vụ án cũng không còn xa mấy nữa.
“Dạ dày của người chết trống không à?” Tôi hỏi Phương Linh.
“Trống.”
“Lẽ nào có khả năng, trong dạ dày của người chết có thứ gì đó…..”
Phương Linh giật mình, quay sang nhìn tôi với vẻ khó tin.
Cô ấy lại đeo găng tay vào, bật đèn pin đội đầu lên, ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra dạ dày người chết một lần nữa.
Chưa đến một phút, Phương Linh đã dùng kẹp lôi ra được hai miếng thịt băm rất nhỏ đã tiêu hoá gần một nửa từ trong dạ dày của Bồ Hải Sơn và Trương Chí An.
Vậy có nghĩa là, trong dạ dày của người chết vốn không phải trống không.
“Chuyện này kỳ lạ quá, tôi chưa từng thấy ai giết người còn phải moi mọi thứ trong dạ dày nạn nhân ra.” Phương Linh nhịn không được lên tiếng.
“Chỉ có một khả năng, đó là hung thủ có lý do bắt buộc phải lấy nó ra.”
Vậy nên, có phải vấn đề nằm ở nguyên liệu nấu ăn không?
Tiểu Dư hỏi đầu bếp tối qua bọn họ đã ăn gì, đầu bếp trợn tròng trắng mắt nói: “Thịt tê tê.”
Nếu như là thịt tê tê, vậy thợ cắt cỏ mang thịt đi để ăn à? Nhưng tại sao lại phải moi hết trong dạ dày mang đi?
Sau đó Tiểu Dư đã lén lút nói với tôi vẻ móc mỉa: “Hừ, còn là thịt tê tê nữa chứ, tôi thà tin rằng bọn họ đã lén ăn thịt chó của người khác còn hơn.”
Tôi đưa mắt liếc nhìn tên đầu bếp dáng người thô kệch kia, một bên mắt còn lại của anh ta chạm phải ánh mắt tôi, rất nhanh anh ta đánh mắt sang chỗ khác.
Đây là biểu hiện chột dạ.
Anh ta đang nói dối.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT