Sau khi tôi mặc lại quần áo chỉnh tề, đầu bếp đã cho đứa trẻ trong lồng uống một ít thuốc an thần, mí mắt đứa trẻ khép hờ, ngoan ngoãn nằm trên tấm thớt khổng lồ, hệt như một chú cừu non.
Khối thịt trắng nõn mềm mại đập vào mắt khiến tôi nhức nhói, lồng ngực như có một trận gió nóng rát thổi qua, cơn giận bốc hoả khiến cả người tôi đổ đầy mồ hôi giữa cái lạnh tháng chạp.
Sâu thẳm trong lòng tôi có một thứ gì đó đang rục rịch trỗi dậy, phá kén chui ra, tôi cố gắng áp chế nó, hai bên thái dương ân ẩn đau.
Từ việc ban nãy lão Nguỵ chỉ dùng một dao đã chém đứt ngón tay Phương Hoà cho thấy lực chiến đấu của ông ta có thể sánh ngang với đặc công. Còn tên đầu bếp kia, thân hình cao lớn thô kệch, giết người vô số, không thể xem thường. Với sức lực của tôi, quả thực rất khó để hạ cả hai tên.
“Làm đi, Thẩm lão đệ.” Lão Nguỵ gắp hai cọng rau xanh bỏ vào trong nồi lẩu.
Tôi nhận lấy con dao mà tên đầu bếp đưa qua, đứng trước tấm thớt gỗ, mồ hôi túa đầy đầu.
Con à, mặc dù chú không biết con tên gì, đến từ đâu, nhưng chú tuyệt đối không hề muốn làm hại con, cũng sẽ không để những tên ác ôn này làm hại đến con.
Tôi nắm chặt con dao trong tay đến nỗi suýt làm gãy cán dao.
Xem ra, ông đây không đợi được cứu binh của tên nhóc Tiểu Dư rồi.
Tôi hít sâu một hơi, chầm chậm thở ra, giơ con dao về phía đùi của đứa trẻ, khoảnh khắc lưỡi dao gần chạm vào da thịt, tôi xoay ngược mũi dao, đầu không ngoảnh lại, dùng tốc độ nhanh nhất có thể đâm vào bụng tên đầu bếp kia, đâm xong tôi kéo đầu bếp đang nôn đầy máu tươi ra chắn trước mặt mình, không ngờ lão Nguỵ lại nhanh tay kéo tên đầu bếp ra khỏi người tôi, ông ta đưa chân đá bay con dao trong tay tôi, chân còn lại đá trúng vào quai hàm khiến tôi ngã lăn ra đất, hai chiếc răng ở hàm dưới bị gãy ra, miệng tôi giờ đây toàn là máu tanh.
“Tôi đã đề phòng cậu từ sớm rồi, Thẩm lão đệ, bữa tiệc hôm nay cậu không muốn ăn cũng phải ăn. Cậu không xuống tay được, ông đây làm thay cậu.”
Lão Nguỵ nhếch miệng cười, cầm dao chém vào chân đứa trẻ, xẻo lấy ba miếng thịt máu me đầm đìa, nhúng vào nồi lẩu.
Đứa trẻ trên thớt đau đến co giật cả người, muốn khóc nhưng lại không khóc ra được.
“Lão Nguỵ, tôi đệch cả họ nhà ông.” Con dao sáng loáng trên giá dao phản chiếu ánh mắt đỏ ngầu của tôi, ngay giây phút tiếng “xoẹt” vang lên, trong cơ thể tôi như có thứ gì đó đang nổ tung.
Cùng lúc đó, tôi lại nhìn thấy Triệu Tuyền, cậu ta mang theo nụ cười lạnh lẽo đi về phía tôi, bước vào thân thể tôi, sau đó rút một con dao chặt xương trên giá dao ra, chém vào cổ tay đang cầm dao của lão Nguỵ, cổ tay ông ta bị đứt, con dao lập tức rơi xuống đất phát ra tiếng leng keng, tôi vừa thở dốc vừa đâm liên tiếp mười mấy nhát dao vào người lão Nguỵ, ông ta hoảng loạn trườn bò tìm chỗ trốn, máu trên người không ngừng bắn ra.
Đột nhiên, sau lưng tôi bị ai đó hung hăng đâm một nhát, tôi quay đầu nhìn, là tên đầu bếp chột mắt bị tôi đâm ban nãy, không biết đã loạng choạng đứng dậy từ lúc nào.
Lúc tôi còn đang sững sờ, lão Nguỵ đã nhanh tay rút súng lục ở thắt lưng ra, bắn liên tiếp hai phát về phía tôi, một trong số đó đã bắn trúng cánh tay trái của tôi, tôi bị kéo ngã nhào ra đất, cộng với vết thương trên lưng, đau đến nghiến răng nghiến lợi, nửa nằm nửa ngồi trên mặt đất, tôi dùng hết sức lực phi mạnh con dao ghim lão Nguỵ dính chặt lên tường.
Trước đây tôi đã nghe nói lão Nguỵ có thể bắn súng thuần thục bằng hai tay, lúc đó còn cho rằng đám người kia chỉ đang nịnh hót ông ta thôi, không ngờ lại là sự thật.
Tên đầu bếp chột mắt kia thấy vậy liền kêu lên một tiếng sau đó cầm dao chém tới, tôi tránh được, sau đó đưa chân đá văng hắn vào vách tường như đá một cái bao, tên đó lập tức bất tỉnh.
Ấy thế mà, trong trận hỗn chiến này, khẩu súng lão Nguỵ vừa làm rơi xuống đất không hiểu sao lại rơi đến cạnh chỗ Phương Hoà người đã tỉnh dậy từ lúc nào chẳng biết.
Thế này thì cũng con mẹ nó quá là xui xẻo rồi.
Bây giờ trong tay tôi không có dao, súng cũng chẳng có. Cánh tay trái đang dần mất cảm giác, cả phần lưng phía sau nhớp nháp rất khó chịu, chắc là ướt đẫm máu rồi.
truyện đam mỹPhương Hoà mang theo khuôn mặt tái nhợt, cầm súng chĩa về phía tôi nở nụ cười đáng sợ: “Thẩm Thanh, anh lại rơi vào trong tay tôi rồi.”
“Cách ra tay vừa nãy của anh rất quen mắt, bệnh của anh không đơn giản chỉ là suy giảm trí nhớ, đúng không?”
Phương Hoà từng bước, từng bước tiến lại gần tôi.
“Đúng vậy, suy giảm trí nhớ chỉ là một trong những chứng bệnh của tôi, điều này tôi đã thoả thuận với Phương Linh, bệnh án trong tay cô ấy chỉ có thể viết thứ này vào. Bệnh án thật sự vẫn luôn nằm trong tay tôi và cô cũng không có tư cách được biết.”
Tôi cố gắng chống đỡ cả cơ thể đang dần suy yếu di chuyển về sau, từng bước từng bước đến bên giá dao.
“Bên trong đó viết những gì? Nói!” Phương Hoà gào lên.
Lúc này, ngoài cửa không xa chợt vang lên tiếng súng. Nhân lúc Phương Hoà sững người, tôi nhanh như cắt rút một con dao nhỏ trên giá, phóng tới.
“Bụp” một tiếng, Phương Hoà đã ngã xuống đất với con dao ghim ngay cổ họng.
Độ chính xác không tệ.
Phương Hoà nằm trên đất, máu trong miệng không ngừng tuôn ra, tôi bước tới gần cô ta, hạ thấp giọng nói: “Phương Hoà à, cô nhận nhầm người rồi, bây giờ tôi không phải Thẩm Thanh, mà là thợ cắt cỏ Triệu Tuyền. Cô không nên giả mạo Phương Linh, biết không? Phương Linh là bác sĩ tâm lý do ân sư của tôi là Ngô lão gia tuyển chọn kỹ càng cho tôi. Có biết tại sao không? Bởi vì tôi rất nguy hiểm, một khi tôi phát bệnh thì sẽ có người chết, đặc biệt là những kẻ tội ác tày trời. Thuốc mà cô đưa cho tôi vốn không thể áp chế được căn bệnh này, cho nên sau khi Phương Linh chết một tháng, bệnh của tôi đã tái phát rồi.”
Phương Hoà trợn trừng mắt, nhưng ánh mắt đó đang dần lịm đi.
Tôi tiếp tục nói: “Tôi có một đề nghị rất tuyệt, cô có muốn nghe không? Sau khi cô chết tôi sẽ khắc tên Phương Linh lên mộ của cô, còn Phương Linh sẽ chết thay cho thợ cắt cỏ. Mỗi năm sẽ có rất nhiều người đến tặng hoa cho cô ấy, cô nói vậy có được không?”
“Thủ lĩnh, xin lỗi, tôi đến muộn rồi.” Tiểu Dư dẫn theo hai con khuyển quân, đôi mắt thâm quần, chạy vội đến nỗi đầu đã nhễ nhại mồ hôi.
Tôi nhìn cậu ấy gật đầu, nói một tiếng vất vả rồi, sau đó tôi loạng choạng đứng dậy nhặt khẩu súng lên, nhắm vào lão Nguỵ đang bị ghim trên tường không thể vùng vẫy và tên đầu bếp đang nằm dưới đất kia, cho mỗi tên một viên đạn vào chân.
Không nên lãng phí số đạn này.
Tôi thổi đám khói bốc lên từ nòng súng.
“Đem đi đi.”
Tiểu Dư áp giải hai tên khốn đang không ngừng la hét kia đến nơi mà chúng nên đến.
Tôi bế đứa trẻ đang ngất đi vì quá đau đớn trên thớt, khẽ nói: “Xin lỗi, để con chịu khổ rồi, có điều, cuối cùng lần này chú cũng đến kịp.”
- --------
Hai tháng sau,
Ân sư Ngô Trĩ Huy của tôi đã đến Thượng Hải thị sát, người phụ trách tiếp đãi ông ấy lần này là tôi - cục trưởng cục cảnh sát Thượng Hải mới nhậm chức.
Ông ấy vỗ vai tôi nói: “Triệu Tuyền, gần đây còn xuất hiện ảo giác không? Lần này để ta giới thiệu cho con một chuyên gia trị bệnh tâm thần đến từ Mỹ, sau này ông ta sẽ ở lại Thượng Hải, người này chữa bệnh suy giảm trí nhớ do chấn thương và tâm thần phân liệt rất hay, có thời gian con đi khám thử đi, sẽ tốt lên thôi.”
“Ân sư yên tâm đi, con đã tìm thấy đơn thuốc mà Phương Linh đưa cho trong bệnh án rồi, con sẽ kiên trì uống thuốc. Bây giờ con chỉ là Thẩm Thanh, sau này vẫn sẽ luôn là Thẩm Thanh.”
Lão Ngô khẽ thở dài.
“Kể từ ba mươi năm trước, khi cả nhà con bị Thiệu Tích Long tàn sát ở Nam An Huy, bởi vì chứng cứ không đủ, cứ rề rà không thể đưa hắn ta ra trước pháp luật, trạng thái của con lúc đó thật khiến người ta lo lắng. Vốn dĩ nghĩ rằng đưa con sang Anh du học, con sẽ đỡ hơn, nào ngờ con lại mắc thêm một chứng bệnh khác. May mà sau khi con về nước đã giết chết Thiệu Tích Long báo thù, cũng xem như thoả được tâm nguyện.”
Tôi nói đúng là không gì có thể che giấu được Ngô lão gia, có điều, tiếc là năm năm trước vào lúc bệnh tình của tôi trở nên nghiêm trọng, Phương Linh đã đến bên cạnh tôi, chữa bệnh cho tôi, bầu bạn cùng tôi, năm năm sau, lại vì sơ suất của tôi mà mất mạng, tôi đã không thể bảo vệ tốt cho cô ấy.
Lão Ngô nắm lấy tay tôi, vỗ vỗ lên đó, nói: “Phương Linh là một cô gái tốt, một bác sĩ tốt, cô ấy bị hại không phải lỗi tại con, con không cần tự trách. Con phá được vụ án chấn động này, công lao vô cùng lớn. Ta thay mặt chính phủ, thay mặt nhân dân cảm ơn con.”
Lão Ngô nói xong liền cúi người với tôi, tôi vội đỡ ông ấy dậy, nói không dám nhận.
Lúc lão Ngô sắp đi đã đưa cho tôi một tấm danh thiếp, nói tôi lúc nào cảm thấy không khoẻ thì nhất định phải đến gặp vị bác sĩ đó.
Tôi không nỡ từ chối ý tốt của ông ấy, đành nhận lấy danh thiếp.
Quay trở về phòng làm việc, tôi hài lòng nhìn chiếc kệ đựng đầy sứ xương do chính tay mình làm ra, tôi vuốt ve đống sứ xương thuộc về kẻ thù giết cả nhà mình, mở ngăn kéo bí mật trên kệ ra, lấy bức hoạ Trúc Lâm Thất Hiền đặt lên bàn, nhẹ nhàng giở sổ bệnh án, trên đó có bút tích của Phương Linh viết: Suy giảm trí nhớ do chấn thương đồng thời mắc chứng tâm thần phân liệt. Tôi đem danh thiếp đặt vào trong bệnh án, nhét nó ở dưới lưỡi hái tử thần rồi khoá lại.
Tôi cầm bức vẽ trên bàn, trải ra, treo lên trên tường văn phòng. Như vậy, tôi sẽ không bao giờ quên giao ước của mình với Triệu Tuyền.
Hai hôm trước, chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện lần cuối cùng, tôi nói với cậu ta rằng tôi sẽ uống thuốc đúng giờ, để cậu ta dần dần biến mất. Bởi vì Triệu Tuyền từng nói, nếu như có thể phá được vụ án trẻ con mất tích, cậu ta sẽ để mặc cho tôi xử lý.
Cậu ta nhếch khoé miệng cười, chỉ nói một chữ: “Tranh”.
Tôi bất lực gật đầu.
Cuối cùng cậu ta vẫn không thể bỏ mặc những người dân tội nghiệp đang phải chịu đựng sự bất công trên đời này, bảo tôi thay cậu ta bảo vệ họ.
Từ lúc đó trở đi, tôi biết mình phải gánh thêm trọng trách hoàn thành nhiệm vụ còn dang dở của Triệu Tuyền.
Bởi vì cậu ta là Kê Khang, còn tôi là Sơn Đào.
(*Sơn Đào và Kê Khang là hai nhân vật chơi rất thân với nhau trong Trúc Lâm Thất Hiền, Kê Khang là người có tiếng tăm và tài hoa cao nhất, dám khinh miệt cả bọn quyền quý, khiến Sơn Đào rất bội phục.)
Mặc dù suy nghĩ khác nhau, tranh cãi không ngừng, chỉ muốn cả đời không liên hệ với nhau nhưng cuối cùng lại có thể sống chết nương tựa nhau.
Ban đầu lúc cậu ta nói vậy, tôi còn bảo cậu ta vớ vẩn, bởi vì tôi cảm thấy chúng tôi khác đường cùng đích.
Mặc dù đường nhỏ khác nhau nhưng đường lớn lại nhất trí. Bất kể chúng tôi dùng cách thức gì, đi theo con đường nào, thì thứ cuối cùng chúng tôi theo đuổi cũng đều là: chính nghĩa và công lý.
(Hết)